Cái thứ vợ gì đánh chồng hăng đến thế!
Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra.
Mụ vợ nhà tôi được cái hay lam hay làm. Riêng cái quán bún chả của mụ nuôi sống được cả nhà, bao gồm một chồng và hai đứa con trai.
Phải cái mụ ấy dữ quá, suốt mười mấy năm sống với nhau tôi chẳng có lúc nào được mát mặt vì vợ yêu vợ chiều, vợ phục dịch như người ta cả. Nhà có 3 “thằng”, đồng vai phải lứa như nhau hết, điên lên mụ ấy chửi thằng bố cũng như thằng con.
Mụ ấy ngồi bán hàng, tôi phụ quạt chả chứ ai. Đã chẳng biết ơn chồng đỡ đần thì thôi, lúc quán đông quạt không kịp tôi còn bị giục, bị chửi như tát nước vào mặt. Khách lạ không biết tôi là chồng khéo tưởng thằng osin, khách biết rồi thì cười tủm tỉm, hôm nào mụ ấy chửi hăng quá khách tỏ rõ sự ái ngại, thương hại cho tôi, mà bị thương hại vì vợ chửi thì còn gì nhục cho bằng. Lúc vợ chồng tình cảm tôi cũng nhắc khéo xa xôi nhưng mụ ấy không chừa. Có hôm tôi gặp mấy thằng bạn cũ ngồi nhậu lai rai không về, tới chừng gần khuya mụ hổ điện mãi không được tức tốc phi đến (chả biết mụ tra đâu ra chỗ nhậu của tôi), mặt hằm hằm xông vào bạt tai tôi một cái nảy đom đóm mắt. Đã ngà ngà mà ăn tát của mụ tôi còn tỉnh cả rượu. Nhục ê chề. Lòng tôi nuôi chí phục thù, quyết phải cho mụ vợ trắng mắt ra.
Cho nên cái hôm tôi đi chiếu bạc là tôi cố ý. Y như rằng, mụ vợ lại xuất hiện sau vài lần điện thoại cho tôi không được. Lần này mụ không đánh không chửi ngay tại trận, mà cười giả lả gọi tôi về. Ra đến đường mụ mới bắt đầu lên cơn. Tôi vì đã có chuẩn bị tinh thần trước nên nói cứng “bà một vừa hai phải thôi, tôi đi đâu mặc xác tôi can gì đến bà”. Có tí ngỡ ngàng nhưng mụ lại quàng quạc cái mồm phủ đầu tôi ngay. Tôi cãi lại đâu được hai câu thì ăn ngay một cước của mụ vào chỗ hiểm, đau điếng người, chảy cả nước mắt. Cái chỗ mụ tung cước lại ngay đầu ngõ chợ, thế nên bây giờ ai cũng biết tôi là thằng bị vợ tẩn đến khóc. Hai thằng con tôi ngày càng chẳng coi bố ra gì, chúng nó chỉ sợ mẹ chứ không nghe tôi.
Video đang HOT
Người ta bảo hai người kết hôn muốn ăn đời ở kiếp thì phải lựa cho người cương kẻ nhu, chồng giận thì vợ bớt lời và ngược lại. Nhưng tôi chỉ toàn thấy mình nhu, mụ ấy cương. Tôi càng ngày càng sợ vợ, chết quách cho xong, chứ sống thế này thì sống làm gì!
Theo VNE
Tâm sự của người đàn ông bị vợ bạo hành suốt 20 năm
Hết lòng lo cho gia đình là vậy nhưng ông Mai Văn Khoa (tên nhân vật đã thay đổi) vẫn bị vợ con chửi bới hàng đêm vì một sai lầm ngày thanh niên của ông.
Tổng giám đốc kiêm người giúp việc
Sinh ra và lớn lên ở Hậu Lộc, Thanh Hóa, ông Khoa tốt nghiệp hai trường Đại học Luật và Đại học Tự Nhiên. Sau khi ra trường, ông công tác ở một ngân hàng lớn và đến năm 1998, ông Khoa về mở công ty riêng chuyên tư vấn đầu tư và thương mại. Công ty của ông Khoa có trụ sở tại quận Hoàng Mai, Hà Nội.
Ông Khoa kết hôn với vợ là bà Nguyễn Thu Hà một tiểu thư Hà thành. Bà Hà xuất thân trong một gia đình giàu có nên khi lấy ông Khoa là một chàng trai tỉnh lẻ cuộc sống của hai người cũng thường xuyên xảy ra cãi vã xung quanh những mâu thuẫn nhà quê như vợ ông nói.
Con gái lớn của ông Khoa sinh năm 1995, con gái nhỏ sinh năm 1997. Cả hai cô con gái ông coi như vàng ngọc nhưng họ đều hướng về mẹ nhiều hơn với bố. "Hàng ngày bố có nói chuyện, khuyên bảo thì chúng chỉ bảo văn hóa nhà quê. Có lúc, tôi bất lực với chúng nó nhưng cũng đành chịu, bởi chúng được sinh ra ở thành phố và mẹ chúng tạo ra cái văn hóa nhà quê trong mắt chúng"- ông Khoa chua xót khi nói chuyện về các con.
