Cái ngữ ấy mà dâu con gì hả trời!
Nhìn nó bây giờ, tôi biết nó bị con kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi, nhưng cái ngữ ấy thì dâu con gì hả trời!
Từ ngày ba thằng Thắng mất, tôi chưa bao giờ thấy cái gánh mà tôi đang vác trên vai lại nặng nề như thế. 46 tuổi, ngay cả trong mơ tôi cũng không tin là mình sắp sửa làm mẹ chồng. Vậy mà điều đó sắp trở thành sự thật. Hoặc là tôi chấp nhận con dâu “trời đánh” hoặc tôi mất con. Nó đã ra tối hậu thư với tôi như vậy.
Cả tháng nay, không có đêm nào tôi ngủ được. Kể từ khi thằng Thắng dẫn con Nga về, tôi có cảm giác có một trận cuồng phong đang chờ đợi đâu đó và sẽ bất ngờ giáng xuống đầu mình. Tôi không dám nhìn lâu cái đầu tóc nhuộm đỏ choét của cô gái đó, cũng không đủ can đảm ngồi nói chuyện với cô ta quá 3 câu.
Tôi không biết con tôi tìm đâu ra một người quái dị như vậy. Từ tóc tai, quần áo, nói năng, đi đứng… cô ta đều trái ngược với những gì mà trước đây tôi từng mường tượng, hi vọng về một cô con dâu cho đứa con trai độc nhất của mình. Giờ đây, mỗi khi nghĩ về cô gái đó, tôi lại thấy đau thắt ruột gan. Tôi nghĩ mình luôn lấy nhân nghĩa để đối đãi với mọi người, sẵn sàng giúp đỡ những cảnh đời khốn khó, chưa từng hại ai mà sao số phận lại ác nghiệt với tôi như vậy?
Nhớ hôm đầu tiên Thắng nói đưa người yêu về giới thiệu, nó bỏ nhỏ với tôi: “Mẹ đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá Nga, cô ấy tốt lắm mẹ ạ”. Trời ơi, suýt chút nữa là tôi ngất xỉu khi thấy cô ta, vậy mà nó còn bảo cô ta tốt lắm nghĩa là sao? Người có tâm tốt không bao giờ bộc lộ ra bên ngoài một ngoại hình kinh khiếp như vậy. “Ba con theo vợ bé bỏ mẹ con từ hồi con còn nhỏ xíu. 5 tuổi con phải theo mẹ con ra ga Sài Gòn bán trà đá, bánh mì dạo…”- Nga kể với tôi trong bữa cơm.
Nghĩa là cô con dâu tương lai của tôi xuất thân từ giới giang hồ đầu đường xó chợ; từ nhỏ đã quen nói tục, chửi thề, tranh giành, đánh nhau. Nga chỉ học hết lớp 9 bổ túc văn hóa. “Mới đầu con mở cái shop nhỏ xíu bán quần áo cũ, sau đó dành dụm mở cái bự hơn. Cứ vậy mà bây giờ con được mấy cái tiệm thời trang…”- Nga vừa gắp thức ăn cho thằng Thắng vừa kể.
Tôi quan sát cô gái 22 tuổi đang ngồi đối diện. Trông cô ta già dặn hơn tuổi của mình rất nhiều. Thảo nào mà cô ta rù quến thằng con khờ khạo của tôi.
Khi ba thằng Thắng mất, tất cả yêu thương tôi dồn hết cho con những muốn sau này nó nên người, coi như tôi hoàn thành tâm nguyện của người đã khuất. Vậy mà học hết lớp 11, nó nhất quyết bỏ học: “Con học không vô nữa, mẹ ép con, con cũng không học được”- nó nói như khóc.
Hết năn nỉ, khuyên nhủ đến dọa nạt, nó cũng không nghe, tôi đành phải để con đi học nghề sửa chữa xe máy với ông sửa xe trong xóm theo ý nguyện của nó. Nó lanh lẹ, thông minh nên ông rất thương và truyền hết các ngón nghề. Vì thế, không bao lâu, nó đã thành thợ sửa xe chủ lực trong tiệm của ông. Tôi mừng vì điều đó nhưng trong lòng vẫn luôn mang mặc cảm. Tôi muốn con tôi học đại học ra làm ông này bà kia chứ không phải suốt ngày lấm lem dầu nhớt như vậy. Thế mà thực tế lại quá cay đắng.
Video đang HOT
Tôi chưa kịp mừng vì cái sự học của nó thì đùng một cái, nó tuyên bố cưới vợ (Ảnh minh họa)
Tôi đành phải chấp nhận mà trong lòng không có lấy một ngày vui. Tôi biết thằng con tôi sẽ gắn bó với cái nghề vất vả này suốt đời bởi nó cứ liên tục đi học hết lớp này tới lớp khác để nâng cao tay nghề. Và bây giờ khi đã 23 tuổi đời, nó lại đi học bổ túc văn hóa để lấy cái bằng cấp III. Nó bảo tôi: “Mai mốt con sẽ thi vô trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật, học cho có bài bản”. Tôi chưa kịp mừng vì cái sự học của nó thì đùng một cái, nó tuyên bố cưới vợ. Nghe đâu nó quen Nga lâu lắm rồi, từ khi con nhỏ còn bán đồ sida.
