Cái kết đắng cho người đàn bà đẹp có “biệt tài” mồi chài đàn ông
Nhận được tin của bà Hoa – kẻ từng mồi chài bố mình – bị đuổi ra khỏi nhà đi lang thang khắp nơi, Hà cười mỉm “Cuối cùng thì ông trời cũng có mắt”.
Ảnh minh hoạ: Internet
Hà sinh ra trong một gia đình gia giáo, mẹ làm giáo viên còn bố làm quản lý một cây xăng ở Đà Nẵng. Gia đình Hà từng rất hạnh phúc khi cả bố và mẹ đều rất yêu thương con và chăm lo hết thảy cho chị em cô. Cuộc sống tưởng chừng sẽ yên ổn nếu không có ngày bố cô ngoại tình và mẹ cô đã phải trải qua 2 năm sống trong nước mắt. Nhiều khi nghĩ lại Hà vẫn còn hận và ghét bố lắm.
Cuộc sống của gia đình Hà sẽ vẫn yên ổn và chẳng có gì xảy ra nếu như không có ngày cô phát hiện ra bố cặp bồ nhờ cái điện thoại di động bố Hà mua vào năm 2009.
Trưa 12 giờ, khi Hà đi học về thấy bố cô lên trên nhà để buôn điện thoại. Thấy Hà về, bố cô mới xuống ăn cơm. Mẹ Hà đi dạy tối mới về còn bố cô mỗi tháng về 1- 2 lần thăm mẹ con cô và mang tiền về.
Khi Hà hỏi: “Bố đang nói chuyện với ai thế?”, bố cô chỉ đáp “Có bạn trong Đà Nẵng gọi”. Hà nghĩ bụng “Bạn nào mà phải lên tận tầng trên nhà nói chuyện”. Bình thường thì chẳng sao nhưng từ dạo đó, hễ cô cứ cầm điện thoại thì chỉ 1 phút thôi là bố cô đòi lại.
Sau đó, ngày ông nội Hà mất, Hà cứ thấy các chú trêu là: “Ra mà gọi bố mày về, bố mày buôn điện thoại với ai mà cứ chúi vào máy điện thoại kìa”.
Chiều ngày hôm đó, có hai đôi vợ chồng, một là ông bà chủ của bố, hai là vợ chồng người đàn bà kia về viếng. Bố cô tiếp nhiệt tình lắm, bà kia còn nựng má Hà rồi hỏi bố cô: “Con gái anh đây hả?”.
Video đang HOT
Ngày tang của ông Hà mà bà ta mặc một cái váy bó sát, ngắn cũn. Ấn tượng lúc đó của Hà về bà kia là xinh, trắng, cao ráo, điệu đà khác hẳn với mẹ cô, chẳng dám ăn dám mặc gì. Bố mẹ cô nhiều lần cãi nhau vì cái tội của mẹ “đi dạy mà ăn mặc lôi thôi lếch thếch”.
Tết năm 2010, khi cả nhà sang nhà ông nội thắp hương thì bố Hà tự dưng kêu đau đầu ở nhà nghỉ, lát bố sang sau. Sang thắp hương xong, mọi người ngồi nói chuyện, Hà nghe buồn ngủ quá nên chạy về nhà vừa để xem bố ốm như thế nào. Được dạy dỗ từ bé phải đi nhẹ, không lê dép nên cô về bố cô cũng chẳng phát hiện ra.
Khi vừa đến cửa nhà, những lời bố nói chuyện ngọt ngào với người đàn bà kia khiến Hà đau đớn tột cùng, cảm giác như bị phản bội nặng nề lắm. “Em đi tới đâu rồi, đi tàu mệt không? Ăn uống đầy đủ vào nhé. À, ba mẹ con sang ông rồi, anh ở nhà gọi cho em, vợ anh chưa biết nhưng cứ phòng chắc hơn. Tầm ngoài rằm anh ra rồi mình gặp nhau nhé”.
Hà nằm khóc ướt hết gối. Đến khi mẹ về, bố Hà tắt máy cái rụp rồi lại giả vờ ngủ vì đau đầu. Chỉ đến khi mẹ cô hỏi: “Con đâu anh?”. Bố cô bảo “Sang ông cùng em chứ đi đâu”. “Nó chán nên về lâu rồi mà”. Hà lau nước mắt rồi lại tươi cười đi xuống nói: “Con đây”.
