Cãi nhau suốt 20 năm, chồng quyết tâm l.y hô.n nhưng “muốn hóa điên” khi biết bí mật của vợ
Trăn trở mãi không ngủ được, ông quyết định nhấc máy gọi cho bà. Điện thoại đổ chuông mãi mà chẳng ai nghe máy. Nghĩ bụng bà đã ngủ, ông định tắt máy nhưng chợt đầu dây có tiếng đàn ông vang lên: “Alo”…
Ông không thể ngờ rằng người phụ nữ ông yêu thương cả đời lại có kết thúc đa.u đớ.n như vậy. (Ảnh: Internet)
Họ kết hôn đã được hơn 20 năm. Trừ những năm đầu tiên say mật ngọt tình yêu, những năm sau đó, cuộc sống hôn nhân của họ chỉ toàn là cãi vã. Mà lý do cũng chỉ xuất phát từ những chuyện vụn vặt, không đầu không đuôi, chẳng ai chịu nhường ai. Thế là họ cãi nhau tối ngày sáng đêm, năm này qua tháng nọ.
Tình yêu họ dành cho nhau sâu đậm lắm. Lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, nhưng chỉ có điều mỗi người đều bảo thủ, cố giữ quan điểm, không chịu nhường nhịn nhau nên dẫn đến tranh cãi liên tục.
Suốt 20 năm trời sống trong mâu thuẫn triền miên, đến tuổ.i trung niên, họ quyết định l.y hô.n để mỗi người được sống cuộc sống thoải mái, tự do, không phải nặng đầu vì cãi vã linh tinh nữa. Thủ tục xong xuôi, họ chính thức không còn là vợ chồng nữa. Tuy vậy, ông vẫn muốn mời bà đi ăn tối, một bữa tối thân mật cuối cùng của cả hai.
Suốt 20 năm trời sống trong mâu thuẫn triền miên, đến tuổ.i trung niên, họ quyết định l.y hô.n (Ảnh: Internet)
Cũng chẳng có hận thù, hiềm khích gì, bà nhanh chóng đồng ý và cùng ông đến nhà hàng quen để thưởng thức bữa tối.
Video đang HOT
Đến nhà hàng, thức ăn được dọn ra, ông nhẹ nhàng gắp một miếng cá to vào chén của bà rồi từ tốn bảo: “Em ăn đi, em thích nhất món cá nấu giấm mà”. Cứ ngỡ bà sẽ cảm động vì hành động của ông, nhưng bà lại khóc và nói: “Anh vẫn vậy, tự quyết định mọi thứ, luôn cho mình đúng, không quan tâm đến ý kiến và cảm xúc của em. Mình ở với nhau hơn 20 năm, em ghét nhất cá nấu giấm mà anh cũng không biết hả?”.
“Đây là tấm lòng của anh. Em vẫn không cảm nhận được tấm lòng của anh hả? Lúc nào anh cũng quan tâm đến việc khiến em vui. Anh luôn lấy điều mình thích nhất để dành cho em, em không hiểu sao? Anh thích ăn món này nhất đấy”, ông nghẹn ngào giãi bày với bà.
Dùng bữa tối xong, ông và bà chia tay nhau. Họ giao ước trong vòng một tháng, không được gọi điện hay dùng bất kì cách thức liên lạc nào khác với đối phương. Vậy là đôi người đôi ngả…
Đi chưa được bao xa, bỗng ông thấy số máy bà gọi đến nhưng nhớ đến lời giao ước, ông do dự một lúc rồi không nghe máy. Về đến nhà, suy nghĩ về mọi chuyện, nhớ về cuộc điện thoại của bà, trong lòng ông xuất hiện bao cảm xúc lạ. Cứ bồi hồi, nuối tiếc, đa.u đớ.n và có chút gì đó xó.t x.a, bất an.
Trăn trở mãi không ngủ được, ông quyết định nhấc máy gọi cho bà. Điện thoại đổ chuông mãi mà chẳng ai nghe máy. Nghĩ bụng bà đã ngủ, ông định tắt máy nhưng chợt đầu dây có tiếng đàn ông vang lên: “Alo”. Lòng xó.t x.a nghĩ đến cảnh bà vừa chia tay ông đã có người khác ngay, ông định cúp máy nhưng người đàn ông kia đã níu ông lại: “Anh là chồng của cô này à? Trên điện thoại hiện chữ ông xã này”.