Sau lần gặp đầu tiên, tôi bảo con: “Mẹ không đồng ý. Con phải biết rằng xuất thân của một con người rất quan trọng. Ba con Nga bỏ vợ con theo vợ bé, nó là bụi đời thứ thiệt, làm sao có thể làm dâu con nhà này? Hơn nữa, con còn quá trẻ, phải lo sự nghiệp, vướng vô vợ con làm gì?”.
Nhưng Thắng không nghe. Nó bảo hiện giờ cả nó và Nga đều có công ăn việc làm ổn định, không chỉ lo cho bản thân mà còn có thể lo cho cha mẹ, anh em đủ đầy. Về ngoại hình kinh khiếp của Nga, thằng con tôi bênh vực người yêu: “Coi cô ấy vậy chớ không phải vậy đâu mẹ. Chẳng qua là do làm ăn, buôn bán nên phải hầm hố một chút cho thiên hạ ngán, không dám ăn hiếp”. Nhưng tôi kiên quyết: “Mẹ nói không là không! Nếu con không nghe lời thì đừng có trách mẹ”. Thằng con tôi nhăn mặt: “Mẹ thiệt kỳ. Chuyện hạnh phúc của đời con chớ có phải của mẹ đâu mà mẹ lo dữ vậy?”.
Nó nói cứ tỉnh rụi như không. Tôi không ngờ nuôi con không lớn đến từng này rồi mà nói nó chẳng chịu nghe lời, lại còn đi bênh vực người dưng. Tôi buồn đến đổ bệnh. Nó bảo con Nga đi chợ, cơm nước cho tôi. Công bằng mà nói, con nhỏ nấu ăn cũng được. Nhưng sao mỗi khi nhìn thấy nó là máu trong người tôi lại sôi sục.
Tôi bảo thằng Thắng: “Con nói với con Nga đừng có tới lui nữa, nhìn nó, mẹ bệnh thêm”. Thằng con tôi lại giở câu nói quen miệng của nó: “Mẹ thiệt kỳ…”. Tôi quát: “Kỳ, kỳ cái gì? Mẹ từng tuổi này rồi, mẹ biết nhìn người. Cái ngữ ấy mà dâu con gì? Rước nó về, mai mốt nó leo lên đầu con mà ngồi”.
Có lẽ trong cơn nóng giận, tôi đã nói nhiều lời khó nghe nên thằng Thắng ra “tối hậu thư”: “Mẹ không cưới Nga cho con thì con tự cưới. Mẹ không cần phải bận tâm. Nhưng con nói trước, nếu như vậy thì con sẽ đi ở rể nhà người ta thì mẹ đừng có trách”.
Trời ơi, lại còn như vậy nữa? “Được rồi, chúng mày thích làm gì đó thì làm, tao không quan tâm. Muốn đi đâu đó thì đi”- tôi lại quát lên. Thằng Thắng bỏ ra ngoài. Từ bữa đó, nó lầm lũi đi về, không ríu rít chuyện trò với mẹ như trước. Tôi hỏi gì thì nó trả lời, không thì thôi. Tôi có cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình.
Không lẽ tôi sắp mất con thật hay sao? Nhìn nó bây giờ, tôi biết nó bị con kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi, nhưng cái ngữ ấy thì dâu con gì hả trời!
Theo VNE
Sở thích của cháu là ăn cắp vặt
Ngày nhỏ thì cháu ăn cắp tiền ông bà, chú thím, bây giờ thì cháu lại lấy trộm tiền bạn học
Cháu là một cô gái thôn quê bình dị, chất phác và rất biết thương người. Càng lớn, cháu càng cảm nhận rõ bản chất tốt đẹp đó của cháu vì mỗi khi gặp hoàn cảnh khó khăn, thương tâm, cháu đều thấy xót xa, cảm động và sẵn sàng giúp đỡ họ nếu có điều kiện.
Nhưng Bạn trẻ cuộc sống ạ! Ngày nhỏ, cháu đã mắc phải một tật rất xấu, đó là ăn cắp vặt. Ngày đó cháu chưa biết suy nghĩ gì nên thi thoảng, cháu có lấy của ông bà 1-2 nghìn đồng để mua những thứ mình thích. Dù số tiền đó bây giờ không còn giá trị lắm nhưng ngày nhỏ, đó là một số tiền khá lớn đối với một đứa trẻ con 4-5 tuổi.
Khi lớn hơn một chút, tầm khoảng 8-9 tuổi, cháu hiểu ông bà đã vất vả như thế nào để kiếm được những đồng tiền đó nên cháu đã không bao giờ lấy cắp tiền của ông bà nữa (Vì bố mẹ cháu đi làm xa cả năm trời mới về một lần nên cháu ở với ông bà từ nhỏ).
