Cái kết đắng của cô gái trẻ “làm gái” để… trốn học
Khi gặp Xuân ở cái quán sập sệ nằm tại một huyện ngoại thành Hà Nội, cô vẫn còn rất “ảo tưởng” về cuộc đời mình.
Cách đây 10 năm, Xuân 18 tuổi, học lớp 11 trường làng quê ở Nam Định. Vốn học hành lúc nào cũng đứng thứ nhất lớp từ dưới lên cho nên Xuân cảm thấy việc học chẳng khác gì cực hình. Bố mẹ thì luôn thúc giục phải cố gắng lên, nếu không hết lớp 12 sẽ không thi đậu vào trường nào, rồi lại “vô công rồi nghề”, thất nghiệp chẳng ai nuôi.
Chuẩn bị hết năm lớp 11, áp lực việc học càng lớn khi bố mẹ Xuân bắt cô phải học thêm để chuẩn bị thi tốt nghiệp vào năm sau, Xuân trốn học thường xuyên. Bị bố mẹ đánh vì trốn học, Xuân giận dỗi bỏ nhà lên Hà Nội ở với một chị cùng quê đang làm ở một quán cà phê. Thấy Xuân là một cô gái tuy đầu óc không được sáng láng nhưng lại có vẻ bề ngoài nõn nà, mơn mở, chị bạn khuyên Xuân nên “kinh doanh vốn tự có” sẽ kiếm được bộn tiền mà lại không phải học hành. Hơn thế nữa, lại được đàn ông “chiều chuộng” sẽ rất sung sướng.
Đôi mắt Xuân lại trở nên hoang hoải, sợ sệt, nuối tiếc – Ảnh minh họa
Cứ nghĩ được thoát khỏi việc học hành là Xuân đồng ý ngay. Được chị bạn dắt mối, Xuân vui vẻ kiếm tiền bằng cách đánh đổi đời con gái cho những kẻ ham của lạ mua dâm. Không như những cô gái khác cảm thấy xấu hổ hay đau đớn khi phải “bán trôn nuôi miệng”, Xuân lại lấy làm tự hào khi kể về cái “nghiệp” của mình: “Em lên Hà Nội được 2 tuần thì bắt đầu đi khách, trung bình mỗi ngày “đi” khoảng 10 đến 20 khách, từ sáng đến đêm liên tục nhưng em không thấy mệt mà còn thấy vui vì dù sao đó cũng là cái lạc thú khi quan hệ với đàn ông. Em còn trẻ nên rất nhiều đàn ông săn đón. Có những anh còn đi xe từ trung tâm Hà Nội về để “mua rau sạch”. Gắn cái mác “rau sạch” nên tiền đi khách của em cao hơn những cô gái đã “nhẵn mặt” ở huyện”.
Khi được hỏi số tiền mỗi lần “đi khách” có đủ sống không thì Xuân cho biết: Mỗi cuộc vui trung bình cô được trả 200-300 ngàn đồng. Ngày nào đi từ sáng đến đêm tầm 30 “cuốc” thì Xuân kiếm được khá nhiều tiền. Tuy nhiên, có tiền mà không mất “vốn”, Xuân thường vung tay mua sắm quần áo, son phấn và sa vào những chốn ăn chơi, vũ trường. Vì thế nên cô cũng không dư dả đồng nào. Hơn một năm “ làm gái”, Xuân vẫn tứ cố vô thân.
Video đang HOT
Một ngày, bố Xuân tìm được cô sau nhiều ngày Xuân bỏ đi mất tích, ông đã đánh Xuân ngay trước mặt những “đồng nghiệp” và tuyên bố từ mặt con gái. “Lúc ông đánh em em rất tức, chỉ muốn không bao giờ nhìn mặt ông nữa. Thế nhưng em thực sự đã sai rồi, vì giá như hôm ấy em nghe lời ông theo về quê thì có lẽ cuộc đời em đã khác”, không còn kể với giọng tự hào về khả năng “đi khách” của mình, giọng Xuân trầm xuống, đôi mắt nhìn xa xăm như nhớ về cuộc sống êm đềm nơi quê hương.
