Cái kết mất đủ đường của cô nàng trăng hoa
Tôi chẳng ngờ rằng người con gái đã từng như thiêu như đốt trái tim tôi năm nào lại ăn nói tục tĩu, biến đổi nhân cách, trăng hoa đến như vậy.
Bị cắm lên đầu chiếc sừng to oành, gia đình cũng từ mặt vì tôi mù quáng bảo vệ cô ấy. Giờ đây… tôi chỉ là một gã đàn ông tay trắng, âu cũng là sự trả giá cho sự nhu nhược của chính mình bao năm qua.
Cách đây 6 năm tôi là cậu sinh viên ĐH Kiến trúc Hà Nội thư sinh, trong sáng sống trong sự bao bọc yêu thương của gia đình, thầy cô bạn bè, cuộc sống với bao mơ mộng và lãng mạn, mùi hoa sữa ngày đó nồng nàn trong khí trời se lạnh. Rồi đời sinh viên cũng bước qua để cầm tấm bằng Đại học bước vào cuộc sống thực tế, khác xa với mùi hoa sữa ngày ấy. Tôi đi làm công trình ở Quảng Ninh, đã sống hòa nhập với anh em đồng nghiệp.
Một hôm công ty tổ chức đi hát karaoke tôi gặp người con gái với đôi mắt nhìn hút thẳng vào trái tim mình, ánh mắt ấy như thiêu đốt nguồn nhiên liệu mà tôi chưa bao giờ san sẻ cho ai. Tôi đã hẹn em và hồi hộp đến run người, trời lạnh nhưng không phải vì thế tôi run, mà cảm giác được gặp gỡ người đã thiêu cháy trái tim mình, trái tim điên cuồng chưa một lần được tưới dòng máu dục vọng cứ thôi thúc tôi. Đêm ấy chúng tôi đã lao vào nhau thật cuồng nhiệt, bắt đầu từ đó tôi biết yêu thực sự, chúng tôi đã tâm sự rất nhiều về quá khứ của em.
Em không được may mắn học hành đàng hoàng như tôi, nghỉ học từ lớp 9 và vào miền Nam lao động, trong thời gian ấy em đã gặp một người ngoại quốc rồi sinh một bé trai nhưng không sống chung với nhau vì người đàn ông này đã có vợ. Khi tôi về nhà em chơi thì gặp bé lên 5, tôi đã thương yêu nó như con mình. Ngày về quê chơi đã hết, em trở lại miền Nam, đứa bé ở nhà với bà ngoại để bà chăm sóc.
Chúng tôi liên lạc với nhau hằng ngày hằng giờ bằng những tin nhắn, cuộc gọi, tôi chỉ biết quá khứ em qua lời em kể, không chứng kiến cuộc sống trong Nam của em như thế nào nhưng tôi tin và khuyên em ra Hà Nội để cùng nhau lập nghiệp. Em đã ra sống với tôi từ đó, bươn chải lăn lộn kinh doanh thời trang để tạo nghiệp cho em. Tôi làm giám sát công trình, cuộc sống cũng hạnh phúc và đủ trang trải nhu cầu cuộc sống.
Sống hơn 1 năm, chúng tôi xin gia đình tổ chức đám cưới, bên nhà tôi quyết liệt phản đối vì biết em có đứa con riêng, tôi yêu và quyết định có con cùng em để buộc gia đình chấp nhận. Gia đình đã đồng ý làm đám cưới khi em mang thai với tôi, thai nhi là một bé gái. Cuộc sống tươi đẹp cứ thế trôi qua, tôi cần mẫn làm việc, vợ bán hàng, sinh con. Trong cuộc sống tôi chưa làm gì sai đến mức quá đáng, yêu vợ thương con, chu toàn công việc nhưng vợ bắt đầu bộc lộ lời ăn tiếng nói thô tục, xưng mày tao mỗi khi tôi chưa đi làm về trước 6h chiều để cùng nhau chia sẻ việc nhà, rồi tôi cũng hiểu tính vợ và đáp ứng mọi thứ cô ấy muốn.
