“Cái ngàn vàng” là cái chi chi…
“Ngàn vàng là cái chi chi sao cho có nghĩa, có nghì thì hơn”…
Có một điều “rất lạ mà quen” là hễ mỗi khi có ai đó nhắc đến “cái ngàn vàng” thì mọi người lại xôn xao bàn tán, tranh cãi. Chuyện “còn, mất, dày, mỏng, méo, tròn…” của cái ấy luôn khiến người ta bận tâm, mà người bận tâm nhất dường như không phải chủ nhân của những thứ ấy mà lại là các đấng mày râu.
Trên diễn đàn này, tôi để ý thấy đa số ý kiến cho rằng, điều quan trọng nhất trong tình yêu, hôn nhân là sự yêu thương, lòng chung thủy, hiểu biết, cảm thông và chia sẻ cùng nhau trên suốt con đường đời chứ không phải là cái màng mỏng manh kia.
Nói thì nói vậy, nhưng trong thực tế, đa số các anh vẫn xem cái ấy là một trong những tiêu chí hàng đầu khi chuẩn bị bước vào hôn nhân. Lý lẽ các anh đưa ra là “nếu không quý, người ta đã chẳng gọi đó là cái ngàn vàng”. Còn ai định giá cái đó “ngàn vàng” thì do tôi ít học nên không biết trước cụ Nguyễn Du, có ai đã từng trả giá cao ngất ngưỡng như vậy chưa!
Một anh bạn của tôi làm bác sĩ thẩm mỹ đi du học bên Tây về, có lần nói nửa thật, nửa đùa: “Phàm ở đời, cái gì hiếm thì quý. Có khi vài năm nữa, cái ấy không phải ngàn vàng nữa mà là hàng vạn, hàng trăm ngàn mới mua được. Ở chỗ tôi, ngày ít thì vài chục, ngày nhiều thì cả trăm cuộc điện thoại gọi đến hỏi cách làm sao để vá víu, tân trang, thay thế lắp đặt hàng mới…”.
Chi mà khổ vậy trời? Tất cả chỉ là do cái quan niệm mà ra. Phương Tây họ không đặt nặng vấn đề này nên họ… khỏe re. Yêu nhau, hợp nhau thì sống chung, không muốn sống chung nữa thì chia tay. Xem phim, đọc báo thấy các đấng mày râu xứ họ chẳng bao giờ bận tâm “trước tôi, cô đã lên giường với thằng nào?”. Còn ở mình, do nghĩ rằng, cái đó đi kèm với “hên, xui, may, rủi” nên người ta mới cất công đi tìm.
Video đang HOT
Chính vì có cung nên mới có cầu. Và người ta bắt đầu nghĩ tới chuyện… làm cái ngàn vàng giả kéo theo sự ăn nên làm ra của các cơ sở thẩm mỹ các nhà sản xuất, nhà buôn. Hiện nay, trên thị trường, “cái ngàn vàng… giả” trôi nổi đủ cả Tây, Tàu, Nhật Mỹ… Các cô thì lắp ráp hàng giả, các anh thì xài hàng giả mà vẫn tưởng mình ngon.
Có ai nói khi cưới cô gái còn trinh về làm vợ thì “yêu” lần đầu tuyệt vời hơn, còn những lần sau thì tệ hơn? (Ảnh minh họa)
Có ai dám khẳng định rằng, khi lên giường với cô gái còn trinh thì thấy “ngon” hơn, sung sướng hơn với người đã mất? Có ai nói khi cưới cô gái còn trinh về làm vợ thì “yêu” lần đầu tuyệt vời hơn, còn những lần sau thì tệ hơn? Tất cả những thứ đó đều do “cái đầu”, đúng hơn là cái suy nghĩ mà ra, còn thực thể thì quan hệ lần đầu chẳng bao giờ viên mãn cả.
Chúng ta không khuyến khích quan hệ tình dục bừa bãi nhưng “của người ta, người ta có quyền cho ai mà người ta thấy xứng đáng”. Một anh chồng quan hệ với không biết bao nhiêu cô gái nhưng khi lấy vợ vẫn muốn cưới gái trinh. Như thế thì có quá vô lý, quá bất bình không? Một cuộc khảo sát trên 100 người đàn ông trong độ tuổi từ 18 đến 40 thuộc đủ mọi thành phần tại TPHCM của Trung tâm Gia Đình Việt cho thấy 99% đàn ông muốn quan hệ tình dục với cô gái mình yêu 1% còn lại thì có vấn đề về giới tính, sức khỏe, tâm thần kinh…
Như vậy, có thể nói, tình dục, đó là cảm xúc, là nhu cầu của con người. Khi yêu thương nhau, ai cũng muốn ăn đời ở kiếp, muốn có nhau suốt đời đâu có ai biết sau này mình không nên vợ nên chồng mà tính toán? Đặc biệt, đối với hầu hết phụ nữ, con đường đi đến tình dục phải qua tình yêu hay chí ít cũng phải có tình cảm nên một khi chị em đã “cho” tức là họ đã có sự lựa chọn chứ không phải “bạ đâu cho đấy”. Họ khác với đàn ông ở điểm này.