Làm nghề bán dâm được 2 năm, Xuân không còn là “rau sạch” nữa mà trở thành một món hàng cũ đối với những gã đàn ông thượng vàng hạ cám. Những cô gái mới hơn, trẻ hơn đã “vợt” những khách hàng béo bở, còn Xuân dù ngày tiếp đến 30 lượt vẫn chẳng đủ ăn đủ mặc, vì rớt giá chỉ còn 50-100 ngàn một lượt đi khách. Cái “thú vui” xác thịt mà cô được hưởng thụ ngày mới vào nghề được thay bằng những cuộc truy hoan dày vò không tương tiếc của những gã đàn ông mua dâm với giá rẻ.
“Đàn ông nhiều người chẳng tử tế gì. Hồi em còn mới mẻ, bọn họ rất nâng niu, trân trọng, thậm chí còn làm cho mình cảm thấy khoái cảm. Nhưng khi mình cũ đi, rớt giá thì họ dùng như rẻ rách, lại còn bắt em phục vụ họ đủ kiểu. Mỗi lần quan hệ xong, em mệt mỏi rã rời, chỉ muốn bỏ nghề. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại em chẳng biết làm gì để sống vì còn chưa học xong lớp 12, về quê thì chắc chắn bố em sẽ đánh em nên thân. Cứ bảo cố lên để dành dụm chút tiền làm nghề khác nhưng càng ngày càng ế khách, giá thì bèo nên em cũng chỉ đủ chi tiêu cho cuộc sống tối thiểu”, Xuân ngậm ngùi nhớ về quá khứ.
Nhưng đó vẫn chưa phải là ác mộng đối với cô gái trẻ, vì Xuân có thai với một khách làng chơi mà không biết, vẫn cứ tiếp khách. Chính vì thế đến lúc bị xảy thai Xuân phải nằm viện một mình, không ai chăm sóc, lúc ra viện cũng một mình, Xuân suy sụp tinh thần và ốm yếu dần đến mức cô từ 45 cân sụt suống 35 cân. Không thể tiếp khách với thân hình tiều tụy da bọc xương, Xuân đành bỏ nghề đi bán vé số. Nhưng ngay cả việc bán vé số cũng khó bởi cô không nhanh nhẹn như mấy đứa trẻ con chạy khắp phố phường nên cuộc sống cũng chật vật mưu sinh.
“Hồi ấy, nhiều người bảo em bị như thế cũng là cái may, nếu không chẳng biết bao giờ mới bỏ được cái nghề làm gái, có khi lại dính si đa lúc nào không hay. Bây giờ hàng ngày em đi bán bánh mỳ dạo cũng kiếm được đồng ra đồng vào. Làm riết cũng được 7, 8 năm rồi, cũng đi lang thang khắp nơi. Em thường cố bận rộn để không nghĩ ngợi nhiều. Cho đến bây giờ, quyết định bỏ học lên Hà Nội làm gái bán hoa là quyết định bồng bột, ngu ngốc nhất đời em. Nếu có thể quay trở lại em sẽ học hành tử tế, kiếm một công việc tử tế và lấy một người chồng tử tế, sinh những đứa con. Nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng”, Xuân vừa nói vừa xoa xoa những ngón tay gầy guộc vào nhau. Mới chưa đến 30 mà trông cô như đã gần 50 bởi sự già nua, khắc khổ với cơ thể gầy gò, yếu ớt.
Xuân cho biết, mấy đứa em cô đang học cao đẳng, đại học ở Hà Nội, thỉnh thoảng chúng có ghé qua thăm nhưng chẳng đứa nào mặn mà, bởi khi cô bỏ nhà đi, chúng còn bé xíu nên bây giờ tình cảm cũng xa cách. Còn bố mẹ cô thì ốm yếu, và giờ đã gần như lãng quên rằng họ đã từng có một cô con gái hư hỏng.
Nói chuyện cho đến khi ánh chiều tà ngả xuống, Xuân xin phép phải đẩy xe hàng đi bán. Nhìn cái dáng nhỏ liêu xiêu sau chiếc xe đẩy, nhiều người lầm tưởng rằng đó là một bà lão. Những sai lầm của tuổi trẻ đã khiến một cô gái phải trả cái giá quá đắt.