“Vâng. Tôi là chồng cô ấy. Anh là ai?”, ông bối rối trả lời. “Tôi là bác sĩ. Vợ anh bị ta.i nạ.n, đang được cấp cứu. Anh đến bệnh viện ngay đi”. Chẳng đợi bác sĩ nói hết câu, ông lập tức lao đến bệnh viện, lòng như bị lửa đốt.
Hóa ra sau khi hai người chia tay nhau, bà đi trên đường như người mất hồn, không để ý đến xung quanh nên đã bị một chiếc ô tô đụng phải. Trước khi ngất xỉu và rơi vào trạng thái hôn mê, bà cố lấy điện thoại gọi cho ông nhưng ông lại không nghe máy. Trong ông lúc này chỉ tràn ngập nỗi ân hận, tự trách bản thân và liên tục cầu nguyện mong bà bình an, vượt qua được nguy hiểm.
“Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vợ anh bị thương quá nặng, có thể không qua khỏi sáng mai. Anh có thể đến thăm lần cuối, trò chuyện với vợ”, lời bác sĩ đã chấm dứt mọi hy vọng trong ông. Ông không thể ngờ rằng người phụ nữ ông yêu thương cả đời lại có kết thúc đa.u đớ.n như vậy.
Lê từng bước chân nặng nhọc vào phòng bệnh, ông đa.u đớ.n nhìn thấy bà bị quấn đầy băng gạc, chỉ thấy được mắt và miệng của bà mà thôi. Ông bật khóc nức nở, miệng không ngừng nóii: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi”. Và bà cũng khóc, hai hàng nước mắt đã thấm ướt băng gạc quấn trên mặt bà.
Nhìn thấy bà muốn nói gì, ông kê sát tai vào miệng bà, lặng nghe những lời thều thào yếu ớt: “Em… gọi cho anh… muốn nói… trong tủ lạnh có bánh bao… két sắt có sổ tiết kiệm… mật khẩu… sinh nhật anh… Em thích anh làm mì sợi, em… yêu…” rồi bà trút hơi thở cuối cùng. Ông khóc òa lên như một đứ.a tr.ẻ, cứ thế ôm bà thật chặt và khóc…
Một tháng sau ngày bà mất, ông mới dám mở két sắt lấy quyển sổ tiết kiệm ra. Mở quyển sổ, một tờ giấy rơi ra: “Chồng yêu. Khi anh thấy quyển sổ này thì mình đã không còn gặp nhau nữa. Cho dù chúng ta có ra sao, em chỉ muốn anh biết tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi. Cả đời này em chỉ muốn chăm sóc anh thôi. Giờ em không thể thì số tiề.n này sẽ thay em chăm sóc anh. Em sẽ luôn dõi theo anh”.
Một lần nữa, ông lại cảm thấy hối hận khi nghĩ đến 20 năm chung sống với bà. Ông yêu nhưng chẳng bày tỏ, cứ cho rằng vợ chồng thì không cần bày vẽ. Ông yêu bà nhưng lại để cái tôi quá lớn che mờ mắt, khiến họ bao lần cãi vã, khiến bà phải khóc trong tủi thân.
Tục ngữ có câu: “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối”. Là vợ chồng, hãy bao dung và tha thứ cho nhau khi còn có thể. Lấy nhau chẳng dễ dàng gì, giữ được nhau, cùng nắm tay nhau đi hết con đường đời cũng lắm chông gai. Gặp được nhau đã là một cái duyên, biết giữ nhau hay không là do bản thân mỗi người.
Hãy nói lời yêu thương mỗi ngày khi có thể, hãy bao dung và tha thứ cho nhau bởi bạn chẳng thể biết được mình còn được ở cạnh người bạn đời trong bao lâu nữa. Đừng để mất đi rồi mới tiếc nuối.
Theo Afamily
Gần 60 tuổ.i mới yêu lần đầu
Tôi là một phụ nữ 58 tuổ.i và tôi đang choáng ngợp trong hạnh phúc vì mới tìm được tình yêu đầu đời của mình.
