“Cái thai là do em mang nên tự quyết đi!”
Em cầm theo kết quả siêu âm đến tìm hắn. Em không cầu xin gì ở hắn ngoài trách nhiệm với con của em. Nhưng đáp lại tất cả chỉ là câu trả lời hờ hững: “Cái thai là do em mang nên tự quyết định đi”.
Năm 20 tuổi, em mới biết yêu. Nhưng mối tình đầu của em lại yêu ngay 1 Sở Khanh. Cùng 1 lúc hắn yêu 3 người con gái, trong đó có em. Tiếc là khi biết được tất cả sự thật thì em đã mang trong mình đứa con của hắn.
Em cầm theo kết quả siêu âm đến tìm hắn. Em không cầu xin gì ở hắn ngoài trách nhiệm với con của em. Nhưng đáp lại tất cả chỉ là câu trả lời hờ hững: “Cái thai là do em mang nên tự quyết định đi”. Ngày hôm đó, em tưởng chừng như không thể đứng dậy được. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ em nghĩ lại rơi vào hoàn cảnh đó.
Suốt cả đêm, em chỉ biết nằm ôm bụng mà khóc. Giữ con lại, mẹ biết chuyện sẽ giết chết em. Nhưng bỏ con, suốt cuộc đời em sẽ phải sống trong hối hận. Cuối cùng, em vẫn phải chấp nhận bỏ đi giọt máu của mình. Em không thể giữ lại con, không thể làm gì cho con lúc này. Em cũng không thể trách ai, chỉ trách cứ bản thân đã quá dễ dãi.
Khoảng thời gian sau đó, em sống thu mình hơn. Em không dám tiếp xúc hay tin tưởng 1 người con trai nào. Cũng có 1 vài bạn trai ngỏ lời nhưng nỗi đau quá khứ khiến em không dám yêu thêm. 1 năm sau, gần như em đã quên được con người bạc tình bạc nghĩa đó thì anh xuất hiện.
Quen nhau được 1 tháng, anh ngỏ lời yêu. Em thật sự bỡ ngỡ xen lẫn cả nghi ngờ. Em không biết anh có phải cũng giống như những người con trai khác đến với em chỉ vì lợi dụng không.
Em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định kể cho anh nghe tất cả về quá khứ của mình. Em muốn xem phản ứng của anh trước tất cả. Em muốn biết tình yêu của anh có đủ lớn để tha thứ cho lỗi lầm của em. Sau khi nghe chuyện, bất giác anh ôm em vào lòng nói: “Hãy để anh bù đắp cho em, để cho những người đã từng không biết trân trọng em thấy rằng mất em là 1 thiệt thòi của họ”.
Em đã khóc rất nhiều vì tủi thân và cả hạnh phúc. Và thật sự, anh đã không làm em thất vọng. 2 năm quen anh là khoảng thời gian em cảm thấy hạnh phúc nhất.
Video đang HOT
Anh thật sự là 1 người con trai rất tốt. Chưa bao giờ anh lôi quá khứ ra để nặng nhẹ với em. Tất cả những gì em muốn, anh đều cố gắng làm bằng tất cả sức mình dù em vốn dĩ là 1 đứa con gái rất khó chiều, bướng bỉnh. Đã bao lần, em làm anh đau nhưng cuối cùng anh luôn là người xin lỗi.
Đến lúc này thì em tin mình đã không sai khi quyết định yêu anh bằng cả con tim. Thế nhưng (lại là chữ nhưng) khi em đang chìm đắm trong hạnh phúc thì sau lưng, anh đã chung sống với 1 người con gái khác như vợ chồng suốt 3 năm trời. Em ngu muội đến mức không hay biết gì.
Anh quen người đó trên mạng. Qua những dòng chát thì em có thể cảm nhận được anh đến với cô ấy chỉ là vui chơi qua đường. Còn cô ấy đã dành tình cảm cho anh từ rất lâu rồi. Em biết anh yêu em, biết anh chỉ là 1 phút ham vui nhưng sao em vẫn thấy khó chấp nhận quá.
