Cái phụ nữ cần rất đơn giản
“Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết mình xấu”…
Tự nàng đã ý thức được điều đó từ khi theo chồng bỏ cuộc chơi. Trên đời này có biết bao phụ nữ đã không tiếc sức người, sức của để mình trở nên đẹp và duyên dáng hơn trong mắt chồng. Và trên đời này, không người đàn ông nào lại không thích nhìn thấy vợ mình trẻ trung, xinh đẹp, yêu đời.
Nàng không xinh đẹp, dịu dàng nhưng nàng luôn biết giữ mình như ngọc, trước mặt người khác luôn tươi tắn và lạc quan. Nàng không có nụ cười ngọt ngào với hàm răng trắng bóng nhưng nàng luôn biết chia sẻ và khích lệ bạn đời. Bao năm qua, nàng đã hết lòng kiên nhẫn, chấp nhận hoàn cảnh, một lòng một dạ “nâng khăn sửa túi”, chỉ mong muốn mang lại điều tốt nhất cho người chung chăn gối với mình. Chẳng phải nàng đã sống vậy sao?
Còn việc ở nhà cao cửa rộng, đi xe đẹp, xài điện thoại xịn thì sao? Cơ bản là con người ta sinh ra, ai mà chẳng thích sống sung sướng, đầy đủ. Nếu phải ở trong một căn nhà nhỏ, thậm chí là đi thuê, nhưng trong căn nhà đó có những bữa cơm đầm ấm, có nụ cười khúc khích khi vợ chồng cùng xem một bộ phim hấp dẫn, cùng tâm đắc với một bản nhạc hay, cùng cười rũ rượi vì một câu chuyện tiếu lâm… thì nàng thấy cuộc sống cực kỳ thú vị chứ.
Nếu khó khăn, phải bán hết xe cộ, hai vợ chồng đi một chiếc xe Dream Trung Quốc ba bốn triệu bạc, “bèo ơi là bèo” mà vợ ngồi sau vẫn vịn đùi chồng một cách chắc chắn và tin cậy thì nàng thấy cuộc sống vẫn đáng sống chứ. Nếu không có tiền mua điện thoại xịn mà chỉ xài điện thoại “cùi bắp” nhưng nghe nói, nhắn tin “ok” là ổn rồi, có gì mà nghi ngại nữa chứ? Con người ta lên bờ xuống ruộng, lên xe Dream xuống xe đạp mấy hồi… Vật chất chỉ là hư không thôi mà.
Video đang HOT
“Chồng tốt, con ngoan, gia đình êm ấm” – ai đi qua thời con gái mà không mong ước điều đó? Nhưng ông bà mình đã nói không sai: “phận gái mười hai bến nước”. Nàng cũng chỉ là một phụ nữ bình thường thôi. Nàng cũng cần cái mà biết bao phụ nữ cần.
Sau hơn 14 năm không liên lạc, nàng lần đầu tiên gặp lại cố nhân, anh em trò chuyện vui vẻ. Khi chia tay, tự dưng anh nói với nàng: “X, em có cần bất cứ điều gì, nói cho anh biết nha!”. Lúc đó, nàng đã tròn xoe mắt hỏi anh: “Anh nói câu này là có ý gì?”. Anh chỉ nhìn nàng và cười…
Đêm đó, nàng thao thức. Không phải trong lòng nàng “dậy sóng” vì câu nói của người xưa mà vì nàng đã quay quắt tự hỏi mình hàng vạn lần. “Người đầu ấp tay gối bấy lâu nay của nàng đã ở đâu lúc nàng đang ở bên bờ vực thẳm của cô đơn, tuyệt vọng? Lúc nàng mất phương hướng, hoảng loạn, tả tơi?”… Mà thôi, bỏ đi! Lâu rồi, nàng đâu có muốn phân cao thấp, nặng nhẹ với ai nữa.
Cái mà nàng cần, một người phụ nữ bình thường cần, đơn giản lắm! Chẳng phải nàng xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc sao? Coi quảng cáo, tự nhiên nàng mắc cười với cách ví von này: “không phải nước mắm nào cũng vượt qua được thử thách với cơm trắng”…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đến rồi đi, mang theo tất cả...
- Em đã đến, cho anh biết thế nào là tình yêu chân thành, yêu thật lòng, cho anh biết bao hạnh phúc và hy vọng... Rồi bây giờ em ra đi, em cũng lấy đi tất cả...
Lại một ngày nữa trôi qua, với anh những ngày này sao nặng nề và dài đến như vậy. Trái tim anh dường như mỗi lúc một buồn đau, mọi thứ xung quanh, công việc thật buồn tẻ và u ám.