Ảnh minh họa
Chuyện đời tôi khởi đầu không khác mấy với bạn bè cùng độ tuổ.i thời điểm đó: Tôi lấy chồng khi mới 19 tuổ.i; đến nay 3 con tôi đều đã có gia đình riêng và tôi đã lên chức bà nội - bà ngoại từ lâu rồi.
Cháu ngoại lớn nhất của tôi năm nay chuẩn bị thi tốt nghiệp THPT. Bây giờ, tôi là người phụ nữ tự do bởi vì chồng tôi đã mất cách đây 2 năm vì bệnh nan y. Hồi ấy, tôi gật đầu đồng ý lấy chồng để chiều lòng cha mẹ. Anh là một thanh niên có học thức, gia đình gia giáo, hơn tôi vài tuổ.i.
Tuy vậy, chẳng bao lâu sau khi nhận lời lấy anh, tôi đã nhận thấy tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình yêu đích thực, cần và đủ để giúp tôi vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống hôn nhân.
Chúng tôi sống chung với nhau như những đôi vợ chồng trẻ khác và các con tôi lần lượt ra đời trong một gia đình có đầy đủ cha và mẹ. Thế nhưng, bọn trẻ không được sống trong hạnh phúc đủ đầy như chúng bạn cùng trang lứa khi cha mẹ chúng "đồng sàng dị mộng". Sau khi đứa con út ra đời, tôi đã quyết định ly thân với chồng. Không ai biết chuyện này, ngoài tôi và anh. Vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa đến tuổ.i 30. Một mình tôi bươn chải làm lụng nuôi con.
Còn sự phụ giúp từ người chồng trên danh nghĩa của tôi chỉ là được chăng hay chớ. Thế rồi, các con tôi dần lớn lên cùng với những căng thẳng trong gia đình giữa cha mẹ chúng. Những cuộc xung đột dần tăng lên theo tháng năm, các trận cãi nhau cũng tăng dần mức độ dữ dội. Thậm chí chúng tôi đã từng nhiều lần gọi nhau bằng "mày" trong cơn nóng giận.
Các con tôi đứng hẳn về phe mẹ chúng. Đến khi các con tôi lập gia đình, hai chúng tôi cũng cùng sánh vai bước bên nhau lên sân khấu giống như sui gia nhưng chúng tôi thực sự là "hai tinh cầu giá lạnh" được đặt bên cạnh nhau mà thôi.
Rồi khi anh ngã bệnh và ra đi, tôi cũng lo lắng cho anh tất cả. Không có tình yêu nhưng nghĩa vợ chồng phải chu toàn - tôi nghĩ thế.
Còn bây giờ, tôi đang yêu. Anh ấy đã một lần dang dở và hơn tôi 1 tuổ.i. Tôi cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh mà trong suốt mấy mươi năm qua mà tôi chưa bao giờ có được trong đời. Nhất là khi tôi bị bệnh, anh càng thể hiện nhiều hơn sự yêu thương, chăm sóc dành cho tôi.
Thế nhưng, con trai lớn của tôi phản đối; nó không tin anh thật lòng với tôi. Hai đứa còn lại nói chúng ủng hộ quyết định của tôi. Các anh chị em tôi cũng bảo tùy ý tôi nhưng cảnh giác tôi "cẩn trọng không bao giờ thừa".
Trong khi đó, có người bà con lên án tôi già rồi mà còn bồ bịch như bọn trẻ, thật đáng xấu hổ. Thậm chí người khác nói rằng người yêu tôi là "cáo già", chỉ lợi dụng tôi chứ chẳng thương yêu gì tôi đâu. Tôi hoang mang quá, liệu đó có phải tình yêu đích thực hay không? Chẳng lẽ tôi phải buông rơi tình yêu mới chớm nở của mình?
Theo NLĐ
Lí do vì sao đàn ông phải nhường nhịn phụ nữ khi xảy ra tranh cãi? Trong suốt lịch sử của nhân loại, chẳng ai ghi nhận việc tranh cãi có thể giải quyết vấn đề, mà chỉ có những cuộc thảo luận và thỏa hiệp mang tính xây dựng mới làm được điều đó. Đã qua rồi cái thời mà chúng ta mong đợi phụ nữ lúc nào cũng kiên nhẫn. Ngày nay, đàn ông nên kiên nhẫn...