Em đã từng nghĩ anh là người con trai đặc biệt nhất thế gian này vì anh không giống những người con trai khác. Anh rất yêu và chưa bao giờ lợi dụng em bất cứ đều gì. Đã có lần, em bị ba mắng và đuổi ra khỏi nhà, anh đã ở bên cạnh em suốt đêm hôm đó. Tối, anh thấy em mệt nên chở vào khách sạn để nghỉ. Anh nói em cứ ngủ lại, sáng anh sẽ đến đón. Nếu là những người con trai khác, dễ gì họ có hành động như vậy. Em đã tin, đã yêu anh nhiều hơn kể từ ngày hôm đó. Vậy mà…
Ngay khi biết được tất cả em bị sốc. Em không biết phải làm gì, em cứ tưởng như tim mình đã ngừng đập. Suốt cả đêm, em lang thang ngoài đường cho đến lúc kiệt sức…
Em đã vật vã trong những ngày đợi anh lên Sài Gòn vì khi em biết được sự thật cũng là lúc anh đang ở dưới quê. Lúc đó, em gần như chỉ sống để đợi 1 lời giải thích rồi sau đó có thể chết ngay tức khắc.
Anh gọi cho em ngay khi vừa đặt chân tới Sài Gòn. Và chỉ sau vài phút, anh đã đứng trước mặt em.
Ngay khi biết được sự thật, em đã muốn đánh anh thật đau, muốn tát và muốn hỏi: “Em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như vậy?”. Nhưng không hiểu sao khi anh chỉ đứng cách vài bước chân mà em không tài nào mở miệng nói được điều gì. Em chỉ đứng đó, im lặng và khóc.
Anh đã quỳ xuống chân em thú nhận tất cả và xin em tha thứ. Anh xin em cho thêm 1 cơ hội. Anh hứa sẽ không bao giờ lập lại điều đó. Anh nói anh không yêu ai khác ngoài em. Anh chỉ ham vui, mải chơi. Anh cứ mải mê nói còn em tim như chết lặng tự bao giờ.
Em lắc đầu và bước ra khỏi sự kiểm soát của anh. Nhưng ngay khi nhìn thấy anh khóc, em đã không kiềm được lòng mà ôm anh thật chặt. Sau ngày hôm đó, anh thật sự quan tâm em nhiều hơn, luôn bên cạnh và lo lắng cho em.
Rồi anh đi làm, lý do là để lo 1 đám cưới với em. Anh làm trong 1 quán bar. Dẫu từ nhỏ đến lớn chưa 1 lần đặt chân vào những nơi như thế nhưng em biết quán bar là nơi hội tụ tất cả những thứ phức tạp nhất trên đời này.
Kể từ khi đó, anh gần như thay đổi thành 1 con người khác. Anh rất dễ nổi nóng. Trước đó, mỗi khi thấy em khóc là anh lại cuống cuồng xin lỗi, lại dỗ dành còn bây giờ em khóc, anh cũng mặc kệ. Thậm chí là tức giận hơn và lớn tiếng với em.
Đỉnh điểm là 1 lần tức giận, anh đã lớn tiếng gọi em bằng mày và xưng tao. Mặc dù em biết mình cũng có phần quá đáng nhưng chưa bao giờ em nghĩ anh lại có thể như vậy với em.
Ngoài những chuyện đó ra thì anh vẫn quan tâm và mỗi ngày đều mua đồ ăn cho em. Nhưng có lẽ em bị ám ảnh quá khứ. Từ chuyện người em quen đầu tiên đến chuyện anh phản bội em. Bây giờ, em luôn sống trong tình trạng lo sợ. Em sợ 1 ngày nào đó anh sẽ lại phản bội em.
Em luôn sống trong ghen tuông. Nhiều khi biết là vô lý nhưng chuyện gì em cũng ghen. Em luôn nói bóng nói gió vì lúc nào cũng tưởng tượng sau lưng em, anh đang ngoại tình.
Em có tra Google và biết có 1 căn bệnh gọi là rối loạn tâm thần dạng ghen tuông hoang tưởng. Em nghĩ là mình không ổn. Thật sự chỉ cần 1 hành động nhỏ của anh cũng khiến em nghĩ tùm lum. Chẳng hạn như tự nhiên anh đòi sắm quần áo mới đi làm cho đàng hoàng hơn hay mỗi lần đi làm anh lại vuốt keo, ăn mặc đẹp là em lại thấy sợ. Cảm giác đó rất khó chịu, em phải làm gì bây giờ?
Xin cho em một lời khuyên. Em có nên chia tay để không phải sống trong lo sợ nữa không? Để anh cũng không phải buồn vì những hờn ghen vô cớ nữa. Đó có phải là quyết định đúng đắn? Làm ơn giúp em, em thật sự rất rối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lăn tăn
"Cho em xin lỗi. Em bỏ cuộc mất thôi, anh à".
Nhắn xong cái tin đầy tâm trạng đó, em tắt máy, đi về. Thừa biết rồi anh sẽ năn nỉ, thậm chí là cầu xin em bỏ qua, cho anh thêm một cơ hội. Em cũng hình dung ra mình sẽ mềm lòng, sẽ không thể dứt áo ra đi như đã bao lần, em tự nhủ lòng: mình chẳng thể nào tiếp tục nữa rồi.
Làm sao em có thể đành lòng quay lưng khi nhìn người đàn ông đầu đã hai thứ tóc rơi nước mắt vì mình. Có thể nào em đành đoạn khi anh ghì lấy em trong vòng tay gầy gò của mình, dụi đầu vào tóc em, xin em tha thứ lần cuối cùng. Chỉ lần này thôi, anh biết lỗi rồi, hãy bỏ qua cho anh, nghen em. Nghen em. Nghen em...
Anh sao có thể giận hờn nhiều đến thế! Trải qua rất nhiều khổ đau mất mát, em mới gặp được anh, người đàn ông đồng cảm, chia sẻ cùng em những lo toan buồn phiền. Thế nhưng, em ngày càng nhận ra, anh yêu em bằng những dại khờ hờn ghen như thể một cậu trai mới lớn. Tình yêu làm anh thay đổi, hay những tự ti về bản thân làm anh ngày càng đánh mất chính mình? Khi nghe bạn bè xì xầm rằng, nhìn chúng mình hơi giống... hai cha con, anh đã lồng lộn lên vì tự ái. Khi em thản nhiên mỉm cười trước những câu trêu đùa tương tự, anh ngạc nhiên cho rằng, em không thật lòng yêu anh nên chẳng chút tổn thương gì.
Thay vì dùng chân tình "cột" em bên mình, anh lại đi canh chừng mọi mối quan hệ của em, kiểm soát giờ giấc, quan tâm tới những điều chi li vụn vặt. Anh làm em ngộp thở với những hành động nhân danh tình yêu đó. Mọi cảm xúc trong em ngày càng mất thăng bằng, đến độ chênh chao, khi nỗi sợ mất em làm anh mờ cả lý trí.
Giữ được em không anh, nếu như không phải bằng tình yêu mà qua cách ghét bỏ mọi người khác giới nào đó "lảng vảng" bên em bởi bất kể lý do gì. Có thể gắn bó dài lâu được ư, khi em chợt hoang mang tự hỏi, mình đang là gì bên anh thế này?
Em mệt mỏi lắm rồi. Anh thừa biết em yêu anh, nên hết lần này đến lần khác đã bước qua rạn nứt, ngay cả khi anh "trả đũa" bằng cách thể hiện mình vẫn còn rất sáng giá, có thể cặp kè với một em khác trẻ đẹp hơn em kia mà. Bạn bè nhìn em e ngại, và tất nhiên, cười cợt lên cái sự "ăn miếng trả miếng" trẻ con của anh. Em đau đớn vì thất vọng, xa hơn nữa, cảm giác rằng, anh sẵn sàng đạp đổ bao nhiêu tình nghĩa bấy lâu, chỉ để thỏa mãn cái tôi của mình.
Bên ngoài, trời đang mưa. Em phăng phăng đi dưới màn đêm ướt sũng, hoang mang không biết rồi sẽ ra sao. Có nhau trong đời là hạnh phúc vô biên, sao không níu giữ trái tim nhau mà cứ phải lăn tăn vì những vụn vặt thế này...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cầu xin bạn trai cho mượn cái danh trong suốt thai kỳ Chỉ cần anh cho mẹ con tôi ở nhờ nhà anh trong vòng 9 tháng 10 ngày thôi. Sau khi sinh con tôi sẽ cảm ơn và tự động rời khỏi căn nhà đó để anh đi tìm người con gái khác. Thời gian yêu anh không dài nhưng nó đủ làm cho tôi biết được cảm giác hạnh phúc. Đã lâu lắm...