Cái kết lặng người từ câu chuyện 2 học sinh nghỉ phổ thông tự học ở nhà
Câu chuyện gia đình 2 học sinh quyết định dừng học ở phổ thông để học ở nhà thu hút sự quan tâm của dư luận, dù đang trong những ngày nghỉ lễ.
Báo T.uổi Trẻ ngày 2/5 đăng câu chuyện về gia đình anh Đặng Quốc Anh và chị Lê Thị Thanh – cha mẹ của 2 cháu Nhật Anh (19 t.uổi) và Thái Anh (14 t.uổi). Anh chị đều là giảng viên Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông TP.HCM, ông ngoại là nhà giáo. Cả hai con trai nhà anh chị đều học tiểu học, trung học ở trường công lập. Sau đó, nhận thấy những bất cập khi theo học tại hệ thống này, năm 2014, anh Quốc Anh xin nghỉ làm giảng viên để ở nhà đảm trách việc dạy dỗ con cái.
Bài viết thu hút sự quan tâm của dư luận, trong thời điểm ngành giáo dục đang thực hiện thay đổi về chương trình phổ thông.
“Có nhiều điều bất cập trong nhà trường mà bản thân là một nhà giáo, tôi cảm thấy rất bức xúc và bế tắc – chị Thanh giải thích nguyên nhân cho quyết định dừng học này. Chồng chị cho biết thêm, những bất cập đó là chuyện học sinh bị đối xử bất công khi không học thêm, các hình phạt phản giáo dục, cách tổ chức lớp học không phù hợp,v.v
Hiện tại, cả hai anh em đều đang luyện thi chứng chỉ quốc tế về trung học IGCSE (The International General Certificate of Secondary Education), học tiếng Anh, học đàn (Nhật Anh học đàn ghita, Thái Anh học piano), tập thể dục, làm việc nhà…Tháng 9-2016, Thái Anh thi IELTS đạt 8.5 khi chưa tròn 13 t.uổi. Riêng Nhật Anh thi IELTS vào tháng 7-2015 đạt 8.0.
Dự kiến Nhật Anh thi lấy chứng chỉ quốc tế IGCSE vào tháng 5/2017, nếu đậu thì gia đình tôi sẽ cho cháu du học ở một nước có nền giáo dục tiên tiến. Từ tháng 2/2017, Thái Anh nhập học lớp 9 tại một trường quốc tế trên địa bàn TP.HCM.
Anh Quốc Anh cho hay, để khắc phục những hạn chế của việc học ở nhà như kỹ năng giao tiếp, môi trường giao lưu với bạn bè, anh chị đã cho con tham gia các cuộc thi hùng biện; tham dự những sự kiện về giáo dục, về khoa học… Lớp dạy kèm của anh tại nhà cũng có nhiều học sinh cùng trang lứa với con anh.
Nói với phóng viên T.uổi Trẻ, Nhật Anh cho biết: “Khi tự học, em đã thay đổi quan niệm học tập: trước đây học để có điểm vì có điểm mới lên lớp được, bây giờ tự học thì học để có kiến thức cho bản thân, học vì mình muốn tìm hiểu, sau đó mới đến điểm số”.
Video đang HOT
Tự học tại nhà – thuật ngữ “homeschooling” – là một phương thức giáo dục đã có ở một số nước trên thế giới, khá quen thuộc ở Mỹ. Những năm gần đây, một số gia đình Việt Nam đang dạy con theo phương thức này. Câu chuyện của gia đình anh Quốc Anh với những kết quả ban đầu về năng lực học tiếng Anh của 2 học sinh củng cố thêm niềm tin của số ít phụ huynh đang kiên trì theo hướng homeschooling.
Chỉ một ngày sau khi đăng tải, câu chuyện đã thu hút sự quan tâm lớn với nhiều ý kiến trái chiều.
Tiến sĩ Nguyễn Minh Hòa trong bài bình luận “Tự học tại nhà, còn sự lựa chọn nào khác” đăng tải ngày 3/5 là một trong số 84,7% độc giả đã bấm vào mục”Ủng hộ” trong một thăm dò trên báo T.uổi Trẻ (với hơn 5.000 người) cho biết, anh hiểu những người khác sẽ nghĩ như mình, ủng hộ một sự lựa chọn dù không có nghĩa là mình có thể làm được, bởi không phải gia đình nào cũng có những điều kiện thuận lợi như anh Quốc Anh và chị Thanh.
“Con số 84,7% khiến chúng ta phải suy nghĩ, khiến chúng ta phải cùng nhau bày tỏ thái độ về một nền giáo dục đang có vấn đề. Tôi dám chắc một điều rằng sự lựa chọn này không dễ dàng với anh Quốc Anh và chị Thanh, đó là lựa chọn đau đớn cuối cùng sau những giày vò và bế tắc”.
Kết thúc bài bình luận ngắn gọn, TS Hòa nêu một dẫn chứng, khiến cho những người quan tâm tới giáo dục nước nhà không thể không suy ngẫm:
“Có rất nhiều lãnh đạo của các trường, của ngành giáo dục luôn nói rằng giáo dục VN ưu việt, thậm chí có thứ hạng trên thế giới, nhưng rốt cuộc đều gửi con cái mình đi học ở nước ngoài, mà không cho chúng thụ hưởng sự ưu việt đó của nền giáo dục nước nhà (!)”.
