Cái kết của người vợ ngoan Phần 76
Rồi tiền sảnh chỉ còn Kim và nàng. Kim đứng thẳng người trước mặt nàng, hai tay đặt ra sau lưng, ưỡn khuôn ngực vạm vỡ, vẻ mặt kiêu hãnh, nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng đứng cầm chiếc ví hồng, hơi tránh cái nhìn của Kim khi anh ta chào nàng.
- “Chào em! Chúng ta đã có buổi trưa làm quen rất thú vị. Tối nay, cuộc vui lại có thể tiếp tục. Anh hy vọng em cũng sẽ thích thú với cuộc hẹn hò này. Anh không biết cách tâm sự, nhưng biết cách làm em sung sướng…”
- “Chào anh! (Nàng cắt lời của Kim vì phần nào không thích nghe thêm những điều anh ta sắp nói) Chúng ta nên bắt đầu sớm thôi…”
- “OK! Thích em vì điều đó! Em có thể… bỏ chiếc ví ra khỏi tay được rồi!”
Nàng quay người bước ra xa một chút rồi đặt chiếc ví xuống đất, ở sát cạnh một cột nhà. Khi nàng quay lại, Kim đưa hai tay ra hướng về phía nàng “Nào, lại đây với anh, honey!”
Nàng bước đến cạnh Kim. Anh ta vòng tay quanh hông nàng rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu rất mạnh mẽ. Buổi quay đã bắt đầu và chỉ sau vài phút, nàng đã nằm trên chiếc ghế tantra, nhắm mắt lại trong khi đôi môi Kim một lần nữa lại khám phá thân thể của nàng, lần này với một nhịp độ từ tốn hơn, nhẹ nhàng hơn buổi trưa trong túp lều mái lá…
Nàng tưởng tượng mình như đang ngồi trên một con thuyền bập bềnh trên sóng, những cơn sóng vỗ đều, vỗ đều, đôi lúc lắc mạnh con thuyền, khiến nàng chao đảo…
Nàng lại thấy mình đang bơi trong một cơn sóng dữ, có lúc như sắp bị nhấn chìm, rồi lại được nâng lên trên mặt nước, có lúc thân thể như bị xoay tròn trong một xoáy nước…
Nàng lại thấy mình nằm sấp trên một ván lướt sóng, bị đẩy đưa tới lui, không thể ra được cơn sóng, tay chân như bị đóng băng, cứng chặt lại…
Nàng thấy xung quanh là mây, như thể nàng đang bay cao, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt nàng, không thể thấy gì ngoài gương mặt của Kim đang kề sát mặt mình. Hơi thở nàng như bị ngăn chận lại, rồi bật ra thành những tiếng kêu rên.
Nàng thấy đôi môi nàng bị siết chặt lại bỏi nụ hôn của Kim. Hơi thở của anh ta quyện vào trong ngực nàng. Thân thể nàng lại run nẩy lên nhiều lần trong khi tâm trí thì như tê dại hẳn.
Kim, với sức trẻ của mình, đã dẫn dắt nàng làm tròn “vai diễn”. Khi nàng ngồi dậy, vị đạo diễn đã xuất hiện ngay. Ông ta bước đến đặt tay lên vai nàng và mỉm cười với vẻ hài lòng…
Ngay sau cảnh quay, nàng vẫn trong trạng thái lõa lồ chưa kịp định thần lại sau lời khen của vị đạo diễn, Kim đã rời chiếc ghế, bước ra nhặt chiếc ví hồng đặt dưới đất, và quay lại trao ví cho nàng.
Trong lúc nàng đứng dậy nhận lại chiếc ví, bất ngờ Kim lại vòng tay bế bổng người nàng lên, thật nhanh và gọn gàng đến nỗi nàng không kịp phản ứng gì. Trước mặt vị đạo diễn, Kim nói chuyện với ông ấy bằng tiếng Hàn. Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn nàng cười, có vẻ đang đồng tình với nhau về chuyện gì đó. Nàng cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn chỉ biết nằm yên trong tay anh ta và chờ đợi. Rồi Kim ra vẻ tự đắc nói với nàng:
- “Đạo diễn nói rằng anh sẽ có dịp làm việc với em sau này. Có lẽ ông ấy sẽ tiếp tục mời em cộng tác trong những chương trình làm phim tiếp theo. Anh rất thích một bạn diễn như em và sẽ không để em rời khỏi tay anh đâu, Yun Hee à!”
- “Ồ, em không chắc đâu! Nhưng… sao anh biết cái tên Yun Hee? Đã có ai đó nói với anh về em sao?”
Kim mỉm cười và chỉ đáp một cách mơ hồ: “Đạo diễn sẽ nói chuyện này với em sau nhé. Bây giờ thì anh sẽ hôn tạm biệt em và mình sẽ chia tay nhau tại đây…”
9 giờ tối, nàng mặc lại quần áo và trở về gặp Chou tại phòng nghỉ. Đợi đến sáng, nàng sẽ được đưa lên tàu rời khỏi đảo…
Vào lúc ấy, nàng không hề hay biết rằng có một người vẫn đứng từ phía sau hậu trường theo dõi đầy đủ các cảnh diễn của nàng với Kim. Người ấy là bạn của vị đạo diễn. Cũng người ấy đã đưa cậu cháu họ bên ngoại của mình là Kim đến làm bạn diễn với nàng. Nàng đã từng biết rất rõ người ấy và nay người ấy lại muốn đưa nàng trở về với mình…
Buổi chiều sau cùng trước khi về nước, nàng đi cùng chủ tịch Tần và Chou dự bữa tiệc buffet đặc biệt với nhiều khách gia sang trọng. Ông Tần một lần nữa lại giới thiệu nàng là cô cháu nuôi của ông và khi bữa tiệc diễn ra hơn nửa giờ, ông đã dắt tay nàng đến gặp một nhân vật quan trọng, một người được ông nói là vị quan chức đã nâng đỡ rất nhiều cho Tianen trong nhiều năm qua. Vị khách gia ấy đã rất vui khi được gặp nàng và ông đã ngỏ ý mời nàng đến tư gia của ông trong cùng thành phố. Được sự khuyến khích của ông Tần, nàng đã đồng ý. Ông Tần nói riêng với nàng rằng việc giao hảo tốt với ngài ấy sẽ giúp nàng đi và đến thành phố này thuận tiện hơn, cả trong lúc này lẫn về sau. Và đêm hôm ấy, Chou cho xe đưa nàng đến gặp vị quan chức kia tại tư gia của ông.
