Cái rổ, cái rá và các “tập” cuộc đời
Tôi bỏ chồng đã được gần 5 năm. Cũng có những lúc tôi tiếc nuối, không phải tiếc nuối người chồng đã bỏ, cũng không phải tiếc nuối cuộc hôn nhân ấy.
Ảnh minh họa
Một ngày như mọi ngày, sau khi cho con ngủ, trước khi dở đống tài liệu ra đọc, tôi lướt web giải trí và cập nhật chút tình hình trong nước. Vietnamnet, đập vào mắt là dòng chữ: “Con đường làm lại…tập hai”. Ái chà, động chạm quá, nhưng đóng máy, ngủ sớm lấy sức, ngày mai lại một ngày mới.
Sáng nay, trời trở lạnh. Sau khi cùng con gái vượt một chặng dài, đưa con tới trường xong tôi đến văn phòng làm việc, chính xác ra là học, tôi học tiến sỹ ở một trong những trường đại học hàng đầu thế giới bằng học bổng tự xin, tự phấn đấu. Công việc mệt óc, nhiều thách thức, tôi chẳng ham danh, quyền đến mức phải trở thành tiến sỹ, chỉ là vì tôi mê được làm nghiên cứu đích thực. Vì tôi thích đã làm gì thì cho ra làm, và làm một cách khoa học, ấy là không ngoằn nghèo, vòng vo, dương đông kích tây, &’bài vở’… Có lẽ vì thế mà tôi đã làm &’vợ’ thất bại.
Bật máy tính, lướt mạng đã thành thói quen đầu giờ. Lại cái tít: “Rổ rá cạp lại có được hạnh phúc? Tôi không thích mấy từ “tập 2″ rồi thì “rổ rá cạp lại”, nghe mỉa mai thế nào… và tôi muốn lên tiếng chẳng phải vì cái phần thưởng cheo leo của chương trình mà vì đơn giản tôi muốn gửi một thông điệp tới những người cùng cảnh để họ bớt hoang mang về con đường và lối đi, cũng muốn những người khác cảnh đừng nhìn chúng tôi một cách ái ngại hay phán xét.
Tôi bỏ chồng đã được gần 5 năm. Cũng có những lúc tôi tiếc nuối, không phải tiếc nuối người chồng đã bỏ, cũng không phải tiếc nuối cuộc hôn nhân ấy, mà là người làm khoa học, tôi tiếc nuối thời gian và tuổi trẻ cho cuộc hôn nhân ấy.Tôi hối hận vì đã lấy chồng khi đủ muộn mà lại chưa đủ chín. Cũng có những lúc buồn vì có quá nhiều thứ thú vị mà không có người cùng cười… Có những lúc thấy cần một bờ vai để dựa…để khóc mỗi khi thất vọng, nản lòng trong công việc…Nhưng thật lòng, ngoài những khoảnh khắc bất chợt moody ấy, tôi thấy hạnh phúc, vui vẻ với cái mình đang có, với cuộc sống của người mẹ đơn thân. Tôi sống thanh thản, nhẹ nhàng, tự do, độc lập và tự chủ… Và như thế, mặc ai dèm pha, tôi biết mình đã quyết định không sai gần 5 năm về trước.
