Cái tội em là gái… già!
Em, ngoại trừ “tội” già, có lỗi gì đâu (kém anh có 4 tuổi) để đáng phải bị đối xử như vậy?
Những ngày buồn bã trong bệnh viện, em bị stress nặng
“Không biết nói dối không phải là đàn ông. Không nhẹ dạ cả tin không phải là đàn bà”. Anh đã cười khi nghe em nói thế – gần 50 tuổi rồi còn nhẹ dạ, nhưng dẫu vậy em vẫn là đàn bà và anh là người biết rõ điều đó đúng không?.
17 năm về trước em là bệnh nhân của anh. Anh – Một bác sĩ sản khoa giỏi, đẹp trai, mẫn cán và chừng mực. Em đã yêu anh qua những câu chuyện anh kể về gia đình, về người mẹ đã mất khi anh mới được 2 tuổi, về cuộc sống và niềm tự hào về những người thân yêu của anh. Chúng mình đã có những kỷ niệm đẹp và trong sáng. Đợt anh phải tăng cường lên công tác tại huyện Đ xa xôi em đã gọi điện động viên anh thật nhiều… Tất cả, tất cả ngấm vào em, để rồi em đã đau khổ biết chừng nào trước sự bất lực của chính mình vì những điều có thể và những điều không thể, khi anh rời H về tỉnh T để đoàn tụ gia đình.
Những ngày buồn bã trong bệnh viện, em bị stress nặng. Từng gốc cây, từng lối mòn, khu nhà anh từng làm việc năm xưa gợi nhớ trong em bao kỷ niệm, để rồi trong một phút không kiềm chế được lòng mình em đã bấm máy gọi anh. Không ngờ sau ngần ấy năm xa cách anh vẫn nhớ tới em với từng chi tiết nhỏ và anh nói: sau bao nhiêu cố gắng không thành, hiện anh đang sống độc thân. Em thương anh thật nhiều và cảm động biết bao trước tấm chân tình anh dành cho em – một tình cảm sâu đậm bất chấp cả sự nghiệt ngã của số phận. Cả hai đứa mình cùng nuối tiếc những gì đã qua!
Tình yêu của em – Cho em gọi như vậy vì thật ra đối với anh điều đó giờ đây chẳng có ý nghĩa gì. Tình yêu của anh khi đó đã giúp em vơi đi bao nỗi muộn phiền. Những dòng tin nhắn yêu thương, những lời nói ngọt ngào gợi lại bao kỷ niệm, những mong nhớ khát khao làm em ngập tràn trong hạnh phúc, những ngày đó không ngày nào em không nghĩ đến anh, không đêm nào em không mơ thấy anh, những cảm xúc bị kìm nén năm xưa có dịp ùa về. Một cái kết có hậu của chuyện tình chúng ta – mình đã được là chính mình – Thật tuyệt vời anh nhỉ?. Được khoảng 10 ngày thôi, linh cảm về một điều gì đó xẩy ra có thể làm cho giấc mơ xưa lại một lần vụt mất, em tìm đến với anh.
Sự mêt mỏi và hờ hững cố ý của anh làm em bối rối. Em càng thấy ngạc nhiên hơn khi nghe anh nói: tin nhắn chỉ là tin nhắn thôi, em không nhạy cảm, em dại lắm, tình dục anh không thiếu anh toàn gái trẻ, em đã già…em choáng!
Video đang HOT
Anh đúng là anh. Không! em muốn gào lên: “Anh không phải là anh – người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng!”
Anh đã tống được em ra ngoài đường. Ơn trời em cũng về được đến nhà G. Dù không định nói gì nhưng nhìn em G hiểu cả, nó mắng em: già rồi vẫn ngu, rằng nó không cho phép ai làm tổn thương em, nó còn dọa: nếu em còn tiếp tục bao biện cho anh nó sẽ tìm đến nơi anh làm việc để “dạy cho thằng mất dạy ấy một bài học”. Nói thế nhưng nó vẫn làm cho em bát cháo giục em ăn rồi quay đi lén lau nước mắt. Như một đứa trẻ bị đòn oan, em nuốt vội từng thìa cháo, nuốt vội những cục nghẹn, tự thấy mình có lỗi vì đã để cho bạn phải bận lòng. Sáng hôm sau đưa em ra bến xe nó bảo: “nếu không buồn không phải là người, nhưng bạn sống chân thành chắc chắn sẽ có những người đàn ông chân thành đến với bạn, không bao giờ được nhắc lại chuyện này nữa”. Nói thì dễ vì G có phải là em đâu anh nhỉ?.
