Cái tội của em là… “già”
Em, ngoại trừ “tội” già, có lỗi gì đâu (kém anh có 4 tuổi) để đáng phải bị đối xử như vậy?
“ Không biết nói dối không phải là đàn ông. Không nhẹ dạ cả tin không phải là đàn bà”. Anh đã cười khi nghe em nói thế – gần 50 tuổi rồi còn nhẹ dạ, nhưng dẫu vậy em vẫn là đàn bà và anh là người biết rõ điều đó đúng không?.
17 năm về trước em là bệnh nhân của anh. Anh – Một bác sĩ sản khoa giỏi, đẹp trai, mẫn cán và chừng mực. Em đã yêu anh qua những câu chuyện anh kể về gia đình, về người mẹ đã mất khi anh mới được 2 tuổi, về cuộc sống và niềm tự hào về những người thân yêu của anh. Chúng mình đã có những kỷ niệm đẹp và trong sáng. Đợt anh phải tăng cường lên công tác tại huyện Đ xa xôi em đã gọi điện động viên anh thật nhiều… Tất cả, tất cả ngấm vào em, để rồi em đã đau khổ biết chừng nào trước sự bất lực của chính mình vì những điều có thể và những điều không thể, khi anh rời H về tỉnh T để đoàn tụ gia đình.
Những ngày buồn bã trong bệnh viện, em bị stress nặng. Từng gốc cây, từng lối mòn, khu nhà anh từng làm việc năm xưa gợi nhớ trong em bao kỷ niệm, để rồi trong một phút không kiềm chế được lòng mình em đã bấm máy gọi anh. Không ngờ sau ngần ấy năm xa cách anh vẫn nhớ tới em với từng chi tiết nhỏ và anh nói: sau bao nhiêu cố gắng không thành, hiện anh đang sống độc thân. Em thương anh thật nhiều và cảm động biết bao trước tấm chân tình anh dành cho em – một tình cảm sâu đậm bất chấp cả sự nghiệt ngã của số phận. Cả hai đứa mình cùng nuối tiếc những gì đã qua!
Những ngày buồn bã trong bệnh viện, em bị stress nặng (Ảnh minh họa)
Tình yêu của em – Cho em gọi như vậy vì thật ra đối với anh điều đó giờ đây chẳng có ý nghĩa gì. Tình yêu của anh khi đó đã giúp em vơi đi bao nỗi muộn phiền. Những dòng tin nhắn yêu thương, những lời nói ngọt ngào gợi lại bao kỷ niệm, những mong nhớ khát khao làm em ngập tràn trong hạnh phúc, những ngày đó không ngày nào em không nghĩ đến anh, không đêm nào em không mơ thấy anh, những cảm xúc bị kìm nén năm xưa có dịp ùa về. Một cái kết có hậu của chuyện tình chúng ta – mình đã được là chính mình – Thật tuyệt vời anh nhỉ?. Được khoảng 10 ngày thôi, linh cảm về một điều gì đó xẩy ra có thể làm cho giấc mơ xưa lại một lần vụt mất, em tìm đến với anh.
Sự mêt mỏi và hờ hững cố ý của anh làm em bối rối. Em càng thấy ngạc nhiên hơn khi nghe anh nói: tin nhắn chỉ là tin nhắn thôi, em không nhạy cảm, em dại lắm, tình dục anh không thiếu anh toàn gái trẻ, em đã già…em choáng!
Anh đúng là anh. Không! em muốn gào lên: “ Anh không phải là anh – người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng!”
Anh đã tống được em ra ngoài đường. Ơn trời em cũng về được đến nhà G. Dù không định nói gì nhưng nhìn em G hiểu cả, nó mắng em: già rồi vẫn ngu, rằng nó không cho phép ai làm tổn thương em, nó còn dọa: nếu em còn tiếp tục bao biện cho anh nó sẽ tìm đến nơi anh làm việc để “dạy cho thằng mất dạy ấy một bài học”. Nói thế nhưng nó vẫn làm cho em bát cháo giục em ăn rồi quay đi lén lau nước mắt. Như một đứa trẻ bị đòn oan, em nuốt vội từng thìa cháo, nuốt vội những cục nghẹn, tự thấy mình có lỗi vì đã để cho bạn phải bận lòng. Sáng hôm sau đưa em ra bến xe nó bảo: “nếu không buồn không phải là người, nhưng bạn sống chân thành chắc chắn sẽ có những người đàn ông chân thành đến với bạn, không bao giờ được nhắc lại chuyện này nữa”. Nói thì dễ vì G có phải là em đâu anh nhỉ?.
