“Cái ngàn vàng cần phải giữ, con ạ!”
Con à, mẹ chỉ dặn con nên nhớ một điều, là con gái phải biết giữ mình. Con đừng nghĩ, bây giờ con gái thực dụng, toàn yêu người giàu, rồi sống thoáng, có thể buông thả trong tình yêu.
Con à, mấy năm nay, mẹ luôn lo lắng cho con, lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ dù rằng con chẳng ở gần mẹ. Con có biết không, từ ngày con bước chân lên thành phố học đại học, mẹ gần như ăn ngủ khó hơn trước. Mỗi đêm mẹ đều mơ thấy con, mơ con học hành vất vả, tiền tiêu thiếu thốn. Gia đình mình không giàu, hàng tháng mẹ chỉ có thể cung cấp cho con số tiền như thế, không có hơn được. Vì mẹ và bố cũng đã phải cố gắng rất nhiều. Thế nên, mẹ lo con mẹ thiệt thòi hơn bạn bè.
Ngay sau kì 1 năm thứ nhất, con đã thông báo với mẹ là con đi làm them. Mẹ vừa mừng vừa lo. Mừng vì con đã biết tự lập, biết suy nghĩ, biết lo cho bố mẹ, biết bố mẹ khó khăn mà gánh vác, chia sẻ. Như thế là con rất có hiếu. Nhưng mẹ lo nhiều hơn. Mẹ lo vì con còn quá trẻ, lại còn bỡ ngỡ ở nơi đất khách quê người lại nơi thành phố xa hoa. Nhìn con gái nhà quê, họ biết ngay và con nếu không nhanh nhẹn, lanh lợi, khó mà tránh khỏi những mánh lừa của người đời.
Mẹ liên tục gọi điện lên cho con, nói con đi học phải cẩn thận, đừng có dại mà lao vào chốn ăn chơi, đua đòi với bạn bè. Con bảo mẹ yên tâm, con là đứa con gái ngoan của mẹ, xuất thân nghèo khó nên có muốn ăn chơi cũng không được, với lại, con không quen với những chỗ như thế.
Con xinh đẹp hẳn ra. Nhìn con, mẹ cũng không nhận ra nữa. Cái gì con mặc lên người cũng đẹp. (ảnh minh họa)
Con gái của mẹ xinh xắn, thời gian ở trên thành phố đã khiến con trưởng thành nhiều. Sau hơn 2 năm học đại học, mẹ thấy con thay đổi hẳn. Con đi làm, kiếm được tiền và con dùng số tiền đó để tiêu pha, để sắm sửa. Mẹ mừng vì điều đó vì mẹ cũng không biết phải chu cấp cho con thế nào khi con cần bộ quần áo đẹp giống như chúng bạn. Nhưng phải nói là con ăn diện. Hàng xóm láng giềng, ai cũng bảo con là cô gái Hà Nội vì họ nghĩ, con giống như người Hà Nội rồi. Bạn bè của con cũng ăn chơi, cũng sành điệu không kém con. Khi con đưa họ về, mẹ hiểu, con đang chơi với những đứa con gái giàu có.
Video đang HOT
Con xinh đẹp hẳn ra. Nhìn con, mẹ cũng không nhận ra nữa. Cái gì con mặc lên người cũng đẹp. Trước đây, con không có điều kiện, con ăn mặc quê mùa, cục mịch nên mẹ chỉ biết con gái mẹ có cái mặt duyên mà không hay, dáng dấp con cũng đẹp vậy. Con không phải làm ruộng, chân tay không lấm lem nên nhìn trắng trẻo, nước da nõn nà. Bạn bè bảo, con có nhiều người theo đuổi lắm, toàn là anh giàu có.