Theo GĐVN
Bi kịch của người đàn bà trượt dốc vì ma túy
Nghiện ngập, buôn bán ma túy, làm gái mại dâm, đó là tất cả những gì Lê Thị Nga đã làm để phải trả một cái giá đắt.
Nga sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Hà Nội. Mẹ bán quán ăn vỉa hè, còn bố làm nghề tự do. Có lẽ vì cuộc sống nghèo khó, vì thói cục súc của người cha đã đẩy Nga sớm vào con đường sa ngã. Chào đời được 3 tháng, thì bố chị phải tù vì tội đánh bạc. Cuộc sống của mẹ con Nga lúc này càng thêm khó khăn, túng bấn hơn.
Ngoài giờ đến trường, Nga lại đi làm thêm phụ giúp mẹ và kiếm thêm tiền trang trải việc học hành. Hết bán vé số lại làm thuê, rửa bát ở nhà hàng. Vì nghèo khó cho nên Nga cảm thấy yêu quý đồng tiền hơn hết thảy. Càng ngày, Nga càng đam mê kiếm tiền hơn khiến sức học tụt dốc không phanh. Năm lớp 10, Nga không đủ điểm để lên lớp. Chán nản, cô bỏ học luôn và tìm cách buôn bán kiếm tiền và chủ tâm kiếm một người chồng giàu có để có cuộc sống sung sướng.
Ảnh minh họa
Thế rồi cầu được ước thấy, cô gặp một "đại gia" vàng đeo lủng lẳng đầy cổ, vung tiền không tiếc tay. Năm 18 tuổi, Nga đã theo chồng về một căn nhà khang trang ở quận Ba Đình (Hà Nội) mà chẳng cần tìm hiểu xem gốc gác của chồng ra sao. Nhưng hạnh phúc đâu phải là thứ dễ kiếm, cứ ước là được ngay. Đến khi về chung sống với nhau, Nga mới biết anh chồng có tật ham chơi cờ bạc. Nhiều lần khuyên can chồng không được, tức mình, Nga cũng chơi cùng để "có mất cho mất tất cả, như thế chồng mới sợ không nghiện cờ bạc nữa". Nhưng thói đời cờ bạc một khi đã ăn vào máu thì khó dứt được ra. Rồi Nga cũng bị "ma cờ bạc" dụ dỗ lúc nào không hay.
Lao vào cờ bạc, hai vợ chồng như thể có đồng minh, cứ thay nhau chơi cho đến khi cái nhà cũng phải bán đi. Ban ngày, Nga lại đi bán nước vỉa hè, "đại gia" thì chạy xe ôm kiếm sống. Tối được đồng nào hai vợ chồng lại ngồi chiếu bạc. Nhưng càng đánh lại càng thua nặng. Đến khi được người bạn của chồng Nga gợi ý có món thuốc lạ, hút vào tỉnh táo, đánh bài dễ thắng hơn, Nga cũng thử.
Quả thật, những điếu thuốc lạ ấy giúp Nga tỉnh táo hơn hẳn và liên tiếp thắng bạc khiến hai vợ chồng càng ham bạc và ham thuốc. Đến lúc không thể bỏ được nữa Nga mới biết là mình nghiện heroin. Sau một lần chích ma túy, chồng Nga bị sốc thuốc chết. Còn lại một mình, Nga càng buồn chán và lao vào cờ bạc và ma túy như thiêu thân.
Hết tiền hút, Nga như quay quắt trong những cơn nghiện nửa tỉnh nửa mê. Theo lời một người bạn dẫn dắt, Nga bắt đầu đi bán lẻ ma túy để có tiền hút tiếp. Năm 2012, Nga bị công an bắt giữ về hành vi buôn bán trái phép chất ma túy và đưa đi cải tạo. 3 năm sau trở về địa phương, không nghề nghiệp, không gia đình, chán nản, buồn rầu, Nga lại tìm đến ma túy giải sầu. Và rồi Nga lao vào cuộc tình chóng vánh với một người đàn ông tên Quý trong một lần lang thang ở ga. Quý cũng là một kẻ nghiện ma túy. Như cá gặp nước, Nga với Quý thành một cặp ăn ý trong việc mua bán ma túy và lẩn trốn công an. Khi hết tiền, Nga sẵn sàng qua đêm với một trong những đồng bọn nghiện ngập để lấy ma túy xài qua cơn nghiện hoặc làm gái đứng đường.