Sáng nay thức dậy đi làm, trời sương mù và lạnh. Cái lạnh những ngày cuối năm làm anh rùng mình nghĩ về những tháng ngày sắp tới không có em và không được ở bên em. Anh vẫn chưa tin là mình đã xa nhau, vậy mà sự thực là em đã xa anh thật rồi. Những buổi tối này, khi ngủ, anh luôn nằm mơ và giật mình, hình bóng em cứ hiện ra trong suy nghĩ của anh.
Đêm nào anh cũng giật mình vào nửa đêm và không thể ngủ tiếp được, anh nhớ em, nhớ cái cảm giác đi dạo cùng em, lúc nói chuyện và vạch ra những dự định cho tương lai. Nhớ chiếc váy jean của em anh rất thích, cái áo pun sooc đỏ, nhớ nụ cười em khi mở cửa chào anh những khi anh đón em đi chơi, đi ăn tối và lúc anh chào em ra về.
Rồi từng câu nói lẫn những nụ hôn, những cụm từ bà xã, ông xã, chũi iu và mỏ nhọn, nó gần gũi và thân thương quá. Rồi kỷ niệm ở Đà Lạt, quãng đường đi và về, anh thấy thương mỗi khi em ngủ bị nghiêng qua, sợ làm cổ em đau, anh cố kê gối và dùng tay đỡ cồ em để em khỏi đau...Càng nhớ em, anh càng buồn và thấy mình yếu đuối quá, tại sao lần này anh lại suy sụp đến như vậy??
Em đã ra đi để lại cho anh khoảng trống (Ảnh minh họa)
Những đêm tối không thể ngủ ngon giấc, cầm máy lên anh muốn gọi em, nhưng không biết em có nghe máy không, anh sợ sẽ làm phiền em, vì anh nghĩ em đã hết tình cảm với anh. Anh sợ về nhà một mình buổi chiều, cảm giác nhớ em. Anh sợ đi làm, anh không thể nghĩ được gì trong công việc, đến cơ quan anh sẽ thấy em,cảm giác những ngày còn bên nhau sẽ ùa về. Hiện anh đang cố gắng hết sức để bình thường như anh đã nói nhưng khó khăn quá. Anh cũng chỉ cố gắng không được mất đi niềm tin mà thôi.
Ngày còn bên em, anh sợ những khó khăn trong cuộc sống sẽ làm anh mất em, từ tính cách, gia đình và công việc vì thế, anh cứ căn bảo bản thân phải yêu và thương em thật nhiều, phải thay đổi theo hướng tích cực, phải lắng nghe suy nghĩ của em và sống vì em. Anh biết, có thề anh làm chưa tốt, nhưng anh đã và đang rất cố gắng. Bây giờ em đã xa anh rồi, anh thấy lòng mình đau thắt, không thể nào ngăn lại những dòng nước mắt rơi. Anh đã ba lần khóc vì em rồi, điều chưa bao giờ xảy ra trước kia.! Có lẽ mất em đã làm anh nhận ra nhiều điều trong cuộc sống này..
Em mấy ngày nay còn mệt trong người không, em hết trúng gió chưa? Có ai bắt nạt em không??Những lời lo lắng dành cho em, anh vẫn thường hay nói một mình khi nghĩ về em, vì em đã không còn nghe thấy, và nếu em có nghe, có lẽ cũng chỉ còn là cơn gió thoảng qua mà thôi...
Em đã đến, cho anh biết thế nào là tình yêu chân thành, yêu thật lòng, cho anh biết bao hạnh phúc và hy vọng... Rồi bây giờ em ra đi, em cũng lấy đi tất cả, lấy luôn nụ cười anh khi xưa, khi chưa gặp em. Sự ra đi của em để lại trong anh một nỗ đau sâu thẳm trong tim, với anh, có lẽ không ai có thể vùi lấp được chỗ trống ấy ngoài em.
Anh yêu em rất nhiều...và anh vẫn mong ngày nào đó, em sẽ lại ở bên anh như ngày xưa!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Em cứ khư khư giữ mình làm anh nản!" Anh bảo: "Em cứ khư khư giữ mình thế làm anh nản, có cảm giác 2 đứa là bạn bè chứ không phải là người yêu..." Năm nay em 21 tuổi, là sinh viên của 1 trường đại học ở Hà Nội. Anh là mối tình thứ 2 của em. Hai chúng em mới yêu nhau chỉ 4 tháng nhưng anh ấy liên...