Theo Song Nguyên (VNN)
3 ngày nghỉ lễ, tôi đã làm điều dại dột với mối tình đầu
Vậy là cả tối hôm ấy tôi và anh không một mảnh vải che thân nằm bên nhau, hai đứa đã có một mối tình đầu thật trọn vẹn.
Kỷ niệm mối tình đầu cứ ùa về, dường như chúng tôi đang sống trong quá khứ và quên hết hiện tại. (Ảnh minh họa)
Chuyện đã qua gần 1 tuần rồi nhưng hôm nay tôi mới dám viết ra đây vì không biết phải làm sao để bớt mặc cảm tội lỗi.
Tôi và anh đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố và làm việc rồi lấy nhau sinh sống luôn ở nơi đô thị hào hoa. Hai vợ chồng với mức lương vừa đủ nuôi 4 miệng ăn cũng chẳng có gì lấy làm dư giả nên chúng tôi cảm thấy rất sợ những ngày nghỉ dài ngày.
Anh đến từ Cao Bằng còn tôi ở Quảng Bình nên cứ mỗi kỳ nghỉ ai cũng muốn được trở về quê của mình cho thoải mái. Vậy là những ngày lễ Tết hiếm khi chúng tôi trở về quê vì không muốn vợ chồng cãi vã nhau với lại về quê cũng tốn t.iền lắm.
Mấy hôm trước nghe mẹ tôi gọi điện ra bảo bố ốm nặng nên cố gắng sắp xếp cho cả gia đình về thăm ông một lần. Tưởng đưa ra lí do đó sẽ rất hợp lí để chồng đồng ý về quê vợ vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh này. Thế mà anh còn bảo: "Anh cũng muốn về quê nhà lắm rồi, thôi quê ai người ấy về". Dù giận chồng lắm nhưng được về thăm bố là tốt rồi.
Mỗi người chăm được một đứa nhỏ, nhìn cảnh gia đình lại chia nửa mà cảm thấy thật buồn, tôi không biết khi nào chồng tôi mới về quê tôi được đây.
Được trở về thăm quê tôi hạnh phúc vô cùng, bố tôi mới phát hiện bệnh ung thư có lẽ giai đoạn cuối nên mệt lắm nhìn ông tiều tuỵ mà tôi xót xa chẳng biết làm gì, chỉ biếu bố ít t.iền để ông ăn những món bố thích.
Ngày hôm sau là buổi họp lớp, hôm đó đi họp, tôi gặp lại mối tình đầu hồi học cấp 3. Chúng tôi trò chuyện suốt buổi những ký ức tình yêu học trò cứ dần hiện về trong trái tim hai đứa. Tan bữa tiệc đám bạn đã về hết chỉ còn hai đứa chúng tôi chưa ôn lại hết chuyện ngày xưa nên vẫn còn ngồi đấy uống cà phê.
Anh chở tôi đi về những nơi có dấu chân của hai đứa, kỷ niệm mối tình đầu cứ ùa về, dường như chúng tôi đang sống trong quá khứ và quên hết hiện tại. Bỗng dưng anh rủ tôi: "Anh và em vào phòng nghỉ đi, chỉ một lần thôi, ngày xưa yêu nhau suốt 3 năm học, hai đứa vẫn muốn giữ cho nhau. Bây giờ tại sao chúng ta không hoàn thành nốt tâm nguyện còn dở dang ngày ấy". Không hiểu tại sao tôi không thể chống cự nổi những lời ngọt ngào ham muốn thể xác, tôi quên mất mình đã có chồng con.
Cảm giác tội lỗi mặc cảm cứ đè nặng lên tâm trí khiến tôi không tài nào chợp mắt. (Ảnh minh họa)
Cửa phòng mở ra hai đứa chúng tôi lao vào nhau như con thiêu thân, dường như chúng tôi đang sống cho chính mình, những giây phút ngọt ngào hạnh phúc cứ lan toả xốn sang trong lòng tôi. Vậy là cả tối hôm ấy tôi và anh không một mảnh vải che thân nằm bên nhau, hai đứa đã có một mối tình đầu thật trọn vẹn.
Hết 3 ngày nghỉ, tôi về nhà. Giây phút gặp lại chồng tự nhiên tôi thấy như vừa làm một chuyện gì có lỗi mà không thể nói ra. Tôi không dám nhìn vào mắt chồng, mặc cho anh hồ hởi hỏi han trò chuyện cùng tôi, các con ríu rít gọi mẹ còn tâm trí tôi như đang treo trên cây.
Chưa bao giờ tôi nói dối hay giấu giếm anh điều gì, hai vợ chồng tôi có chuyện gì cũng luôn tâm sự cùng nhau. Cảm giác tội lỗi mặc cảm cứ đè nặng lên tâm trí khiến tôi không tài nào chợp mắt, giá mà lúc đó chúng tôi đừng tách ra khỏi đám bạn thì đâu có chuyện tồi tệ này.
Các bạn tôi phải làm sao để thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi này đây?
Theo Afamily
Bỏ chạy khỏi ngành ngân hàng vì sếp trọng dụng con cháu, áp lực khủng khiếp Môi trường trọng dụng "con cháu", "quan hệ gửi gắm", áp lực doanh số khủng khiếp, những vụ án phanh phui liên quan cho vay ngày càng nhiều, nhưng nhiều khi vẫn phải nhắm mắt làm liều để đạt chỉ tiêu... khiến nhiều sếp và nhân viên tín dụng bật bãi. Từng giữ chức Phó phòng của một Chi nhánh ngân hàng lớn...