Cãi nhau vì vợ lười, tôi bị cả gia đình cô ấy tống cổ ra khỏi nhà
Hai vợ chồng cãi nhau do vợ tôi quá lười biếng, chẳng ngờ cả gia đình cô ấy tống cổ tôi ra khỏi nhà.
ảnh minh họa
Vợ tôi năm nay 27 tuổi, nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Vì được sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ sống trong nhung lụa nên tính tình cô ấy khá tiểu thư, đỏng đảnh. Từ lúc bé tới tận khi lấy chồng, dường như hiếm khi cô ấy phải làm việc nhà. Đi làm về, mẹ vợ tôi đã dọn sẵn cơm, ăn xong mẹ sợ con gái mệt lại tranh phần rửa bát.
Mặc dù biết cô ấy sống trong sung sướng, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng khi kết hôn , khi làm vợ, làm mẹ cô ấy sẽ đổi khác. Vậy mà không, vợ tôi không những vẫn giữ thói quen cũ, thậm chí coi chồng chẳng khác nào ô-sin trong nhà.
Sau khi cưới, chúng tôi chung sống trong căn hộ chung cư với gia đình nhà vợ. Căn hộ khá rộng nên bố mẹ vợ, anh trai vợ và vợ chồng tôi vẫn chung sống thoải mái mà không cảm thấy bất tiện.
Ban đầu, tôi vì yêu chiều vợ hết mực nên cố gắng chịu đựng, lo lắng tất cả các việc nhà thay phần vợ.
Tôi vốn là con nhà nghèo, lại đi học, đi làm xa nhà nên những công việc trong gia đình đối với tôi không quá khó khăn. Sau giờ làm, tôi về tới nhà thì mẹ vợ đã nấu xong xuôi bữa tối. Tôi dọn qua nhà cửa, gom quần áo đi giặt giũ rồi khi mọi người ăn xong kiêm luôn phần rửa bát. Trong khi đó, vợ tôi thường xuyên về muộn vì cô ấy mải đi spa, làm móng, mua sắm hay hẹn hò mấy cô bạn thân.
Thời gian đầu, thấy vợ vẫn giữ thói quen cũ, tôi cũng cố nín nhịn cho qua. Thế nhưng, lâu dần tôi cảm thấy cách sống của cô ấy không ổn nên lên tiếng phàn nàn. Tuy nhiên, nói một thì vợ cãi hai, cô ấy cậy được bố mẹ, anh trai nuông chiều, chẳng bao giờ nghe theo lời tôi góp ý. Vì vậy chúng tôi thường xuyên cãi vã, giận dỗi, chiến tranh lạnh với nhau.
Cuối tuần trước, có bộ phim mới ra rạp, vợ tôi báo sẽ ra ngoài đi xem phim rồi ăn uống cùng bạn. Tôi thấy vậy tỏ ý không hài lòng vì tuần này cô ấy đã đi chơi từ đầu tuần đến cuối tuần rồi. Tôi khuyên vợ nên ở nhà dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng cho gia đình và hoàn thành trách nhiệm của người vợ.
Video đang HOT
Nào ngờ, cô ấy lớn giọng thách thức tôi: “Hóa ra anh lấy tôi về chỉ để nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa hay sao? Vậy thì anh nên lấy ô-sin thì đúng hơn. Đừng bao giờ mặc định chuyện nội trợ, nấu nướng, dọn dẹp là của người vợ”. Tôi nóng mặt, tát cho vợ tôi một cái như trời giáng khiến cô ấy ôm mặt khóc nức nở.
Sau trận cãi vã, cô ấy bỏ vào phòng trong và kéo chiếc vali ra ngoài. Tôi tưởng cô ấy định bỏ đi đâu đấy. Nào ngờ, chiếc vali ấy là dành cho chính tôi. Vừa kéo vali ra, cô ấy vừa kể tội tôi với bố mẹ vợ , anh vợ. Bố mẹ vợ và anh vợ chưa nghe rõ đầu đuôi câu chuyện đã nhảy vào bênh vợ tôi nói tôi “đã ăn nhờ ở đậu còn không biết điều”, “mới cưới được mấy tháng đã lên mặt bắt nạt, bạo hành vợ”. Sau đó, anh vợ còn vào hùa với vợ tôi, ném quần áo của tôi ra ngoài.