Lúc đó, bố cô mới thoáng vẻ mặt lo sợ. 3 ngày Tết, Hà không nói chuyện với bố một câu nào. Ăn cơm hay xem tivi đều không, bố cô hay liếc xem thái độ của Hà như thế nào. Sau đó, Hà sang nhà bác chơi rồi khóc kể cho bác nghe. Bác cô tức lắm, chiều hôm đó gọi bố cô sang giáo huấn hết đâu cả buổi chiều. Về nhà ông vào luôn phòng con gái nói: “Không có chuyện gì đâu, không như con nghĩ đâu, bạn bè trêu nhau thôi”. Nghe thế nhưng Hà căm tức lắm.
Hà cứ nghĩ mẹ cô chưa biết gì nhưng chắc bác dâu đã nói chuyện rồi. Tối nào cũng vậy, kể cả những hôm bố cô về, mẹ đều ra phòng ngủ của hai chị em cô, vuốt tóc, sờ má rồi khóc. Hà năm im, khóc cùng mẹ, cả hai mẹ con cứ âm thầm khóc như thế, đau lắm.
Hàng năm, bố đều mang tháng lương thứ 13 về, hơn chục triệu nhưng Tết 2011, bố cô chỉ đem về 2 triệu. Mẹ Hà biết thóp nên không hỏi gì. Chẳng biết mẹ điều tra từ ai mà biết được ngọn ngành. Ra tết năm đó, mẹ Hà bắt xe vào gặp ông bà chủ của bố cô. Bác ấy nghe xong bực lắm vì dù sao cũng mang tiếng bạn mình mà đi phá hoại gia đình người khác. Hà nghe phong thanh, bác ấy gọi người đàn bà giỏi mồi chài kia sang chửi một trận, tuyệt giao luôn quan hệ.
Nhưng bố cô vẫn chưa thể chấm dứt với “con mụ” đó. Một hôm, bố Hà về đúng lúc nhà mất điện. Hà mượn điện thoại bố rọi đèn đi vệ sinh. Đúng lúc có tin nhắn đến, vô tình Hà nhận được “Anh đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa? Bao giờ anh yêu vào?”
Hà tức quá nhắn lại luôn: “Bố cháu đang ôm mẹ. Anh yêu cơ à, chồng cô có được gọi như thế không hả loại đàn bà giỏi mồi chài. Mẹ cháu nhịn được chứ cháu thì không nhé. Thích thì chơi đến cùng, cháu tiếp cô”. “Cô với bố cháu là bạn bè thôi, cô không làm gì cả”. “Năm nay cháu 17 tuổi rồi, hơn con trai cô 1 tuổi. Con cô vô phúc mới có loại mẹ như cô. Tôi không hiền như mẹ tôi đâu, đợi đấy”.
Bố Hà thấy có tiếng điện thoại hai lần nên chạy ra bảo Hà đưa máy. Hà đưa luôn, không thèm xóa. Hôm đó, bố con cô cãi nhau to lắm. Bố Hà dọa nạt con gái lo học hành, cứ nhắn tin lướt mạng chểnh mảng học hành. Mà bố cô còn viện cái cớ con cái nhà ai theo trai vào nhà nghỉ để chửi mẹ cô không biết giáo dục con.
Hà tức quá nên cãi lại: “Con nhịn nhiều lắm rồi. Từ trước tới giờ, bố mẹ biết con như thế nào rồi. Con đã bao giờ về nhà muộn chưa? Bố chọn đi, hoặc chọn con thì không có bà ta, còn nếu chọn cái loại làm đĩ đó thì con uống hết cái lọ này luôn”.
Lúc đó, mẹ Hà sợ xanh mặt không ngờ con gái liều như thế và cũng không biết cô mua lọ thuốc đó từ bao giờ. Chẳng biết tối hôm đó, bố mẹ Hà nói với nhau những gì mà sáng ra, bố xin lỗi mẹ con Hà, hứa sẽ không bao giờ liên hệ với mụ ta nữa.
Mấy năm trôi qua, người anh họ trong làng cũng vào làm cho bố Hà kể, bà ta đã cặp với người đàn ông khác, bị nhà chồng đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà. Giờ không dám bán hàng làm gì nữa vì bị người ta chửi nhiều quá, cũng chẳng dám bén mảng đến chỗ bố cô làm. Hà mỉm cười nghĩ “cuối cùng ông trời cũng có mắt”.
