Cấm con về ngoại vì không có điều hòa, tôi nói một câu khiến chồng xấu hổ
Lần trước mẹ ốm, con gái sốt ruột muốn về thăm nhưng chồng lại cho đó là chuyện bình thường vì người già “ốm như cơm bữa”.
Mấy ngày nay bố mẹ ở quê gọi điện hỏi con có về không liên tục làm tôi chạnh lòng. Cũng từ Tết tôi chưa về thăm nhà. Một là vì công việc bận rộn hai là vì đi lại xa xôi. Quê tôi nhiều vải, mít, hè nào bố mẹ cũng giục con cái về một chuyến vừa để thăm nhà vừa để lấy cây nhà lá vườn. Thương bố mẹ lại trách bản thân mình quá lâu không về thăm ông bà, tôi bàn với chồng cuối tuần về lấy hoa quả ở nhà lên, tiện đi biếu mấy chỗ. Dù không đáng là bao nhưng quà nhà vẫn quý.
Chồng ậm ừ nói bận, khất sang tuần sau. Nhưng đến tuần sau đó chồng lại kêu có việc đột xuất. Vậy là việc về thăm bố mẹ cứ hoãn hết lần này đến lần khác. Tôi cảm thấy buồn vì cứ liên tục hứa hẹn với bố mẹ rồi lại không về. Và rồi tôi quyết định một mình đưa con về, không cần chồng chở, đi xe khách.
Tôi cảm thấy buồn vì cứ liên tục hứa hẹn với bố mẹ rồi lại không về. Ảnh minh họa: Nguồn 163
Thấy vợ cương quyết chồng mới hùng hổ nói: “Không biết thương mình thì cũng phải thương con chứ. Đường sá xa xôi, đi xe khách con cái nheo nhóc, nóng bức vất vả”. Sự lo lắng đó của chồng tôi hiểu nhưng đó không phải điều tôi muốn. Việc anh bận tôi cũng biết đó chỉ là cuộc hẹn sinh nhật bạn thân của anh mà thôi. Nếu anh coi trọng bạn bè tiệc tùng hơn thì tôi cần gì phải chờ đợi.
Nhớ lần trước mẹ ốm, con gái sốt ruột muốn về thăm nhưng chồng lại cho đó là chuyện bình thường vì người già “ốm như cơm bữa”. Dù bố mẹ tuổi cao thật nhưng câu nói của anh không hề có thiện ý. Sau nhiều lần như vậy tôi nhận ra chồng không hề có tâm với nhà ngoại, trước giờ anh chưa từng coi trọng gia đình tôi.
Video đang HOT
Sáng cuối tuần, mặc chồng bận, tôi quyết định đưa con về quê, định bụng ở vài ngày cho bõ tức. Thế rồi chồng gào lên: “Cô điên à, trời nóng như thế này cô đưa chúng nó về đấy, điều hòa không có cho chúng nó chết nóng à. Nói bố mẹ cô lắp điều hòa đi rồi hãy gọi các cháu về. Đừng có lúc nào cũng kêu ốm để hành con hành cháu”.
Nghe chồng nói, cơn điên của tôi nổi lên. Tôi trừng mắt nhìn chồng đáp trả: “Anh nói thế mà không biết xấu hổ à? Bao năm nay anh đã bao giờ lo được cho bố mẹ tôi một nghìn, đã bao giờ biếu bố mẹ được một món đồ ra hồn? Về nhà vợ anh cũng chỉ mua mấy loại hoa quả, bánh kẹo rẻ tiền. Bố mẹ có ốm đau, tôi nói biếu tiền thì anh khó chịu ra mặt. Bố mẹ tôi nghèo, nhà không có điều hòa nhưng anh chỉ biết trách móc. Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện lắp cho bố mẹ cái điều hòa để con cái về chơi đỡ khổ chưa? Tôi mua biếu bố cái điện thoại smartphone cho bố gọi nhìn mặt các cháu anh cũng khó chịu. Anh có tiền, có nhà, có oto cả tỉ bạc mà anh thốt ra câu đó không biết xấu hổ thì tôi thán phục anh. Bao lần tôi nhắc anh về chuyện này, anh đã bao giờ để lọt tai?”.
Nói rồi tôi vội đưa các con xuống taxi đã thuê sẵn. Tất nhiên tôi đi làm văn phòng, lương ba cọc ba đồng nhưng không đến mức không có nổi tiền thuê taxi cho con về ngoại một chuyến. Cái tôi mong cầu chính là thái độ tôn trọng của chồng dành cho bố mẹ tôi, là sự tự nguyện của anh chứ không phải là thứ tình cảm gượng ép.
Nếu có ngày tôi và chồng ly hôn vì chuyện này thì đó cũng không phải là cái kết bất ngờ.
Phá sản không cam tâm, tôi vay chị gái 1 tỷ để làm lại từ đầu, một năm sau đến trả lại tiền mới sững sờ biết chị đã nói dối mình
Bố mẹ tôi không may mất sớm nên tôi chỉ có chị gái là người thân duy nhất. Chị yêu thương bao bọc tôi không khác gì một người mẹ thứ 2.
Chị học rất giỏi nhưng vì tôi, chị đã không thi đại học mà đi làm ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3.
Đàn ông dẫu sai đường vẫn luôn xem trọng gia đìnhThấy tôi làm ở quán cơm, cô hàng xóm lên tiếng mỉa mai, ai ngờ nhận cái kết đắngĐổi đời từ osin thành con dâu, tân hôn nồng nàn xong tôi bủn rủn thấy một thứ
Cuộc sống của tôi tuy không thoải mái như nhiều bạn bè cùng trang lứa nhưng cũng không quá thiếu thốn bởi chị đã hy sinh tất cả cho tôi. Đến khi tôi tốt nghiệp đại học đi làm, chị mới yên tâm lập gia đình, khi đó chị 27 tuổi.
Chị kết hôn, tôi ở một mình trong căn nhà nhỏ bố mẹ để lại và quyết tâm làm giàu. Vừa mải mê phấn đấu cho sự nghiệp, vừa là người khô khan không giỏi ăn nói hay thể hiện tình cảm nên tôi cũng ít quan tâm đến cuộc sống của chị gái. Kể cả sau này khi tôi đã trở nên giàu có hơn, chị có bầu sinh con tôi cũng không mấy khi chủ động liên lạc với chị hay anh rể. Chỉ những khi chị về thắp hương cho bố mẹ hay về thăm tôi, chị em mới gặp nhau chuyện trò, tâm sự. Nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của chị mỗi khi về nhà, tôi đoán chị cũng có cuộc sống hạnh phúc.
Thế rồi bẵng đi vài năm, chồng chị và con trai nhỏ mới 3 tuổi đột ngột ra đi trong một tai nạn giao thông, chị trở nên trầm lặng và lúc nào cũng buồn bã. Tôi có nói chị dọn về ở với tôi nhưng chị không chịu, hơn nữa còn luôn tỏ ra mạnh mẽ để tôi yên tâm.
Sau này tôi cưới vợ và mở công ty riêng, việc làm ăn ban đầu rất tốt nhưng sau đó do ảnh hưởng của dịch bệnh mọi thứ đều khó khăn và tôi bị phá sản, vợ cũng bỏ đi vì không chịu được nghèo khó. Khi không còn gì trong tay, tôi mới lại nghĩ đến chị gái mình nhưng không đủ can đảm đến hỏi vay chị tiền.
Chị đã làm quá nhiều thứ cho tôi, tôi chưa hề đền đáp được chị điều gì thì lại rơi vào cảnh bần cùng. Một tháng trôi qua trong bế tắc, bệ rạc. Tôi càng nghĩ càng không cam tâm nên tự nhủ bản thân phải làm lại bằng bất cứ giá nào. Tôi muốn bắt đầu kinh doanh một lần nữa và người duy nhất tôi có thể tìm đến lúc này vẫn là chị gái.
Đến nhà chị, tôi do dự hồi lâu mới dám gõ cửa, chị bước ra, hốt hoảng trước bộ dạng của tôi: " Cậu sao thế này? Vào nhà đi, có chuyện gì nói chị nghe xem". Đối diện với chị, tôi cúi đầu vừa tủi thân, vừa xấu hổ. Im lặng lúc lâu tôi mới thốt lên trong nước mắt: " Chị ơi, em phá sản rồi, chị cho em mượn 1 tỷ được không? Em không thể thất bại thế này được, em muốn làm lại".
Chị nhìn tôi với ánh mắt vừa buồn bã vừa thương xót, vỗ vai tôi nhè nhẹ để an ủi nhưng không nói gì. Tôi bỗng thấy mình thật tồi tệ, tôi biết từ khi chồng con mất, chị sống một mình cũng không dễ dàng gì, vậy mà...
Thế nhưng khi tôi vô vọng đứng dậy định ra về thì chị bất ngờ lên tiếng: " Cậu để lại số tài khoản ngân hàng, vài ngày nữa chị chuyển cho". Mắt tôi sáng lên trong ngạc nhiên: "Thật à chị? Em đã nghĩ chị không có tiền...".
Chị tươi cười nói: " Cậu đừng lo, để chị thu xếp rồi chuyển cho, nhưng lần này phải thật cẩn thận và thành công nhé". Ba ngày sau thì tôi nhận được tiền chị gửi, tôi nóng lòng muốn đến cảm ơn nhưng chị trì hoãn: " Không cần đâu, việc của cậu là phải tập trung để làm lại, khi nào thật thành công hãy đến tìm chị".
Tôi nghe lời và rồi nhờ vào số tiền của chị, sau một năm nỗ lực hết sức tôi đã khởi nghiệp thành công với số tiền lời không nhỏ. Tôi vui mừng chạy ngay đến nhà chị gái mà không gọi điện trước, tôi muốn trực tiếp trả lại chị số tiền 1 tỷ, nói lời cảm ơn chị và hứa sẽ chăm sóc chị thật tốt trong tương lai.
Thế nhưng khi tôi gõ cửa, chị không ra mà lại là một người đàn ông lạ. Hóa ra, 1 năm trước chị tôi đã vội vàng bán căn nhà này để lo cho tôi nhưng chị đi đâu thì người đàn ông này không biết. Bấy giờ tôi mới sững sờ hiểu rằng chị đã nói dối tôi, khi tôi hỏi vay, chị thực sự không có tiền.
Tôi cuống cuồng gọi điện cho chị gái và cuối cùng cũng tìm thấy chị. Sau khi bán nhà, chị đi thuê nhà trong một con ngõ nhỏ để sống. Tôi tìm đến, ôm chầm lấy chị mà khóc, cảm kích và hối hận vô cùng. Tôi thật hạnh phúc vì có một người chị tuyệt vời, tôi đón chị về ở cùng và thề rằng sẽ không bao giờ để chị phải chịu khổ nữa.
Độc giả giấu tên
Bố chồng không cho lắp điều hòa dù trời nắng nóng, con dâu ngã ngửa khi biết lý do là gì Tôi không ngờ, bố chồng tôi lại là người như vậy. Tôi sống ở nhà chồng đến nay cũng đã được 4 năm, mặc dù gò bó, khó chịu với sự xét nét từ bố mẹ chồng. Nhưng tôi nghĩ phận làm dâu phải chịu, cố gắng làm ăn sau này có tiền ra ngoài ở riêng. Tôi cố gắng rất nhiều, nhưng...