Cái tội đàn bà
Chị buồn buồn nói, cái tội của đàn bà là không thoát ra được “miệng đời”, dù cái miệng đó chỉ có sự thóc mách làm người ta tan nhà nát cửa, nghiêng ngửa truân chuyên, chứ chưa bao giờ nói lời hay ý đẹp cho cuộc sống.
Chị như bao người phụ nữ khác, cũng bị “chết chìm” vì dư luận, để khi vớ được một chiếc phao chịu cho mượn tên mình ở cột “người cha” trong khai sinh của đứa bé trong bụng chị, cuộc đời chị mới xem như đã “sang trang”. Mà là… sang trang đau khổ hơn khi có được một mái ấm, dù chỉ riêng chị biết, đó là mái… hiên.
Công việc của anh ở ngoài nhiều hơn ở nhà, nên khi anh “đỡ đầu” cho đứa bé con chị, vợ anh không hề biết. Vợ anh thuộc tuýp phụ nữ đơn giản: tối chồng phải ngủ nhà, lương nộp đầy đủ, giỗ chạp, lễ lạt hai bên nội ngoại đều phải có mặt. Thế là đủ chuẩn “chồng ngoan”. Còn ban ngày anh ăn đâu, ở đâu, có đau ốm đột xuất gì không… vợ anh đều không quan tâm. Chị trở thành người quan tâm “giùm” điều đó. Anh đi làm, chị đi làm nhưng bổn phận “vợ” khi “chồng” ưa ăn ruốc sả, ớt sa tế, canh cua mẻ, cá kho tộ ngon, chị đều phải lo vì một nửa yêu thương, một nửa hàm ơn, thêm một nửa nghĩa tình. Anh bảo chị không được giao du với ai ngoài vài người đồng nghiệp ở công ty, chị vâng lời ngay. Ngoài đường nhiều cạm bẫy, tốt nhất ngoài đi làm, đi chợ thì về “nhà” với anh ngay. Dù “nhà” chỉ 16m2 nhưng hơn chục năm xa những bữa cơm của mẹ, từ lúc có chị, anh mới được ấp ủ trong mái ấm gia đình. Chị còn lý do nào hơn mà không vâng lời, dù biết rằng mái ấm đó chỉ “ấm” ban ngày, ban đêm nó là… mái hiên của anh, để khi tiễn anh rồi, chị lại ước “nhà” co lại đủ chiếc giường cho hai mẹ con thôi, 16m2 trống trải lắm.
Video đang HOT
Tám năm nữa bay vèo như tên bắn. Đứa con của vợ chồng anh đã vào đại học. Anh vẫn giấu kín cái “mái hiên” mà vợ anh không hề hay biết. Cùng thời điểm đó, anh nằn nì bảo chị sinh cho anh một đứa con để vui cửa vui nhà. Chị lần khân rồi gật đầu, với điều kiện phải đổi căn phòng trọ này thành nhà riêng của “vợ chồng mình”. Anh nhấc bổng chị tỏ vẻ vui mừng, ô kê… ô kê… Ký hợp đồng tối nay, hoa hồng dư sức mua cho em căn nhà có cả khoảnh vườn ngập hoa như em muốn. Nhưng, tối nay em phải ăn mặc cho thật đẹp, thật ra vẻ “phu nhân phó giám đốc” chứ không còn là thư ký như ngày nào nữa! Còn anh, không bao lâu nữa anh sẽ ly hôn, cái “mụ phù thủy” ấy chỉ yêu túi tiền của anh chứ không yêu thương gì anh hết! Chị ngập tràn trong hạnh phúc. Đời chị qua bao sóng gió, nay thực sự có mái ấm rồi.
Thế nhưng… khi anh vừa dắt tay chị đứng lên, lời giới thiệu chưa dứt thì từ phía cử tọa một người phụ nữ xô dạt bàn ghế chạy lên. Vợ anh! Chị là khách của “đối tác”, là một trong những người được mời dự bữa tiệc tối nay. Anh chết sững. Chị cuống cuồng. Đối tác im lặng.
Mấy hôm sau anh mất hút trong công ty. Chị tính đến việc chuyển chỗ làm sau khi đã chuyển nhà trọ. Anh gửi tin xin chị bình tĩnh, rồi mọi việc sẽ ổn thỏa. Anh muốn mãi có những ngày bình yên hạnh phúc bên những bữa cơm canh chua mẻ, cá kho tộ, chị rửa chén, anh giặt đồ… như bao tháng năm qua.