Chou đợi nàng ở ngoài xe và nàng chỉ dành ra có khoảng hơn một tiếng trong ngôi nhà ấy. Rồi nàng lại trở ra ngay, theo Chou về nhà người chú nuôi của nàng…
Dù muốn hay không, nàng cũng đã bước chân vào nghề hương phấn. Cho đến ngày cuối trước khi trở về quê nhà, nàng vẫn được tận dụng biến thành quà tặng cho vị ân nhân của người chú nuôi. Nhiều mỹ từ được dùng để gọi tên cho những việc làm như thế. Nàng theo Chou đến nhà vị ân nhân kia, mà theo lẽ ông ta cũng từng giúp cho nàng hoàn tất thủ tục để có thể trở về nên đó cũng là ân nhân của nàng nữa. Nàng đành chấp nhận việc làm ấy vậy!
Buổi sáng, trong chiếc đầm ngắn, nửa có vẻ như một nữ sinh, nửa có vẻ như một cô nhân viên văn phòng, nàng gặp Chou để chuẩn bị rời đảo quốc xa xôi này. Lúc đó, nàng mới biết được người sẽ đi cùng với mình chính là Hương. Chị đã có mặt đợi nàng khi nàng bận lo công việc trong chuyến quảng cáo cho dịch vụ du lịch hẹn hò.
Sáng đó, chủ tịch Tần không có mặt để gặp nàng. Ông để cho Chou lo hết các thủ tục cho nàng. Chou nói với nàng rằng chị chuyển giao nàng lại cho Yang Min và từ giây phút ấy trở đi, Hương sẽ là người quản lý chính thức của nàng.
Dường như giữa Yang Min của ngài Park và Tianen của chủ tịch Tần đã diễn ra những cuộc thương lượng và mặc cả với nhau. Nàng không hiểu hết những gì đã diễn ra giữa họ, nhưng nàng cảm nhận rất rõ là nàng cũng chỉ như một thứ hàng hóa hoặc vốn liếng mà hai người phụ nữ ấy có thể dùng để sang nhượng hoặc đổi chác…
Dù muốn hay không, nàng cũng đã bước chân vào nghề hương phấn. Cho đến ngày cuối trước khi trở về quê nhà, nàng vẫn được tận dụng biến thành quà tặng cho vị ân nhân của người chú nuôi. Nhiều mỹ từ được dùng để gọi tên cho những việc làm như thế. Nàng theo Chou đến nhà vị ân nhân kia, mà theo lẽ ông ta cũng từng giúp cho nàng hoàn tất thủ tục để có thể trở về nên đó cũng là ân nhân của nàng nữa. Nàng đành chấp nhận việc làm ấy vậy!
Buổi sáng, trong chiếc đầm ngắn, nửa có vẻ như một nữ sinh, nửa có vẻ như một cô nhân viên văn phòng, nàng gặp Chou để chuẩn bị rời đảo quốc xa xôi này. Lúc đó, nàng mới biết được người sẽ đi cùng với mình chính là Hương. Chị đã có mặt đợi nàng khi nàng bận lo công việc trong chuyến quảng cáo cho dịch vụ du lịch hẹn hò.
Sáng đó, chủ tịch Tần không có mặt để gặp nàng. Ông để cho Chou lo hết các thủ tục cho nàng. Chou nói với nàng rằng chị chuyển giao nàng lại cho Yang Min và từ giây phút ấy trở đi, Hương sẽ là người quản lý chính thức của nàng.
Dường như giữa Yang Min của ngài Park và Tianen của chủ tịch Tần đã diễn ra những cuộc thương lượng và mặc cả với nhau. Nàng không hiểu hết những gì đã diễn ra giữa họ, nhưng nàng cảm nhận rất rõ là nàng cũng chỉ như một thứ hàng hóa hoặc vốn liếng mà hai người phụ nữ ấy có thể dùng để sang nhượng hoặc đổi chác…
Nàng trở về nhà trong trạng thái không cảm nhận rõ về bản thân, một trạng thái mơ hồ, lẫn lộn, xen lẫn hoang mang và không chắc chắn về bất cứ điều gì. Mẹ và chị đều đang chờ đợi và dang rộng vòng tay đón nàng vào nhà, không ai cật vấn hay trách móc gì cả, nhưng không hiểu sao, lòng nàng lại không thấy yên ổn hẳn. Có chút lo ngại chuyện nàng bị lưu lạc bên xứ người mà không thể kể ra với ai được; có chút lo âu, căng thẳng khi nghĩ về sự tiếp tục dính líu của Cho vào đời sống của nàng; có chút khó hiểu khi nghĩ về về ông Tần và Chou cũng như việc họ bàn giao nàng lại cho Hương một cách không rõ ràng; và cũng có chút e ngại rằng bản thân nàng chưa thích nghi trở lại được với cuộc sống gia đình…
Buổi tối, bên mâm cơm, nàng ngồi giữa chị và Mẹ, trong khi hai bé con đang tự súc những muỗng cơm và nhìn nàng với những cặp mắt hơi e dè. Chính nàng cũng cảm thấy mình chưa ổn nên cũng chỉ dám nhìn và nói cười với các con từ xa chứ chưa dám gần gũi các con quá nhanh, vì sự thật là chính nàng cũng cần được Mẹ và chị nâng đỡ nhiều trong lúc này.