Video đang HOT
Anh bảo: “Bạn bè cũng không tin được. Kể cả anh có ngủ với hai mươi người phụ nữ, nhưng nếu không bắt được anh với người ta đang trên giường thì cũng không thể nói được gì“. Sao cứ nỡ nói những lời làm em hoảng hốt thế anh?
Em sẽ cố quên anh càng nhanh càng tốt vì em cũng còn nhiều việc phải làm, em còn rất nhiều người yêu mến. Nhưng trớ trêu thay em vẫn phải tiếp tục sống những ngày buồn trong bệnh viện để chăm người ốm. Chỉ khác là trước đây em luôn ca ngợi những “chiến sĩ áo trắng trên mặt trận thầm lặng”, em thật sự kính trọng và yêu mến họ, thì nay em nhìn họ thật đáng nghi ngờ, sự ân cần chu đáo trở thành giả dối, nụ cười thân thiện thành bệnh hoạn… em như người bị bệnh thần kinh. Có điều tuyệt nhiên em không hề thấy oán trách anh! Nhưng em đau lắm, nỗi đau từ con tim bót nghẹt lồng ngực khiến em ngạt thở. Em không thể quên mà dễ gì quên được một mối quan hệ đã ngấm vào trong máu thịt?.
Em không thể quên mà dễ gì quên được một mối quan hệ đã ngấm vào trong máu thịt? (Ảnh minh họa)
Em, ngoại trừ “tội” già, có lỗi gì đâu (kém anh có 4 tuổi) để đáng phải bị đối xử như vậy? Chỉ một câu xin lỗi đúng lúc, một ánh nhìn thẳng chân thành với anh cũng khó thế sao?. Cuộc đời ngắn lắm mà anh!.
Thực ra ngày đó em cũng biết khá nhiều về anh, cuộc hôn nhân về hình thức rất “môn đăng hộ đối” của anh. Mặc dù rất yêu anh nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm tổn thương chị ấy – một phụ nữ đoan trang và có văn hóa. Vậy nhưng nhiều lần em vẫn tự hỏi: tại sao anh – người đàn ông có nhiều ưu điểm thế mà sao trong đời sống tình cảm có phần thiếu may mắn? Bây giờ em đã hiểu, cũng chẳng để làm gì anh nhỉ, chúng ta quá khác nhau về quan điểm và môi trường sống.
Chồng em mất rồi anh ạ. Cuộc hôn nhân không tình yêu rồi ly thân. Một mình em vừa làm mẹ vừa làm cha, các con trưởng thành, em có vị trí trong xã hội, tưởng như giờ đã có thể được sống cho mình, em thèm một vòng tay ấm áp, thèm một lời hỏi thăm chia sẻ, một tin nhắn chúc ngủ ngon đêm về của một người đàn ông đích thực, vậy mà…
Em chưa thể quên anh vì anh vẫn còn nợ em một câu hỏi và em biết anh hiểu câu hỏi đó – 17 năm rồi!.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thèm tiếng trẻ thơ
Vô sinh không phải cái tội, nó đơn thuần chỉ là một nỗi bất hạnh của phái yếu mà đôi khi "thủ phạm" giấu mặt lại chính là các đức lang quân.
Chuyện nhà "cá rô đực"
Yêu nhau hai năm, Nam và Nhung không thể chờ đợi thêm được nữa. Trước "bữa cơm" quá quyến rũ của thần ái tình, họ đành ăn trước kẻng. Lần đầu, lần hai rồi lần ba... tất cả đều "an toàn" dù cả hai đều không dùng "bảo hộ lao động".
"Ăn vụng" mà không phải lo chùi mép, cả Nam và Nhung vô tư "dùng bữa", không mảy may để ý đến sự khác thường, không lường được những nguy cơ đang rình rập. Ngày cưới cũng đến, sáu tháng rồi một năm trôi qua, mọi người đều trông đợi một thành viên mới trong nhà, chỉ có cặp vợ chồng trẻ là biết điều gì đang xảy ra...
Dũng và Hiền sau 11 năm chung sống vẫn "bên đời hiu quạnh" dù đã cố gắng thử mọi biện pháp.
Mẹ chồng thúc giục, lâu dần thành đay nghiến con dâu là đồ "cá rô đực", đồ "dừa điếc". Lời qua tiếng lại, nhiều lần bà đùng đùng nổi giận: "Nếu không đẻ được thì buông tha cho thằng Dũng để nó đi kiếm cho tôi một mụn cháu. Chị có biết không đẻ được là có tội với tổ tiên không? Sao số tôi nó khổ thế này?!"