Chỉ có điều là những người nhận có khi lại chẳng ra gì. Nhận xong thì cho rằng cô gái ấy không biết giữ gìn nên bỏ, nhận xong thì chán nên bỏ, nhận xong thì “đi kiếm cô gái còn cái ngàn vàng để cưới làm vợ”… Nhưng ở đời, gieo nhân nào, gặt quả ấy. Anh bạn bác sĩ thẩm mỹ của tôi nói chắc nịch: “Khi gần con gái người ta, anh nào cũng tươm tướp muốn chiếm lấy, vậy thì còn đâu các cô trinh nữ mà các anh kiếm tìm chi cho mệt? Nếu tìm được thì hẳn là… kiếp trước có tu còn không thì… vớ phải hàng giả là cái chắc!”.
Mới đây, anh bạn tôi đã “vá víu, tân trang” cho một “chân dài bán dâm” ở một tỉnh nọ. Cô bảo: “Tốn bao nhiêu cũng được, miễn sao như thật“. Chồng cô là con nhà danh giá. Vừa rồi thấy đám cưới họ tổ chức linh đình, anh cười mím chi cọp, phán luôn: “ Trông mặt anh chồng thấy tội tội sao á…”.
Nói gần, nói xa cuối cùng cũng phải tóm lại: Cái gì mình cho là quý thì nó quý, cho là tầm thường thì nó tầm thường. Cũng giống như nước ở sa mạc thì quý, còn kim cương ở đó thì chẳng qua cũng chỉ là một loại đá…
“ Ngàn vàng là cái chi chi sao cho có nghĩa, có nghì thì hơn”…
Theo 24h
Xin lỗi, anh không có "cảm giác"
Sau đêm ân ái đó, tôi bàng hoàng nhận được tin nhắn của anh: "Xin lỗi, anh không có cảm giác gì với em cả".
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Chỉ còn vài ngày nữa là anh rước cô gái ấy về làm vợ, trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi niềm day dứt khó tả. Tôi trách anh bao nhiêu thì tôi lại tự trách bản thân mình bấy nhiêu...
Tôi và anh học cùng nhau suốt ba năm tại một trường cao đẳng. Trong quãng thời gian đó, chúng tôi vẫn không là gì của nhau cả. Gặp nhau cũng chỉ chào hỏi mấy câu bâng quơ, có nhiều cũng chỉ là những lời chọc ghẹo qua lại, đúng nghĩa của một tình bạn trong sáng.
Rồi anh có người yêu, lúc đó tôi rất vui vì hai người bạn cùng lớp tôi đều rất quý mến đã trở thành một cặp. Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến năm thứ hai thì anh và cô bạn gái đó chia tay. Tôi không biết lý do vì sao nhưng khi tôi hỏi anh thì chỉ thấy anh cười trừ.
Tốt nghiệp ra trường, mỗi đứa về một nơi, ai cũng tất bật với công việc và những dự định của bản thân mình. Nhưng thời gian đó, tôi và anh vẫn thường xuyên gặp gỡ, đi chơi với nhau và thân nhau từ khi nào cũng chẳng biết. Khi gặp bạn bè tôi hay bạn bè anh, ai cũng hỏi: " Hai người yêu nhau phải không?", tôi chỉ mỉm cười mà không trả lời gì cả. Có lẽ cũng vì tình bạn thân thiết quá mức giữa chúng tôi và cách trò chuyện gần gũi với nhau đã khiến mọi người hiểu lầm.
Bỗng dưng một ngày, anh cầm tay tôi nói rằng: " Hai đứa mình cưới nhau nhé!". Dù rất hạnh phúc nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một điều gì đó lo sợ, hoang mang... vì hiện tại, tôi và người yêu cũ của anh vẫn chơi rất thân với nhau và điều quan trong nhất là cô ấy vẫn còn yêu anh, dù họ chia tay nhau đã được 4 năm.
Cảm giác dằn vặt với chính mình, tội lỗi với bạn thân nhưng tôi vẫn quyết định theo anh về ra mắt gia đình. Khi gặp mặt tôi, bố mẹ, anh chị em anh ai cũng rất quý mến tôi. Mẹ anh còn giục chúng tôi chọn ngày lành để gia đình anh đến thưa chuyện với gia đình tôi.