Video đang HOT
Giờ đây, hàng ngày tôi chăm sóc, dạy dỗ cô con gái nhỏ, chăm lo nhà cửa, vườn cây… mà không cảm thấy phí công sức cho điều vô nghĩa. Tôi nghiên cứu, tìm tòi vấn đề tôi quan tâm, rồi cùng đồng nghiệp, nam có, nữ có, trao đổi thẳng thắn, chân thành và tôn trọng lẫn nhau, chia sẻ và quan tâm trong chừng mực. Tôi thấy mình được tôn trọng chứ không cảm thấy bị chà đạp như với người chồng cũ. Lúc học quá căng thẳng thì lôi một vài đứa bạn ra tán phét chuyện bia ôm, karaoke ôm, mọi thứ ôm của Việt Nam, rồi biến tấu ra món PhD ôm nữa… Thỉnh thoảng lại tìm mấy cái hội thảo, diễn đàn quốc tế, viết bài rồi đi dự, đi báo cáo… Thỉnh thoảng shopping, online, offline… hôm nọ vừa rinh được cặp kính Coach sành điệu, một lọ nước hoa hương hoa hồng quyến rũ và một chiếc váy ren kiểu plum…Rồi hàng tuần đi nghe hòa nhạc do các sinh viên khoa âm nhạc của trường biểu diễn…Kiếm lúc nào trùng giờ thì chat chit với mấy đứa bạn ở nhà…Có quá nhiều thứ để tôi quan tâm, quá nhiều thứ thú vị để làm… để cuộc sống của tôi (và con gái) thêm ý nghĩa. Tôi không còn thời gian để nghĩ về tập một hay tập hai nữa. Biết rằng nếu nói đủ thì chưa đủ, nếu tôi có một người đàn ông bên cạnh để cùng chia sẻ những niềm vui ấy, cuộc sống ấy thì sẽ hoàn hảo đến chừng nào. Cũng biết rằng ông trời không cho ai trọn vẹn.
Nói với các bạn về cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn gửi một thông điệp rằng: không có “con đường làm lại tập 2″ như thể có rất nhiều con đường… mà chỉ có một con đường sống, một cuộc sống cho mỗi người … trên con đường ấy có thể có 1 tập, có thể có 2 tập hoặc nhiều hơn… thì cũng hãy bình thản mà đi … điều gì đến sẽ đến. Cho dù vui buồn cũng cần bình thản đón nhận … và hãy luôn làm tốt nhất những gì có thể để mỗi ngày là một ngày vui…Có lẽ không nhất thiết phải nhất định tìm chọn hay lảng tránh tập hai, tập ba, tập n. Không có con đường nào tuyệt đối dễ hay tuyệt đối khó, tuyệt đối hạnh phúc hay tuyệt đối bất hạnh.
Ấy là tư duy vừa duy tâm, vừa duy lý. Còn nếu tư duy một cách khoa học, tôi sẽ cần con số thống kê toàn quốc về tỷ lệ vụ ly hôn lần 1, lần 2, lần 3…, tỷ lệ tái hôn…, ở các địa bàn kinh tế xã hội, các nhóm độ tuổi, trình độ, thu nhập… khác nhau. Sau đó làm phỏng vấn focus group đối với nhóm người tái hôn và ly hôn lần hai… đại loại như vậy… thì mới có thể trả lời &’con đường làm lại tập 2′ thành bại, khó dễ ra sao.
Đang mải làm study design, bất chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh bạn đồng nghiệp cùng nhóm nghiên cứu người bản xứ lặng lẽ từ trong common room của văn phòng, tôi nhoẻn cười bối rối, lòng dịu lại, ấm áp…Tôi không &’tính toán’, dự định gì về tập hai… nhưng rất có thể nó đang ở đâu đó quanh đây, rất gần … Tôi không đặt hay vẽ ra con đường tập hai, mà đi con đường của tôi. Con đường ấy dù có thế nào, có hay không có tập 2 hay chỉ là một ánh mắt, tôi biết mình vẫn là người hạnh phúc và may mắn.
Mong rằng những người (cũng) may mắn có vợ/ chồng bên cạnh xin đừng lấy chuẩn hạnh phúc của các bạn ra áp đặt đối với những người may mắn kiểu như tôi để mà nghĩ rằng chúng tôi bất hạnh. Mong rằng các bạn cùng cảnh hãy tự tin chăm sóc cuộc sống của mình, hãy bình tâm với câu chuyện về các tập cuộc đời, đừng vì cái nhìn của người khác về tập này tập kia mà vội vàng lao đầu vào con đường tập hai, mà lại có thể mắc sai lầm lần nữa…
Theo VNE
Cười ngặt với những ông chồng thích "chọc" vợ
Biết vợ có tật ngủ say là ngáy, anh Trung (Phú Nhuận - TP.HCM) thường lấy đó làm thú vui và rất hay tranh thủ trêu chọc vợ. Chiêu trò anh thường xuyên áp dụng nhất là bịt mũi khiến vợ bật dậy vì không thở được sau đó giả vờ ngủ tít như không biết chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, khi lén xem lại những hình ảnh đã được quay lại, anh cứ thế ôm bụng cười ngặt mặc cho vợ cứ mắt tròn mắt dẹt không biết đang xảy ra chuyện gì.
