Cái thai không đúng hẹn (Phần 16)
Sự tỉnh táo ùa vào nhanh chóng khi Xuân chợt nhớ ra mình đã ngủ quên. Cô bật dậy nhìn giờ trên điện thoại, nhưng máy cô đã hết Pin. Cùng lúc đó, Xuân phát hiện ra quần áo trên người mình đã bị ai đó cởi. Cô nhìn sang bên cạnh, thấy Kì đang ngủ say và yên lành.
- Xem ra ông trời đang muốn gây khó dễ cho tôi. – Kì nhìn trời mưa giông mà không khỏi cảm thán. Anh chống hai tay vào hông rồi quay ra nhìn Xuân – Mưa thế này chắc một lúc nữa là tạnh thôi.
- Để tôi nấu cái gì cho chúng ta ăn tạm nhé.
Xuân không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở cùng với một người đàn ông xa lạ nào khác mà không phải chồng mình. Nhưng tự nhiên một nỗi xấu hổ dâng lên khiến cô phải lưỡng lự. Cô đang làm gì thế này? Ở cùng với Kì trong ngôi nhà vắng vẻ này ư? Nếu anh ta muốn gì khác ở cô thì sao? Không rõ từ bao giờ cô lại mất cảnh giác với người lạ thế này. Hay là do Kì cho cô cảm giác quá đỗi an toàn nên cô mới không đề phòng anh?
Thấy Xuân có vẻ trầm ngâm, Kì bước đến gần.
- Sao thế? Cô nghĩ lại rồi à?
Xuân gượng gạo cười, cô vén tóc đáp:
- Không có gì nhưng… tôi nghĩ trời ngớt mưa tôi sẽ về với anh.
- Cô ở lại đây đến mai cũng được.
- Không, không tiện đâu.
- Có gì mà không tiện. Tôi có ở đây với cô đâu?
Xuân biết mình vừa làm một việc sai trái, cô không nên cùng Kì đi đến đây. Dù chồng cô có thế nào thì hiện giờ anh ta vẫn là chồng cô. Cô đi thế này khác nào cô cũng giống như anh?
- Được rồi, cô ra ngoài đi, để tôi nấu ăn. Nếu hết mưa thì chúng ta cùng về.
Kì đẩy Xuân ra ngoài rồi đóng cửa nhà bếp lại.
- Kìa, để tôi giúp anh.
Nhưng Kì không phản ứng lại. Một mình anh “chiến đấu” với căn bếp và đống thức ăn bừa bộn. Xuân ra phòng khách ngồi. Mưa bên ngoài vẫn rơi những hạt rất nặng, xối xả. Song điều ấy lại khiến cho không gian trở nên vắng lặng. Căn nhà này nằm tách biệt với những ngôi nhà khác khiến Xuân có cảm giác u ám trong cảnh mưa gió này.
Cô đứng dậy và ra cửa đứng, mưa rơi xuống b.ắn những hạt li ti lên bắp tay của cô mát lạnh. Xuân nhìn trời tự thấy một dự cảm không tốt. Kì ở trong bếp vẫn đang cặm cụi thái thịt và nhanh tay mở vung nồi ra kiểm tra. Dáng dấp của anh sẽ khiến đám đàn bà con gái thích mê, nhưng với cô thì anh luôn là một dấu hỏi lớn. Anh từng bước tiến vào tâm hồn cô trong khi cô chẳng biết gì về anh. Ngoài chuyện anh giàu có ra, thì mọi thứ về anh đều được giấu kín. Ở trong trường, mọi người cũng không bàn tán nhiều về anh. Cô không rõ vì họ sợ hay là vì họ không để ý. Điều đó cũng là một phần khiến cô phải chú ý đến anh.