Theo Tienphong
8 năm liền chồng không thèm gần gũi tôi
Anh hơn 60 tuổi, răng hỏng gần hết, tóc bạc phải nhuộm lại quanh năm, con gái chưa tới 10 tuổi, thế mà đi "mèo mả gà đồng" với gái ở quán nhậu.
Vợ chồng chúng tôi đến với nhau rất muộn màng, vào năm 2001, lúc đó tôi đã 33 tuổi, chồng 47 tuổi (vì ai cũng quá lứa cả rồi mà). Mọi người đừng ngạc nhiên nếu tôi nói rằng anh chưa từng lập gia đình nhé. Hiện nay, con trai tôi 14 tuổi, con gái 9 tuổi, công ăn việc làm của chúng tôi ổn định, đời sống vật chất không có gì phải lo lắng. Tôi cảm thấy cuộc sống không có gì đáng phàn nàn, cảm nhận mình xây dựng gia đình trễ nhưng vững chắc, vậy là hạnh phúc mãn nguyện rồi. Thôi thì Thượng đế cho mình an bình ngày nào hay ngày đó, đến lúc có chuyện mình cố mà đứng vững đương đầu, chứ làm sao tránh được, điều đó đã đến khi cuộc hôn nhân của chúng tôi được 15 năm.
Từ lúc tôi sinh em bé thứ hai cho đến tận 8 năm sau, vợ chồng chúng tôi không gần gũi nhau thậm chí một lần. Lúc đầu do hai đứa con còn nhỏ, sau chúng đã lớn nhưng nhà cửa cũng bị hạn chế phòng ốc (chúng tôi sống chung với bà ngoại), vậy là vợ chồng cũng quên luôn chuyện đó dù tâm trí tôi luôn nhớ. Có những lúc tôi cũng mời gọi, tỏ ý thèm thuồng, chồng đáp lại rằng anh yếu sinh lý vì hay bị đau lưng, rồi lại u xơ tiền liệt tuyến nên không thoải mái khi lâm trận. Tôi có khuyên anh, chuyện chăn gối là một phần nhưng anh nên đi chữa bệnh, để lâu sẽ không tốt. Anh ừ ừ rồi cũng cho qua.
Phần tôi chỉ biết tự an ủi, thôi thì trai gái cũng có rồi, mình cũng lớn tuổi, còn ham hố gì nữa. Vả lại, bao nhiêu chị còn than vãn, ở độ tuổi này mà còn phải chiều chồng thì cũng hơi... oải. Tôi không oải nhưng cũng nên thông cảm cho chồng vì bệnh tật. Đôi khi, chỉ cần nắm lấy bàn tay anh, cảm nhận được mùi từ người anh, thế cũng đủ rồi. Ai ngờ đâu chồng tôi lại đi ngoại tình.
Mùa thu năm ngoái, tôi có một linh cảm rất xấu, hình như mọi chuyện có gì đó không ổn. Giác quan của một người vợ như tôi rất nhạy bén, thấy chồng mình không những hay quên mà còn nóng tính. Con gái bé nhỏ là đứa gần anh nhất, vậy mà bữa nay anh cũng lơ đễnh với nó. Rồi khi tôi cố tình nắm lấy tay anh, anh rụt lại như đỉa phải vôi, giờ giấc của anh cũng trở nên bất thường. Tôi bí mật theo dõi trên điện thoại, phát hiện anh thường xuyên đến hai địa điểm quen thuộc. Trước khi đối mặt với thực tế phũ phàng, tôi nhỏ nhẹ khuyên răn anh đủ điều, nói rằng vợ chồng mình khó khăn lắm mới đến được với nhau, rồi con cái còn nhỏ dại, anh đừng làm điều gì xấu để vợ phải suy nghĩ. Tôi đi làm đêm hôm, suy nghĩ bậy bạ, lỡ xe đụng phải, lấy ai lo cho con trưởng thành. Anh nói già rồi, yếu nữa, ai thèm ưng, đừng lo vô ích.
Một buổi trưa nọ, biết anh lại đến địa chỉ quen thuộc, tôi liền đi theo, đó là nhà nghỉ. Tôi vẫn mong anh đến đây để chơi đánh bài với mấy người bạn thân vì trong những cái xấu, tôi chấp nhận chọn cái ít xấu nhất để còn đứng vững chứ. Thấy xe anh để đó nhưng không biết ở phòng nào, tôi lại gần cô bé lễ tân và người bảo vệ nhà nghỉ, nói thật mọi chuyện cho họ biết, mong họ cho mình câu trả lời muốn nghe nhất. Lễ tân nói những người đến đây không phải để đánh bài đâu.
