“Cái tội” làm đàn bà
Cơ thể của chàng trai ngoài 20 tuổi đã khiến toàn thân bà như bất động, lý trí của bà muốn lùi ra sau để chạy trốn, hoặc đánh động cho Thắng được biết.
23 tháng chạp! Tết ông Công, ông Táo. Cái ngày mà theo văn hóa người Việt thì mọi gia đình đều quây quần sum họp bên nhau để tổng kết mọi chuyện trong năm cho Táo Quân lên thiên đình báo cáo với Ngọc Hoàng Thượng Đế. Vậy mà trong căn nhà rộng rãi, giữa cái thị xã vốn sầm uất, ồn ào và náo nhiệt này, người đàn bà chưa đầy 50 tuổi đó vẫn thui thủi đi về một mình trước những ánh mắt thương cảm, nhưng cũng có phần ghẻ lạnh của những người hàng xóm xung quanh.
Người đàn bà đó vốn vẫn được mọi người yêu mến và nể phục. Bởi từ khi chia tay với người chồng suốt ngày rượu chè say xỉn, bà đã một mình nuôi dạy 2 đứa con học hành thành đạt, mà không hề có chút điều tiếng gì. Người con gái lớn tốt nghiệp đại học ngoại ngữ ra trường, làm trợ lý giám đốc cho một khách sạn lớn ở Hà Nội và vừa mới lấy chồng. Cậu con trai út mới tốt nghiệp đại học, cũng đã xin được việc làm tại một tập đoàn viễn thông lớn. Mọi chuyện tưởng chừng như đã là một kết thúc có hậu cho một người đàn bà đa đoan. Nhưng ở đời mấy ai đọc được chữ ngờ, mà đôi khi chữ ngờ đó lại làm tan nát và sụp đổ biết bao nhiêu thứ mà một con người có thể đã phải dầy công xây dựng, kể cả nhân cách và hình tượng của một con người.
Những tháng ngày vất vả làm lụng để nuôi dưỡng hai đứa con ăn học nên người, người đàn bà đó thường xuyên phải thui thủi một mình trong căn nhà vắng lạnh, bởi hai đứa con đi học xa. Thỉnh thoảng ngày nghỉ hoặc khi hết tiền ăn học, hai đứa con mới trở về để xin tiền mẹ, rồi lại khăn gói ra đi. Cũng may, khi đứa bạn thân của con trai bà là Thắng thường xuyên sang chơi, nói chuyện cho bà đỡ buồn. Vừa bằng tuổi, lại chơi với con trai mình từ nhỏ, nên bà coi thắng như con trai. Trong khi con bà đỗ đại học và đi học thì Thắng thi trượt và đi làm công nhân. Thắng vẫn gọi bà là U và cũng coi bà như mẹ. Những ngày hai đứa con đi học, nếu không có Thắng ở bên chia sẻ, an ủi, động viên những lúc cô đơn thì có lẽ bà đến chết vì buồn mất.
Vì coi bà như mẹ nên nhiều khi thắng vô tư, tự nhiên quá mức.
Vì coi bà như mẹ, nên Thắng vẫn thường xuyên đến nhà bà rất tự nhiên. Nhiều hôm đi làm về, không về nhà mình luôn mà Thắng tạt vào chơi với bà, rồi có lúc ở lại ăn cơm hoặc ngủ lại trông nhà những hôm bà chẳng may trái gió trở trời. Nhưng có điều…
Vì coi bà như mẹ nên nhiều khi thắng vô tư, tự nhiên quá mức. Thanh niên hơn 20 tuổi đầu, mà nhiều hôm trời nóng, sang nhà bà chơi, Thắng cởi trần và mặc mỗi chiếc quần cộc. Nhiều khi vô tình nhìn vào cơ thể của chàng thanh niên cường tráng, bất giác trong bà có một cảm giác vô cùng lạ lùng. Bà cảm thấy tội lỗi và xấu hổ với ý nghĩ đó, để rồi cố gắng đảy nó ra khỏi đầu mình. Nhưng rồi…
Video đang HOT
Đó là cái ngày…, mà nếu có cơ hội và thời gian có thể quay ngược trở lại thì nhất định bà sẽ bỏ chạy thật xa khỏi cái khoảnh khắc tồi tệ đó. Hôm đó là một ngày nắng nóng, buổi trưa bà đang nấu cơm thì Thắng tới. Cậu ta vừa đi làm về, mồ hôi nhễ nhại. Thắng nói với bà “Con nóng quá, u cho con tắm nhờ tí nhé”, rồi chưa kịp để bà nói gì, thắng đã cởi quần áo dài ra và lao vào phòng tắm dội nước ùm ùm. Bà chỉ còn biết nói với theo “ Con ở đây ăn cơm với u, để u ra đầu ngõ mua thêm ít thức ăn”. Tiếng Thắng “vâng ạ” trong nhà tắm vọng ra…
Bà đi bộ ra đầu ngõ, mua ít thức ăn sẵn mang về để ăn cơm. Mở cánh cửa bước vào nhà, bà lặng người khi nhìn thấy Thắng không một mảnh vải che thân, đang lúi húi tìm quần áo trong ngăn tủ quần áo của con trai bà. Cơ thể của chàng trai ngoài 20 tuổi đã khiến toàn thân bà như bất động, lý trí của bà muốn lùi ra sau để chạy trốn, hoặc đánh động cho Thắng được biết. Nhưng trái tim và những khát khao mới trỗi dậy của một người đàn bà đã ly dị chồng hơn chục năm trời khiến bà không thể rời mắt khỏi cơ thể cường tráng của người đàn ông trước mắt mình.