Anh bảo: “Bạn bè cũng không tin được. Kể cả anh có ngủ với hai mươi người phụ nữ, nhưng nếu không bắt được anh với người ta đang trên giường thì cũng không thể nói được gì”. Sao cứ nỡ nói những lời làm em hoảng hốt thế anh?
Em sẽ cố quên anh càng nhanh càng tốt vì em cũng còn nhiều việc phải làm, em còn rất nhiều người yêu mến. Nhưng trớ trêu thay em vẫn phải tiếp tục sống những ngày buồn trong bệnh viện để chăm người ốm. Chỉ khác là trước đây em luôn ca ngợi những “chiến sĩ áo trắng trên mặt trận thầm lặng”, em thật sự kính trọng và yêu mến họ, thì nay em nhìn họ thật đáng nghi ngờ, sự ân cần chu đáo trở thành giả dối, nụ cười thân thiện thành bệnh hoạn… em như người bị bệnh thần kinh. Có điều tuyệt nhiên em không hề thấy oán trách anh! Nhưng em đau lắm, nỗi đau từ con tim bót nghẹt lồng ngực khiến em ngạt thở. Em không thể quên mà dễ gì quên được một mối quan hệ đã ngấm vào trong máu thịt?.
Em, ngoại trừ “tội” già, có lỗi gì đâu (kém anh có 4 tuổi) để đáng phải bị đối xử như vậy? Chỉ một câu xin lỗi đúng lúc, một ánh nhìn thẳng chân thành với anh cũng khó thế sao?. Cuộc đời ngắn lắm mà anh!.
Thực ra ngày đó em cũng biết khá nhiều về anh, cuộc hôn nhân về hình thức rất “môn đăng hộ đối” của anh. Mặc dù rất yêu anh nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm tổn thương chị ấy – một phụ nữ đoan trang và có văn hóa. Vậy nhưng nhiều lần em vẫn tự hỏi: tại sao anh – người đàn ông có nhiều ưu điểm thế mà sao trong đời sống tình cảm có phần thiếu may mắn? Bây giờ em đã hiểu, cũng chẳng để làm gì anh nhỉ, chúng ta quá khác nhau về quan điểm và môi trường sống.
Chồng em mất rồi anh ạ. Cuộc hôn nhân không tình yêu rồi ly thân. Một mình em vừa làm mẹ vừa làm cha, các con trưởng thành, em có vị trí trong xã hội, tưởng như giờ đã có thể được sống cho mình, em thèm một vòng tay ấm áp, thèm một lời hỏi thăm chia sẻ, một tin nhắn chúc ngủ ngon đêm về của một người đàn ông đích thực, vậy mà…
Em chưa thể quên anh vì anh vẫn còn nợ em một câu hỏi và em biết anh hiểu câu hỏi đó – 17 năm rồi!.
Theo Afamily
Lo lắng vì vợ và em họ quá thân mật
Tôi đọc trong mắt vợ tôi sự ngưỡng mộ đối với người em họ và tôi suy diễn những điều xa xôi hơn.
Ngay từ khi Đức, cậu em họ của tôi dọn đến ở chung thì giữa hai người họ đã nảy sinh tình cảm thân thiết. Hiên hay nhắc Đức, hay để dành đồ ăn ngon, rủ rê Đức đi chơi cùng gia đình. Những chuyện vướng mắc trong công việc ở công ty, vợ tôi cũng mang về hỏi cậu em họ. Giữa hai người sự thân mật ngày càng gia tăng.