Xuân biết mình vừa làm một việc sai trái, cô không nên cùng Kì đi đến đây. (Ảnh minh hoạ)
Trên điện thoại là vài cuộc gọi nhỡ của Nghĩa và những tin nhắn xin lỗi. Giờ đây cô không thấy giận anh nữa, cô chỉ thấy bất lực. Xuân không biết phải làm thế nào với chồng mình cả. Anh đã n.goại t.ình, đã phản bội cô, điều ấy khiến cô vừa đau lòng lại vừa thương anh.
Có lẽ anh đã bị áp lực cơm áo gạo t.iền đè lên vai, nhưng đáng ra anh phải chia sẻ với cô thay vì đi con đường đó.
Cứ đứng suy nghĩ về mọi thứ như thế cho đến khi ở đằng sau có tiếng nói của Kì:
- Cơm xong rồi đây!
Đột nhiên trong khoảnh khắc này, cô muốn về nhà ghê gớm. Một giây ngắn ngủi đó, cô đã nghĩ được rất nhiều rằng cô sẽ tha thứ cho Nghĩa và sống bên anh trọn đời. Nhưng người đàn ông này đã giữ cô lại. Cô không thể về nhà trong lúc này để nói điều đó với anh.
- Chắc mưa một lúc nữa là tạnh thôi. – Kì vừa lấy cơm cho Xuân vừa nói.
- Ngôi nhà này của anh à?
- Ba tôi mua lâu rồi. Nhà có hai anh em, anh tôi thì ở bên Phần Lan rồi. Chỉ có tôi cũng ít qua đấy.
Video đang HOT
- Căn nhà này yên tĩnh quá.
- Nó làm cô sợ à?
Xuân lắc đầu, rõ ràng là cô đang nói dối. Ở cùng với một người đàn ông trong ngôi nhà này, cũng khiến cô lo lắng lắm chứ!
Ăn cơm xong, Kì nói Xuân đi nghỉ một chút. Vì trời vẫn chưa tạnh mưa.
- Trong phòng ngủ chăn màn đều được cất trong tủ để tránh bụi, cô lấy ra nhé. Cứ chốt cửa đi cho yên tâm.
Xuân đứng yên, đúng là cô thấy hơi mệt. Ngày hôm nay di chuyển nhiều quá, cô lại tốn nhiều năng lượng cho các trò chơi nữa.
- Hay để tôi ở đây nói chuyện với anh cho đỡ buồn.
- Tôi không buồn chán thế đâu. Tôi nghĩ mình cũng nên nghỉ một chút.
Xuân gật đầu rồi đi vào phòng. Căn phòng đơn giản nhưng vẫn đầy đủ vật dụng. Xuân cẩn thận chốt cửa lại, cô lấy điện thoại gọi cho Nghĩa. Từ đầu giây bên kia, anh hét lên:
- Cô đi đâu hả? Đi đâu mà tôi gọi không nghe máy.
- Em…
- Lại đi với thằng Kì ấy đúng không? Cô còn đang là vợ tôi đấy Xuân.
Nghĩa luôn vậy, anh nóng tính và không bao giờ để cho cô có thời gian để giải thích.
- Trời đang mưa, chốc nữa em sẽ về, được chứ!
- Cô nói dối giỏi quá rồi, ở đây đâu có mưa? Rốt cuộc thì cô đang ở đâu hả?
- Anh đừng có truy hỏi em như thể anh không hề có lỗi.
- Cô…
- Em đi xa đến thế này là do ai? Nếu anh không n.goại t.ình thì sao em phải khổ sở như vậy?
Nghĩa im lặng, cả hai đều đang suy nghĩ lời nói của mình. Xuân bỏ lớp vải chắn bụi trên giường xuống, cô nói vào điện thoại.
- Đợi khi em trở về chúng ta sẽ nói chuyện tử tế với nhau.
- Khoan đã Xuân.
- Chuyện còn dài lắm Nghĩa, chúng ta cần thú nhận với nhau tất cả. Nếu anh muốn sống cùng em nữa.
- Được!
