Cái kết đẹp của người vợ ghen khôn
Với chị, chỉ cần anh ấy biết lỗi và sửa lỗi thì chị có thể tha thứ và giữ cho anh hình ảnh đẹp trong mắt các con, đó mới là điều còn lại mãi mãi.
Khi anh còn sống, tôi hay sang chơi nhà anh chị, họ là hàng xóm của tôi. Có hôm tối sang chơi thấy anh đang ngồi sửa lại chiếc áo khoác cho chị, tôi ngạc nhiên nói: “Anh khéo tay thế!”. Anh cười hiền. Chị nói: “Anh ấy nấu cơm ngon hơn chị đấy”. Và họ đã sống bên nhau hơn 50 năm.
Ảnh minh họa
Tôi tò mò hỏi chị, đã khi nào chị ghen với anh không, chị cười: “Ai mà chẳng ghen nhưng ghen thế nào để khỏi xấu mặt chồng và làm cho họ tỉnh ra là cả một quá trình nghĩ suy khó khăn lắm em ạ”.Chị kể cho tôi nghe một tình huống khó xử của chị về mối quan hệ ngoài luồng của anh ấy. Anh chị làm việc ở một cơ quan bộ, anh là cán bộ quản lý cấp phòng, chị làm nhân viên ở phòng khác. Những lúc nghỉ trưa hoặc có việc gì đó của gia đình cần gấp, chị mới đến phòng riêng của anh để trao đổi. Với đặc trưng công việc của mình, phòng làm việc của anh luôn đóng cửa để khỏi ảnh hưởng đến phòng khác.
Có một lần, việc gia đình cần có ý kiến của anh ngay nên chị vội vàng đến phòng anh. Chị gõ cửa, một lát sau mới thấy anh ra, chị thấy một người phụ nữ lạ khá xinh đang ngồi ở đó rất nghiêm chỉnh. Khi cô gái đứng lên chào chị, chị thoáng nhìn thấy mấy chiếc khuy áo ngực của cô cài sai vị trí khiến cho tà áo bị dúm lại. Chị tươi cười chào cô và nói thầm vào tai cô: “Để chị cài lại cho em khuy áo ngực, em cài sai rồi trông kỳ lắm!”. Chị nói nhỏ nhưng tiếng của chị rất trong và rõ nên lọt vào tai người chồng. Mặt anh đỏ rực, còn cô ta ấp úng cám ơn chị rồi xin phép ra ngoài. Chỉ còn lại hai vợ chồng, chị báo cho anh công việc của gia đình rồi bước ra khỏi phòng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Chị kể, lúc ấy, khi bước ra ngoài, tim chị như bị bóp lại, máu dồn lên mặt, chị cố về phòng làm việc của mình và xỉu đi. Mọi người sợ quá đến nâng đầu chị dậy và pha nước đường gừng cho chị uống vì họ tưởng chị hạ đường huyết như những lần trước. Khi biết chị mệt, anh hốt hoảng đưa chị về nhà. Về đến nhà, chị bảo anh: “Em không sao đâu anh, chắc em bị cảm thôi”. Rồi chị vào bếp nấu cơm.
Các con đi học về ríu rít ngồi vào bàn ăn. Chị ngồi ăn cơm, nói chuyện với các con nhưng miệng đắng ngắt. Sau bữa cơm, chị vào phòng ngủ, lôi mấy chiếc áo đứt khuy của đứa con trai khâu lại cho nó, nhưng tay run rẩy mãi không tra được khuy áo, chị cứ trân trân nhìn vào những chiếc khuy áo. Chúng vô hồn nhưng lòng chị đau nhói. Anh bước vào phòng, cả hai im lặng.
Một lát sau anh quỳ xuống bên chị, giọng nhẹ chỉ có thể cho hai người nghe được: “Tha lỗi cho anh, hãy tha lỗi cho anh…”. Với chị, chỉ cần anh ấy biết lỗi và sửa lỗi thì chị có thể tha thứ và giữ cho anh hình ảnh đẹp trong mắt các con, đó mới là điều còn lại mãi mãi. Nay anh đã đi xa mãi mãi, chị nói về anh với niềm thương nhớ khôn nguôi, còn các con chăm sóc mẹ chu đáo và luôn nhắc tới người cha vui vẻ đáng kính. Tôi biết, các cháu rất kính yêu bố mẹ và gia đình hạnh phúc là món quà vô giá trong cuộc đời mỗi con người.
Theo GĐVN
Tôi người phụ nữ chứng kiến cảnh chồng say tình tại phòng làm việc
Chứng kiến chồng say tình tại phòng làm việc...