Dẫu sao, nàng và Hương, đều đã về kịp để đón xuân cùng gia đình, tuy trong lòng vẫn mang nặng những mặc cảm tội lỗi và chút cảm giác cô độc như trong dịp xuân năm trước…
Mẹ đã đến và ở bên cạnh nàng thường xuyên vào những ngày này. Mẹ giúp nàng chơi đùa với hai bé con, nói chuyện với nàng và đưa nàng đi lễ trở lại. Đêm đến, Mẹ ôm nàng ngủ và chăm sóc cho nàng như cô con gái bé bỏng của Mẹ. Mẹ có dịp làm một người mẹ, còn nàng có dịp làm một đứa con một cách trọn vẹn, Mẹ nhỉ!
Phải đến hơn 5 ngày sau khi trở về nhà, trong một buổi trưa chủ nhật, khi Mẹ đang ngủ say cùng hai bé con trong phòng, nàng đã đến bên chị, ôm chị khóc, mong chị tha lỗi cho nàng vì đã bỏ đi xa nhà một thời gian dài như thế và cám ơn chị đã bao dung, nâng đỡ cho nàng rất nhiều. Rồi chị cười, vuốt tóc nàng và nói khẽ “Lâu rồi xa em, chị rất nhớ nụ hôn của em…”.
Nàng cười với chị trong nước mắt, “Một nụ hôn con gái, chị nhé!”
Ngày sinh nhật của nàng diễn ra yên bình bên gia đình. Nàng mặc chiếc váy xòe, hai tay dắt hai bé con, cũng trong những chiếc đầm xòe con nít. Mẹ và chị đi sau, cứ mãi cười và bảo giống như ba chị em gái cùng một mẹ vậy!
Cùng nhau đi lễ nhà thờ, rồi lại cùng nhau vãng cảnh chùa… Năm người phụ nữ, tay trong tay hạnh phúc bên nhau. Về nhà, cả năm người lại chung vui bên bữa tiệc gia đình nho nhỏ. Chiếc bánh sinh nhật do tự tay Mẹ làm mang đến nhiều niềm vui ấm áp cho nàng. Thương Mẹ, chị và hai con biết bao!
Để lại mọi chuyện vui buồn sang một bên, nàng vui niềm vui của những người thân và mong những điều tốt lành cho tất cả họ…
Cũng trong ngày sinh nhật của nàng, Mẹ đã quan tâm đến nàng và nói chuyện với nàng khá nhiều. Hôm ấy cũng khá cận tết nên hai mẹ con có dịp gần gũi bên nhau để cùng chuẩn bị nhiều việc trong nhà.
- “Rồi con lại đi công tác nữa chứ? Công việc sẽ có gì thay đổi không?”
- “Dạ, Mẹ ạ! Con cũng chưa biết nữa. Chắc phải đợi chị Hương bàn thêm ạ. Mẹ đừng lo!”
- “Ừ mẹ chỉ hỏi để biết thôi. Con cố gắng giữ sức nhé!”
Mẹ nói thế, nhưng nàng có cảm giác rằng Mẹ đang lo. Hôm sau, Mẹ bảo nàng Mẹ phải về thành phố để ghé cửa hiệu Tuyết Phương. Nàng cũng muốn có dịp như thế này để về thăm lại cửa hiệu thế nên khi Mẹ nói thì nàng cũng ngỏ ý muốn cùng đi với Mẹ. Nhưng rồi, Mẹ cho biết rằng Mr Cho sẽ sang ăn Tết tại VN và anh ấy cũng mong gặp Mẹ để bàn chuyện công việc.
- “Ơ, Mẹ! Mẹ vẫn còn làm việc với Mr Cho à?”
- “À, không đâu con! Anh ấy chỉ sang rồi ghé chơi để thăm mẹ. Cho bây giờ không sang đây làm việc nữa.”
- “Vậy thì… Mẹ ạ, để lần khác con sẽ cùng Mẹ về thăm cửa hiệu Mẹ nhé! Con sẽ ở nhà lo tết với chị ạ…”
Mẹ nhìn nàng, thoáng chút suy nghĩ, rồi gật đầu. Trong nàng lại gợi lên cảm giác có lẽ Mẹ đã biết chuyện gì đó về nàng rồi chăng…
Phong, người thầy giáo trẻ trước đây của nàng cũng sẽ về nước. Phong liên lạc với nàng và rất vui khi nhận được tin hồi âm từ nàng. Vì thế, ban đầu tuy nàng không đi cùng Mẹ để tránh gặp Mr Cho, nhưng hôm sau, nàng lại có một lý do khác để trở về thành phố. Mẹ nghe thế cũng bảo nàng đi cùng với Mẹ trên một xe cho tiện. Nhân đang nghỉ lễ, chị và hai con cũng được sắp xếp theo xe đi chơi một chuyến cùng với nàng. Từ tỉnh nàng về thành phố không bao xa, có thể đi về trong ngày.