Tôi biết họ coi thường thân phận ở rể của tôi. Tôi cũng chỉ định ở nhờ nhà vợ 1 thời gian để ổn định công việc rồi sẽ thuê nhà ở bên ngoài chứ tôi đâu có ý định ở rể cả đời! Nay nhà vợ đối xử với tôi như thế, tôi thề sẽ đi thẳng, sẽ không trở lại cái nhà đó nữa.
Ra ngoài đường, tôi chẳng biết đi đâu nên tới ở nhờ mấy thằng bạn còn độc thân. Vài hôm sau đó, vợ tôi gửi cho tôi hình ảnh của que thử thai và phiếu siêu âm. Phiếu siêu âm cho thấy vợ tôi đã mang thai 5 tuần.
Cô ấy còn nói bằng giọng thách thức rằng nếu tôi không ngoan ngoãn trở về nhà chăm sóc cô ấy thì cô ấy sẽ “chẳng đủ sức khỏe để mang thai”. Tôi rất thương con nhưng thực sự lối cư xử của vợ và nhà vợ đã làm tôi ớn đến tận cổ. Không biết tôi nên làm thế nào để trừng trị cô vợ trẻ con, ham chơi này bây giờ?
Theo Giadinh.net
Phẫn nộ khi biết vợ dè xẻn khi chi tiêu chung cho gia đình nhưng lại không tiếc tiền sắm cho con riêng
Nhìn điệu bộ bối rối của em, tôi hiểu ra em đang cố che giấu sự thật. Tôi đâu có ngăn cấm mà suốt thời gian bấy lâu nay em luôn giấu tôi mua sắm riêng cho bản thân và con riêng.
Ngày tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình, mọi người cũng khá vui vì cô gái này hiểu chuyện, mặt mũi lại hiền lành. Nhưng khi biết cô ấy có con riêng đã 5 tuổi, mọi chuyện lại khác. Mẹ tôi sầm mặt và cấm tiệt hai đứa qua lại với nhau. Mẹ bảo: "Mày lấy gái có một đời chồng cũng được nhưng phải không vướng bận con cái. Con gái có con rồi thì coi con là cả thế giới, chồng chỉ xếp sau thôi con!"
Mẹ tôi phản đối dữ dội vì cô ấy đã có con riêng. (Ảnh minh họa)
Các chị tôi thì bảo: "Hai đứa chúng mày mỗi người một đứa con rồi về dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau thôi. Sống sao được mà đòi hạnh phúc dài lâu. Mày tìm người khác đi em."
Tôi thì cho rằng mình từng làm bố rồi nên có thể cảm thông và chăm sóc được con riêng của vợ. Còn cuộc sống con anh, con tôi, con chúng ta sẽ không xảy ra vì con gái tôi đã sống với mẹ. Tôi cãi nhau với cả nhà khá nhiều, đấu tranh mãi cuối cùng hai chúng tôi cũng tới được với nhau.
Vợ tôi tính cách hiền đúng như cái tên của em vậy. Những ngày đầu sống với nhau, hai vợ chồng và con riêng chẳng xảy ra vấn đề gì. Con bé nghe lời anh, tôi cũng thương nó. Con gái tôi thi thoảng sang chơi, hai đứa cũng khá hòa thuận nên bố mẹ và các chị tôi dần dần cũng bớt định kiến.
Những năm tháng về sau cô ấy vẫn thế, vẫn là người vợ đảm, mẹ hiền và rất biết vun vén cho gia đình. Bao nhiêu tiền lương tôi yên tâm đưa cả cho vợ, cô ấy chi tiêu tiết kiệm và bàn với tôi để dùng vào những việc to lớn trong tương lai.
Con riêng của em cũng ngoan và dễ bảo nên cuộc sống gia đình ấm êm. (Ảnh minh họa)
Tới khi chúng tôi có con trai, em chăm con rất khéo, bé kháu khỉnh nên tôi vui lắm. Nhưng từ khi có con chung, em lại rất hay than vãn chuyện chi tiêu tốn kém, tiền quần áo, tã lót, bỉm sữa... rồi việc tôi cho con gái riêng tiền hàng tháng em cũng than. Em còn bảo: "Ở với mình chắc gì con bé đã tiêu hết ngần ấy tiền mà tháng nào anh cũng cho nó nhiều thế."