Hơn ai hết, Dũng hiểu rõ sự tình, vừa an ủi vợ, vừa khuyên can mẹ. Dũng biết vợ mình, "mặt tiền" tốt, "điện nước" hoàn hảo, hơn nữa cả hai vợ chồng đã đi khám mà chẳng định rõ được nguyên nhân nào cụ thể. Trong lúc chờ tìm giải pháp, Dũng chỉ còn biết làm công tác tư tưởng cho cả mẹ và vợ.
Muôn nẻo đường vô sinh
Không chỉ những cô gái có vấn đề về sức khỏe mới lo không sinh con được. Nhiều bóng hồng ngày nay "máy móc" tốt, hoạt động "nhạy" vẫn phải đối mặt với nguy cơ chối bỏ thiên chức làm mẹ như thường.
Hường vốn tôn thờ lối sống thoáng: "Yêu là phải cho, nếu không đó chỉ là tình bạn khác phái không hơn không kém". Nhưng quan niệm này đã thay đổi khi Hường nạo thai lần thứ hai.
Bị nhiễm trùng, Hường chết lặng khi nghe bác sỹ thông báo phải "hy sinh" chức năng làm mẹ. Cô đau đớn tột cùng, thậm chí không còn nước mắt để ân hận nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn vì đây là phán xét cuối cùng của chuỗi ngày sống "thoáng".
Không "thoáng" như Hường nhưng Xuân vẫn phải đau đớn vì sự không may của mình. Năm học lớp 3, trong một lần tập xe đạp, cô đã bị thương rất nặng ở vùng kín. Bác sỹ báo tin buồn, bố ủ rũ lắc đầu, mẹ giàn giụa nước mắt, chỉ có cô bé ngây thơ là không hiểu điều gì sẽ xảy ra với cô trong tương lai. Giờ đây khi đã làm vợ, Xuân chỉ còn biết thầm trách số phận đã không công bằng.
Giải pháp nào cho vô sinh?
Một năm trôi qua, cặp vợ chồng trẻ Nam Nhung bắt đầu hoang mang trước sức ép của gia đình. Hai vợ chồng buộc lòng đi khám, kết quả hoàn toàn ngược với dự đoán, người "điếc" lại là Nam.
"Binh lính" của Nam tuy đông nhưng thiếu đội ngũ "tinh nhuệ", tính kỷ luật không cao, "xuất trận" thất thường. Trước tình hình đó, Nam một mặt nâng cao tính kỷ luật "quân đội", một mặt tìm hiểu phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm.
Thương mẹ, yêu vợ, nhưng cuối cùng Dũng vẫn phải chấp nhận làm đơn li dị - hậu quả của cuộc chiến đẫm nước mắt giữa mẹ chồng và nàng dâu. Bất lực nhìn hạnh phúc đổ vỡ, Dũng không biết nên trách mẹ hay trách vợ nữa.
Giờ đây sau 5 năm chia tay, họ gặp lại nhau, ai cũng có gia đình hạnh phúc, con cái đề huề. Không hiểu nổi lí do, không một lời trách cứ, chỉ có tiếng thở dài sau nụ cười gượng gạo "chúng mình có duyên mà không có phận".
Nhiều chị em thiếu may mắn lại chọn cho mình giải pháp nhẹ nhàng hơn: Xin con nuôi. Đây cũng là sự lựa chọn của rất nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn. Một người phụ nữ luống tuổi, lần đầu tiên được nghe tiếng mẹ từ đứa con nuôi đã nghẹn ngào: "Với khát khao được làm mẹ thì ranh giới giữa con đẻ và con nuôi sẽ bị xóa nhòa".
Hiếm muộn là nỗi khổ không của riêng ai, nhất là đối với người phụ nữ. Hãy chia sẻ và cảm thông với họ vì đôi khi nguyên nhân lại xuất phát từ phái mạnh. Vấn đề nào cũng có thể tìm ra được giải pháp nếu người ta yêu thương nhau chân thành và cùng khát khao một đứa con dù là con nuôi hay con đẻ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái tội lấy chồng đại gia Bất ngờ trước thái độ phũ phàng của Tiệp, Minh chỉ còn biết im lặng mà khóc thầm. Nỗi khổ lấy chồng đại gia Nguyệt Minh - cô gái đến từ Quảng Ninh đầy nắng song lại sở hữu nước da trắng ngần. Minh sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ đều làm giáo viên. Chân ướt chân ráo lên...