Cái tội “vượt mặt” chồng
Anh khó chịu đến mức ghen ghét khi vợ ngày càng “vượt mặt” mình, thăng tiến thuận lợi trong sự nghiệp và được nhiều người khen ngợi.
Ai nhìn vào cũng khen chị Hương (Kim Mã, Hà Nội) là người phụ nữ đảm đang, tháo vát lại biết đối nhân xử thế được lòng mọi người. Ấy thế nhưng, trong mắt anh Quảng – chồng chị, chị lại có một cái khuyết điểm to đùng, gần như không thể tha thứ, đó là: giỏi hơn chồng.
Nhờ tài năng sẵn có, cộng với chăm chỉ nỗ lực, mặc dù còn trẻ nhưng chị đã có được vị trí nhiều người mơ ước trong công ty. Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói nếu như không phải anh Quảng quá thua kém chị về tài năng lẫn khoản k.iếm t.iền.
Đối với chị Hương, vợ hoặc chồng, ai k.iếm t.iền nhiều hơn không quan trọng, miễn là cả 2 cùng chung tay vun đắp gia đình, chăm lo cho con cái. Nhưng bản năng và sĩ diện đàn ông của anh Quảng quá lớn. Anh khó chịu đến mức ghen ghét khi vợ ngày càng “vượt mặt” mình, thăng tiến thuận lợi trong sự nghiệp và được nhiều người khen ngợi.
Bản thân chị biết suy nghĩ của chồng nên không bao giờ c.hê c.hồng hay nói gì chạm đến tự ái của anh. Nhưng cứ hễ có vấn đề gì mà đụng đến t.iền bạc và chị bàn với anh là là anh lại quay ngoắt đi: “Tôi là thằng không làm ra t.iền, cô làm ra cô thích làm gì thì làm, bàn với tôi làm gì?”.
Nhiều bạn bè khuyên chị tìm một số việc của đàn ông nhờ chồng làm giúp, sau đó khen nịnh anh là anh sướng ngay. Nhưng khổ nỗi anh Quảng lại thuộc kiểu “chân yếu tay mềm” mới khổ. Lần trước cái ống nước bị tắc, anh loay hoay sửa mãi không được, vậy mà chị Hương làm được. Thế là anh “bỗng dưng muốn gây sự”, nổi khùng lên bắt chị tháo ra.
7 năm qua, chị vẫn ngày ngày làm việc, chăm gia đình, lo chi tiêu sinh hoạt và học hành của con, còn cố gắng để ra một khoản tích cóp lo cho tương lai. Anh Quảng lương ba cọc ba đồng, chỉ đủ cho anh chè thuốc. Nhưng rồi chị vẫn phải chịu sự ghen ghét, cạnh khóe từ chính chồng mình. Đôi khi chị tự hỏi, chị đã làm gì nên tội? Cái tội của chị chỉ là giỏi hơn chồng, nhưng nếu chị không giỏi hơn anh thì gia đình này ai sẽ cáng đáng?
Nhiều lúc chị chán nản và buồn tủi vô cùng. Nhưng cứ nghĩ đến anh của ngày xưa chân thành, thật thà và tốt bụng thế nào chị lại bật khóc và mủi lòng. Chị lại cố, lại lựa sống với những thái độ vô lý của anh.
Đám giỗ ông nội anh Quảng, chị Hương tất bật cùng các chị em phụ nữ lo cơm nước cỗ bàn. Anh Quảng ngồi tiếp khách, uống trà với họ hàng, láng giềng gần xa.
“Quảng có phúc lắm đấy nhé! Vợ đẹp con ngoan. Chú là chú phục vợ mày lắm, đảm đang, giỏi giang không ai bằng! Đốt đuốc đi tìm cũng không được đứa như nó!” – tiếng một chú hàng xóm vang lên.
Video đang HOT
“Cháu nói chú nghe, cái Hương bề ngoài nó tỏ ra thế nên ai cũng tưởng nó tốt đẹp lắm. Mấy ai ngờ được bộ mặt thật của nó đâu. Cậy kiếm ra được vài đồng t.iền về nhà khinh chồng nạt con, coi cháu còn không bằng thằng ô sin. Không những thế còn đi đêm về hôm với đàn ông…” – anh Quảng thao thao bất tuyệt, còn nói oang oang giữa đám đông, như để cho mọi người thấy được chị Hương chẳng tốt đẹp và tài giỏi như mọi người nghĩ.