Nàng sắp xếp thời gian để đón Phong ở sân bay, rồi cùng về thăm mẹ của thầy ấy, vì trước đây nàng cũng đã từng thăm bà khi bà còn trong bệnh viện chữa bệnh. Thời gian còn lại trong ngày thì nàng xin phép Mẹ cho nàng cùng chị và hai con đi ngoạn cảnh, ngắm hoa, xong thì sẽ về sớm. Chuẩn bị như thế là để tránh gặp Cho, vì Cho cũng bay sang gần cùng thời gian với Phong.
Nàng nhủ lòng sẽ dành những ngày bình yên này bên cạnh chị và hai con nhiều hơn. Xa Mẹ trong những ngày tết thì cũng buồn, nhưng dẫu sao nàng cũng không muốn gặp Cho trong những dịp như thế này, nhất là sau khi nàng vừa trở về và đã có những công việc dính dáng đến anh ta.
Video đang HOT
Trên xe, nhìn thấy hai bé vui vẻ nói cười, nàng nắm bàn tay của chị và cảm thấy thật hạnh phúc…
- “Na à! Chị không giữ chân em được lâu… Em cứ làm những gì mình thấy thích, làm những gì em thấy cần làm! Chị vẫn yêu em và cũng mong em biết yêu chính bản thân mình…”
Mi đã nói với nàng như thế vào những ngày đầu khi nàng mới trở về và ở bên chị. Chị nói như thể đã biết chuyện gì đó về nàng. Quả thật là, trong thời gian xa chị, nhiều lúc nàng đã quên mất chị, không nghĩ gì đến chị. Mi thì khác, không lúc nào chị thôi nghĩ đến nàng.
- “Chị day dứt mỗi khi nghĩ đến chuyện hôn nhân của em. Sao lại như vậy nhỉ?”
- “Chị yêu! Đừng lo cho em nữa! Chị cũng cần có cuộc sống riêng của chị mà…”
- “Thấy em vẫn bất ổn, chị không đành! Em… cần có chỗ nương tựa cho riêng mình…”
Nụ hôn của chị vẫn rất ngọt ngào, rất ấm. Nàng lại say sưa mỗi khi bên chị. Sao lại có thể nỡ rời xa người chị đáng yêu như thế được chứ! Ngày qua ngày, Mi chăm sóc nàng và giúp nàng trở lại với cuộc sống gia đình, giúp nàng gần gũi lại với hai bé con. Nàng không hé răng kể lại bất cứ chuyện gì mà nàng đã trải qua trong thời gian xa nhà, nhưng dường như Mi ngầm hiểu ra được trong lòng nàng có điều khó nói.
Rồi đến hôm nàng bàn với chị chuyện về thành phố đón thầy Phong, chị nhìn nàng mỉm cười và khuyến khích nàng: “Em đi đi! Cậu ấy chắc là vui khi gặp lại em nhỉ!”
Chị không nói gì thêm nhưng ý chị là hoàn toàn ủng hộ nàng trong những mối quan hệ như thế. Chị còn hăng hái giúp nàng trang phục chỉnh chu khi ra sân bay đón Phong và chuẩn bị những món quà cho nàng khi đi thăm mẹ Phong. Chị thật chu đáo với nàng…
Chuyến bay của Phong về thành phố bị chậm trễ hơn nửa giờ. Nàng đứng đợi và nhận ra từ xa, mẹ Phong cũng có mặt trong số người đang đợi người thân. Mẹ Phong đi cùng dì và các anh chị em họ của thầy ấy. Dường như còn có thêm những bạn bè của Phong nữa, họ cũng ra đón bạn ở xa về ăn tết.
Nàng đứng cách họ một khoảng xa, nên khi Phong xuất hiện, anh chỉ nhìn thấy mẹ, dì và các bạn của mình. Phong vẫn tươi trẻ, có vẻ mập ra một chút. Trưa hôm ấy, nàng chỉ phục trang đơn giản với chiếc đầm dài màu hồng nhạt, một tay ôm bó hoa và thiệp chúc tết cho Phong, tay kia xách theo một túi đựng bánh và sữa cho mẹ của Phong.
Phong đã mỉm cười khi nhìn thấy nàng. Anh tách ra khỏi những người thân và bạn bè, bước đến chào nàng.
- “Chị khỏe chứ ạ? Tôi bị chậm chuyến nên đến hơi trễ…”
- “Vâng! Thầy vẫn khỏe ạ? Em xin gửi hoa mừng thầy và có chút quà xin được gửi cho bác gái. Em cũng xin phép về sớm vì chị và con em đang đợi ạ… Thầy về nhà vui vẻ ạ!”
Nàng cũng bước đến thăm hỏi mẹ Phong. Bà có vẻ chưa kịp nhớ ra nàng chỉ hơi ngơ ngác khi nàng đến chào. Nàng kịp cho Phong số điện thoại của mình, rồi vội chào anh và quay trở ra bên ngoài.
Dạo này, nàng trở nên rất nhạy cảm với những hoàn cảnh như thế và cảm thấy bị hụt hẫng rất nhiều. Trong thâm tâm nàng mong gặp lại Phong và nàng là người duy nhất đón chờ anh, cũng giống như lần nàng đưa tiễn anh đi vậy. Khi đứng đợi Phong, nàng cứ tưởng mình sẽ cùng thầy giáo trẻ ấy cùng đi ăn trưa, cùng về nhà anh rồi nàng sẽ thăm mẹ anh tại nhà. Nhưng ý muốn đó giờ đã không thể thực hiện được rồi.