Con à, mẹ không hề mừng khi bạn con nói vậy, mẹ lo lắm. Con gái của mẹ trước giờ không phải là người lăng nhăng, mẹ hiểu. Mấy năm đi học con cũng chưa bao giờ nói chuyện trai gái, yêu đương. Nhưng mẹ biết, tuổi càng lớn thì người ta càng nhạy cảm với chuyện trai gái, và dù mẹ có muốn cấm con cũng không cấm được, mẹ có muốn dặn con đừng ăn chơi cũng không dặn được. Mẹ dặn cũng chỉ uổng công nếu như con không biết nghe lời. Ở trên đó, con chơi với ai, làm gì, người mẹ nhà quê này nào lên mà quản thúc được?
Đừng dại con ạ, ở nơi đó, con chỉ có một mình, mẹ lo con có gì sai trái rồi lại làm liều, mẹ không sống nổi. (Ảnh minh họa)
Con à, mẹ chỉ dặn con nên nhớ một điều, là con gái phải biết giữ mình. Con đừng nghĩ, bây giờ con gái thực dụng, toàn yêu người giàu, rồi sống thoáng, có thể buông thả trong tình yêu. Con yêu người giàu không chắc đã hạnh phúc con nhé. Của cải phải từ hai bàn tay làm nên, một tay công tử chỉ biết dựa vào bố mẹ, tiêu tiền của bố mẹ rồi vung cho gái, người đó khó lòng làm chồng tốt của con. Một người đàn ông giàu có sang trọng cũng rất khó để yêu con, một đứa con gái nhà quê mà bố mẹ còn cấy từng sào ruộng.
Còn nếu con có yêu ai đó, cũng đừng nghĩ rằng yêu là phải thoáng, là phải hết mình, cũng đừng đua đòi như chúng bạn. Con gái là phải giữ mình con ạ. Người ta hay nghĩ, cái ngàn vàng không còn quan trọng, trinh tiết chẳng là gì nhưng không đâu con, đàn ông họ vẫn cần một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, còn trong trắng thì càng tốt. Chuyện hiến thân không chỉ là mất đi cái ngàn vàng mà có thể để lại hậu quả khôn lường. Nếu nhỡ con có thai, con bị người yêu khinh miệt vì không còn trinh tiết sau này, con có gượng dậy được không? Con có bầu, ai sẽ chịu trách nhiệm nếu như con yêu phải một gã sở khanh?
Đừng dại con ạ, ở nơi đó, con chỉ có một mình, mẹ lo con có gì sai trái rồi lại làm liều, mẹ không sống nổi. Hãy nhớ lời mẹ, hãy là con gái ngoan của mẹ, hãy suy nghĩ chín chắn trước khi làm việc gì đó. Hãy chuyên tâm học hành, khi nào thành đạt, hãy đưa người đàn ông con yêu về ra mắt bố mẹ. Khi anh ta yêu bố mẹ con, gia đình con,không khinh nhà con nghèo, quê mùa, anh ta đồng ý cưới con, nói chuyện hai bên gia đình, mẹ mới yên tâm được! Con gái cưng của mẹ, mẹ yêu con!
Theo ĐSPL
Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại
Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay.
Đám cưới của anh diễn ra trong niềm vui hân hoan của hai bên gia đình, trong sự chúc tụng của bạn bè, trong niềm hạnh phúc của người con gái anh gọi bằng vợ. Còn anh, cảm xúc trong anh khi nhìn thấy em tới dự đám cưới như thế nào?
Có một chút tiếc nuối nào không anh? Hay chỉ là sự thờ ơ của một người đang cố phải quên đi tất cả. Em đã đọc được trong mắt anh một cái nhìn bối rối. Xin anh đừng như thế. Hãy gật đầu chào em như chào một người bạn cũ. Kỉ niệm bỏ lại phía sau lưng đi anh nhé. Ngày hôm nay, người nắm tay anh bước vào lễ đường là cô ấy, là cô ấy chứ không phải em. Hãy sống vì thực tại đó được không anh?
