Cám cảnh suốt ngày ngửa tay xin tiền chồng dẫn đến cãi vã, vợ trẻ nói một câu khiến chồng sững sờ
Lấy nhau được 10 năm, có hai mặt con năm nay lên tiểu học hết cả, Thu và Thắng cũng tạm gọi là yên ổn. Cuộc sống không quá giàu có nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì.
Từ ngày lấy nhau, Thu vì bận rộn chăm lo việc nhà chồng vì anh là con trưởng. Bao nhiêu công việc cưới hỏi, ma chay đều một tay cô phải vun vén. Rồi thì 2 thằng con trai cách nhau 2 năm, nghịch như quỷ sứ khiến Thu chẳng còn sức đâu mà trông nom cửa hàng. Thế nên, cô đóng cửa tiệm, chấp nhận là công việc nhà nước lương bèo bọt nhưng an nhàn.
Vậy nên, mọi nguồn thu trong gia đình chủ yếu trông vào Thắng, lương của Thu chỉ đủ tiền ăn cho cả nhà.
Hôm đó, khi Thu bảo Thắng đưa thêm tiền đóng tiền học đầu năm cho 2 đứa nhỏ, Thắng tức giận, mắng:
- Lúc nào cũng tiền, tiền. Vừa mới đưa tiền hôm trước đã tiêu phung tiêu phí cái gì rồi? Cô lúc nào cũng chỉ nghĩ ra khoản để vòi tiền chồng thôi.
Thu bực mình nhưng cũng phải nhịn:
- Tháng vừa rồi anh có chuyển tiền vào thẻ cho em đâu. Đầu năm học các con có biết bao nhiêu là khoản thu, em lương vài đồng không hỏi anh thì hỏi ai? Em đi xin hàng xóm à?
Thắng biết mình hố vì không nộp lương cho vợ, nhưng vẫn mắng thêm vài câu:
- Thằng này là cái máy in tiền đấy à? Sao cứ nhìn thấy mặt tôi là cô lại hỏi tiền thế?
Quát tháo vợ xong, Thắng ném sấp tiền vào mặt vợ, rồi lao ra ngoài, rồ ga xe đi thẳng. Thu nhặt từng đồng tiền mà nước mắt chỉ chực trào ra, cô tủi thân và uất ức.
Video đang HOT
Ngẫm đi ngẫm lại, khi xưa yêu nhau đi hẹn hò cô cũng chủ động chia tiền với Thắng, anh mua cho cô một món quà, cô cũng tặng lại món quà giá trị chẳng kém. Anh luôn tôn trọng và yêu thương cô. Thế mà khi lấy về, vì lo cho gia đình riêng, cho họ hàng nhà anh mà cô không đi kiếm tiền được thì anh lại thể hiện thái độ coi thường thế này.
Thế rồi, cô nghĩ đến những trường hợp thường thấy, phụ nữ nhan sắc dần cũng sẽ tàn phai, không tự chủ kinh tế thì chỉ có bị đàn ông coi thường.
Tối hôm ấy, thấy chồng về, Thu nhẹ nhàng xuống nước, cô vẫn ân cần lấy nước ép hoa quả cho anh:
- Anh uống đi, tắm rửa cho đỡ mệt rồi em có chuyện muốn nói.
- Gì nữa, em lại xin tiền đó hả?
- Trong mắt anh em vô dụng như thế à?
- Chẳng vô dụng thì cũng chẳng kiếm được tiền, tất cả chi phí sinh hoạt trong cái nhà này một tay anh kiếm mà.
- Thế thì anh nghe đây, chuyện em muốn nói đúng là chuyện này đấy. Anh coi thường em như thế, vậy từ mai anh ở nhà chăm con, lo nhớ từng ngày, từng tháng cúng bái, lễ lạt mọi thứ đi để em đi làm. Đừng nói có nhiêu đây, em còn có thể kiếm gấp 10 lần anh nữa kia.
- Em đừng có ngoa. Em làm được gì ra tiền chứ!
- Thế thì anh lại quên rồi, cửa hàng trước em nói đóng cửa nhưng thực chất em chỉ cho bạn em quản lý. Nó hưởng phần nhiều nhưng không có nghĩa em bị cắt hẳn mất lãi. Ngần ấy năm qua, gia đình mình chẳng tới mức túng thiếu nên em không rút tiền ra, giờ có anh chăm lo việc nhà chắc em đi làm kinh doanh lại được rồi đó.
