“Cái mặt đã xấu thì ai còn muốn khám phá tâm hồn kia chứ?”
Gỗ với nước sơn, cái nào cũng quan trọng.
Sài Gòn mùa gió chướng, ngước lên trời chỉ thấy một màu tro ảm đạm. Bước thật chậm, đi mà chẳng biết muốn về đâu, cảm thấy cuộc đời đối xử quá tệ bạc với mình. Dù xấu xí nhưng tôi cũng muốn được như bao cô gái khác, được nếm trải những dư vị ấm áp của một tình yêu ngọt ngào.
Tôi sinh ra là một người con gái với ngoại hình xấu. Có lẽ vì vậy mà tình yêu của tôi cũng chẳng hề may mắn như chính vẻ ngoài của mình. Bốn năm đại học trôi qua, các bạn gái trong lớp luôn được nhiều vệ tinh vây quanh theo đuổi, còn tôi đến cái liếc mắt tình tứ còn chẳng thấy, nói gì là tình yêu.
Ba mươi, cái tuổi khi người ta đã yên bề gia thất, cái tuổi mà ít ra cũng có vài ba mối tình vắt vai, tôi lại chìm trong cái vòng vây của sự xấu xí không biết tình yêu là gì. Có vài lần nghe đồng nghiệp khúc khích bảo với nhau rằng: “đàn ông dù thế nào cũng nhìn nhan sắc mà chọn người yêu thôi”, ” xấu như thế ai mà thèm yêu”, ” nhìn thôi đã xấu rồi, yêu đương gì nổi”…
Gỗ với nước sơn, cái nào cũng quan trọng.
Video đang HOT
Người ta nói không có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Tôi tự ti về bản thân mình, rồi cố gắng thay đổi kiểu tóc, cách ăn mặc và cả trang điểm nhưng trong mắt họ tôi vẫn là con vịt xấu xí chẳng bao giờ hóa thành thiên nga.
Có lần lấy hết can đảm tôi bày tỏ tình cảm của mình với một nhân viên công ty đối tác bằng tấm lòng chân thành nhất. Cuộc sống sẽ thay đổi với con vịt xấu xí này như tôi chứ? À! Câu nó nhận được vẫn vậy “Cái mặt đã xấu thì ai còn muốn khám phá tâm hồn chứ, Xấu mà còn đòi trèo cao”.
Những ngày nghỉ, chạy loanh quanh thành phố, ánh mắt tôi dán vào những cặp tình nhân kia. Họ nắm tay, trò chuyện, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi ăn… trông thật hạnh phúc. Tôi cứ mải miết trên con đường chưa bao giờ thấy mặt trời, chẳng tìm nổi chỗ nào bấu víu cho một trái tim lạc điệu cứ lơ lửng trôi, không chốn về.
Tôi giật mình đối diện với chính bản thân, cố vùng vẫy trong cái bẫy chéo ngoe của cuộc đời. Tôi cảm thấy sợ hãi khi chứng kiến hạnh phúc của quá nhiều người mà ngóng mãi không thấy hạnh phúc của chính mình. Rồi tôi chợt nhận ra tình yêu đối với mình là một thứ xa xỉ chưa bao giờ được giao bán giữa chốn hoang mạc khát khô sự đồng cảm và yêu thương.
Những giấc mơ cứ nối nhau thành chuỗi trí nhớ lệch lạc, đâu đó trong giấc mơ nghe ngọt ngào hương vị hạnh phúc. Bỗng đột ngột tỉnh giấc, tôi cố nhắm mắt thật chặt và thật sâu, vùi đầu vào cơn mơ mà gào thét với mộng mị tại sao đó không phải là sự thật.
Những giấc mơ ấy như một mảng hoài niệm, thấy lòng mình bỗng được vỗ về bởi kí ức đó. Cuộc sống trắc trở là thế, tìm đâu chút tình yêu ấm áp cho một gái xấu như tôi?
Theo Phunutoday
Tôi và vợ mới đã đúng khi từ bỏ gia đình đến với nhau
Chồng em tuy có yêu nhưng quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung. Còn tôi ly dị vợ, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do, không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương.