Nếu anh hỏi em rằng em có tiếc nuối cuộc tình với anh không thì câu trả lời là có. Nói không chỉ là một sự dối lòng. Mà anh thì quá hiểu em nên em không thể lừa gạt anh bằng một câu trả lời giả dối ấy. Vì thế em thật tình thú nhận. Em tiếc nuối, tiếc đến xé lòng khi chấp nhận buông tay anh. Làm sao em có thể bình thản cho được khi gần 4 năm tuổi trẻ gắn bó bên anh, cùng anh vượt qua những khó khăn, xây dựng biết bao hoài bão. Những kỉ niệm đó đâu phải chỉ là một chút vu vơ mà là quãng một phần đời không thể nào quên được. Em khó có thể dối lòng rằng em thấy nhẹ tênh khi anh ra đi.
Em tiếc nuối vì cuộc tình mình sang ngang nhưng em không hận thù (Ảnh minh họa)
Nhưng nếu anh hỏi em rằng em có đớn đau và thù hận khi anh lấy người con gái khác hay không thì câu trả lời là không.Vì đó là duyên phận anh ạ! Chúng ta có duyên mà không có phận. Cuộc đời cho em và anh gặp nhau, cùng nhau trải nghiệm một quãng đời đáng nhớ rồi buông tay, mỗi người lại tiếp tục cuộc hành trình mới của mình bên một người khác thuộc về chính chúng ta. Vì thế có gì để oán, để hận, để mất niềm tin?
Rời ghế đại học sau 4 năm mơ mộng, cả em và anh đều nhận thấy rằng cuộc sống không giống như những gì ta tưởng tưởng. Em và anh đều va vấp, đều bị tổn thương bởi thực tế ngoài kia phũ phàng quá. Tình yêu của chúng mình cũng vì thế mà phai nhạt dần. Cuộc sống cứ cuốn ta đi đến khi ngoảnh lại mới nhận ra rằng mình đã bỏ lại sau lưng cảm giác của đối phương. Một sự cô đơn và trống rỗng lớn trong cõi lòng khiến sự xa cách ngày càng lớn.
Và rồi khi ta nhận ra rằng tình yêu không phải là thứ duy nhất cứu cánh chúng ta khỏi những khó khăn, em và anh đã dũng cảm nhìn vào thực tế. Thực tế là chúng ta đã không dám đấu tranh đến cùng vì tình yêu này. Thực tế là chúng ta đều sợ những khó khăn phía trước và chấp nhận buông tay nhau sau những mệt nhoài của cãi vã, dằn vặt...
Hãy sống với cuộc đời hiện tại của mình anh nhé. Chuyện tình đôi ta là quá khứ mất rồi (Ảnh minh họa)
Anh trở về với vùng quê nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi cách em bằng một nửa chiều dài đất nước. Ở nơi đó anh thiết lập một cuộc sống không có em và dường như mọi thứ dần ổn định hơn. Anh cưới vợ. Đó là điều tất nhiên. Anh cũng đã trân trọng tình cảm cũ tới mức đợi 3 năm sau khi chia tay em anh mới tiến xa hơn với hạnh phúc mới của mình. Điều đó đủ làm em an lòng rồi anh ạ. Dẫu sao em và anh cũng đã có với nhau một cuộc tình trọn vẹn. Một cuộc tình mà khi rẽ ngang ta không giữ lại trong nhau những hận thù.
Ngày hôm nay anh cưới, xin hãy cất đi ánh mắt nhìn em đầy đắm đuối ấy. Nhớ rằng từ nay trở đi, người con gái duy nhất được đón nhận sự yêu thương ấy từ anh chỉ là vợ anh thôi nhé. Em là quá khứ mất rồi. Một quá khứ dẫu có đẹp hay đau khổ thì cũng là cái qua rồi. Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay. Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại. Nhớ nhé anh!
Theo VNE
Anh bỏ rơi sau khi đã làm tôi vô sinh Vì yêu anh, sống thử với anh mà tôi trở thành người phụ nữ vô sinh sau 2 lần phá thai. Giờ anh lại bỏ tôi. Hiện tại tôi như người rơi xuống vực sâu, tôi không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau quá lớn này. Tôi mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết...