Cái tát cho giọt nước tràn ly…
“… Biết khổ thế này ngày xưa đã không ngu dại lấy. Em xác định rồi chắc phải khi nào bố mẹ anh ” xong” đời em mới hết khổ, mới hết gánh nặng, mà ngày ấy chắc cũng còn dài.” Lời chị nói như giọt nước đắng tràn ly, trong cơn tức giận anh vung tay tát chị một cái.
Anh xuất thân từ gia đình nghèo khó, mẹ ốm đau triền miên, bao tiền bạc dồn hết vào thuốc thang, thăm khám. Thu nhập trông chờ vào mấy sào ruộng và nghề xe ôm của bố, khách thất thường như mưa nắng. Thấm hiểu hoàn cảnh gia đình, nên anh luôn nghĩ phải có trách nhiệm lo toan cho bố mẹ và các em.
Chị con gái thành phố, gia đình không giàu nhưng khá giả, chưa biết đến vất vả lo toan. Ngày yêu nhau, anh chẳng giấu giếm chị hoàn cảnh gia đình. Anh từng bảo chị “Trách nhiệm của anh với gia đình rất lớn, lấy anh, em phải chịu thiệt thòi, cuộc sống trước mắt cũng nhiều khó khăn, em suy nghĩ kỹ, anh không muốn sau này em hối hận”
Lấy nhau, lương mỗi tháng anh trích ra một nửa gửi về quê, cả đời bố mẹ vất vả giờ là lúc anh muốn bố mẹ được thảnh thơi nghỉ ngơi tuổi già, chị chấp thuận. Ấy thế mà sau vài tháng, khi phải đối mặt với bài toán cơm áo, chị tỏ thái độ bực bội, thở dài bóng gió xa xôi, lương chẳng đáng bao còn chia năm sẻ bảy không quy chung về một mối.
Bóng gió xa xôi, anh im lặng, chị nói thẳng “Bố mẹ già rồi, ở quê ăn uống hết bao nhiêu, anh xem thế nào cân đối lại. Vợ chồng còn bao việc phải lo, tiền có phải vỏ hến đâu để phung phí. Các cô chú cũng phải sẻ chia trách nhiệm lo cho bố mẹ, không thể dồn hết lên vai vợ chồng mình được.”
(Ảnh minh họa)
Chị than, bạn chị lấy chồng ở nhà tầng, xe hơi, còn chị lấy chồng thêm nặng gánh. Khi bố mẹ chị ngỏ ý giúp khoản tiền mua nhà, anh lưỡng lự không muốn mang tiếng nhờ nhà vợ, chị không hiểu mặt nặng mày nhẹ “Anh đừng sĩ diện hão, không nhờ bố mẹ vợ vậy anh định trông chờ vào ai, n hà anh chắc. Người ta lấy chồng nhờ nhà chồng nhưng nhà anh chỉ như tấm đá nặng đeo trên vai” Từng lời chị nói thật xa xót, anh không nghĩ chị đổi thay nhiều đến thế.
Em gái xây dựng gia đình, anh tính cho khoản nho nhỏ làm vốn, anh bảo chị ” Ở quê kiếm được đồng tiền từ đồng ruộng cực nhọc lắm, chúng nó thiệt thòi hơn anh, phải bỏ học giữa chừng. Anh được học hành, công việc tốt hơn, có điều kiện hơn nên lo cho các em.” Chị tấm tức khóc “Em đi kiếm tiền cũng cực nhọc, cũng mồ hôi. Anh có sống hết cả đời với cái trách nhiệm ấy được không, anh em nhất giả kiến phận, em lấy anh đâu phải lấy cả gia đình anh.”
Video đang HOT
Hôm rồi, thằng út muốn mở cửa hàng tạp hóa nhỏ cho vợ kiếm thêm ngoài lúc mùa màng, không có vốn hỏi vay anh mấy triệu. Biết tính chị, anh lẳng lặng giấu đưa cho em, chị biết, chiến tranh bùng nổ “Lũ em anh quen thói đục khoét, làm như nhà này là ngân hàng in tiền không bằng, tiền xin được tiêu sao chẳng dễ. Của chồng công vợ, anh định sống thế này thì ly hôn luôn đi, rảnh rang tay lo cho nhà anh” Biết mình sai, nên anh nín nhịn chị mong cho êm ấm cửa nhà.