Nàng đành đón taxi rồi về với chị và hai bé con, lúc ấy đang tạm nghỉ cùng với Mẹ ở cửa hiệu Tuyết Phương…
- “Em gặp Phong rồi chứ?”
- “Dạ, em gặp thầy ấy rồi.”
- “Cuộc gặp thế nào? Sao về nhanh vậy?”
- “Uhm… vì cũng có gia đình và bạn bè ra đón nữa. Em ở lại lâu không tiện, nên về sớm thôi…”
- “Vì vậy mà… buồn, phải không?”
- “Dạ, chút chút… Người ta có nhiều người thân quen ra đón… Em có một mình, lại là người ngoài chị ạ!”
- “Người ngoài là sao? Em và cậu ta cũng đã từng với nhau rồi mà…”
- “Mình không nên ràng buộc người ta chị ạ. Thầy Phong còn trẻ… Em thì… Trông đợi gì ở đây hở chị?”
Mi im lặng nhìn nàng. Có lẽ chị cũng nghĩ giống như nàng. Nàng nói tiếp, giọng nhỏ lại “Em chỉ tự trách mình có lúc quá mơ mộng, đến mức tự huyễn hoặc lấy chính mình… Em nên dừng lại và để yên cho thầy ấy được tự do, chị nhỉ?”
Nàng nhắm mắt lại và cảm nhận vòng tay chị đang ôm quanh vai nàng…
- “Rồi nay mai, em sẽ sống như thế nào đây, hở Na?”
- “Em không sao đâu! Em sẽ ở bên chị, tiếp tục cùng chị nuôi dạy hai bé. Chị lo gì hở chị?”
- “Chị cảm thấy em không ổn… Chị và cô Phương đã rất lo lắng khi em đi xa…”
- “Ồ, không sao đâu chị! Chỉ là em… bận rộn với công việc nên…”
- “Na à! Chị biết mà…”
- “Chị biết gì? (Nàng trố mắt nhìn chị) Chuyện em đi công tác…”
- “Chị biết những gì đã xảy ra cho em…”
Nàng kinh ngạc khi nghe chị nói thế. Ôi, thế mà nàng đã cố gắng giữ kín chuyện khó của riêng mình, cố sao cho Mẹ và chị đừng quá lo lắng. Ngược lại, chị đã biết và mấy ngày qua đã cố gắng không nói gì với nàng cả. Nước mắt trào ra, nàng mếu máo không nói nên lời nào với chị cả. Mi ôm đầu nàng vỗ về, “Là tai nạn thôi em à! Chị hiểu mà!”
- “Một người khách của em đã tìm cách liên hệ với chị. Chị bối rối quá, đã báo cho cô Phương, rồi thì tin đến tai Cho…”
- “Ồ! Không ngờ mọi người bên ngoài đã biết hết chuyện của em rồi…”
- “Kha đã người tạo tình thế cho em bị bắt giam, rồi bị lọt vào tay đám buôn người. Anh ta muốn trả đũa em…”
- “Ôi, không ngờ anh ta ác như vậy!”
- “Uhm! Sau việc này, Kha đã bị thẩm tra vì nghi ngờ có liên quan đến chuyện buôn người, nhưng sau đó anh ta được thả và bị trục xuất về nước…”
- “Vậy à chị? Vậy anh ta vẫn còn ở đây ạ?”
- “Chị không biết! Điều mà chị biết đó là Cho, anh ấy muốn em được đưa về như đi công tác quá ngày, không để chuyện kia cho nhiều người biết. Trong email mà Cho gửi cho cô Phương, Cho đã trách em trước đây đã phụ lòng Cho và ngài Park, nay lại tin theo người khác mà để cho họ làm hại. Cho nói anh ta rất buồn lòng…”
Rồi chị nhìn nàng vẻ buồn bã: “Na à! Mr Cho là ân nhân trong việc giải cứu em ra khỏi chốn tối tăm đó. Anh ta nói cả đời em có cố làm việc vẫn không thể trả hết nợ để ra khỏi đó được…”
Nàng im lặng, trong lòng ngổn ngang nhiều thứ cảm xúc hỗn độn khó tả…
Không gặp riêng được Phong, đồng thời cũng muốn tránh gặp mặt Cho, vì thế lý do nàng về thành phố lần này là để thăm lại cửa hiệu và để các bé có dịp vui chơi mà thôi. Buổi chiều, khi chị em nàng và hai bé con tạm biệt Mẹ, Mẹ đã giữ nàng lại để nói chuyện riêng một chút.
- “Con à! Khi Cho qua thăm mẹ, thế nào anh ấy cũng nói chuyện về con. Anh ấy vẫn giữ ý muốn mời con sang bên kia để cùng làm việc. Ý con thế nào? Có thể cho mẹ biết để khi gặp Cho mẹ có thể chuyển ý lại?”
- “Dạ, Mẹ! Con cũng đang suy nghĩ không biết trả lời Cho như thế nào. Nay con cũng muốn hỏi Mẹ ạ!”
- “Con có biết gì về công việc mà Cho đề nghị con làm không?”
- “Dạ… (Nàng hơi ấp úng) Con cũng chưa rõ hết ạ! Công việc có nhiều điều tế nhị Mẹ ạ… Hay là Mẹ giúp con hỏi Cho Mẹ nhé! Con mong Mẹ quyết định giùm con chuyện này!”
Một phần nàng chưa dám nói ngay với Mẹ về những gì nàng đã làm việc với Cho, một phần nàng mong Mẹ giúp trao đổi với Cho sao cho có thể từ chối công việc mà vẫn không mất lòng anh ta.
- “Mẹ biết con đã trải qua nhiều chuyện không hay vừa qua… Mẹ phải nhờ đến Cho và anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều… Nhưng Mẹ cũng không muốn con tiếp tục vướng mắc đến những công việc bên ngoài nữa, vì con cần chuyên tâm cho công việc kinh doanh của chính con nhiều hơn…”
- “Dạ, con hiểu! Mẹ giúp con Mẹ nhé!”
Mẹ cười, gật đầu rồi cầm tay nàng, khuyên nàng hãy nghỉ ngơi và giữ sức khỏe. Có thể qua tết nàng mới gặp lại Mẹ nên khi đó nàng mới biết được cuộc gặp giữa Mẹ với Cho diễn ra như thế nào.
Ôm hôn tạm biệt Mẹ, nàng cảm thấy mình được nhẹ lòng đi rất nhiều…
Những ngày giáp tết, Hương đã đích thân đến thăm nàng. Chị chuyển thư và quà từ ngài Park cho nàng và chị.
- “Chủ tịch Park ít có dịp ghé sang bên này như trước nên ông mong có dịp đưa hai chị em của em sang bên đó du lịch đấy em ạ!”
- “Dạ chị!”
- “Chủ tịch nói rằng ông vẫn sẽ như người cha nuôi đỡ đầu cho em, sẽ giúp em có thêm cơ hội trong Yang Min. Chị cũng mong sự cộng tác vẫn sẽ tiếp tục giữa Yang Min và Viet Lady của em.”
- “Dạ!”
- “Em này! Giờ em đang bắt đầu tập làm chủ rồi đó… Có gì cần, cứ bảo chị, chị sẽ giúp em.”
Hương rất chân thành. Có vẻ chị không biết gì nhiều về nàng, nhưng chị lại tỏ ra nhiều thiện ý như thể nàng đã gây ấn tượng tốt với chị. Nàng cảm ơn chị và nói nàng cũng sẽ suy nghĩ thêm về cách hợp tác lâu dài với chị.
Nàng nhận lời mời của Hương và đến dự bữa ăn tối thân mật với vợ chồng chị. Đó cũng là lúc nàng gặp mặt chồng Hương, một doanh nhân có vai trò quan trọng trong Yang Min. Đó cũng là thời điểm mà Hương không còn nói đến công việc của nàng với vị trí như là một “trợ lý” của chị nữa, mà là như một đối tác. Nàng cảm thấy vui vì buổi gặp đó và cảm thấy đây có thể là một cơ hội cho nàng và chị…
Tết này nàng có thật nhiều quà. Quà tết, quà sinh nhật, quà tặng nhân những dịp đặc biệt khác. Quà của người thân đã đành, có cả những quà tặng từ những người mà đôi khi nàng chỉ gặp qua đôi lần, cả những người từ rất xa và những người mà nàng đã quên tên… Không hiểu sao, bằng cách nào đó, những khoản tiền lớn và những phẩm vật đắt giá, bao gồm đồ trang sức, áo quần thời trang, và có cả một chiếc xe hơi sang trọng đời mới… đều đã được chuyển đến tận nhà cho nàng.
Đặc biệt là những giấy mời đi tham dự các sự kiện và hội nghị khách hàng đầu năm, những giấy mời tham quan du lịch, cùng những đề nghị làm việc đầy hứa hẹn… Tất cả đầu có liên quan đến các loại hình dịch vụ du lịch, thời trang và làm đẹp.
Trong số đó, đáng kể nhất lời mời từ Mr Cho. Anh mời nàng tham dự một hội nghị khách hàng lớn về du lịch tại Seoul trong tháng tới. Cho còn gửi thư riêng cho nàng với nhã ý muốn gặp nàng khi anh sang du lịch đầu năm tại thành phố.
- “Em đã trở nên giàu sang và nổi tiếng rồi đó…”, Mi đã nói với nàng như thế khi cùng chia vui với những cơ hội đang đến với nàng. Nhưng trong lúc đó, nàng cứ suy nghĩ mãi trong đầu rằng liệu đây có phải là những tín hiệu vui thực sự hay không?
Nàng không hợp với phong cách xa hoa, nàng cũng không thấy thoải mái ở những chốn đông người, lắm tiếng ồn và ánh đèn, và nàng cũng thấy mình không thuộc về những bữa tiệc sang trọng hay những cuộc gặp gỡ đông người… Nhưng những sự kiện thì vẫn cứ xảy đến và nàng, theo dòng chảy cuộc sống, cứ thế mà được lôi cuốn vào.
Trước đây, nàng chỉ là cái bóng bên cạnh chồng, rồi bên cạnh Mẹ, xa hơn khi nàng dấn thân vào chuyện kinh doanh, thì nàng trở thành một cái bóng bên cạnh những người đàn ông đã dẫn dắt nàng. Nay thì khác hẳn rồi! Nàng xuất hiện như một quý bà, có hình ảnh của riêng mình. Nhưng sao nàng vẫn thấy mình vẫn lẻ loi, lạc lõng và chơi vơi giữa những chốn ấy! Nhất là khi phải giới thiệu bản thân mình với những người xa lạ và họ lại chỉ biết nàng qua những gì mà bề ngoài họ nhìn thấy được. Nàng sợ! Nàng sợ khi phải nói dối, nói khác đi những gì mà nàng thực sự đã là, đã có! Nàng sợ khi nghĩ rằng họ có thể biết được những điều ấy của nàng! Nàng sợ những điều này tiếng nọ sẽ đến với nàng khi nàng ở lâu trong những môi trường như vậy! Nhưng dường như, có một sức hút khó cưỡng đã kéo nàng vào trong vòng xoáy của những sự kiện xa hoa cùng với những con người hào nhoáng ấy…
Bước ra từ chiếc xe con sang trọng, có tài xế riêng, nàng xuất hiện tuy lặng lẽ, nhẹ nhàng, không lộng lẫy, không khoa trương, nhưng cũng lập tức gây được sự chú ý của nhiều người. Nàng được chú ý bởi dáng vẻ rụt rè, bởi những bước chân e ngại và bởi nụ cười thoáng qua rồi nhanh chóng tắt đi trên gương mặt chỉ được trang điểm khá nhẹ nhàng. Chiếc đầm ren trắng dài tay, nhưng lại để hở hai bờ vai và đôi chân dài đã được phủ một lớp stocking dạng phun. Nàng rất ít sử dụng phụ kiện, chỉ đơn giản với một sợi dây chuyền bạc, vòng đeo tay bằng bạc, chiếc lắc cổ chân cũng bằng bạc và chiếc ví màu hồng cầm trên tay, chiếc ví có quai kim loại mà nàng đã mang về từ sau chuyến du lịch hẹn hò những ngày nọ.
Hôm ấy, nàng đến tham dự một sự kiện được tổ chức bởi một hãng du lịch nước ngoài. Nàng đến dự như một khách mời theo giới thiệu của Hương, nhưng buổi hôm ấy không có mặt vợ chồng chị. Vào gần cuối buổi, khi rút thăm may mắn, nàng ngẫu nhiên đã trở thành một trong số ít người nhận được chiếc vé đi du lịch 5 ngày ở một nước châu Âu.
Khi bữa tiệc buffet sắp được bắt đầu, nàng lặng lẽ bước ra ngoài, định trở về sớm mà không dự tiệc. Bước đi chậm rãi dọc theo lối đi giữa tiền sảnh của tòa nhà nơi tổ chức sự kiện, nàng nhìn thấy từ xa, phía gần chỗ cửa bước vào tòa nhà, có một người đang đứng đợi nàng và nhìn về phía nàng. Người ấy là Mr Cho…
Cho không tham dự sự kiện. Anh biết đến sự có mặt của nàng tại đây có lẽ là qua Hương. Anh đã không gặp nàng khi đến cửa hiệu Tuyết Phương thăm Mẹ. Từ xa anh đã mỉm cười với nàng. Khi thấy nàng chậm bước, anh chủ động đi vào gần hơn đến phía nàng. Không có cách nào khác hơn, nàng đành phải đến trước mặt Cho, cúi đầu chào anh.
- “Em khỏe chứ?”
- “Vâng! Em vẫn khỏe. Dạo này anh thế nào?”
- “Anh nhớ em. Anh mong gặp em. Từ sau lần cuối mình ở bên nhau, anh chỉ nghĩ đến việc làm sao để đưa em trở về lại bên anh thôi…”
- “Ồ! (Nàng hơi ấp úng) Em đã không hề nghĩ là… em quan trọng đến như thế sao?”
- “Uhm! Em rất quan trọng đối với anh… Không những thế, em còn có thể trở nên nổi tiếng nữa!”
- “Bằng những gì mà em đã làm vừa qua sao?”
Cho nắm hai bàn tay nàng, nhìn vào mắt nàng…
- “Em không ở lại dự buffet sao? Nếu muốn về, anh không để em về một mình hôm nay đâu!”
- “Em định về nhà sớm…”
- “Vậy thì đi ăn với anh đã rồi về nhé!”
Nàng lưỡng lự một chút rồi khẽ gật đầu, sau đó theo Cho đi ra xe. Chiếc xe đó chính là quà tặng của Cho dành cho nàng, kể cả tài xế cũng là người hưởng lương từ Yang Min. Nàng bước vào xe ở băng ghế sau, Cho vào sau ngồi bên cạnh nàng. Xe đi ra khỏi thành phố, đi theo hướng thuận để về nhà nàng. Cho nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng,
- “Hôm nay anh có rất nhiều chuyện để trực tiếp nói với em, những chuyện mà anh không thể nói với bà Phương được…”
- “Cho à! Kim là cháu của anh phải không?”
- “Đúng vậy! Cậu ấy đang làm việc với người bạn đạo diễn của anh.”
- “Và… anh đã bảo Kim đến với em à? Em… em khá là sốc khi nghe Kim gọi em là Yun Hee, càng sốc hơn khi biết Kim là cháu của anh. Anh đã đưa em lại với anh bằng cách như thế sao?”
- “Xin lỗi Yun Hee! Để anh giải thích có được không?”
- “Cho à! Anh đã biến em thành một kẻ bán thân thực sự rồi. Trước đây hay hiện nay cũng thế…”
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 67
- "Tôi xin báo với giám đốc hai điều... Trước tiên, tôi đã cố gắng làm tròn những nhiệm vụ được yêu cầu trong chuyến đi vừa qua, kể cả những việc khó khăn nhất. Tôi đã làm xong sớm trước cả thời hạn cho phép... Sau là..."
- "Cô tiếp đi!"
- "Tôi... Tôi và bác sĩ Trương đã đính hôn ạ!"
Giám đốc Tần nhìn nàng ngạc nhiên, ông cười lớn và nói:
- "Tôi không tin là chuyện này xảy ra! Bác sĩ Trương tán tỉnh cô à?"
- "Là anh ấy theo đuổi tôi khi tôi vừa vào làm việc ở đây... Chúng tôi đã quan hệ với nhau trước khi đi công tác. Rồi trong chuyến đi cùng, tôi đã bày tỏ tình cảm của mình trước ạ!"