Sự xuôi thuận của Nghĩa khiến Xuân yên tâm được phần nào. Cô cũng sẽ nói với Nghĩa rằng cô đã cùng Kì đến căn nhà này, ăn với anh ta một bữa cơm và đợi trời tạnh mưa. Cả hai không hề xảy ra chuyện gì cả. Dù anh có tin hay không thì cô vẫn sẽ kể như vậy. Đó là sự thành thật của cô.
Không hiểu sao ăn xong bữa cơm, mí mắt của Xuân nặng dần. Cô nằm ở trên giường, cố gắng giữ cho mình không ngủ. Bên ngoài mưa đang ngớt dần, nhưng sấm vẫn còn rền vang và những đợt chớp vẫn nháy lên liên hồi. Xuân chìm dần vào cơn mộng mị. Trong mơ, cô thấy một bàn tay chạm lên mặt mình.
Một giây ngắn ngủi đó, cô đã nghĩ được rất nhiều rằng cô sẽ tha thứ cho Nghĩa và sống bên anh trọn đời. (Ảnh minh hoạ)
Từ bên ngoài nắng bắt đầu len lỏi, tiếng chim hót líu lo chào đón ngày mới. Xuân hé mắt ra, ánh sáng lùa vào khiến cô phải nheo lại. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây?
Sự tỉnh táo ùa vào nhanh chóng khi Xuân chợt nhớ ra mình đã ngủ quên. Cô bật dậy nhìn giờ trên điện thoại, nhưng máy cô đã hết Pin. Cùng lúc đó, Xuân phát hiện ra quần áo trên người mình đã bị ai đó cởi. Cô nhìn sang bên cạnh, thấy Kì đang ngủ say và yên lành.
Chuyện này… cô vẫn đang mơ sao?
Xuân hốt hoảng, cô che miệng lại cố không để mình hét lên. Cô phải thật bình tĩnh. Sao chuyện này có thể xảy ra được? Đêm qua rõ ràng cô đã chốt cửa lại cơ mà. Kì đã mở nó sao?
Xuân sợ hãi, nhưng cố gắng kìm lại. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, vơ lấy quần áo và bỏ đi.
Đây là một chuyện kinh khủng trong cuộc đời, và cô muốn quên nó đi ngay lập tức. Liệu Kì có biết hay không? Anh đã cố tình? Tại sao anh lại vào được phòng của cô? Những câu hỏi tuôn ra trong đầu như sóng nước. Trên con đường vắng vẻ, một mình Xuân bước đi trong sự hoảng loạn. Cô phải làm sao bây giờ? Cô đã hứa sẽ về nhà với Nghĩa, đã hứa sẽ nói với anh toàn bộ sự thật. Nhưng nếu đây là sự thật, tình ngay lý gian, anh sẽ tin cô được bao nhiêu?
Xuân ngồi xuống bên vệ đường, bốn bề chỉ có tiếng chim và ánh nắng. Cô cảm thấy bất lực. Tội lỗi là một cái gì đó khiến con người muốn gạt bỏ chính bản thân mình. Cô muốn mình c.hết đi ngay lúc này, cô không còn mặt mũi nào để nhìn mặt bố mẹ, Nghĩa và mọi người nữa. Cô là kẻ có tội, cô là kẻ phản bội!
Từ đằng xa, Xuân nghe thấy tiếng xe máy đang chạy lại gần. Tiếng động cơ quen thuộc ấy khiến cô tức giận. Đến khi cô ngẩng mặt lên, thì Kì đã ở ngay trước mặt. Anh mặc vội quần áo, tóc còn chưa chải, vài sợi rủ xuống trán. Anh chìa tay ra và bảo:
- Tôi đã nói sẽ đưa Xuân về nhà, tại sao Xuân lại bỏ đi?
Theo Eva
Đêm ấy mẹ chồng chuốc rượu cho con dâu thật say rồi dúi vào phòng một gã trai n.óng b.ỏng
"Mẹ chồng tôi hoàn toàn suy sụp. Suốt một tuần sau đó bà không ăn, không uống mà cứ nằm lì ở trong phòng. Không khí trong gia đình tôi cũng vì thế trở nên u ám, đau thương, ngột ngạt không chịu nổi..."
