Cái se lạnh mùa thu … em nhớ anh!
Đã quá lâu để cho những cảm xúc thuộc về anh lại quay về với em dạt dào như thế. Anh nhớ không, vào cái ngày se se lạnh như thế này anh đã nói với em lời tỏ tình “ anh yêu em” và đặt vào môi em nụ hôn đầu tiên của tình yêu chúng mình.
Hôm nay, tiết trời Hà Nội thật lạ, em đón buổi sớm bình minh với cái se lạnh. Ồ! Mùa đông, nhưng không phải, trời vẫn đang thu mà. Nhưng cái nắng chói chang vẫn có đâu rồi để hôm nay gió lại cô đơn trở về như thế.
Xuống đường vào cái lúc ngày không còn sáng, luồng không khí phả mạnh vào mặt làm cho em thấy lạnh buốt nhưng sao lại thoải mái. Trời thu, hôm nay sao nó khác quá và trong lòng em cũng thấy khác, em không còn nghĩ đến những chuyện xa xôi, dưới con đường với ánh điện bừng sáng, em nghĩ về anh và bỗng nhớ anh.
Đã quá lâu để cho những cảm xúc thuộc về anh lại quay về với em dạt dào như thế. Anh nhớ không, vào cái ngày se se lạnh như thế này anh đã nói với em lời tỏ tình “anh yêu em” và đặt vào môi em nụ hôn đầu tiên của tình yêu chúng mình.
Vào cái se lạnh này, anh nhớ không những ngày anh đưa em đi rong ruổi qua những con phố với những câu chuyện giời ơi đất hỡi, có những lúc rất nhạt nhưng hai đứa vẫn cười lắc lẻo. Anh nhớ không vào những lúc thấy lạnh, bàn tay anh cứ kéo em vào sát anh hơn mỗi khi em thở dài và than một tiếng “trời lạnh quá anh nhỉ”, anh nhớ không đôi lúc hai đứa không bình thường lại rủ nhau lên giữa cầu Long Biên gào thét với niềm động viên “hét cho nó ấm người”.
Video đang HOT
Vào cái lúc se lạnh này, anh nhớ không những lần chúng mình cùng nắm tay nhau dạo trên con phố đêm thưa người, tay đan tay làm cho em bỏ lại những nỗi sợ mà có lẽ khi một mình sẽ chẳng bao giờ em dám đi như thế. Anh nhớ không mỗi lúc em thốt lên “em mỏi quá” thì anh lại cúi xuống để em nhảy tót lên tấm lưng gầy guộc của anh để rồi lại cõng em đi tiếp đoạn đường ở phía trước.
Vào cái lúc se lạnh này, anh nhớ không những lần anh đón em đi học về, anh lại đưa em đi ăn đủ món chỉ có mùa đông mới làm cho nó trở nên ngon, nào là ốc luộc, nào là khoai nướng, nào là ngô xào, thịt nướng…Anh còn nhớ không những lần em đã nói rằng, với em, chẳng cần ăn đồ nóng em cũng thấy ấm, có bàn tay anh ở đây em cũng đủ ấm rồi nhưng anh cười như chưa bao giờ được cười và nêu quan điểm rõ ràng của mình “Với anh, ấm chỉ là cầm thôi chưa đủ mà ấm còn là ăn những đồ có khói bốc lên”, nghĩ lại mà em vẫn buồn cười với những câu tếu táo đó của anh, vui anh nhỉ!
Vào cái lúc se lạnh này anh còn nhớ không cái thói quen kì cục vào những lúc không còn sớm, trời cũng chẳng còn se mà đã lạnh thật lạnh nhưng anh vẫn rủ em đi lên Hồ Tây, giữa những cánh gió Tây Hồ rộng lớn táp vào người, nhưng hai đứa vẫn bên nhau, vẫn tay nắm tay, vẫn những câu chuyện thủ thỉ anh kể với em, những lần đó, anh sẽ cười rất nhiều nhưng em biết là trong lòng anh đang rất buồn, buồn lắm anh mới như vậy.
Và cũng vào cái lúc se lạnh này, giờ đây, một mình em vẫn đi trên con đường đầy gió, nhiều bụi. Vào cái lúc se lạnh này, vẫn có một bàn tay đang cô đơn chờ anh nắm lại, vào cái lúc se lạnh này có một con tim nếu như không được hâm nóng trở lại thì có thể đóng băng vào bất cứ khi nào, vào cái lúc se lạnh này có một trí nhớ vẫn thuộc về những kỉ niệm với anh, vào cái lúc se lạnh này vẫn có một bóng hình ngày đêm trông ngóng, vào cái lúc se lạnh này, ánh đèn thành phố thật sáng nhưng sao hi vọng gặp lại anh thật mong manh và cũng chính vào cái lúc se lạnh này trái tim em bỗng thổn thức trở lại với những gì đã qua “ Em nhớ anh, người yêu cũ”.
Theo Trang Chocopie
Anh không phải là người đưa em đi đến hết cuộc đời này, anh chỉ là người đi ngang qua cuộc đời em mà thôi
Giữa em và anh là kiểu quan hệ nào em chưa bao giờ định nghĩa được. Nào phải tình yêu khi anh luôn bảo em hãy xem nhau như bạn. Nhưng cũng nào phải tình bạn khi anh cũng đã từng nói rằng anh muốn tiến xa hơn cùng em.