Gần 20 năm sống cùng vợ, ông Khoa chưa một ngày thảnh thơi. Ngoài thời gian kiếm tiền lo cho vợ con về nhà ông đóng vai trò người nội trợ trong gia đình. Hình như, tình thương yêu của ông dành cho vợ con cũng không làm cho người vợ hiểu chồng và yêu chồng.
Ảnh minh họa
Bà Hà thường gây sự với ông. Bà chửi chồng từ việc lau nhà để lại vết ố, trải ga giường không đúng màu gối, gấp chăn còn nhăn, là quần áo sai li... thân làm tổng giám đốc, hoành tráng ở công ty là vậy nhưng ông lại không có tiếng nói gì trong cái gia đình 4 người ấy.
Năm 2010, một lần về quê Thanh Hóa chơi dài ngày, vợ con ông biết được bí mật ngày thanh niên ông có yêu một cô gái cùng xóm. Hai người có chung một đứa con nhưng gia đình ông Khoa không đồng ý cho họ kết hôn vì ông Khoa là trí thức, ông Khoa đã đi học đại học thì không thể lấy gái quê.
Đau lòng bị nhà người yêu từ chối, cô bạn gái lúc đó của ông Khoa đã có bầu 7 tháng bỏ vào Tây Nguyên sinh con và nuôi đứa trẻ lớn đến bây giờ. Hai bên nội ngoại gần nhà nhau nên cậu bé thường xuyên đến "nhận họ" ở nhà ông Khoa. Thằng bé học giỏi và giống ông Khoa như hai giọt nước nên gia đình ở quê cũng bí mật nhận cháu.
Từ khi biết được bí mật quá khứ của chồng, bà Hà liên tục tra tấn tinh thần ông Khoa. Bà và các con thi nhau chửi bới ông về cái tội "ăn chơi ra sản phẩm". Đặc biệt, cô con gái lớn của ông mới học cấp III nhưng lên mặt chửi cha như một người phụ nữ từng trải. Cô bé chửi cha mình "ông đừng có mơ đón con trai về đây ở". Thậm chí, cô bé còn lớn tiếng chửi cha mình là kẻ thiếu văn hóa, gốc nhà quê, người đàn ông ong bướm.
"Các con đều không chấp nhận quá khứ của bố cũng như nghe bố giải thích. Nếu tôi có nói nhẹ nhàng thì chúng nhanh chóng tới tấp theo mẹ "đừng nghe gái đĩ giải trình". Nghe câu nói đó từ chính miệng xinh xắn của các con mình nói ra, tôi thấy xấu hổ thì ít mà lo cho tương lai của các con thì nhiều"- ông nói.
Chia sẻ về người vợ, ông Khoa cho biết hai năm nay không ngày nào vợ ông không chửi. Cô ấy chửi chán ông lại quay về chửi người phụ nữ kia và chửi cả gia đình ông ở quê không biết dạy con cháu... Có hôm, 2 giờ sáng vợ cũng không cho ông ngủ. "Cô ấy tắm vào đầu các con mình về người cha nghèo khó và phụ bạc. Đó chỉ là câu chuyện sai lầm trong quá khứ của tôi chứ từ ngày lấy vợ tôi chưa một lần phản bội cô ấy" - ông thanh minh.
Nhìn gương mặt hao gầy, đôi mắt thâm quầng của ông Khoa sau nhiều đêm mất ngủ ai cũng thương cảm. Vợ chửi, con mắng cha, ông Khoa bất lực đôi khi muốn từ bỏ tất cả. Nhiều người khuyên ông nên ly hôn nhưng ông không muốn bởi ông có ơn với người cha vợ. Nhờ có cha vợ giúp đỡ nên ông mới có ngày hôm nay.
Ông Khoa tìm đến nhà tư vấn như muốn cố níu giữ cái gia đình nhỏ của mình. Tư vấn cho ông Khoa, bác sĩ Nguyễn Ngọc Quyết (trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ nữ Bệnh viện Đức Giang, Hà Nội) còn cảm thấy ức chế thay cho ông Khoa. Bác sĩ Quyết cho biết vợ bạo hành chồng cũng muôn hình, muôn vẻ nhưng trường hợp của ông Khoa chẳng khác nào tra tấn người đàn ông, ép họ mang bệnh trầm cảm. Vết thương bên ngoài nhanh liền sẹo còn vết thương tinh thần sẽ ám ảnh ông mãi mãi.
Theo VNE
Bố chồng khó tính Nhiều người khen và bản thân tôi cũng tự nhận mình nội trợ không đến nỗi, vậy mà bố chồng rất hay chê bai nặng nề. Ngon hay không tất nhiên do khẩu vị cảm nhận của mỗi người, song cái cách ông thể hiện rất thiếu suy nghĩ khiến tôi thấy ông thật nhỏ bé. Hôm nhà có giỗ, một tay tôi...