Sắp mùa mưa bão, nhà ở quê thấm dột hết rồi, anh sợ không chống cự được qua mùa bão năm nay, anh rất muốn xây ngôi nhà mới cho bố mẹ đàng hoàng. Bố mẹ già rồi biết sống được bao lâu nữa, đợi dư dật tiền bạc mới hiếu thuận sợ lúc ấy chẳng kịp nữa rồi. Khi có khoản tiền thưởng dự án, anh liền chia sẻ với chị về ý định ấy, chưa nói hết câu chị đã gạt phắt đi “Thôi thì tùy anh, muốn làm sao thì làm, lo được gì thì lo, em thực sự mệt mỏi kiệt sức rồi. Biết khổ thế này ngày xưa đã không ngu dại lấy. Em xác định rồi chắc phải khi nào bố mẹ anh ” xong” đời em mới hết khổ, mới hết gánh nặng, mà ngày ấy chắc cũng còn dài.” Lời chị nói như giọt nước đắng tràn ly, trong cơn tức giận anh vung tay tát chị một cái.
Chị ôm mặt khóc “Anh đúng là thằng hèn, đời tôi lấy anh được bao ngày sung sướng, bao ngày thảnh thơi, anh đã lo được gì cho mẹ con tôi, hay chỉ làm khổ mẹ con tôi thôi. Anh thử nói xem nhà anh không phải là gánh nặng nợ thì là cái gì hả” Nói xong chị đóng sập cửa phòng, thu dọn quần áo, ôm con về ngoại.
Ở lại trong ngôi nhà trống vắng, anh thấy mình bất lực và cay đắng quá. Anh đã sai ở đâu, tại sao chị không hiểu cảm thông cho nỗi lòng của chồng, ai chẳng có quê hương gốc gác, có bố mẹ phải hiếu thuận tuổi già. Làm sao anh có thể sống làm ngơ, vô trách nhiệm với gia đình mình được. Anh phải làm gì cho chị hiểu, để cởi được nút thắt mâu thuẫn trong cuộc hôn nhân của hai vợ chồng…
Theo Người Lao Động
Sau cái tát của chồng, tôi vùng dậy có màn đáp trả khiến anh hốt hoảng
Anh lao đến, thẳng tay tát cho vợ một cái. Lần đầu tiên từ ngày lấy nhau anh đã đánh vợ. Một cái tát quá đau nhưng chị không ngồi đó ôm mặt khóc mà bật dậy ngay lập tức.
Lấy nhau 5 năm anh nổi tiếng là người hiền lành tử tế. Vợ chồng sống với nhau cũng chưa hề xảy ra cãi vã gì cả. Vậy mà hôm đó chị chẳng thể ngờ chồng lại nổi xung lên có hành động lỗ mãng với vợ, tất cả chỉ vì chị lỡ tay đánh vỡ mất cái khung ảnh trên bàn làm việc của chồng trong lúc dọn dẹp.
Khung ảnh ấy là bức ảnh chụp cùng vài người bạn cấp 3 của anh. Anh quý bức ảnh lắm vì hồi đó anh có nhiều kỉ niệm với họ. Đặc biệt trong bức ảnh ấy còn có người phụ nữ anh yêu suốt 5 năm trời. Người ấy đã qua đời trong một tai nạn. Hồi đầu yêu nhau, chị đã luôn ghen với người cũ của anh khi lúc nào cũng thấy trên bàn làm việc của người yêu có bức ảnh ấy.
Nhưng sau thì chị hiểu ra mọi chuyện, chị đã gạt mọi sự ghen tị sang một bên và về làm vợ anh. Anh cũng chưa bao giờ làm gì có lỗi với vợ mình cả, cũng như để chứng minh cho chị thấy, giờ đây trong lòng anh chỉ có chị mà thôi.
