‘Cái loại con dâu không biết sống với mẹ chồng!’
Mỗi lần thấy tôi bị bố mẹ chồng mắng. Anh ta luôn nhảy bổ vào “Mày làm cái gì mà bị mẹ tao mắng. Cái loại con dâu không biết sống với mẹ chồng!”.
Chào các độc giả mục tâm sự !
Hiện tại tôi cảm thấy vô cùng rối bời, có lúc tôi muốn từ bỏ cuộc sống này chỉ vì hôn nhân của tôi quá bế tắc. Nhưng sau lưng tôi còn có cha mẹ già, có anh chị em những người luôn tin tưởng, chờ đợi tôi nên tôi thật sự không nỡ, nhưng tôi đang chết dần, chết mòn theo năm tháng.
Tôi năm nay 26 tuổi, tôi cưới chồng từ năm 2013. Ngày tôi dẫn anh về ra mắt, gia đình tôi ai cũng lên tiếng phản đối. Một phần vì tôi mới ra trường, chưa có công việc ổn định, phần vì cho rằng chúng tôi không phù hợp với nhau. Bởi tôi là cô gái hiền lành, ít nói và anh cũng thế. Hơn nữa, hình thức của tôi hơn hẳn anh.
Ngày đó, tôi cũng không hiểu vì sao tôi yêu anh nữa. Mọi thứ đến với tôi quá nhanh sau khi tôi chia tay mối tình đầu. Và anh xuất hiện. Khi tôi quyết định cưới anh, tôi mới tròn 23 tuổi.
Sau khi về làm dâu, tôi mới nhận thấy sự khác biệt. Tôi dần cảm nhận mình đã bị anh lừa trắng trợn. Đầu tiên anh nói bố mẹ anh làm công chức nhà nước, nhưng không họ chẳng làm gì cả. Bố mẹ anh, ăn rồi chỉ đi đánh bóng, chơi cầu lông. Khi tôi hỏi anh “Bố mẹ không có lương thì lấy đâu tiền chi tiêu?”.
“Có các chị anh gửi về mỗi tháng rồi. Lo gì”- anh hồn nhiên. Để chủ động trong cuộc sống, tôi động viên cùng tôi đi làm kiếm tiền chi tiêu, nhưng anh không chịu, anh đòi mở cửa hàng tạp hóa. Từ hôm đó, ngày ngày cả hai chúng tôi ngồi bán.
Nhưng chẳng ăn thua vì nhà anh ở tận trong ngõ, khách vắng hoe. Từ ngày tôi về làm dâu, việc nhà gần như tôi phải cáng đáng hết. Khi đó, tôi vừa nghĩ vừa ức. Bởi ngày xưa khi yêu, anh và gia đình anh hứa sẽ xin việc cho tôi tại Bệnh viện lớn (chú anh là giám đốc) nhưng giờ tôi hiểu anh lừa tôi.
Tôi sống cuộc sống như ô sin ở nhà chồng. Từ đi chợ, nấu nướng, giặt giũ đều đến tay tôi làm. Trong khi đó, bố mẹ anh, anh và em gái anh chỉ lo ăn rồi đi chơi. Nhiều hôm về chưa có cơm dọn sẵn, anh còn mắng mỏ cho rằng tôi lười “mày ở nhà làm cái gì mà không cơm nước?”.
Video đang HOT
Chuyện đó tôi hoàn toàn có thể chịu đựng. Nhưng có điều, cuộc sống vợ chồng anh là người vội vàng và đòi hỏi quá nhiều. Có những hôm anh đi đánh bóng về, chẳng biết bạn bè khích bác thế nào, anh mặc kệ tôi đang nấu ăn, lôi tôi vào phòng đòi yêu. Những khi đó, tôi thật sự không có hứng và cự tuyệt. Dù thế, anh không tôn trọng ý kiến của tôi.
Chuyện đó xảy ra không chỉ một lần mà còn có những lần khác nữa. Có lúc tôi khóc xin anh, anh vẫn mặc kệ. Cũng bởi trong chuyện đó không có hứng mà vợ chồng tôi cưới nhau tận 3 năm không thể sinh con. Và tôi cũng quá mệt mỏi khi trông chờ hạnh phúc của mình đơm hoa kết trái.
Nói tới đây, tôi xin kể tiếp câu chuyện vì sao chúng tôi mãi không thể có con. Chồng tôi vốn là người đàn ông nghiện thuốc lá, thích uống rượu. Gần như cuộc vui nào trong làng cũng có mặt anh. Ngày xưa khi mới cưới, anh còn dẫn tôi đi. Nhưng về sau anh nói tôi “lắm mồm” nên cấm cửa.