Ngày hôm nay em quyết tâm đặt hai chữ "từ bỏ" lên trên mọi suy nghĩ của mình. Em từ bỏ anh, từ bỏ đi cái mối quan hệ mà em từng ảo tưởng rằng sẽ không bao giờ em cho phép nó xuất hiện một dấu chấm hết. Không phải là tình cảm trong em hời hợt như tụi trẻ ngoài kia, không phải là tình yêu trong em chưa thật sự lớn, chỉ là em mệt mỏi, em không muốn đợi anh trong vô vọng như thế nữa, và em muốn từ bỏ, vậy thôi.
Giữa em và anh là kiểu quan hệ nào em chưa bao giờ định nghĩa được. Nào phải tình yêu khi anh luôn bảo em hãy xem nhau như bạn. Nhưng cũng nào phải tình bạn khi anh cũng đã từng nói rằng anh muốn tiến xa hơn cùng em. Chúng ta đi với nhau, vui vẻ cùng nhau, quan tâm nhau và cả giận hờn nhau. Người ngoài nhìn vào, chúng ta là một cặp, nhưng anh lại dán lên trên đó một cái mác hai-người-bạn thật sự to.
Trong cuộc sống này, lộn xộn giữa mớ tình cảm trai gái, người ta sợ nhất là vướng phải một mối quan hệ không tên.Cái thứ cảm giác mập mờ khiến bao lần em cảm thấy bản thân mình thật kém may mắn, bao lần em buồn, và bao lần em khóc. Bởi lẽ em không có lấy một cái cớ để giận hờn, để trách móc anh sau những nỗi buồn anh mang đến. Với anh, em mới chỉ là bạn!
Giữa hai ta có hàng ngàn sự khác biệt, vô vàng những rào cản. Anh nhận ra được tất cả những cái khó, và em cũng thấu hiểu hết những gì anh nhận ra. Nhưng trong cuộc đời mỗi con người, cái duyên nó đến với chúng ta được bao nhiêu lần? Nếu để lỡ mất, có còn tìm lại được nữa không? Em sống theo cảm tính, em làm theo sự mách bảo của tim em, em đã yêu anh và bên anh lặng lẽ không danh phận. Em cố gắng để gỡ đi được những thứ ràng buộc tình cảm của chúng mình, dù chỉ mình em cố gắng. Nhưng những gì em nhận lại được là sự hờ hững nơi anh khi em dần đi lên trên vai trò của một người bạn. Đáp lại những ngày dài mà em mải miết đợi anh chỉ là một sự im lặng đáng sợ, quặn thắt tận đáy lòng của một đứa con gái như em - một đứa đa sầu đa cảm mà anh là người hiểu rõ hơn ai hết.
Anh đã lờ em đi nhanh hơn với những gì em tưởng tượng. Em nghĩ rằng chúng ta sẽ lại đôi co nhau, tệ lắm thì cũng được một dòng tin nhắn tạm biệt trước khi chính thức buông bỏ nhau. Nhưng trước mắt em giờ này chỉ có mỗi một màu im lặng mà thôi. Vậy em còn đợi thêm điều gì nữa đây? Những ngày qua phải chăng do em cố tình ngốc ngếch để không hiểu ý anh đằng sau sự im lặng đó? Có ai yêu nhau mà làm vậy đâu phải không anh? Sự thật chỉ đơn giản là: anh có thương em đâu mà em cứ ảo tưởng! Rồi thì em cũng chịu hiểu, và em buông một mối tình mà chưa một lần em được nắm lấy!
Một khi em đã cố gắng hết sức để làm một việc gì đó, cố gắng bằng cả sức lực lẫn trái tim, thì dù kết quả không như mong đợi em cũng sẽ không nuối tiếc, vì dù sao em cũng đã chưa một lần thấy khó mà từ bỏ.
Tất cả mọi thứ luôn luôn có một phần được định đoạt bởi cái gọi là duyên là số là phận. Không phải cứ muốn là được, cứ làm là sẽ thành công. Đôi khi cũng phải biết chấp nhận rằng có nhiều người đến là chỉ để đi, có nhiều việc xảy ra là chỉ để trở thành kỉ niệm.
Và anh, chỉ là người đi ngang cuộc đời em, không phải là người dắt tay em đi hết cuộc đời này!
Em hiểu ra rồi, em từ bỏ thôi!
Theo Guu
Có nên quay lại với bạn trai "đào mỏ" 3 năm khi tôi đã trót có em bé? Tôi và bạn trai cũ yêu nhau 3 năm nhưng chưa bao giờ anh ta mua quà hay bỏ tiền mỗi lần đi chơi. Gần đây tôi biết anh ta lăng nhăng nên chia tay nhưng lại phát hiện ra mình có bầu, giờ tôi phải làm sao? Bạn trai "đảo mỏ" tôi suốt 3 năm. (Ảnh minh họa) Chào chuyên mục! Tôi...