Cái kết muối mặt cho cuộc tình “bán đời trai”
Nếu cậu tự thấy cuộc tình với người đàn bà kia là tội lỗi, cái giá cậu phải trả là cay đắng, là quá đắt thì ngay bây giờ cậu hãy mạnh dạn rời bỏ mảnh đất cám dỗ không dành cho những người thiếu bản lĩnh như cậu đi.
Ảnh minh họa: Internet
Phải nói là đọc những lời tâm sự của cậu trong câu chuyện “ Cay đắng đổi đời trai trẻ lấy danh thượng lưu hão”, tôi thấy thật đáng tiếc cho con đường đi tới tương lai của cậu. Cậu là một thanh niên có hiểu biết, được học hành tử tế, lại có chí tiến thủ, có lòng nhân ái. Vậy mà chỉ vì muốn vươn lên đẳng cấp cao, muốn đổi đời nhưng không muốn lao động bằng bàn tay, khối óc của mình mà chấp nhận bán đời trai cho người đàn bà giàu sang gấp đôi t.uổi mình để đạt được ước nguyện.
Cậu thật đáng trách, bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu việc làm đàng hoàng cậu không chọn, lại đi chọn công việc xấu xa, hèn kém, mất đạo đức như vậy. Bây giờ thì chuyện đã lỡ rồi, theo tôi cậu không nên oán trách gia đình, chồng con của bà giám đốc nhân tình của cậu nữa, mà cậu nên cảm ơn họ vì họ sớm mở mắt cho cậu, sớm trả cậu về hoàn cảnh thực tại để cậu biết mình là ai và cậu nên làm gì để sống cho ra cuộc sống một con người.
Nếu cậu tự thấy cuộc tình với người đàn bà kia là tội lỗi, cái giá cậu phải trả là cay đắng, là quá đắt thì ngay bây giờ cậu hãy mạnh dạn rời bỏ mảnh đất cám dỗ không dành cho những người thiếu bản lĩnh như cậu đi.
Video đang HOT
Tốt nhất là cậu nên tìm về quê hoặc đến một nơi nào đó, nghèo một chút, khó khăn, vất vả một chút nhưng an lành và phù hợp với cậu. Không khó để kiếm một công việc lương thiện nuôi sống bản thân, miễn là cậu có quyết tâm, miễn là cậu biết rút ra bài học để tự răn mình trên bước đường tiếp theo. Cậu còn trẻ, có học thức không việc gì phải buông tay đầu hàng số phận, có đi sẽ có đến mong cậu có đủ nghị lực để làm lại cuộc đời.
Theo Tienphong
Em tệ quá vợ ơi...!
Đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, anh vẫn nhận ra rằng lựa chọn của mình chưa bao giờ đúng đắn hơn thế khi lấy em làm vợ. Nhưng vợ ơi, em tệ lắm cơ.
Anh hoàn toàn tin vào tình yêu sét đ.ánh. Chỉ có tình yêu kiểu bất thình lình giật mình choáng váng mới khiến anh đổ gục ngay ở lần đầu gặp em. Cô gái nhỏ xinh thân hình mảnh dẻ.
Anh như một gã thợ săn lành nghề, đã mê mải đi chinh chiến khắp mọi miền, đã bươn bải qua bao nhiêu đời con gái. Cuối cùng, anh cũng phải nhận ra, em là ga cuối trong hành trình của mình. Một cuộc chinh phục không phải chỉ để thuần phục con mồi của kẻ săn mồi, một cuộc chinh phục để em trở thành người đi cùng anh trong một hành trình dài gắn với hai chữ hôn nhân.
Đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, anh vẫn nhận ra rằng lựa chọn của mình chưa bao giờ đúng đắn hơn thế khi lấy em làm vợ. Nhưng vợ ơi, em tệ lắm cơ.
Em tệ lắm khi lần đầu tiên em biết anh ngoại tình. Nếu giả sử lúc đó em làm um lên như những người vợ khác sẽ làm, em giận hờn thậm chí ném vào mặt anh một cái đơn ly dị. Chắc lúc đó anh sẽ không ngần ngại mà ký. Bởi có lúc anh đã nghĩ rằng, cô gái trẻ t.uổi, căng tràn nhựa sống mà anh đang cặp bồ xứng đáng làm vợ hơn em. Nhưng em không thế, em nhẹ nhàng hỏi anh có chuyện đó không. Anh đáp: Có. Anh trả lời và đợi chờ câu giận dữ của em. Nhưng em vẫn điềm tĩnh và hỏi anh câu tiếp theo: Anh có thể chán em, nhưng anh có thể nghĩ đến con không? Anh nhìn sang đứa con chúng mình đang say ngủ, anh chợt nhớ đến những vất vả em đã trải qua và chợt nhận ra em không xứng đáng với những gì anh đang làm.