Video đang HOT
Thói trăng hoa của cô ấy ngày càng bộc lộ trong ánh mắt khi nhìn người khác, chính ánh mắt ấy thiêu rụi trái tim tôi. Tôi bắt đầu ghen nhưng chỉ thoáng qua vì vẫn tin vợ. Khi con gái được hơn 1 tuổi, tôi đã bàn với vợ về quê tôi lập nghiệp, nhà mặt phố, ba mặt tiền ở trung tâm thành phố đang quy hoạch rất phát triển nhưng cô ấy không đồng ý vì sợ về đấy người ta dè bỉu vào quá khứ. Người thân của tôi đã động viên để chúng tôi trở về mở quán ăn đẹp nhất khu, tôi đầu tư cũng hoành tráng.
Thời gian đầu kinh doanh phát triển, đông khách nên tôi tuyển một đầu bếp trẻ. Đó là một chàng trai trẻ tuổi theo tôi nhìn bề ngoài có vẻ giang hồ, vòng cổ đeo móng vuốt nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tôi đang cần người và thấy có thể sử dụng được người lao động này. Tôi với vợ thường xuyên bất đồng quan điểm, vợ bộc lộ là con người ghê gớm, lời nói tục tĩu kinh khủng, tôi cũng quen dần những lời ấy và bỏ qua.
Không những thế vợ lại đua đòi mua sắm toàn thứ đắt tiền mặc dù chúng tôi đang nợ tiền ngân hàng để đầu tư quán. Mỗi lần nóng giận là cô ấy đập phá, bỏ đi; gia đình tôi không chịu được trước sự nhu nhược của tôi nên đã từ mặt. Đến hôm vừa rồi, ngày định mệnh của cuộc hôn nhân, tôi có bằng chứng ghi âm của chính tên đầu bếp trẻ đó dan díu với vợ tôi cả năm trời mà tôi không hề hay biết, khi nào cô ấy cũng bảo coi cậu ta như em trai. Vì nói thế nên tôi mặc nhiên để chị em quan tâm nhau trong ăn uống, lúc đau ốm, khi mua sắm.
Có những lúc giác quan thứ sáu mách bảo, thôi thúc nhưng nói ra vợ quát tôi như tát nước vào mặt, tôi nghĩ điều ghê gớm ấy chỉ trong trí tưởng tượng của mình thôi. Giờ nghĩ lại tôi thấy thật đáng sợ với cái miệng lưỡi và sự trắng trợn của vợ tôi và người thanh niên đó, không tin trên đời này lại có người như thế. Tôi giúp đỡ tiền bạc cho cậu ta, mua quần áo cho mặc, xin việc cho làm trên công ty tôi để tăng thêm thu nhập, cho mượn xe đi làm, cho vay tiền mua xe máy, ăn chung ngủ chung nhà, đau ốm thuốc thang đều được nghỉ ngơi, vợ tôi quan tâm cậu ta hơn cả tôi nên tôi nghĩ đó là tình người.
Tôi đã đuổi họ ra khỏi nhà trong đêm đó, trong ký ức của tôi hiện về bao sự lừa dối trong quá khứ của vợ. Tôi như kẻ mất hồn, vợ tôi trước đây có láo hàng trăm lần trong lời ăn tiếng nói, trong hành động chợ búa tôi vẫn bỏ qua, người thân góp ý với tôi về việc vợ quá tồi tệ nhưng tôi vẫn bảo vệ cô ấy. Tôi muốn vợ ký đơn và yêu cầu được nuôi con. Như thế cô ấy cũng phải trả một cái giá quá đắt rồi, mất chồng mất con, mất hết tài sản vì mọi thứ đều đứng tên tôi.