Theo lời anh Trung kể thì anh và vợ có nết ngủ hoàn toàn trái ngược nhau. Vợ anh Trung cứ đặt lưng xuống giường là có thể ngủ ngay được. Trong khi đó anh thì cứ xoay ngang, xoay dọc hàng tiếng đồng hồ mới có thể lim dim. Anh Trung chia sẻ: "Cô ấy rất dễ ngủ. Hơn thế khi đã ngủ lại có thêm tật ngáy như phu kéo gỗ. Lắm hôm tôi đã khó ngủ lại gặp cảnh vợ ngáy thì càng khốn khổ hơn".
Thế rồi bỗng dưng trong một lần, do nằm mãi mà không ngủ được lại thêm phần bực mình quá vì vợ cứ ngáy ầm ầm bên tai. Anh Trung bảo rằng mình đã lấy chăn, gối trùm kín đầu nhưng vẫn không thoát khỏi tiếng ngáy của vợ. Thế là "Với ý định cắt cơn ngáy của vợ, tôi bèn ngồi dậy lấy tay bịt mũi cô ấy. Bình thường người ngủ say khi bị bịt mũi theo phản xạ sẽ há miệng hoặc xoay người ra chỗ khác. Thế nhưng vợ tôi khi bị bịt mũi thì cô ấy ngồi bật dậy như lò xo khiến tôi giật thót mình vội vã thả tay ra rồi nằm vật ra giường vờ ngủ" - anh Trung kể.
Anh Trung những tưởng khi bị đánh thức dậy giữa đêm vợ sẽ dựng mình dậy để tra hỏi, mắng vì tội quấy phá giấc ngủ. Thế nhưng khác với suy đoán của anh, chị không hề có phản ứng gì, chỉ ngồi chừng vài chục giây rồi lại đổ ầm ra giường... ngáy tiếp. Biết bài của vợ, những hôm khó ngủ, anh Trung "dàn trận" lấy máy quay, bật sẵn và lén để ở góc phòng. "Khi cô ấy ngủ say, bắt đầu kéo gỗ ầm ầm thì tôi xuất chiêu bịt mũi để rồi bụm miệng không dám cười thành tiếng vì chứng kiến bộ dạng nửa tỉnh nửa thức, mắt lờ đờ nhìn xung quanh trước khi lại lăn ra ngủ. Dần dần việc trêu cô ấy lúc ngủ giống như một thói quen không thể bỏ. Tôi quyết định lấy máy quay, lén ghi lại để lúc nào đó... tặng cho vợ" - anh Trung cười lớn và nói.
Ảnh minh họa
Trong quá trình trêu chọc, quấy phá giấc ngủ và ngắt con ngáy của vợ, anh cho biết có vài lần vợ anh thực sự thức giấc và tròn mắt hỏi lớn khi thấy anh đang chống cằm quan sát ở bên cạnh. "Hình như là 4 hay 5 lần gì đó, cô ấy bừng tỉnh, thấy tôi ngồi kế bên nhìn chằm chằm thì tra hỏi &'anh làm gì em phải không'; &'anh có ý đồ gì đấy'... Vì thế rút kinh nghiệm, khi cô ấy cứ bật dậy là tôi vội vàng nằm xuống, vờ ngủ say" - anh Trung nói.
Còn anh Nam (Thanh Xuân - Hà Nội) cũng có chiêu trò trêu chọc vợ không kém cạnh so với anh Trung. Chị Phương - vợ anh Nam, thường có tật ngủ mơ và nói oang oang như khi thức. Chính vì thế, anh Nam hay đùa với vợ rằng: "Nếu thằng ăn trộm nào vào nhà mình thì quả thật vô phước. Nó chắc phải hồn bay phách lạc vì nếu có đang mừng thầm do đã cuỗm được đồ thì cũng hết hồn vì cuộc trò chuyện đêm khuya của em".