Tôi không vui lắm nhưng vẫn dỗ em: "Con gái đã thiếu tình cảm của bố rồi nên anh bù đắp cho nó thêm một chút thôi mà em. Với số dư đó có đáng là bao, thi thoảng mẹ nó còn mua quần áo cho con bé chứ!"
Không biết vì phải chuyện cho con riêng nhiều tiền không mà tôi nhận thấy sau khi nói với tôi chuyện đó, em bỗng trở nên tằn tiện hơn hẳn. Mua đồ cho con chung lúc nào cũng chọn những đồ hạ giá gần hết hạn sử dụng, mua hàng khuyến mại, rồi mua bỉm, mua sữa hàng chợ không rõ nguồn gốc. Có khi mua quần áo cho con cũng cò kè từng đồng, chọn mua cái này thay vì cái kia chỉ vì hơn nhau vài đồng bạc. Bữa ăn gia đình thì em mua vài ba món đơn giản, thanh đạm.
Em luôn tìm đồ giảm giá, đồ rẻ tiền để tiết kiệm chi phí. (Ảnh minh họa)
Tôi góp ý nhiều lần thì em tỏ ra khó chịu và bảo: "Tiền làm ra chỉ có nhiêu đó, phải biết lựa chọn rồi chi tiêu cho phù hợp chứ."
Miệng thì em nói vậy, thế mà tôi thấy con gái riêng của em vẫn được mẹ mua cho đồ mới đều đều. Có hỏi, em lại bảo tôi hay soi và đó là đồ bạn em tặng, bà ngoại mua... Có hôm tôi đưa con đi học, hỏi nó có thích ăn bánh bông lan không, nó hồn nhiên đáp: "Con không ăn đâu, chán lắm rồi. Mẹ mua cho con suốt mà". Tôi hơi bất ngờ vì lúc nào em cũng than túng thiếu, rồi kể khổ con gái không được ăn uống đầy đủ, cả năm mới được mua đồ mới vài lần. Nhưng suy nghĩ hoài nghi đó dấy lên trong tôi nhanh chóng bị công việc cuốn đi.
Tối đó, tôi đi ra ngoài tiếp khách không ăn cơm nhà nhưng khách có việc riêng gia đình nên lại hủy vào phút chót. Tôi trở về nhà thấy em và con gái đang ăn uống linh đình với hải sản nào ghẹ, nào mực,... khác hẳn những bữa ăn thanh đạm hàng ngày.
Thấy tôi về, em hốt hoảng rồi lắp bắp giải thích: "Nay con bạn em ở Hạ Long ra chơi nên có mang cho ít hải sản. Tính đợi anh nhưng hải sản lại không tươi nữa nên mẹ con ở nhà ăn trước."
Nhìn điệu bộ bối rối của em, tôi hiểu ra em chỉ đang cố che giấu tôi mà thôi. Tôi không biết phải xử sự thế nào nhưng thật sự thất vọng về em.
Em bối rối giải thích nhưng tôi đã hiểu tất cả. (Ảnh minh họa)
Tôi luôn nhún nhường cô ấy trong mọi chuyện, tin tưởng cô ấy chuyện tiền nong thế mà cô ấy lại hành động khiến tôi buộc phải hoài nghi. Cô ấy không muốn tôi cho con tôi tiền dù đó là một khoản cố định hàng tháng. Trong khi bản thân em và con của em lại ăn tiêu hoang phí, mua sắm đều đều bằng tiền lương của chồng mà vẫn kêu nghèo, kêu khổ.
Nhưng sự thật này đang phơi bày trước mặt tôi, tôi không biết làm thế nào. Cuộc hôn nhân bị cả gia đình cấm cản đang khiến tôi thấy mệt mỏi và thất vọng.
Theo Ngoisao
Vợ tôi nghiện đăng ảnh lên mạng xã hội Vợ thường trang điểm kỹ càng để chụp ảnh đưa lên mạng, được nhiều đàn ông like và khen xinh. Như vậy cô ấy mới vui. Tôi là hiệu trưởng trường tiểu học, vợ là giáo viên, vợ chồng cách nhau 3 tuổi. Trước đây chúng tôi dạy cùng nhau, mỗi khi tôi triển khai cuộc họp vợ hay can thiệp vào. Giờ...