Chỉ sau một đêm làm xong phép thử đó, tôi chẳng là gì cả anh hết (Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ rằng, hai đứa chỉ cần một đám cưới đơn giản nữa là thành vợ thành chồng nên tôi đã dâng hiến tất cả sự trong trắng cho anh. Trong đêm hạnh phúc đó, chúng tôi "yêu" nhau bằng tất cả sự khao khát kìm nén bấy lâu nay.
Trong suốt 4 năm qua, trong mắt tôi, anh là một người bạn tốt bụng, hiền lành và luôn biết quan tâm tới mọi người. Cũng vì thế nên tôi đã không ngần ngại trao cho anh tất cả... nhưng tôi không thể hiểu được, vì sao lúc ấy mình lại khóc (vì đau hay vì một nỗi sợ mơ hồ nào đó). Có lẽ, mọi thứ xảy ra với tôi lúc đó như một điềm báo dở... và nỗi lo sợ vô hình đó đã hiện hữu ra ngay trước mắt tôi...
Sau đêm mặn nồng ấy, anh đã không gọi điện, nhắn tin thường xuyên cho tôi như trước. Khi tôi gọi điện cho anh thì cũng không thấy anh bốc máy, nhắn tin hỏi thăm cũng không thấy anh trả lời. Sau đó vài ngày, tôi chỉ nhận được một tin nhắn "Xin lỗi" từ anh.
"Xin lỗi" - đó là câu tôi nhận được từ anh trước khi phải lên tiếng hỏi anh xem mọi chuyện tiếp theo sẽ giải quyết như thế nào. " Em hãy xem đó như là một giấc mơ vì anh không có cảm giác gì với em cả. Chúng ta cưới nhau sẽ không hạnh phúc". Nhận được những dòng tin nhắn đó, tôi mỉm cười cay đắng... vì đã quá muộn màng khi nhận ra người đàn ông tôi tin yêu lại đem tôi ra giễu cợt như một trò đùa. Anh đã dùng tôi như một phép thử, một trò chơi độc ác của "người lớn"... để rồi chỉ sau một đêm làm xong phép thử đó, tôi chẳng là gì cả anh hết.
Người bạn thân của anh, cũng là bạn của tôi khuyên rằng: "Nếu muốn cứu vãn tình thế, muốn được làm vợ anh ấy thì cách tốt nhất là gọi cho mẹ anh ấy và nói hết tất cả mọi chuyện". Tôi lại cười chua chát... Cần chi tôi phải làm thế khi anh đã có quyết định? Hạnh phúc không thể miễn cưỡng, hơn nữa, nếu là vợ chồng thì tôi sống với anh, chứ đâu sống với mẹ anh mà phải làm đẹp lòng mẹ chồng?
Mới đây, một người bạn chung của chúng tôi đã gửi cho tôi tấm hình cưới của anh. Trông anh và người con gái đó thật hạnh phúc. Tôi cũng được biết rằng, anh và cô ấy chỉ tìm hiểu nhau trong khoảng thời gian hai tháng thì quyết định làm đám cưới. Với nụ cười rạng rỡ ấy, trông anh chẳng có một chút gì day dứt khi đã phá nát cuộc đời người con gái khác trong tích tắc.
Và giờ đây, khi ngày cưới của anh gần kề, tôi muốn được chúc phúc cho anh nhưng tôi không thể nói ra điều đó, nói đúng hơn là tôi không cho phép mình nói ra điều đó với người đàn ông tệ bạc.
Tôi sẽ chờ ngày cưới anh, đến trước mặt vợ chồng anh cười thật tươi... và có lẽ khi đó, tôi mới có thể bỏ hết những dày vò, dat dứt trong lòng mình. Tôi sẽ chôn chặt hình ảnh của anh vào một góc tâm hồn mình - nơi đó, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy anh. Tôi không muốn giữ lại bất cứ điều gì liên quan đến anh, dù đó chỉ là kỷ niệm đơn thuần của một người bạn.
Tôi sẽ quên tất cả... xem như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi và ai kia, cũng coi như chưa từng có một sự bắt đầu nào.
Theo 24h
Gái già cuống quýt cho không "cái ngàn vàng" Để chồng sắp cưới phát hiện ra mình đã 34 tuổi mà chưa từng &'cùng ai' thì ê mặt quá, Thu nghĩ cách để cho &'đời con gái' của mình. Nhiều phụ nữ chưa chồng "cứng tuổi" cố gắng từ bỏ trinh tiêt như một bằng chứng của sự ế ẩm. (Ảnh minh họa). Trong khi các cô gái trẻ cố gắng giữ...