Anh Nam cho biết, mình vốn cũng là người khá hài hước. Đặc biệt hai vợ chồng thích xem phim kiếm hiệp. Bình thường anh cũng hay nhái giọng của diễn viên lồng tiếng trong phim kiếm hiệp để trò chuyện với vợ. Thế rồi sau vài chục lần chứng kiến vợ nói mơ, cộng với cái sở thích giả giọng lồng tiếng của mình, anh nghĩ ra trò trêu vợ. Anh hài hước tiết lộ: "Bình thường khi tôi giả giọng diễn viên lồng tiếng phim kiếm hiệp thì cô ấy chỉ bò lăn ra cười, không bao giờ cô ấy đối thoại lại theo kiểu tương tự với tôi. Thế nhưng một lần, khi vợ nói mơ, tự dưng tôi buột miệng hỏi lại vài câu thì cô ấy trả lời vanh vách những vấn đề tôi hỏi cứ như cô ấy hoàn toàn có ý thức. Chính tôi lúc đó cũng nhầm rằng cô ấy không hề ngủ cho đến khi chiều tối hôm đó, khi vợ chồng nói chuyện, cô ấy khẳng định mình không nói gì đêm trước thì tôi mới biết vợ tôi... mơ thật giỏi".
Và từ việc vợ hay nói mơ lại đối đáp như khi tỉnh, anh Nam bỗng nảy ra ý thử xem vợ mình... tài thế nào. "Đêm đó, khi cô ấy bắt đầu lầm bần nói, tôi bèn lên giọng và nói theo kiểu lồng tiếng của phim. Ai ngờ, cô ấy đối đáp lại ngon lành, nhại y hệt giọng nữ trong phim kiếm hiệp khiến tôi ôm bụng cười. Lần nào trêu vợ là y như rằng tôi không nhịn được cười. Có hôm cười to quá khiến cô ấy tỉnh giấc. Lúc đó tôi bèn viện lý do xem phim hài qua điện thoại không nhịn được cười" - anh Nam cho hay.
Trường hợp của anh Việt (Hoàn Kiếm - Hà Nội) thì lại khác, anh đã phải "trả giá" vì thói quen trêu trọc vợ. Chị Dung - vợ anh Việt, kể: "Bình thường anh ấy biết tôi là người rất nhát, dễ bị giật mình khi có ai hù đằng sau nên thường xuyên trêu đùa. Đã không ít lần anh ấy khiến tôi thót tim, hét toáng vì bất thình lình xuất hiện đằng sau lưng mà không một tiếng động".
Cứ nghĩ trêu vợ được mãi và lúc nào cũng khiến vợ rụng rời thế nhưng anh Việt đã phải lãnh nguyên cả cái chảo khi cô tình hù dọa, trêu chọc chị Dung. "Hôm đó, nhà có giỗ, mọi việc xong xuôi thì anh ấy lấy xe đưa mẹ chồng tôi về. Còn một mình ở nhà, tôi lúi húi dọn dẹp và vào bếp rửa bát đĩa. Đang rửa bát trong bếp, bất ngờ có bàn tay luồn vào mạn sườn. Tôi hoảng hốt và phản xạ tự nhiên là cầm chiếc chảo đang cọ dở trong tay, xoay người lại và giáng một đòn mạnh..." - chị Dung nhớ lại.
Và hậu quả là hôm đó anh Nam bị u đầu vì dám rón rén lẻn vào nhà toan hòng trêu vợ.
Theo VNE
Tính đàn ông của vợ Sáng sớm, chị đã gõ cửa nhà tôi, khóc rưng rức: "Em nhiều chữ hơn, làm ơn viết giùm chị cái đơn ly hôn. Vợ chồng gì mà đối xử với nhau chan chát như hai cái lò lửa, làm sao sống được?". Chị kể, ngày mới yêu nhau, rồi quyết định cưới nhau, anh luôn nói rất quý cái "tính đàn ông"...