Chồng tôi là người đàn ông rất thành đạt, Phó GĐ Cty lớn chuyên về kinh doanh vật liệu xây dựng. Tôi kém chồng hơn mười tuổi, xinh đẹp và là người phụ nữ khá yên phận. Sự đổ vỡ trong gia đình là một cú sốc ghê gớm đối với tôi. Hôm đó, Cty chồng tôi liên hoan khi doanh số vượt mức, vừa là để thưởng cho nhân viên, vừa là để củng cố lại sự phát triển. Một bữa tiệc đứng linh đình tổ chức tại Cty. Chồng tôi bảo tôi mang đồ ăn về cho bố mẹ chồng, vì bố mẹ chồng tôi quá già, anh ấy muốn ông bà chứng kiến sự thành đạt của con cái. Tôi vội vã mang cơm về cho bố mẹ rồi cho hai đứa con ăn uống xong, quay trở lại Cty. Lúc này, bữa tiệc vẫn đang sôi nổi, ngó quanh không thấy chồng đâu, tôi đi vào phòng làm việc của chồng, chỉ định ngồi nghỉ ngơi một lát cho khoảng thời gian đi lại vừa xong. Nhưng khi vừa mở cửa, tôi thấy cảnh tượng kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến. Chồng tôi và cô thư ký không có mảnh vải nào trên người. Tôi như bị đơ khi nhìn cảnh tượng đó. Hai kẻ đang say nhau ấy bị giật mình khi tiếng kẹt cửa, còn tôi vùng bỏ chạy như con thú bị mũi tên xuyên bất ngờ vào chỗ hiểm. Tôi lao về nhà, chạy một mạch lên tum, ngồi ủ rũ, cắn môi đến chảy máu ròng ròng. Nỗi đau lớn đến mức, tôi không còn thấy đau đớn.
"Hai kẻ đang say nhau ấy bị giật mình khi tiếng kẹt cửa, còn tôi vùng bỏ chạy."
Một tuần liền, tôi "cấm cung" trong phòng riêng, không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ uống nước lọc cầm hơi. Bảy ngày trong phòng tôi suy nghĩ xem mình sẽ sống tiếp với người chồng phản bội trơ trẽn kia thế nào? Tôi sẽ quên đi, tha thứ hay tôi sẽ ly hôn ôm theo hai đứa con với hai bàn tay trắng? Cuối cùng, tôi đã chọn cách mà chính bản thân tôi cũng không ngờ. Tôi vẫn chấp nhận sống với chồng tôi và mỗi lần anh đòi quan hệ, tôi đều nằm yên cho anh thích làm gì thì làm. Cơ thể tôi không những không đáp lại cho anh bất cứ yêu thương nào, mà chỉ có sầu hận. Tôi căm thù người đàn ông này vô cùng.
Sau ba năm sống trong tình trạng yêu "khúc gỗ", anh bắt đầu thấy nản, và tôi cũng thực sự "cạn tình". Anh muốn nhường ngôi nhà, bố mẹ anh và hai con cho tôi. Vì tôi và ngôi nhà này đã có sự gắn bó. Còn tôi, tôi chỉ mong được giải phóng khỏi anh, sự phản bội đáng kinh tởm. Nhưng tôi thấy sự căm thù khiến tôi trở thành người đàn bà không phải vừa. Tôi không chịu để anh "rời khỏi tôi" dễ dàng thế...
"Bòn rút" tiền của chồng...
Cuộc sống địa ngục kéo dài mãi sẽ mệt mỏi. Nhưng tôi không thể ly hôn, cùng hai đứa con bỏ đi và không có đồng xu dính túi. Vì từ trước tới nay, mọi chi tiêu trong gia đình, tôi đều được chồng đưa cho hằng tháng. Kể từ khi tôi quyết định sống "bằng mặt nhưng không bằng lòng", tôi quyết định lập chiến dịch bòn rút tiền của chồng.
Từ những việc nhỏ nhất như có giỗ chạp hoặc đi lễ, học hành cho con, tôi đều yêu cầu chồng đưa số tiền gấp đôi, gấp ba thực tế. Và cho đến bây giờ, tôi đã có một ngôi nhà riêng, để có thể yên tâm cho cuộc sống độc thân không chồng của mình.
Chồng tôi là người làm kinh doanh, anh ấy thừa biết tôi "bòn tiền" của anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn đáp ứng tất cả mọi đòi hỏi của tôi. Có lần, như đoán được mục đích của tôi, chồng tôi nói: "Thôi, đằng nào em cũng chịu đựng sự việc này ba bốn năm rồi. Hãy cố chịu đựng thêm, đừng ly hôn nữa. Vì con sắp vào cấp ba rồi. Ly hôn sẽ làm khổ con".
Nghe chồng nói, tôi cũng xuôi xuôi. Nhưng hình ảnh phản bội của chồng tôi ngày trước khiến tôi vẫn ghê tởm và không thể yêu anh được. Tôi không thể gần gũi anh như người đàn bà đang yêu, được yêu... Và cuối cùng, tôi vẫn quyết định đi con đường riêng sau bao day dứt, dằn vặt.
Hiện giờ, chồng tôi đã công khai tình mới, còn tôi đã có ngôi nhà riêng nhưng vẫn sống với bố mẹ chồng và hai con. Tôi không hề thấy ghen tuông khi thấy chồng tôi có bồ mới. Với tôi, điều ấy không hề làm tổn thương đến tôi vì tôi không còn yêu anh nữa.
Theo VNE
Mang cơm cho chồng thấy anh đang hăng say với thư ký, tôi mua thứ đó trộn vào cơm và... Đến khi lên tới phòng làm việc của chồng, thấy phòng anh sáng đèn nhưng khóa trái, tôi mới hé mắt nhìn qua khe cửa sổ thì chết điếng khi thấy anh đang hăng say đè ngửa cô thư ký ra bàn để "họp". (Ảnh minh họa) Chồng tôi làm giám đốc nhưng chả mấy khi anh ra ngoài ăn vì bụng dạ...