Mỗi đêm, anh ra ngoài anh đều khóa trái cửa phòng để cấm chỉ tôi. Tôi mặc kệ anh nghĩ gì, tôi chẳng thèm quan tâm nữa. Từ dạo đó, mỗi đêm chồng ra ngoài, tôi đều lướt nét, đọc tin. Chán tôi đi ngủ.
Cứ nghĩ sống mặc kệ, không suy nghĩ để cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Nhưng rồi sau 1 năm, rồi 2 năm tới năm thứ 3 tôi bỗng cảm thấy nuối tiếc. Bởi nhìn vào bạn bè tôi ai cũng có gia đình hạnh phúc, vợ chồng công việc ổn định, họ có con cái để bế bồng.
Còn chồng tôi, anh ta không chịu đi làm, chỉ ăn rồi đi chơi, đánh điện tử. Nhiều khi tôi góp ý anh còn gắt gỏng “Tao thấy vậy được rồi. Đi làm làm gì? Tiền nhiều làm gì? Đủ ăn đủ sống là được”.
Có đợt, anh theo bạn bè ra nước ngoài xuất khẩu lao động. Nhưng làm chưa nổi 1 tháng anh kêu vất vả, lại bỏ về. Sau đó, anh ốm tôi lại phải dỗ dành, chăm sóc, cưng nựng. Bố mẹ anh thấy đứa con trai duy nhất ốm ra sức mắng mỏ, sỉ vả tôi không biết chăm chồng?
Khi đó tôi nghĩ mà ức. Tôi sáng nào cũng dậy từ 5h sáng lo cơm nước, giặt giũ (giặt tay) cả chậu quần áo to tướng, phơi phóng xong đi chợ. Về soạn hàng bán, bán xong lại cơm nước buổi trưa,… Ngày nào tôi cũng tất bật. Tôi còn chẳng có nổi thời gian nghỉ ngơi. Còn anh, ăn rồi chỉ phóng xe đi chơi.
Có lần tôi ốm, tôi mệt, tôi xin về ngoại. Anh chửi tôi “Mày về làm gì? Mày về nhà ngoại thì ai cơm nước cho bố mẹ tao, em gái tao? Mày về rồi cái nhà này thành nhà hoang à?”. Anh nói rồi nhất quyết không cho tôi về dù bố mẹ đẻ chỉ cách có 40km. Tôi nghe xong mà ứa nước mắt.
Tôi cảm thấy chán chường mệt mỏi, tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng tôi không có tương lai. Tôi muốn sinh con, nhưng chồng tôi sau 2 đợt khám chữa trị vẫn bị mắc chứng “tinh trùng lạnh”. Dù chồng tôi đã được khuyến cáo bỏ thuốc, tẩm bổ. Nhưng anh ta vẫn tuyên bố “Tao không bỏ thuốc, không có con là do mày”.
Xin hỏi mọi người thế có xứng làm một người chồng tốt hay không? Đó còn chưa kể mỗi lần thấy tôi bị bố mẹ chồng mắng. Anh ta luôn nhảy bổ vào “Mày làm cái gì mà bị mẹ tao mắng. Cái loại con dâu không biết sống với mẹ chồng!”. Những khi đó tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Đã từ rất lâu tôi không tìm được cảm giác yêu thương cũng như ham muốn gần chồng. Tôi đã cố mở lòng, nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi. Mỗi khi anh ta mon men lại gần, tôi chỉ muốn bứt phá, bỏ trốn. Tôi sợ nếu sống lâu thế này tôi sẽ bị trầm cảm mất. Giờ tôi luôn thu mình lại, tôi không tìm được tiếng nói chung ở chồng, gia đình chồng.
Hiện tại, tôi rất muốn ly hôn. Nhưng tôi sợ rằng bố mẹ tôi sẽ sốc bởi ở quê việc con gái bỏ chồng vẫn còn được xem là hiện tượng để người ta xoi mói, ném đá. Nhưng tôi thật sự không thể sống cùng người chồng như anh ta được nữa. Tôi thật sự đã mệt mỏi lắm rồi. Xin hãy cho tôi một lời khuyên?
Theo Người đưa tin
Vừa tra hỏi chồng đi gái đã bị anh quát "Cô ấy xinh đẹp, vòng nào ra vòng ấy còn cô có cái gì"
Người đàn bà như tôi thật bất hạnh, chịu cái cảnh chồng phản bội thôi còn chưa đủ hành hạ cái thân xác này mà còn phải nghe thêm câu nói "Cô ấy xinh đẹp, vòng nào ra vòng ấy còn cô có cái gì" từ miệng chồng thốt ra.