Trong một lần "đi khách", Nga bị công an bắt giữ về tội bán dâm và bị đưa vào trung tâm phục hồi nhân phẩm ở Ba Vì. Vài tháng sau ra trại, vẫn không xin được việc làm, Nga rơi vào bế tắc. Được một người bạn cũ tên Vân trong trung tâm phục hồi nhân phẩm mách nước, Nga theo chị ta đi buôn tiền giả.
Một ngày cuối năm, trời mưa phùn lạnh buốt, Nga cùng Vân thuê xe ôm vượt đường tiểu ngạch sang Trung Quốc. Sau gần 4 tiếng chạy xe máy đường rừng, Nga được chở vào một nhà dân sau dãy núi hun hút. Lúc này Nga mới hoảng sợ nhận ra mình bị lừa bán, định chạy trốn nhưng cô bị một nhóm thanh niên bặm trợn ngăn lại. Chúng đánh đập, đe dọa cô, nếu không có tiền thì đừng mong bỏ trốn. Không tiền, không biết tiếng Trung, lại bị cơn nghiện vật lên vật xuống, Nga đành cắn răng chịu đựng. Cứ mỗi lần lên cơn nghiện, Nga lại bị cởi trần dìm mình vào bể nước lạnh. Nhờ thế mà cơn nghiện giảm dần.
Bị nhốt một tháng, Nga tiếp tục bị bán sang tay chủ nhà chứa khác và bị ép làm gái mại dâm. Nỗi khỏ nhục khi bị bắt tiếp khách một ngày tới 30 lượt khiến Nga tuyệt vọng, kiệt sức, ốm triền miên. Người cô gầy sọp đi nhanh chóng cho đến lúc gần như chỉ còn da bọc xương, chủ chứa thấy không còn tác dụng nên đưa cô xuống làm dọn dẹp phòng sau khi các "đồng nghiệp" khác tiếp khách. Sự canh gác được nới lỏng hơn khi ở thân phận "làm gái", Nga nhân cơ hội bỏ trốn trong một đêm mưa và may mắn "vượt biên" về được Việt Nam. Sau bao nhiêu lần thừa sống thiếu chết, Nga nhận ra chỉ có thể sống yên ổn nếu như làm một người lương thiện.
Đoạn tuyệt được ma túy, đoạn tuyệt được cờ bạc, Nga đang nỗ lực thay đổi bản thân. Hàng ngày cô đi bán hàng rong để kiếm sống. Ngoài kiếm tiền nuôi thân, cô còn dang tay giúp đỡ, chia sẻ miếng cơm, manh áo cho những phận đời lang thang. Thời gian rảnh cô lại tham gia những câu lạc bộ từ thiện để giúp đỡ những người có cùng cảnh ngộ.
Dù đã thoát nạn về nước được 2 năm, nhưng cơ thể Nga vẫn bị suy nhược nặng. Hiện giờ cô chỉ còn hơn 30kg, nhưng vẫn kiên cường bám trụ với cuộc sống. Nghĩ lại câu chuyện của quá khứ, Nga không khỏi hối tiếc: "Bây giờ nghĩ lại mình thấy ân hận tiếc nuối lắm. Giá như ngày ấy mình không bỏ học, giá như ngày ấy mình đừng lao vào cờ bạc, nghiện ngập thì cuộc đời đã khác. Mình không đổ lỗi cho hoàn cảnh, mà tất cả chỉ vì bản thân không vượt qua được những cám dỗ. Mình hy vọng tương lai sẽ sáng lên với những nỗ lực làm lại cuộc đời".
Theo GĐVN
Nỗi đau của người mẹ "làm gái" nuôi con Giữa trưa hè nắng nóng đến 37-38 độ, người phụ nữ ấy vẫn mặc áo chống nắng ngồi ở gờ bức tường bao quanh công viên chờ khách. Khi chúng tôi đến hỏi chuyện, chị vẫn khư khư cái khăn bịt mặt không chịu bỏ ra, cho đến khi câu chuyện cởi mở hơn. Thắm, tên người phụ nữ "làm việc thông trưa"...