Linh cảm củ tôi đúng rồi. Ra trước cửa, tôi đứng chờ hai tiếng buổi trưa, thấy những người đi lẻ có, đi thành đôi có, lần lượt đi ra, mãi không thấy bóng dáng chồng mình đâu hết. Sau đó tôi đành lòng bấm điện thoại gọi: Anh ơi, dùng mấy liều thuốc mà làm lâu đến vậy? Em thấy nhiều người về đi làm cả rồi mà sao anh chưa về. Chồng bảo tôi đừng ăn nói bậy bạ.
Anh hơn 60 tuổi, răng hỏng gần hết, tóc bạc phải nhuộm đi nhuộm lại quanh năm, con gái chưa tới 10 tuổi đầu, lại đi "mèo mả gà đồng" với gái ở quán nhậu ly dị chồng có hai con. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định cho anh một cơ hội để làm lại vì vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Chắc mọi người ngạc nhiên sao tôi lại yêu một ông vừa già vừa xấu đến vậy, đến tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Tôi cố hết sức để quên mọi chuyện, bàn với anh chuyển về ngôi nhà riêng của hai vợ chồng để làm cho cuộc sống vợ chồng hòa hợp cả về vật chất, tinh thần lẫn thể xác, cuộc sống dần dần đi vào ổn định.
Vấn đề vật chất không có gì phải lo lắng, phàn nàn. Riêng vấn đề hòa hợp về thể chất, sao bế tắc quá. Lúc đầu, tôi có nói với anh vợ chồng mình cần cải thiện đời sống tình dục. Thứ nhất, vì đó là lẽ đương nhiên mà một người làm vợ hợp pháp như em có quyền được hưởng. Thứ hai, để cho vợ chồng gần gũi, gắn bó với nhau hơn. Thời gian đầu, tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện đều ổn thỏa, thời gian sau tôi mới nghiệm ra cứ khi nào tôi gợi ý, tỏ ra ước muốn gần gũi thì anh mới làm theo, còn lại không động đậy gì thì anh cũng quên luôn. Tôi có hỏi, anh nói rằng, ở tuổi này nhu cầu của anh không có (vậy mà tại sao lại đi ngoại tình), rồi bệnh đau lưng này nọ (dạo trước cứ một tuần đi không biết mấy lần).
Rồi dạo gần đây anh lại hay bóng gió rằng mình bị đau này đau nọ, tuy không nói thẳng ra nhưng ngụ ý rằng bệnh đó ảnh hưởng đến cuộc sống gối chăn. Tôi nói đưa anh đi chữa bệnh, anh lại từ chối thẳng thừng. Tôi hiểu ra, đó là cái cớ để anh tránh phải gần vợ. Thế là cuộc sống của tôi trở nên nặng nề với ý nghĩ chồng không thật thà với mình. Đôi khi tôi muốn buông ra những lời nói nặng nề, muốn thóa mạ, xỉa xói anh để giải tỏa tâm lý bị stress của mình. Tôi muốn tung hê tất cả, đập phá hết những gì xung quanh mình.
Thật ra không phải vì tôi ham muốn cao độ và không được đáp ứng nên sinh lòng bực tức như vậy; nhưng vì nghĩ rằng tám năm nay, mình nhịn đói vì thông cảm chồng yếu sinh lý và bệnh tật thật sự mà hóa ra không phải. Nếu tôi không phát hiện ra chuyện ngoại tình của anh thì cứ đinh ninh anh yếu thật. Tôi bế tắc thật sự, không sống được với một con người luôn mang trong mình sự dối trá, gian xảo như vậy. Trong đầu tôi bây giờ toàn là những ý nghĩ đen tối. Nó làm hại đến tinh thần và thân xác tôi, nhưng tôi không thoát ra được nỗi ám ảnh về người chồng xấu xa đó. Mọi người hãy chỉ ra cho tôi biết bản thân đã sai ở chỗ nào.
Theo Phunuvagiadinh
Đau khổ khi sa đà vào mối quan hệ với người tình Tây Sau mỗi lần như vậy, tôi tự thấy ghê tởm bản thân, như thể chẳng phải con người thực sự của mình. Chẳng ai nghĩ được rằng, một người đoan chính, chín chắn và lịch sự như tôi lại sa đà, hư hỏng. Tôi đã lấy chồng gần 5 năm, chồng là mối tình đầu tiên và đã từng là duy nhất của...