Chị cười như mếu. Anh ơi! Cái tội của đàn bà là không thoát được “miệng đời”. Tám năm qua đã đủ lắm rồi. Em yêu anh trăm lần, cảm ơn anh ngàn lần nhưng… người ta có còn cần hóng mát ở mái hiên khi căn nhà trên tầng cao vẫn thông thoáng gió?
Theo VNE
Hẩm hiu
Ngày trước, mỗi khi gặp khó khăn, anh luôn san sẻ cùng chị, từ ngày anh bệnh, trí nhớ không được bình thường, anh đã thành một mối lo.
Cơn bão đi qua, căn nhà cấp bốn của gia đình chị hư mất một nửa mái nhà. Chị tất tả mua vật liệu, nhờ người sửa; nhưng cả xóm nhà nào cũng bị hư hại nên không ai có thời gian giúp chị. Chị đành liều leo lên mái nhà để lợp lại ngói, nhìn xuống thấy chồng thẩn thơ ngắm cảnh, con trai bò chơi lê lết giữa sân, chị trào nước mắt...
Thời con gái, ai cũng bảo đời chị sẽ sung sướng, an nhàn. Lời xét đoán là có cơ sở vì gia đình chị thuộc hàng khá giả, ba mẹ luôn cưng chiều đứa con gái duy nhất. Nhưng, công ty gia đình phá sản, ba mẹ ly hôn, chị phải vội vã lấy chồng. Năm ấy, chị chỉ mới hai mươi tuổi.
Chồng chị tuy không giàu có nhưng hiền lành, chăm chỉ, thương vợ. Anh chị dành dụm cất được căn nhà nhỏ để đón đứa con đầu lòng. Nào ngờ, đứa bé bị dị tật bẩm sinh, không đi lại được. Chị đã khóc hết nước mắt vì con. Nhờ chồng sẻ chia, an ủi chị mới dần lấy lại được tinh thần. Cơ quan tạo điều kiện cho chị chuyển về gần nhà để tiện chăm sóc con. Niềm đau của chị dần nguôi ngoai trong tình thương yêu và sự che chở của chồng. Anh lo lắng cho chị rất nhiều, từ việc nhỏ đến việc lớn đều một tay anh cáng đáng. Chị chỉ đi dạy và chăm sóc con.
Nhưng, sóng gió không buông tha tổ ấm của chị. Con mới lên ba, anh đột ngột bị tai biến. Gánh nặng gia đình oằn trên đôi vai chị. Ngày trước, mỗi khi gặp khó khăn, anh luôn san sẻ cùng chị, từ ngày anh bệnh, trí nhớ không được bình thường, anh đã thành một mối lo cho chị. Anh ít nói ít cười hơn, thỉnh thoảng chị lại bắt gặp anh ngồi khóc như một đứa trẻ. Mọi chi phí trong nhà giờ đều dựa vào đồng lương giáo viên ít ỏi của chị. Bà con nội ngoại chỉ giúp được thời gian đầu, về sau, chị phải tự xoay xở mọi thứ. Tháng trước, chị đã bán nửa mảnh đất đang ở mới có tiền sửa nhà khi cơn bão đi qua.
Những áp lực cuộc sống không biết giải bày cùng ai khiến chị luôn bức bối. Mới bước qua tuổi ba mươi mà nhìn chị cứ như người phụ nữa đã ngoài bốn mươi. Ngoài giờ lên lớp, về nhà, nhìn hai người đàn ông của mình, người thơ thẩn, kẻ ngẩn ngơ, tim chị buốt đau.
Chị không biết mình có đủ mạnh mẽ để gồng gánh gia đình đi tiếp chặng đường dài phía trước không, chỉ biết, mỗi lần gặp khó khăn, chị lại trở nên yếu mềm và khóc nhiều hơn. Chị cần lắm một bờ vai vững chãi để tựa vào..
Theo VNE
7 mẫu đàn ông không nên tốn thời gian chờ đợi Hãy cân nhắc thật kĩ bởi có một số mẫu đàn ông sẽ không muốn kết hôn với bạn cho dù bạn có tìm cách thay đổi điều đó. Với những đối tượng này, bạn không nên tốn thời gian và tâm sức để chờ đợi họ: 1. Anh chàng chưa sẵn sàng cho mối quan hệ nghiêm túc Đây là mẫu người...