- Em… Sao những chuyện trọng đại như thế này mà em giấu anh?
- Em vốn chẳng mảy may quan tâm nhiều tới chuyện tiền bạc đó, gia đình mình có túng thiếu đâu. Nhưng càng ngày, anh lại càng quá quắt với em như thể em là con ở vòi tiền chủ vậy. Em không nhịn được mới phải nói ra. Anh nghĩ thử xem trước kia quen nhau, lương anh cao là thế tặng em quà đắt tiền, nếu em chỉ làm nhà nước lương ba cọc ba đồng như giờ có tiền tặng lại anh không?
- Thu, anh… Anh xin lỗi, không phải anh coi thường em chỉ là áp lực công việc nhiều, em lại thường xuyên đòi tiền nên anh đâm cáu vậy thôi.
Trong giây lát, Thắng bỗng chốc thay đổi hẳn thái độ. Anh xin lỗi cô rồi hứa sẽ không để mọi chuyện tái diễn. Anh cũng khẳng định sẽ cùng với cô lo việc nhà, quản việc kinh doanh.
Thu cũng chẳng muốn làm lớn chuyện, cô chỉ muốn dạy cho chồng một bài học. Dù thu nhập của cô đương nhiên chẳng thể gấp 10 chồng, nhưng cũng chỉ hơn mà không kém nên cô mới tự tin như vậy.
Hiện giờ, Thu thấy cuộc sống nhẹ nhàng, thanh thản hơn rất nhiều. Chồng cô chẳng còn cảnh coi thường, xúc phạm mỗi lần vợ đòi tiền nữa. Thậm chí, anh chủ động hơn trong việc chuyển lương cho vợ giữ hàng tháng.
Thu lại nghiệm thêm một bài học, đàn bà muốn được hạnh phúc thì cần phải tự chủ về kinh tế, như thế mới lo tốt được cho bản thân dù tình huống xấu thế nào đi nữa xảy ra.
Theo Afamily
Có thai ngay sau khi cưới, vợ trẻ chẳng hề vui mừng mà lại lo nơm nớp vì đó không phải con của chồng
Tôi tự nhận thức đươc mình là một cô gái có nhan sắc nên chuyện có không ít người theo đuổi là điều dễ hiểu.
Những tin nhắn làm quen chất đống trong hộp thư, những món quà vô danh lẫn đích danh thường xuyên xuất hiện, những ánh nhìn khao khát... tất cả đều có sức hút đối với một đứa con gái mới lớn là tôi lúc đó.
Như một lẽ đương nhiên, mải mê chuyện yêu đương, tôi học hành sa sút. May mắn đỗ tốt nghiệp, tôi ra thành phố học nghề rồi làm thuê cho một cửa hàng cho thuê váy cưới và trang điểm. Vốn đã dễ coi lại thêm kiến thức làm đẹp, tôi càng rạng ngời hơn bao giờ hết. Ai cũng cho rằng với nhan sắc và vóc dáng của mình, tôi có thể thừa sức "cua" một anh đại gia để có cuộc sống an nhàn. Nhưng không, người yêu tôi lại là một võ sư nghèo cùng xóm trọ. Lý do tôi yêu người đàn ông đó là vì anh mạnh mẽ, đem lại cho tôi cảm giác an toàn và tin tưởng.
Thời gian đầu, thứ tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau không vướng một chút toan tính nào. Dĩ nhiên đó là một tình yêu đẹp. Nhưng dần dà, tuổi con gái của tôi cứ thế trôi qua còn anh vẫn cứ lần lữa chuyện cưới xin vì không có tiền thì tôi thấy mình cần phải suy nghĩ lại.
Rốt cuộc, sau những lời khuyên từ bạn bè thì tôi quyết định dừng lại và tìm lối đi khác cho mình dù còn yêu anh rất nhiều. Cứ cho là tôi thực dụng, tính toán nhưng tôi không thể tiếp tục yêu một người đàn ông cứ mặc cho người phụ nữ của mình chờ đợi ròng rã bao nhiêu năm trời. Và tôi lại càng không thể lấy một người đàn ông không đủ sức lo cho gia đình.