Ban đầu cả tôi và Lâm đều cười bảo với bà:
- Con cái là duyên số nên cứ từ từ mẹ ạ.
Thấy cả hai chúng tôi đều nhất trí như thế, mẹ chồng cũng không tiện nói thêm. Có điều dạo gần đây ông nội chồng tôi bệnh nặng, bác sỹ chẩn đoán là ung thư di căn. Tâm nguyện cuối cùng của ông là:
- Làm thế nào thì làm cũng phải cho tôi thấy mặt thằng chắt đích tôn trước khi nhắm mắt.
Trươc sự khẩn nài của gia đình tôi và Lâm đành đến bệnh viện. Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay tôi điếng người. Mặc dù tôi không có vấn đề gì, sức khỏe bình thường, nhưng Lâm thì không có t.inh t.rùng ở trong t.inh d.ịch. Đó là chính là nguyên nhân khiến những lần gần gũi của vợ chồng tôi không thu được kết quả gì dù chồng tôi vẫn khỏe mạnh và ham muốn cao trong chuyện ấy.
Tôi giấu Lâm kết quả xét nghiệm và nói với anh mọi chuyện vẫn bình thường. Tất nhiên, chồng tôi rất vô tư, tin tưởng.
Ảnh minh họa
Một hôm, tôi đi làm về thì thấy mẹ chồng sa sầm nét mặt. Bà kéo tuột tôi vào phòng mình rồi ném tệp giấy xuống mặt bàn:
- Chuyện này là thế nào?
- Mẹ, sao mẹ lại có...
- Mẹ dọn nhà, tìm được dưới ngầm giường của vợ chồng con đấy. Chuyện này là thật đúng không con?
- Vâng mẹ ơi, đây là kết quả chính xác.
Mẹ chồng tôi hoàn toàn suy sụp. Suốt một tuần sau đó bà không ăn, không uống mà cứ nằm lì ở trong phòng. Không khí trong gia đình tôi cũng vì thế trở nên u ám, đau thương, ngột ngạt không chịu nổi.
Rồi như lấy động lực ở đâu đó mẹ chồng bỗng tươi tỉnh trở lại. Một hôm bà nắm chặt lấy cánh tay tôi thì thầm:
- Bằng mọi giá con phải có con trai, không thể nào khác được.
- Nhưng mẹ ơi, trường hợp của chồng con bác sỹ nói...
- Mẹ biết rồi! Chuyện ấy con cứ để mẹ lo...
Tôi còn tưởng mẹ chồng tìm ra cách thần thông quảng đại nào để chữa trị cho chồng mình khỏi bệnh. Ai ngờ, cái cách bà đề cập lại là tìm người thay Lâm thực hiện nghĩa vụ làm chồng.
Vừa biết ý định của bà tôi vội vàng giãy nảy ngay:
- Không được đâu mẹ, con không thể phản bội lại chồng con được.
Thế nhưng mẹ chồng lại khóc lóc, van vỉ:
- Con phải làm như thế để giữ hạnh phúc cho cái gia đình này. Giờ chỉ có như thế thì thằng Lâm mới được thừa kế tài sản mà ông nội các con để lại. Chứ nếu như để ông biết được cháu đích tôn không thể có con nối dõi thì chắc chắn khối gia tài đó sẽ bị chia đều cho con cháu thay vì phần lớn thuộc về thằng Lâm.
Hết khóc lóc, khuyên nài, mẹ chồng lại dọa nạt tôi:
- Từ trước đến giờ mẹ đối xử với con như thế nào? gia đình chúng ta đối với con thế nào? Con phải giúp mẹ, giúp chồng và cũng là để tốt cho chính con nữa.