Ảnh minh họa
Tôi là người thứ ba đã xen vào cuộc sống của em khi gia đình em đang êm ấm, em đang có một cậu con trai nhỏ. Cách đây 3 năm, tôi đã tự đấu tranh rất mệt mỏi, tôi không còn yêu vợ, vợ cũng không còn tình cảm với tôi, hầu như không chia sẻ hay nói chuyện với nhau, việc ai lấy làm, sex cũng thi thoảng, không nhiều. Vợ vẫn muốn sở hữu tôi, vì tôi lo kinh tế gia đình và việc ăn học của các con, kinh tế gia đình tôi rất khá.
Khi đến với nhau, vợ chồng tôi có tình yêu, tuy rằng từ lúc yêu đến lúc cưới chỉ vài tháng, và lấy nhau khi cả hai còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học. Tuy vậy, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình hay bỏ vợ, tôi không chủ động tìm kiếm, tán tỉnh các cô gái bên ngoài.
Cho đến khi gặp em, ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao, do công việc (em và tôi đều làm cho hai công ty nước ngoài cùng ngành). Em kém tôi 8 tuổi, có bằng thạc sỹ tại Mỹ, tác phong tự tin, chuyên nghiệp. Tôi cũng học và làm việc ở nước ngoài một thời gian dài. Em giao tiếp chừng mực, giữ khoảng cách lúc đầu, dần dần em cũng gần gũi, cởi mở với tôi hơn. Nếu có một câu tâm đắc dành cho em thì đó là câu: "Chẳng gì đẹp đẽ, quyến rũ, nhạy cảm và đắm say lòng người hơn người phụ nữ có tâm hồn nhẹ nhàng, thư thái".
Em nhẹ nhàng, lại vừa cá tính. Em hài hước, rộng rãi với mọi người. Tôi dần yêu em, và yêu đến mức độ cuồng si, không thể xa em hàng ngày. Ngoài tôi, còn có một người đàn ông độc thân theo đuổi em. Không phải lúc nào đàn ông chúng tôi cũng chạy theo những cô gái trẻ chưa chồng, khi chúng tôi hiểu rằng ngoài lớp son phấn và hàng hiệu thì về nhà các cô ấy sẽ làm gì, lo toan, chia sẻ và sẽ ứng xử thế nào. Chưa kể, các cô gái trẻ thường (tôi không nói tất cả) có ý thức lợi dụng kinh tế những người đàn ông thành đạt, có thể nhõng nhẽo, thực dụng, trống rỗng vì không chịu học hỏi, không quan tâm đến việc chăm sóc trí tuệ hay tâm hồn, lại đòi hỏi trách nhiệm.
Một ngày, em đã nói yêu tôi dù vẫn giữ khoảng cách để không đi quá giới hạn. Qua những câu chuyện, tôi cũng biết chồng em tuy có yêu nhưng lại quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung.
Tôi thẳng thắn chê mình yếu đuối, nhu nhược, phá hoại gia đình em. Đàn ông mạnh mẽ là phải tự dứt đi tình cảm khi cần để không gây ảnh hưởng người khác. Cuối cùng, tôi có quyết định cho bản thân. Ngày tôi nói ly dị vợ, em tròn mắt và xin tôi suy nghĩ lại. Tôi vẫn ly dị, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do và không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương. Người ta nói trái tim đàn ông nhiều ngăn, nhưng với tôi, tôi chỉ có khả năng yêu được một người, và hạnh phúc vì thế.
Em giờ đã thành vợ tôi. Chúng tôi nhận hết trách nhiệm nuôi con về mình đề chồng em, vợ tôi được tự do. Chúng tôi hạnh phúc vì có nhau và các con cũng coi nhau như một gia đình dưới tài chỉ huy của em. Nếu đã có hạnh phúc, nhất định nên giữ gìn, nhưng nếu không còn tình yêu, tôi nghĩ cũng không quá quan trọng việc ly hôn và tái hôn, mạnh dạn đến với nhau để không phải ân hận.
Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ trường hợp của tôi là số ít vì có được người như em không nhiều. Chúc các bạn luôn có hạnh phúc.
Theo VNE
Vợ có võ... Chẳng ai nghĩ có ngày tôi lại chấp nhận cảnh một người vợ 'thượng cẳng chân, hạ cảnh tay' với mình lại còn hay võ... mồm với thiên hạ. Mỗi lần vợ chỉ cần động chân động tay là tôi đã co rúm, sợ hãi. Chẳng phải tôi sợ vợ mà tôi sợ cái nắm đấm của vợ, nó giáng đến đâu thì...