Theo Blogtamsu
Đêm tân hôn, vợ chồng cuống cuồng đưa nhau vào viện
Sau hơn 2 tiếng chồng nhập viện, thấy sức khỏe chồng tôi đã ổn định hơn nên cả nhà chồng mới lục đục kéo nhau về nghỉ ngơi. Lúc đó cũng đã 5 giờ sáng.
Cho tới bây giờ, dù vợ chồng đã cưới được 8 tháng và tôi cũng đã may mắn mang bầu 2 tháng, song mỗi khi nhớ tới chuyện xảy ra đêm tân hôn, vợ chồng tôi vẫn phải phì cười chảy cả nước mắt. Nhất là chồng tôi, anh vừa cười vừa ngượng vì anh là nhân vật chính của sự cố hôm ấy.
Sau tiệc cưới, vợ chồng tôi và người nhà chồng bắt đầu trở về nhà chồng ở Hà Đông. Vì phải chạy đi chạy lại, đứng tiếp khách suốt mấy tiếng đồng hồ, lại thêm mấy hôm trước lo đám cưới không ngủ được nên khi về đến nhà, tôi và chồng không giấu nổi vẻ mệt mỏi và đói. Nhìn bộ dạng chồng và tôi ai cũng rũ ra. Thấy vậy, bố mẹ chồng sai em chồng dọn hết đồ dự trữ trong tủ lạnh ra cho 2 vợ chồng tôi ăn.
Vì mệt, tôi chỉ ăn được chút bún rồi lên phòng uống một hộp sữa tươi. Còn chồng tôi chắc anh dễ tính hơn, lại sức đàn ông nên anh cứ ăn hết món này món khác. Cuối bữa anh còn cố ăn thêm một đĩa nộm bò khô (đứa em chồng lúc sáng mua ngoài chợ về ăn mà chưa kip ăn). Anh bảo ăn như vậy mới chắc bụng để có thể yên tâm đi ngủ được. Sau đó chồng tôi còn ăn thêm rất nhiều trái cây tráng miệng. Sau khi ăn đã no, anh còn ngồi dưới nói chuyện phiếm rôm rả với cả nhà.
Dù vợ chồng đã cưới được 8 tháng và tôi cũng đã may mắn mang bầu 2 tháng, song mỗi khi nhớ tới chuyện xảy ra đêm tân hôn của vợ chồng, vợ chồng tôi vẫn phải cười chảy cả nước mắt (Ảnh minh họa)
Còn tôi, sau khi ăn qua loa xong, tôi lên phòng nằm nghỉ một chút rồi tắm rửa. Trong lúc ngồi đợi chồng vào phòng tắm, tôi leo lên giường và ngủ quên mất luôn. Thật sự vì ngủ quá nhanh, lại quá say giấc nên tôi cũng chẳng còn biết nhà chồng có lạ lẫm với một cô dâu mới cưới như mình không.
Tôi cứ ngủ say sưa như vậy khoảng 2 tiếng sau thì chợt tỉnh giấc. Tôi mắt nhắm mắt mở quay sang chồng thì anh xã đang nằm sấp trên một chiếc gối và rên hừ hừ. Chốc chốc anh lại trở mình ôm bụng nhăn nhó. Thấy bộ dạng chồng như vậy, tôi tỉnh cả ngủ hỏi chồng sao thế. Chồng tôi yếu ớt trả lời rằng "Anh bị đau bụng quá. Suốt từ lúc lên phòng, anh cứ đi ra đi vào toilet đến 8-9 lần rồi".
Thấy chồng như vậy, tôi bật hẳn dậy, bật đèn lên nhìn. Anh xã tôi lúc này mặt tái nhợt, mồ hôi thì vã ra như tắm. Tôi cuống lên lật hết đồ đạc của mình tìm gói thuốc trị đi ngoài cho chồng uống. Anh xã tôi uống rồi nhưng tần suất chạy vào nhà vệ sinh của anh đêm đó vẫn không thuyên giảm.