Ảnh minh họa
Thấy tôi bắt đầu chao đảo mẹ bồi thêm một cú quyết định:
- Bây giờ con cứ nghĩ là mình chung thủy với con trai mẹ nhưng con nghĩ xem cuộc sống vợ chồng mà không con không cái nó tẻ nhạt, đau khổ biết chừng nào. Chẳng bằng chúng ta cứ giấu nhẹm chuyện này đi, con sinh con ra mẹ sẽ xem thằng bé như cháu nội.
Quả thực tôi đã bị lay động bởi những lời của mẹ chồng. Tuy chưa thật sự đồng ý với những tính toán của bà nhưng sự chống trả của tôi đã không còn quyết liệt như lúc ban đầu nữa.
Lần ấy mẹ chồng nói với Lâm:
- Mẹ với con Tuyết sẽ đi du lịch, tiện vào thăm một số người bạn của mẹ ở Sài Gòn.
Tất nhiên, chồng tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Trong suốt chuyến đi với mẹ chồng tôi nơm nớp lo sợ, nhưng ngoài đi ăn, đi chơi, gặp gỡ bạn bè tôi không hề thấy bà có hành động gì bất thường cả.
Đêm cuối cùng ở lại khách sạn, mẹ chồng bảo tôi khui mấy lon bia ngồi uống cùng với bà. Ban đầu tôi chỉ định uống mấy ngụm cho mẹ vui lòng vì sáng mai còn phải ra sân bay sớm. Nhưng chẳng hiểu do bia quá nặng hay bon miệng tôi uống đến say mềm.
- Mẹ à, con chóng mặt quá!
- Ừ, không sao... để anh dìu em vào giường nhé!
Tôi cười ngu ngơ bảo:
- Mẹ, nói gì thế? Ơ không cần cởi áo... ơ...
Bàn tay rắn chắc nhấc bổng tôi lên không trung rồi thả vào một vùng đệm ấm. Khi cơ thể nóng hổi của ai đó áp sát lên bụng, lên ngực... tôi có một cảm giác thoải mái không nói lên lời.
Tôi cố gắng mở mắt ra nhìn cho rõ gương mặt mờ nhạt phía trên, muốn dùng đôi tay mềm oặt của mình từ chối nhưng men rượu như một kẻ đồng lõa với lý trí, sự tỉnh táo quẳng sạch chẳng còn lại một chút nào. Thay vào đó chỉ còn sự khát thèm lạ lẫm đang cuộn lên từng cơn.
Sau hành động tội lỗi, lén lút với gã trai lại qua sự dàn xếp của mẹ chồng, tôi cũng đã có em bé.
Nhìn cái thai trong bụng lớn lên từng ngày và niềm vui của người chồng chẳng hề hay biết mình đang bị lừa rồi, tôi lại thấy cảm thấy dằn vặt vô cùng. Tôi chẳng biết việc lén lút có thai với kẻ khác rồi nói của chồng là đúng hay sai nữa. Chồng được thừa kế tài sản, hạnh phúc được giữ vững, nhưng tôi không thể vui.
Tôi sẽ phải giữ kín bí mật này trọn đời, tôi luôn sống trong tâm trạng bất an, nơm nớp, sợ bị bại lộ. Mệt mỏi vì phải sống trong lừa dối, nhiều lúc tôi muốn thú nhận với chồng tất cả nhưng lại chẳng thể làm được. Bởi cuộc hôn nhân của hai đứa khó mà giữ được. Tôi đang sống trong sự giằng xé, hoảng loạn vì cái bí mật động trời kia.
Theo WTT
Cuộc sống của tôi u ám vì thiếu kỹ năng mềm Tôi chỉ cần một làn da bình thường thì có lẽ tính cách và cuộc sống tôi đã không u ám như thế này. Ảnh minh hoạ Tôi 28 t.uổi, đáng ra phải ổn định về gia đình, công việc thì tôi lại chưa có gì. Tôi ra trường được 5 năm nhưng kỹ năng mềm vô cùng tệ hại, dù đi làm...