Chị Hương trong bếp nghe được từng lời anh nói, toàn những thứ bịa đặt về mình mà sững sờ đ.ánh rơi cả chồng bát.
Đ.au đ.ớn. Thất vọng. Và giờ chị cảm thấy cả sự c.oi t.hường chồng mình. Bao năm qua chị nhẫn nhịn và cố gắng thông cảm cho chồng, mong anh có ngày hiểu ra. Nhưng hóa ra tất cả những điều chị làm đều công cốc cả. Lần đầu tiên sau 7 năm chung sống chị có ý định buông tay…
Đôi khi ra ngoài nhìn vợ chồng người ta âu yếm tình cảm, chồng người ta tự hào và khen vợ, Ngọc tủi thân phát khóc (Ảnh minh họa).
Càng sống với Dũng, Ngọc (Quận 8, TP HCM) càng ngày càng nhận ra anh là một người không có chí tiến thủ. Dũng hiện là nhân viên nhà nước, lương thì ba cọc ba đồng nhưng luôn bằng lòng với cuộc sống hiện tại, không muốn cố gắng làm gì cho mệt thân.
Khi thấy Ngọc nhảy việc sang công ty lương cao hơn, anh còn trách cô vô ơn, lạnh lùng, người gì mà sống không tình nghĩa. Ngọc dở khóc dở cười với chồng. Anh đã không muốn bon chen mà cô cũng thế thì gia đình này sẽ đi về đâu. Nhiều khi cô phát rồ lên vì thiếu t.iền cho con khám bệnh, vì con mình nhìn con nhà người ta được ăn món ngon, được chơi những đồ chơi xịn… một cách thèm thuồng.
Có lần người bạn rủ Ngọc hùn vốn làm ăn một vụ khá ngon. Cô đã xem xét kĩ lưỡng, về bàn với chồng đi vay t.iền bố mẹ làm nhưng Dũng chả cần biết cụ thể ra sao, chỉ cần nghe thấy đầu tư vốn làm ăn là anh gạt phắt đi.
Bực quá, Ngọc tự sang vay t.iền mẹ đẻ. May mắn lần làm ăn ấy cô đã thắng. Nhưng trong suốt quãng thời gian đó, không lúc nào là Dũng không căng thẳng, đay nghiến cô về việc cô “vượt mặt” chồng, tự động làm ăn không coi ý kiến chồng ra gì. Cô không nói gì cả, chỉ im lặng cười cười và tìm cách xoa dịu Dũng.
Nợ ông bà ngoại đã trả hết, còn dư chút t.iền Ngọc lại tiếp tục đầu tư khi tìm được cơ hội tốt. Vài năm sau, chả ngờ cô cũng có được một khoản kha khá. Nhưng Dũng lại phát biểu những câu làm cô rất ngỡ ngàng: “Cô đừng tưởng cô tài giỏi, cô chẳng may chó ngáp phải ruồi mà thôi”, “Việc đó chả có gì là hay cả, ai chả làm được”.
Rồi công việc của Dũng không được thuận lợi, anh bị giảm biên chế nên càng ngày càng sinh cáu bẳn. Ngọc biết ý nên cũng tuyệt nhiên không bao giờ nhắc chuyện t.iền nong trước mặt anh. Cô cũng giấu tất cả mọi người hai bên gia đình, giấu cả con chuyện anh thất nghiệp vì sợ anh mất mặt với mọi người.
Đến bây giờ đã 3 năm trôi qua, Dũng vẫn chưa có việc, đồng nghĩa là 3 năm anh không đưa cho Ngọc một đồng nào mà chỉ có cô lén nhét t.iền v.ào ví anh. Nhưng bất cứ đồ gì cô mua về anh đều chê bai, mặc dù cô rủ anh đi mua cùng thì anh không đi. Chuyện gì Ngọc nói anh cũng gạt ngang, không muốn nghe cô tâm sự. Động chút là cô lại được nghe những câu kiểu như: “Cô cậy cô giỏi, kiếm nhiều t.iền, cô khinh thằng này hả?”, “Vâng, tôi dốt!”.
Đôi khi ra ngoài nhìn vợ chồng người ta âu yếm tình cảm, chồng người ta tự hào và khen vợ, Ngọc tủi thân phát khóc. Cô đã làm gì sai? Cô có phải là người phụ nữ không ra gì đâu mà đáng bị đối xử như thế?
Theo VNE
Tôi đã vô sinh khi chưa đầy 18 t.uổi
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. Khi tôi kể câu chuyện này ra, có lẽ các bạn sẽ c.hửi tôi, ném đá tôi rất nhiều vì các bạn cho rằng tôi là đứa chẳng ra gì, đẹp đẽ khoe ra xấu xa thì nên che đậy lại, đằng này xấu xa, tồi tệ thế mà vẫn không biết xấu hổ. Nhưng tôi thực sự cần phải nói ra, tôi không thể cứ giấu mãi và lừa dối bố mẹ tôi, người yêu của tôi thêm nữa. Mọi người đã hi vọng ở tôi quá nhiều!
Tôi năm nay 22 t.uổi, hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Người yêu tôi hơn tôi 3 t.uổi, anh là một kiến trúc sư trẻ tài năng và hai gia đình cũng thân thiết với nhau nên cả hai bên đều ủng hộ chuyện tình của chúng tôi. Anh là người tôi yêu và tôn trọng nhưng anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, điều này anh cũng biết, thậm chí chuyện tôi đã từng quan hệ với người trước anh cũng biết và không hề than trách tôi. Anh bảo rằng "cuộc sống bây giờ khác trước rồi, suy nghĩ con người cũng thoáng hơn, anh không trách em vì chuyện ấy, em nói thật ra với anh là tốt rồi". Chính vì vậy mà tôi càng yêu anh và tôn trọng anh hơn.
Đám cưới với anh là điều mà cả tôi và anh đều mong muốn. Tôi đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc và êm đẹp khi bên anh. Nhưng khi điều đó sắp trở thành hiện thực thì tôi lại không thể nào đón nhận nó, tôi không muốn anh chịu áp lực và khổ vì tôi, vì lỗi lầm mà tôi gây ra.
Năm học lớp 10, tôi thích một cậu bạn trong lớp. Từ tình yêu trong sáng, từ những cái nắm tay, những ánh nhìn ngại ngùng, chúng tôi đã trở thành cặp đôi "nóng bỏng" nhất lớp sau 1 năm yêu nhau. Khi đó, cả hai đều mới lớn, mới biết yêu và muốn khám phá tình yêu, vì vậy những cử chỉ, hành động, lời nói tình cảm của chúng tôi cũng tăng dần và thể hiện ra bên ngoài một cách tự nhiên, không ngại ngùng. Ngay cả trên lớp, khi ra chơi chúng tôi cũng có thể hôn nhau mặc cho ánh mắt từ phía bạn bè hay giáo viên đang dõi vào. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giới hạn và trao cho nhau lần đầu tiên của mình khi mới chỉ là học sinh lớp 11.
Các bạn cười tôi, nói tôi là dễ dãi, thoáng cũng được, nhưng với chúng tôi khi đó thì sự ham muốn về thể xác và cảm xúc thăng hoa của cả hai không thể kìm chế được, chúng tôi cứ quấn lấy nhau và quan hệ mỗi lần hẹn hò. Có khi trốn học đi nhà nghỉ với nhau, có khi là tại phòng riêng của hai đứa, nhưng vì người yêu của tôi khi đó không chịu dùng b.ao c.ao s.u nên hầu như tháng nào tôi cũng phải dùng đến thuốc tránh thai cấp tốc. Có tháng uống tới 4 viên mặc dù chỉ định không quá 2 viên/ tháng. Suy nghĩ non nớt của đứa học sinh lớp 11 chỉ có thể là "chắc uống quá lần này cũng không sao đâu, không uống dính còn khổ hơn".
Cứ như thế khoảng 6 tháng, đó là lúc vừa tổng kết hết năm học lớp 11 và chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè. Lần đó gia đình tôi đi nghỉ mát, trước hôm đi chúng tôi gặp nhau cho đỡ nhớ vì xa cách vài ngày và có quan hệ với nhau. Nhưng vì sáng hôm sau phải đi sớm và cả mấy ngày liền ở khu du lịch nên tôi không có cách nào để mua được thuốc tránh thai. Tôi định nhờ lễ tân mua nhưng lại sợ mẹ tôi phát hiện, nên chỉ biết cầu mong cho không có chuyện gì hết, tôi sẽ không có thai.
Sai lầm khi còn học cấp 3 đã khiến tôi phải trả giá quá đắt (Ảnh minh họa)
Ai ngờ, tôi dính thật, gần 3 tháng sau đó tôi thấy dấu hiệu bất thường, tôi nghi mình có thai nên đã mua que thử và kết quả là 2 vạch rõ nét hiện ra trước mắt.
Tôi lập tức báo cho người yêu biết. Cậu ấy cũng hốt hoảng và lo lắng chẳng kém gì tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau và cùng tìm cách để giải quyết hậu quả đó. Chúng tôi cùng gom góp t.iền và nhờ cô bạn thân đưa tôi đi phá thai tại một phòng khám tư nhân, cái thai được giải quyết một cách êm đẹp. Nhưng nỗi sợ hãi, đ.au đ.ớn vẫn đeo bám tôi suốt những ngày sau.
5 tháng sau khi đi giải quyết hậu quả, tôi vẫn thi thoảng thấy những dấu hiệu đáng nghi mà khi tìm hiểu trên mạng, tôi mới biết đó là hậu quả do việc nạo hút thai mang lại. Tôi khá lo lắng, rồi quyết định thẳng viện để kiểm tra, sau khi thăm khám và làm một số xét nghiệm, siêu âm bác sĩ kết luận rằng tôi bị dính tử cung và không còn khả năng làm mẹ nữa.
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã, vừa khóc tôi vừa bảo bác sĩ kiểm tra lại, chắc bác sĩ đó đã nhầm tôi với ai, tại sao tôi có thể bị vô sinh khi chưa đầy 18 t.uổi? Bác sĩ giải thích cho tôi một đống lý do: nào là tôi mới lớn, cơ quan sinh sản chưa phát triển đầy đủ, tôi lạm dụng thuốc tránh thai, tôi phá thai không an toàn.... Tất cả đều đúng, vậy là tôi chỉ im lặng và ngậm ngùi bước ra.
Kể từ lúc đó, tôi như người mất hồn, tôi nhốt mình trong phòng và khóc, than thân trách phận tại sao mình lại làm những chuyện ngu ngốc đó để bây giờ phải lĩnh hậu quả. Tôi định tìm tới cậu ấy để trách móc, để đổ hết những tội lỗi ấy nhưng rồi lại thôi. Tôi kêu ốm và xin bố mẹ cho ở nhà nghỉ ngơi 1 tuần, tôi cũng nói lời chia tay và tránh mặt cậu ấy ngay sau đó.
Tốt nghiệp lớp 12, tôi xin bố mẹ cho sang Nhật học tiếng 2 năm, bố mẹ tôi rất vui và đồng ý ngay mà không hỏi lý do nhiều, vì anh trai tôi cũng đang học cao học tại Nhật. Nhưng lý do thực sự khiến tôi xin ra nước ngoài là muốn có thêm thời gian quên đi những chuyện đau buồn đó và có đủ tự tin, bản lĩnh để nói với bố mẹ tôi chuyện này.
Đã 4 năm rồi kể từ khi tôi biết chuyện về mình, tôi cũng về nước được 2 năm nhưng vẫn không thể cất nổi một lời. Mỗi lần muốn nói, tôi lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu, làm sao cho bố mẹ hiểu. Chần chừ mãi, cuối cùng tôi quyết định chôn sâu sự thật trong lòng.
Nhưng tôi không ngờ lại yêu anh và có một kết quả khá tốt đẹp với anh. Để rồi giờ đây khi rơi vào hoàn cảnh này, khi hai gia đình muốn tôi và anh kết hôn vào năm tới thì tôi không thể im lặng được nữa. Nếu tôi cứ giấu chuyện đó rồi đồng ý kết hôn, tôi sẽ làm khổ người tôi yêu, bố mẹ tôi cũng sẽ bị mọi người oán trách.
Tôi hiểu rằng đây chính là lúc để tôi nói lên sự thật về bản thân mình: tôi không còn khả năng làm mẹ từ khi học lớp 12. Tôi không mong mọi người thương hại mình, tôi chỉ mong mọi người có thể hiểu và tha thứ cho những lầm lỡ ấy của tôi. Nhưng tôi phải nói với bố mẹ tôi, với người yêu tôi và gia đình anh ấy như thế nào bây giờ?
Theo Ngoisao
Đang "yêu" chồng gọi tên vợ cũ Tôi c.hết lặng người khi giữa cuộc ái ân, anh đột nhiên gọi tên người vợ cũ. Thủa bé tôi thích bài thơ "Hai sắc hoa Tigon", nhất là hai câu "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời/Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi". Âu cũng là số phận, giờ hai câu thơ ấy vận vào cuộc đời tôi, cứ như tác giả...