Năm khoảng 14 tuổi, cháu biết nhận thức về giá trị của đồng tiền cũng là lúc cháu thấy cần tiền để chi tiêu nhiều thứ cho cuộc sống của mình. Vì thế nên thi thoảng, cháu lại lấy trộm tiền của chú thím và thường là vài nghìn đồng, cũng có lúc nhiều đến 20 - 30 nghìn đồng.
Hồi ấy, cháu nghĩ gia đình chú có điều kiện nên dù cháu có lấy từng đó tiền thì cũng không ảnh hưởng gì đến kinh tế của gia đình chú (cháu luôn suy nghĩ là chỉ lấy trộm của ai giàu có và trong khoảng thời gian đó, cháu chỉ lấy duy nhất của một mình nhà chú thôi). Thế nhưng, sau khi cầm được những đồng tiền mình lấy trộm được, cháu lại thấy ăn năn, hối lỗi về những việc làm của mình. Cháu đã tự nhủ rằng: "Mình làm thế là sai rồi. Sau này làm ra tiền, mình sẽ phải tìm cách trả lại chú số tiền mà mình đã lấy cắp".
Mỗi ngày trôi qua, cháu đều dằn vặt về những việc tồi tệ mình đã làm (Ảnh minh họa)
18 tuổi, cháu vào đại học. Cháu đã không còn thói quen ăn trộm vặt như thế nữa và cháu nghĩ, có lẽ mình đã "cai" được thói xấu đó. Nhưng không phải thế, đến khi học năm thứ 3, cháu đã quen một người bạn rất giàu có, tiền lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi thì tật xấu của cháu lại bộc lộ.
Cháu đã ba lần lấy trộm tiền của bạn ấy khi bạn ấy đến nhà cháu chơi. Lần đầu cháu lấy 200 nghìn, lần thứ hai là 500 nghìn và lần thứ ba là 1 triệu. Sau những lần bị "mất cắp", cháu cảm nhận bạn ấy đã biết rõ về hành động "x ấu xa" của cháu nhưng bạn ấy không nói ra mà chỉ biểu hiện qua bề ngoài là không còn quý cháu như trước. Cháu hiểu và tự nhủ rằng: " Đấy là quả báo cho mình. Khi có được vật chất thì mình sẽ mất đi một tình bạn đẹp".
Gần đây nhất là người yêu của cô bạn đó, cậu ấy là em họ cháu - và cũng là nạn nhân bị trộm tiền tiếp theo của cháu. Cháu lấy tiền của cậu ấy không phải vì cần tiền mà vì cháu không thích cậu ta. Nhưng ngay khi cầm được tiền trong tay, cháu lại hối hận vì việc mình đã làm...
Trước khi đứa em phát hiện ra mất tiền, cháu đã định trả lại vào túi nó... nhưng rồi lòng tham của cháu lại khuyến khích cháu nên giữa lấy. Và cuối cùng, cơ hội để cháu quay đầu lại thì đã bị chính cháu đã bỏ lỡ, để rồi giờ đây, mỗi giờ mỗi phút trôi qua, cháu đều tự nguyền rủa, dằn vặt bản thân mình là một đứa con gái tồi tệ, xấu tính
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Cháu không hiểu nổi hành động của mình có còn tình người không nữa? Cháu lấy tiền của bạn vì nghĩ: "Nó giàu, mất ít tiền chắc cũng chẳng sao"... nhưng đến khi cô ấy không còn quý mến cháu như trước nữa thì cháu mới cảm thấy day dứt. Nhưng lần này lấy tiền của đứa em, cháu đã hối hận ngay từ giây phút đầu tiên cầm tiền... Có lẽ vì nó là người thân của cháu nên cháu mới cảm thấy ân hận như vậy!
Bây giờ, cháu rất muốn trả lại số tiền đó cho cậu em và cô bạn của mình... nhưng thực sự, cháu không đủ can đảm để đối diện với sự thật đó. Có đôi lúc cháu lại nghĩ, hay nên đem số tiền ấy quyên góp vào một quỹ từ thiện nào cũng được. Nhưng rồi cháu lại thấy ăn năn vì tiền đi ăn cắp mà mang từ thiện thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì?
Cháu rất muốn làm một điều gì đó tốt hơn để không còn phải dằn vặt bản thân mình như thế này nữa.
Cháu rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ quý độc giả chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống để tìm ra hướng giải quyết đúng đắn!
Cháu xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quên bằng cách nhớ Em sẽ dần quên đi bằng cách dành thời gian để nhớ anh mỗi ngày. Rất lâu rồi em không nói chuyện cùng anh! Em biết mình không phải là người đặc biệt trong trái tim anh nên em đã cố tình không nói chuyện, không nhắn tin để có thể quên anh một cách dễ dàng hơn. Và có lẽ thời gian...