Quá lo lắng cho chồng, tôi lao xuống gõ cửa phòng mẹ chồng kêu bà lên phòng tôi nhờ chút việc. Thấy vẻ mặt tôi hốt hoảng, mẹ chồng và em chồng chạy lên phòng tôi luôn. Em chồng tôi vừa chạy lên vừa trêu chọc: "Chắc chị làm quá nên anh em mới làm sao đó phải không?". Vì bối rối và lo lắng cho chồng nên tôi cũng bơ luôn lời em chồng nói.
Khi mọi người nhà chồng có mặt ở phòng tôi, chồng tôi vẫn nằm im rên hừ hừ trên giường. Nhìn cảnh tượng đó, ai cũng thấy thương. Chồng tôi lúc này nhìn bộ dạng rất thê thảm khác hẳn với hình ảnh chú rể hào hoa đầy sức sống trong lễ cưới trước đó ở nhà hàng.
Mẹ chồng tôi vội lao lên giường và sờ trán con trai. Bà hỏi tôi liên tiếp mấy câu. Tôi cũng không nhớ mình trả lời bà những gì, chỉ có sao nói thế. Thấy chồng tôi lúc này lại sốt cao nên mẹ chồng lắp bắp bắt em chồng xuống nhà gọi taxi đưa anh vào viện gấp.
Khi xe đến, các chị em chồng dìu chồng tôi vào xe và nhập viện dưới sự hộ tống của cả nhà. Cả nhà chồng đã theo vợ chồng tôi vào viện ngay đêm tân hôn của 2 đứa. Vừa nhập viện, anh đã được bác sĩ chạy ra thăm khám và kết luận, anh bị ngộ độc thức ăn, tiêu chảy cấp phải truyền nước khẩn cấp.
Sau hơn 2 tiếng chồng nhập viện, thấy sức khỏe của anh đã ổn định hơn nên cả nhà chồng lục đục kéo nhau về nhà nghỉ ngơi. Lúc đó cũng đã 5 giờ sáng. Chỉ còn mình tôi ở bệnh viện với chồng, lúc này tôi cũng quên mất mình vừa làm đám cưới hồi chiều. Thỉnh thoảng, tôi lại sờ trán xem cơn sốt của chồng đã hạ chưa. Thỉnh thoảng, tôi lại dắt chồng đi toilet. Thỉnh thoảng tôi lại lau mặt, lau người cho anh. Có thể nói ngay đêm tân hôn đầu tiên của hôn nhân, tôi đã làm xuất sắc nhiệm vụ chăm chồng đau ốm. Nhìn chồng nằm đó mà tôi cứ thấy vừa thương vừa buồn cười.
Sau một đêm truyền nước và uống thuốc men đủ đầy, trưa hôm sau, chồng tôi cũng được ra viện. Cả nhà chồng lại chạy vào đón chồng tôi về. Lúc này, anh đã tươi tắn và tỉnh táo hơn trước. Ngồi trên xe, ai cũng trêu đùa bảo vợ chồng tôi có đêm tân hôn nhớ đời. Mà không riêng gì chồng tôi, với tôi đêm tân hôn ấy cũng là cái đêm nhớ đời thật.
Thực sự, cho tới bây giờ, tôi và cả anh xã đều nghĩ, đêm tân hôn của chúng tôi là một đêm động phòng theo đúng nghĩa đen luôn.
Theo Eva
Chết sững với màn kịch che giấu chuyện ngoại tình của vợ Tôi đứng như chết trân khi những lớp màn của vở kịch bắt đầu lộ ra, vợ tôi đã cố tình dựng lên màn kịch này để che giấu chuyện ngoại tình của mình. Ngày cưới, mẹ tôi nắm tay tôi và nói: "Trong gia đình, quan trọng nhất là niềm tin dành cho nhau, nếu niềm tin mà mất thì tình yêu...