Có lần bà dì ruột đến thăm mẹ tôi, thấy thái độ của Hiên với Đức cũng đã nhắc khéo tôi: "Coi bộ vợ cháu với thằng Đức thân mật dữ hén". Tôi cười: "Dạ, tại họ cùng tuổi, tính tình lại hợp nhau". Ai nói gì tôi cũng không tin nhưng tôi đã truyền đạt lại cho Hiên tất cả. Nàng nhăn mặt: "Anh tin em hay tin mấy người kia?". Tôi nói là tôi tin vợ nhưng trong ứng xử, vợ tôi nên khéo léo, đừng để người khác nghi ngờ sự trong sáng của mình. Vợ tôi nghe xong thì phá lên cười và nói tính nàng xưa nay vốn thế, không sửa được.
Ông Nội của Đức và ông nội tôi là anh em ruột nên quan hệ giữa chúng tôi rất gần gũi. Từ lâu tôi xem Đức như em ruột. Khi Đức từ nước ngoài về, tôi đã đưa vào giữ một chức vụ quan trọng trong công ty của gia đình. Được hơn 2 năm, thấy Đức ở nhà thuê bất tiện, tôi bảo dọn về sống chung, vừa để tiện trong việc bàn bạc công việc, vừa để Đức có cảm giác sống trong sự yêu thương, chăm sóc của gia đình.
Đề xuất này của tôi được cả nhà ủng hộ, nhất là vợ tôi. Ngay khi nghe tôi nói chuyện này, Hiên vui ra mặt: "Em mới gặp chú ấy vài lần nhưng nói chuyện hợp lắm. Đó là một người thông minh, khôi hài, chắc nhà mình sẽ vui lắm đây".
Nếu cứ để yên trong lòng thì tôi có cảm giác như đang bị gai nhọn đâm vào tim (Ảnh minh họa)
Sự việc diễn ra đúng như vậy. Có Đức về sống chung, không khí trong gia đình sôi động hẳn lên. Bàn ăn không lúc nào ngớt tiếng cười, Đức đi làm thì thôi, về tới nhà là phụ chị giúp việc dọn dẹp, lau nhà, nấu ăn... Đức lại hát rất hay và hay hát, về đến nhà là hát vang khiến không khí gia đình càng thêm rộn ràng, đầm ấm.
Tất cả mọi thứ sẽ rất OK nếu như tôi đừng thấy vợ tôi và cậu em họ đi chung và khoác tay nhau một cách thân mật, tình tứ. Hiên đã từng đi du học ở nước ngoài nên phong cách có phần thoải mái, tôi biết điều đó nên rất hiểu và thông cảm với vợ. Việc khoác tay, choàng vai bạn trai đối với nàng là bình thường.
Bây giờ nàng vẫn thế với tất cả mọi người, trong đó có Đức, thế nhưng trong lòng tôi lại dậy lên một nỗi nghi ngờ. Tôi đọc trong mắt vợ tôi sự ngưỡng mộ đối với người em họ và tôi suy diễn những điều xa xôi hơn.
Sau hôm thấy họ từ quán cà phê bước ra, tôi không lúc nào rời mắt khỏi vợ mình và cậu em họ. Tôi thấy Đức vẫn bình thường, chẳng tỏ vẻ gì là sợ sệt hay có hành vi đáng ngờ của kẻ làm điều bất chính. Cậu ta vẫn vui vẻ ca hát, làm việc nhà, gọi vợ tôi ra hành lang để nói chuyện gì đó rồi bật cười ha hả...
Tôi rất muốn hỏi vợ tôi về "nội dung" của cuộc cà phê hôm đó nhưng lại sợ làm nàng giận. Tôi càng không dám hỏi Đức vì sợ sẽ làm sứt mẻ tình cảm anh em bởi tôi với hắn ngoài tình anh em còn là bạn chí cốt từ nhỏ. Nhưng nếu cứ để yên trong lòng thì tôi có cảm giác như đang bị gai nhọn đâm vào tim.
Hay là tôi cứ nói thẳng và đuổi hắn ra khỏi nhà là xong chuyện?
Theo VNE
Nỗi lo sau "vượt rào" của thiếu nữ 14 tuổi Cháu đã lỡ "trót dại" một lần. Và bây giờ cháu đang rất lo sợ mình có thai... Thưa chuyên gia! Chắc do áp lực công việc lớn nên cha mẹ cháu dạo gần đây hay cãi vã và lớn tiếng với nhau. Không khí trong nhà khá căng thẳng nên cháu không thể đem chuyện "động trời" này ra hỏi bố mẹ...