Túi thức ăn trên tay bà rơi xuống đã khiến Thắng giật mình quay lại. Cậu vơ vội nắm quần áo để che đậy những phần cơ thể nhạy cảm nhất của mình, còn bà thì bối rối quay đi mà không biết phải nói gì. Nhưng chẳng hiểu vì sao, vì thứ ma lực gì mà rồi ánh mắt của hai con người, một già, một trẻ đã quay lại để nhìn vào nhau và… điều gì đến đã phải đến. Họ lao vào nhau với những nỗi khát khao riêng của mỗi người. Với Thắng thì đó là cảm giác thèm muốn, tò mò của chàng thanh niên muốn khám phá cơ thể của một người đàn bà. Còn với bà, đó có lẽ chính là sự khát khao thèm muốn bị kìm nén bấy lâu nay của một người đàn bà mà không có cơ hội được làm “đàn bà”.
Càng cố kìm nén, cố quên đi, thì sự khao khát và thèm muốn của một người đàn bà đang ở độ tuổi hồi xuân và một chàng trai mới lớn càng dâng cao mãnh liệt hơn bao giờ hết
Bừng tỉnh sau cơn mê đắm của xác thịt, cả bà và Thắng đều biết mình đã phạm phải một sai lầm không đáng có. Sau buổi chiều hôm đó, cả hai người đều tìm cách tránh mặt nhau để quên đi câu chuyện đó. Nhưng dường như càng cố kìm nén, cố quên đi, thì sự khao khát và thèm muốn của một người đàn bà đang ở độ tuổi hồi xuân và một chàng trai mới lớn càng dâng cao mãnh liệt hơn bao giờ hết. Và họ lại lao vào nhau với tất cả những khao khát và đam mê của dục vọng của mình.
Chuyện tình núp bóng dưới danh nghĩa mẹ con của họ kéo dài được gần nửa năm thì mọi chuyện vỡ lở. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, việc Thắng thường xuyên qua lại nhà bà đã khiến hàng xóm láng giềng dị nghị và nó đã đến tai con trai bà. Buổi tối hôm đó, khi bàn tay của Thắng vừa chạm lên cơ thể của bà, còn bà đang ngập tràn hạnh phúc ghì chặt bờ vai của Thắng thì con trai bà bất ngờ bước vào. Bà chết lặng người không nói được một lời nào khi con trai bà lao vào đấm đá Thắng một cách điên loạn, còn Thắng thì không hề chống trả. Chỉ đến khi thấy Thắng nằm im bất động, bà mới hoảng sợ quỳ xuống để xin đứa con đẻ của mình tha cho Thắng. Khác hoàn toàn với bản tính hiền lành thường ngày của con trai bà, nó đã ném vào mặt bà một câu nói khiến bà như ngã quỵ xuống “ Bà không xứng đáng là mẹ tôi, loại đàn bà lăng loàn”. Đó là câu nói cuối cùng bà nhận được từ con trai mình, trước khi nó bỏ đi biệt tích.
Sau hôm đó, con gái bà cũng biết chuyện. Nó giận bà vì bà đã làm cho nó mất hết thể diện với gia đình nhà chồng, vì thế nó cũng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Bà đau đớn, tuyệt vọng và đã từng nghĩ đến ý định tự tử để giải thoát mình khỏi nỗi nhục và niềm ân hận với các con. Nhưng chính Thắng là người đã can ngăn bà, cậu nói sẽ đi tìm cho bằng được con trai bà để xin được tha thứ cho sai lầm của hai người. Vì thế bà đã cố sống để chờ đợi, chờ đợi không phải để nhận được sự tha thứ từ các con, mà chờ đợi chỉ là để được nhìn mặt các con lần cuối rồi bà sẽ ra đi về cõi vĩnh hằng với niềm ân hận cho những giây phút làm đàn bà của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhớ anh lắm!!!