Thế đấy vợ à, em tệ quá, tệ quá khi không biết hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi từ quà tặng của chồng, em luôn toan lo mọi thứ để cho mình, mà thật ra là để bảo toàn tổ ấm của chúng ta. (Ảnh minh họa)
Trong phút chốc, anh chỉ biết nắm lấy tay em và xin em tha thứ. "Anh có thể quên cô ấy không, anh có thể đến với người đàn bà khác ngoài em không?", em hỏi. Anh đã hứa với em không bao giờ lặp lại điều đó nữa. Dù có những lúc, anh chẳng đến với người đàn bà khác nào ngoài em, chủ yếu là những người đàn bà khác đến với anh mà thôi.
Em tệ quá vợ à, có lúc anh đã muốn làm người đàn ông biết quan tâm đến vợ mình. Anh hăng hái vào bếp để giúp em nhặt rau, giúp em những việc mà anh biết rằng anh không làm gì đã là giúp em rồi. Những lúc đó, em đã hôn lên trán anh mà bảo: Chồng cứ ra ngoài xem bóng đá đi, bếp là lãnh thổ của em rồi, anh không được xâm phạm.
Những ngày lễ, anh tặng quà cho em. Anh hồ hởi chờ đợi ở em sự hoan hỉ hạnh phúc như tất cả những người phụ nữ được tặng quà khác. Thực ra thì có lần em đã hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt khi nhận quà từ anh, một chiếc đồng hồ thật đẹp và đắt t.iền anh đặt mua ở nước ngoài. Em chỉ đeo nó một lần rồi nói: Cái gì đẹp em cũng sợ nó sẽ bị phai mờ, sờn úa đi. Em muốn cất giữ nó cho riêng mình, để cho mình. Cũng như anh vậy, anh là điều quý nhất của em và con, em chỉ muốn giấu anh như giấu chiếc đồng hồ này vậy, nhưng em không thể làm thế được?
Thế đấy vợ à, em tệ quá, tệ quá khi không biết hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi từ quà tặng của chồng, em luôn toan lo mọi thứ để cho mình, mà thật ra là để bảo toàn tổ ấm của chúng ta.
Lấy nhau, em đang là một công chức có t.iền đề thăng tiến, lặng lẽ lui về làm một bà nội trợ tận tâm. Sáng sớm, khi anh vẫn còn say giấc, em đã dậy để lo làm bữa sáng, là lượt quần áo cho anh. Chẳng bao giờ em quên hôn anh và chúc anh ngày làm việc hiệu quả.
Em tệ lắm khi từng ngày kiên nhẫn chờ đợi anh về sau những trận nhậu khuya, hâm nóng cho anh bát cháo đêm em nấu để anh ăn thêm vào cho đỡ mệt..
Vợ à, em tệ lắm... khi hôm nay em vẫn nằm đây. Căn bệnh quái ác vật ngã em xuống rồi. Bao nhiêu năm qua, mình em đã cáng đáng gia đình lên đôi vai nhỏ bé. Anh chỉ biết thụ hưởng những gì em ưu ái cho mình mà quên rằng anh còn phải có trách nhiệm với em nữa. Em tệ lắm khi biết bệnh mà vẫn một mình chống chọi với nó, chỉ đến khi em gục ngã, anh mới biết rằng anh và con có thể sẽ mất em.
Đã bao lâu rồi anh không thể nắm lấy tay em, hôm nay chỉ khi em nằm giữa căn phòng toàn màu trắng, anh sợ màu trắng. Anh sợ bàn tay của em sẽ buông thõng xuống... Anh sợ em sẽ một lần tệ nữa, bỏ anh và con bơ vơ giữa thế gian.
Theo Thinhho/Eva
Làm dâu nhà chồng, cứ có t.iền là khỏe cái thân Tôi nghiệm ra một điều, không có mẹ chồng nào đáng sợ bằng nỗi sợ bản thân mình nghèo khó. Không có t.iền, về nhà chồng bạn sẽ luôn phải đi luồn về cúi, mất hết tự do. Tôi tự nhận mình là người phụ nữ hiện đại, suy nghĩ thoáng và cật lực phản đối tư tưởng kiểu "lấy chồng là gánh...