Vợ chồng tôi cưới nhau mới sang năm thứ 4 mà tôi đã vừa sinh bé thứ hai, cũng được gọi là đẻ dồn nên tôi khá chật vật trong việc xoay sở với các con. Chồng tôi công việc bận rộn nên anh cũng không giúp đỡ được tôi nhiều. Bởi vậy, tâm lý sau sinh nên tôi hay cáu gắt với chồng. Dù vậy nhưng chồng tôi vốn là người thật thà, nên anh cũng không thèm chấp nhặt với tôi.
Gia đình tôi cũng êm ấm cho đến ngày tôi sinh con thứ hai, đứa con khiến thân hình tôi trở nên sồ sề, tôi béo mập, da dẻ nhăn nheo lại cộng thêm những vết rạn sau sinh. Đến bản thân tôi còn cảm thấy buồn, thất vọng khi nhìn vào cơ thể mình nữa là chồng. Cộng thêm những cãi vã nhỏ nhặt hàng ngày nên cuộc sống vợ chồng tôi ngày càng xa cách hơn.
Gia đình tôi vốn êm ấm cho đến khi tôi sinh đứa con gái thứ hai. (Ảnh minh họa)
Không chỉ vậy, về riêng tôi phần vì mặc cảm vì vậy tôi xa lánh chồng hơn trong chuyện vợ chồng, phần cũng vì chồng không thèm thiết tha sờ đến người tôi khi thấy tôi như vậy. Tôi ngày càng mặc cảm về mình thì đúng lúc ấy, tôi cũng phát hiện ra một sự thật trớ trêu rằng chồng ngoại tình .
Vô tình có tin nhắn anh bạn của anh đến tôi mở lên đọc có nội dung như này: "Hôm nay em Hoa nhà mày ngon mày nhỉ, lần sau có em nào mới nhớ rủ tao đấy" tôi như hóa điên dại trước tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại đó. Tôi kéo lên thấy mấy tin nhắn đều nói đến các cô gái nhưng mỗi lần một cô, nghe đến đó máu trong người tôi sôi lên sùng sục, chồng tôi bị điên hay sao mà lại đi với cả gái làng chơi nữa. Tôi thật sự tức giận vì điều đó.
Vừa hay lúc đó, chồng bước từ nhà tắm ra, mới bắt đầu giơ điện thoại trước mặt anh rồi nói.
- Sao lại là gái làng chơi, sao lại đi với cả cái loại gái đó nữa hả?
- Cô ấy xinh đẹp, vòng nào ra vòng ấy còn cô thì có cái gì mà nói. Cô nhìn lại mình đi, một bà mẹ sề không hơn không kém.
Trở về nhà mẹ đẻ, cứ nhìn đứa con gái nhỏ tôi lại rơi nước mắt.(Ảnh minh họa)
Tôi tưởng như có thể chết ngay đi được vì những lời nói xúc phạm đó từ chồng. Người chồng mẫu mực, yêu thương tôi nay còn đâu. Tôi ghê tởm người đàn ông đó, mới đang trong tháng đầu sinh con song tôi đã phải chịu cảnh đau đớn đến vậy. Lúc đó đang giữa trưa ngày chủ nhật, tôi ôm con cùng với vài bộ quần áo rời ra khỏi nhà trong nước mắt.
Để lại cho chồng đơn ly hôn, tôi nghĩ mình làm đúng với quyết định này. Tôi đến nhà mẹ đẻ, nhờ bà đi đón cháu. Tôi không biết rồi cuộc đời mình sẽ đi tiếp ra sao khi ngay cả người chồng yêu thương hàng ngày cũng phản bội lại mình. Trở về nhà mẹ đẻ, cứ nhìn đứa con gái nhỏ tôi lại rơi nước mắt.
Theo Một Thế Giới
34 tuổi, quyết định xách vali về nhà mẹ đẻ sau cuộc hôn nhân chưa đầy 2 tháng Chị quyết định không chồng cũng được còn hơn sống với những tủi nhục ở nhà chồng. Ngoài 30 tuổi, chị đã quyết định ở vậy nhưng rồi một ngày có người dẫn anh tới mối mai. Mới có 2 tháng qua lại bố mẹ hai bên đã thuận tình. Bố mẹ anh đã dạm hỏi chuyện cưới xin, người làng anh ai...