Thế là những ngày không gặp anh, tính ra đã bao lâu rồi nhỉ? Hơn một tháng rồi, phải không anh? Quãng thời gian mà nếu là của trước đây, nó sẽ như tảng đá đè nặng nơi tâm tư em, vì nỗi mong ngóng anh đến cháy bỏng. Dù chỉ là một dòng tin nhắn... Anh gọi em: Nhóc ơi!!!
Em bắt đầu cảm thấy nhớ... Nhớ tất cả những gì anh dành cho em của ngày đó. Và ngày ngày, những bó hoa khô, những món quà độc đáo anh tặng em vẫn cứ đập vào tầm mắt như thể nhắc nhở em "Đừng quên anh! Đừng quên T.L của em".
Em không quên, cũng chưa bao giờ oán giận số phận đã không cho em được là Nhóc của anh nhiều hơn, lâu hơn... Em trân trọng cuộc sống này, trân trọng anh và tất cả những gì đã có trong quá khứ, dù là tổn thương (hay) đau khổ nhất nơi sâu thẳm con tim. Em vẫn thấy mình hạnh phúc, vì em hiểu nhờ nó mà em càng thêm trưởng thành và mạnh mẽ.
Em đã lớn rồi anh ạ! Lớn từ trong suy nghĩ. Em không nghe lời anh, không chịu mãi là cô bé Nhóc của anh như anh mong muốn. "Toà án" đã khai miễn cho em không phải là "Nhóc suốt đời" của anh nữa. Em được trả tự do sau những chuỗi ngày sống trong "nhà giam" của trái tim đóng kín cửa.
Nhưng em vẫn ngoái đầu nhìn lại, vẫn chập chờn nơi ấy hình bóng anh gọi em. Anh không chỉ là cán bộ quản giáo phạm nhân theo nghĩa đen, mà ngay cả về nghĩa bóng, anh cũng là "quản giáo của em, trong chính nhà giam trái tim ấy".
Em đã từng hỏi đùa "Nếu em trốn khỏi nhà giam do anh thiết lập, anh có truy nã em không!?". Nhưng bây giờ, không phải em trốn đâu nhé, mà em đã đường hoàng bước ra "cửa chính" của trái tim phải không anh?
Em bước ra, bởi vì "nhà giam" của anh quá nhỏ. Nó chỉ có thể chứa một người, là người mà anh sẽ ký "bản án chung thân" suốt cả cuộc đời. Nhưng, em lại là người chen vào nơi ấy, nơi mà trước đó đã có người con gái khác "cư trú".
Em thương anh, nhưng em không ở mãi bên anh trong cuộc đời này được...
Em không biết, nên mới đủng đỉnh chọn điểm dừng nơi anh. Nhưng khi biết, em đã giới hạn lại tất cả mọi cảm xúc của mình. Em không dung túng tình cảm đâu, anh ạ! Bên cạnh những yêu thương chân thành nhất, em chưa bao giờ quên lý trí.
Và, trái tim anh không đủ rộng để cùng lúc có thể bao bọc cho cả hai người. Em không thích sống "chật chội" thế, có lẽ "người ấy" của anh cũng vậy. "Nền móng ngôi nhà trái tim" anh cũng trở thành nặng nề...
Em bằng lòng mỉm cười, trả sự chuyên tâm của "cán bộ nhà giam" cho chị ấy. Vì như thế, tin rằng anh sẽ có thể trở thành "quản giáo... nghĩa bóng" xuất sắc nhất. Để hạnh phúc thực sự đến với anh.
Em không trốn! Em vẫn ở một nơi mà bất cứ khi nào đều có người nhìn thấy. Một nơi mà ngay cả cuộc sống cũng không thể... không nhìn thấy em!!!
Và em đang mỉm cười, mặc dù... nhớ anh lắm! Nhưng, đừng "truy nã" em, anh nhé!!! Anh bướng bỉnh, cứ muốn em là "Nhóc của riêng anh". Còn em, em cố chấp, em muốn giữ vững lập trường của mình. Chỉ là "Nhóc của anh" cho đến khi nào... anh có thêm một trách nhiệm mới - trách nhiệm đối với gia đình.
Và nay, điều đó đã khiến em phải khép lại những gì thuộc về tâm tư của Nhóc. Em thương anh, nhưng em không ở mãi bên anh trong cuộc đời này được. Hãy hạnh phúc nhiều hơn em mong, anh nhé!!! Em sẽ buông lỏng vòng tay níu kéo anh... !
Theo Bưu Điện Việt Nam