Sau khi chia tay, tôi đến với một chàng trai đã theo đuổi tôi khá lâu tuy nhiên lúc đó đang có người yêu nên tôi không quan tâm. Dù có vẻ ngoài khá bình thường nhưng bù lại nhà anh có điều kiện, có công việc tốt. Không chỉ có thế, anh còn thường xuyên dành cho tôi những lời âu yếm đậm chất ngôn tình như "mặc kệ sóng gió, em đừng bận tâm, thế giới cứ để anh lo". Với những điều kiện thế này thì đây có lẽ là người đàn ông tôi có thể nương tựa suốt đời.
Có vẻ là đúng như thế thật. Đám cưới được quyết định nhanh chóng, anh lo lắng mọi thứ từ A đến Z, tôi chỉ việc khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy là đủ. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, tôi và người yêu cũ lại hẹn gặp nhau chỉ vài hôm trước đám cưới. Nhìn người đàn ông mình đã từng dành trọn tình cảm trầm ngâm đốt hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác, thực sự tôi không cầm lòng được. Anh nhìn tôi, mắt cụp xuống và dè dặt hỏi: "Vài ngày nữa là em thành vợ người ta rồi, hôm nay ở lại với anh được không?"
Mấy ngày sau, một đám cưới trong mơ diễn ra khiến cho cái làng nhỏ của tôi được phen xôn xao. Những dãy ô tô dài dằng dặc, những nam thanh nữ tú nối chân nhau bê lễ cưới, vòng vàng trao mãi không hết. Tôi bỗng chốc từ một đứa nhà quê trở thành dâu thành phố, nhà cửa hay xe cộ đều không thiếu gì.
Chồng tôi quả là một người đáng để trao cả đời. Không chỉ giỏi kiếm tiền, anh còn vô cùng chiều vợ. Anh lo cho tôi từng li từng tí một khiến tôi cảm thấy được yêu thương và trân trọng hơn bao giờ hết. Tim tôi đã xao động trước tấm chân tình ấy, tôi nghĩ mình phải yêu anh ấy, phải làm một người vợ hiền.
Nhưng đúng là đời không như là mơ, tôi phát hiện mình có bầu. Tuy nhiên với số tuần thai như thế thì tôi dám khẳng định rằng đó không phải là của chồng mà là của người cũ. Vậy nên đáng lẽ đây sẽ phải là tin vui cho gia đình hai bên thì tôi lại giấu nhẹm đi và vô cùng hoang mang, lo sợ.
Tôi đã quen với cuộc sống sung sướng, được chồng yêu chiều. Tôi cũng đã bắt đầu có những tình cảm dành cho anh. Cuộc đời này của tôi, chỉ cần như thế là đủ. Tôi cũng không muốn mất chồng, không muốn cuộc hôn nhân này tan vỡ. Vì vậy tôi sẽ không bao giờ chọn phương án nói thật để xách va li rời khỏi nhà. Nếu tôi im lặng, coi như đứa bé là con anh thì sao? Tôi sợ ngày đứa bé lớn lên, nó sẽ chẳng có nét gì giống chồng tôi cả. Nhưng có bao nhiêu đứa trẻ không giống bố cũng chẳng giống mẹ đấy thôi.
Tôi vẫn chưa thông báo chuyện tôi có thai với chồng hay bất cứ ai trong nhà. Vì con đến với tôi lúc này không phải tin vui mà là tin buồn. Tôi nên làm gì bây giờ? Im lặng giấu kín, coi như đứa bé là con anh, để anh "nuôi con tu hú"? Hay từ bỏ cái thai đi, coi như đó là một sự cố? Tôi thực sự khó nghĩ quá!
Theo Afamily
Lấy vợ trẻ tưởng sướng mà khổ trăm bề, tôi bị dọa ly hôn chỉ vì không like ảnh trên facebook của vợ Tôi từng yêu say đắm Ngân khi học đại học. Chúng tôi là bạn chung lớp, thường xuyên tham gia các hoạt động cùng nhau nên đã nảy sinh tình cảm. Yêu nhau sâu đậm là thế những tưởng sẽ có ngày về chung một ngày thế nhưng khi ra trường, em lại lập tức xin học bổng du học, về phương trời...