Hồi đầu yêu nhau, chị đã luôn ghen với người cũ của anh khi lúc nào cũng thấy trên bàn làm việc của người yêu có bức ảnh ấy. (Ảnh minh họa)
Chị cứ nghĩ anh đã hiểu hết tâm tư của vợ, vậy mà chẳng ngờ hôm nay chị không may làm rơi vỡ bức ảnh ấy anh đã hằm hằm nét mặt rồi quát lớn:
- Tôi không ngờ cô lại là con người như vậy. Bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn còn giữ lòng ghen tuông là sao.
- Anh nói cái gì. Tôi mà thèm đi ghen với một người không còn sống à. Chỉ có anh mới là kẻ không ra gì, sống bên vợ mà ôm hình bóng khác.
- Cô ăn nói nói cho đúng mực. Nếu cô ấy không may gặp tai nạn thì chắc chắn giờ cô đã không ngồi ở đây mà lớn tiếng như thế đâu.
Chị không ngờ, đúng là anh vẫn nhớ thương người cũ thực sự. Chị chỉ là người thay thế chứ anh đâu có yêu thương chị thực sự. Bao lâu nay chị ở bên cạnh cung phục, hầu hạ anh nhưng anh coi không bằng một tấm ảnh. Những lời anh nói khiến chị uất nghẹn, chị cũng bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Biết thế này tôi đã đập nát cái bức ảnh này từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ đâu.
- Cô...
Anh lao đến, thẳng tay tát cho vợ một cái. Lần đầu tiên từ ngày lấy nhau anh đã đánh vợ. Có lẽ chính anh cũng bàng hoàng sau cái tát ấy. Một cái tát quá đau nhưng chị không ngồi đó ôm mặt khóc mà bật dậy ngay lập tức. "Anh không xứng đáng là đàn ông, anh xem lại mình đi. Nếu anh không thực lòng yêu tôi, chỉ coi tôi là người thay thế chị ấy thì chúng ta ly hôn".
Nói dứt lời chị lấy giấy viết một mạch lá đơn ly hôn trong nước mắt. Kí xong chị đưa cho chồng. "Anh cứ suy nghĩ kĩ đi, giờ anh muốn thế nào tôi chấp nhận hết. Đau một lần còn hơn".
Nói dứt lời chị lấy giấy viết một mạch lá đơn ly hôn trong nước mắt. (Ảnh minh họa)
Quá bất ngờ trước hành động của vợ. Cả đêm ấy anh dằn vặt suy nghĩ rất nhiều. Chiều nay anh đánh vợ là sai? Có phải anh vẫn chưa quên được người cũ? Có phải anh chỉ coi vợ là người thay thế?... Ly hôn ư? Anh nói anh yêu vợ nên mới cưới cơ mà, tại sao giờ lại như thế. Chỉ là một bức ảnh bị rơi vỡ tại sao anh lại nổi xung lên vậy, anh đã có lỗi với vợ rồi...
Sáng hôm sau thức dậy muộn không thấy vợ con đâu. Anh rối rít đi tìm khắp nhà chẳng thấy đâu. Quay lên thấy phòng làm việc của mình mở cửa, anh liền bước vào. Anh giật mình khi thấy bức ảnh đã được lồng vào khung ngay ngắn, bên dưới có mảnh giấy nhỏ. "Em xin lỗi, hôm qua em đã lỡ lời. Em cho con về bà nội chơi đây, tiện chiều em sẽ ra mộ thăm chị ấy".
Anh vội vàng lấy xe phóng theo vợ con. Người cần phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng.
Theo Một Thế Giới
Ngày đầu tiên làm dâu tôi đã bị mẹ chồng cho ăn 5 cái tát vì tội... dám ngủ trưa "Tôi nói cho chị biết, nhà tôi không có cái kiểu cưới dâu về chỉ biết nằm ngửa rồi ngủ đâu nhá. Chị có biết xấu hổ hay không"? Ngày còn yêu nhau tôi đã biết mẹ anh là người khó tính, kỹ lưỡng vì có lẽ do bà đã vừa phải làm mẹ, vừa phải làm cha suốt gần 20 năm qua...