- "Vậy à? Sau đó thế nào? BS Trương đáp ứng lại tình cảm của cô chứ?"
- "Vâng ạ! Chúng tôi đã chụp ảnh cưới! Tôi và anh ấy chưa định những bước sau. Tôi chỉ muốn thông báo với giám đốc biết và... nếu giám đốc có thể giúp chúng tôi thì xin ông ủng hộ cho quyết định của chúng tôi ạ!"
- "Ồ! Tôi sẽ xem xét chuyện này! Cũng sẽ là một việc hay đấy! Lâu nay bác sĩ Trương không màng đến chuyện hôn nhân đâu! Nhưng cũng có thể anh ta đã nghĩ khác rồi! Vả lại... cũng có thể anh ta mê cô nên không thể từ chối cô đó..."
Rồi ông lại cười lớn. Nàng cảm thấy hơi sờ sợ khi nghe tiếng cười của ông, khi nhớ ra chuyện người đàn ông này cũng từng chiếm lấy nàng trong cái hôm nàng ngã vào vòng tay Trương và ngủ lại nhà nghỉ sau buổi hội thảo. Có lẽ ông ấy vẫn nghĩ rằng nàng chưa biết gì, nên mới nói chuyện với nàng một cách tự nhiên như vậy.
Bỗng giám đốc Tần vẫy tay bảo nàng tới gần ông. Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn. Ông lấy ra từ ngăn kéo bàn một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ dành cho nữ, có kiểu dáng sang trọng, dây và mặt cẩn đá và có lẽ là rất đắc tiền. Ông ra hiệu cho nàng đưa tay cho ông và tự tay ông đeo vào cổ tay cho nàng.
Cầm bàn tay nàng, vừa vuốt ve vừa ngắm nghía sau khi đã đeo đồng hồ vào cho nàng, ông nói qua thông dịch của Châu:
- "Trưa nay, tôi muốn em ở lại đây với tôi. Chuyện của em với Trương dĩ nhiên tôi sẽ giúp và lo liệu. Trương giống như em tôi. Em yên tâm nhé!"
Nàng thấy nghèn nghẹn, nhưng đã phóng lao thì như thể phải theo lao, nên nhận lời đề nghị của ông. "Dạ vâng! Tôi sẽ ở lại, nhưng tôi có một thỉnh cầu với giám đốc..."
- "Được rồi! Em nói đi!"
- "Tôi mong giám đốc để yên cho gia đình tôi, cho Mẹ tôi. Xin giám đốc đừng tin vào Kha, anh ta mới là người đã bày ra mọi chuyện chứ không phải Mẹ tôi. Nếu có thời gian, tôi sẽ giải thích một cách cặn kẽ cho giám đốc rõ mọi chuyện ạ."
- "OK! Tôi chấp nhận!"
Trưa hôm ấy, nàng ở lại bên giám đốc Tần trong khu vực dịch vụ spa của viện...
Châu đã gặp riêng nàng ngay chiều hôm đó, sau khi nàng chia tay giám đốc Tần vì ông có cuộc họp quan trọng phải tham dự. Nàng được bố trí một phòng nghỉ trưa ở tầng trên cùng, một phòng rất riêng tư, tách biệt, nhưng ở gần khu vực spa của viện.
Thái độ của Châu đối với nàng có vẻ đã thay đổi khác hơn so với trước khi nàng nghe chị nói: "Giám đốc Tần rất hài lòng về em. Từ nay, tôi sẽ giúp em làm nhiệm vụ nên nếu có gì cần tôi thì em có thể báo để tôi giúp em nhé."
- "Vâng! Hiện tại em có vài điều cần chị giúp nhưng không biết có thuận tiện nói ra lúc này hay không nữa!"
- "Em cứ nói, tôi nghe đây!"
- "À... chị có thể giúp cùng đi với em để gặp anh Kha, có được không ạ?"
- "Ồ, nhưng để làm gì vậy?"
- "Em cần trao đổi với anh ấy về công việc của em trước đây và... giải quyết một số vấn đề có liên quan đến anh ấy khi em về làm việc ở viện..."
- "Tôi... sẽ trao đổi ý kiến với giám đốc, rồi báo lại em sau nhé."
- "Vâng ạ! Em đợi tin từ chị..."
Sau đó, Châu bàn với nàng nhiều điều về công việc sắp tới của nàng. Nàng nhiệt tình và chú tâm trong giao tiếp với chị nên chị cũng trở nên cởi mở hơn với nàng. Nàng muốn làm cho chị hài lòng về nàng vì cho đến lúc đó chị vẫn là người quản lý của nàng...
Dần dần nàng vỡ lẽ ra được nhiều chuyện. Trong lòng rất nhiều tâm tư chưa thể nói hết, vì thế nàng chỉ biết im lặng và làm theo những nhiệm vụ mà nàng được giao trong mỹ viện này.
Không giống như cô bé Na trước đây, khi mới chập chững vào đời làm việc, sớm gặp khó khăn thì đã buông tay bỏ việc về nhà khóc trong vòng tay của chị. Hôm nay thì khác rồi. Chính nàng lại về nhà trấn an chị: "Không sao đâu! Chị yên tâm đi nhé! Em sẽ làm việc ổn mà..."
Nàng chấp nhận làm việc với giám đốc Tần, chấp nhận có những đánh đổi nhiều thứ giá trị của bản thân, để giờ đây, mỗi khi làm việc gì quan trọng, ông ấy đều đưa nàng đi theo như một nhân vật quan trọng trong nhóm bạn kinh doanh của ông. Cũng nhờ thế mà nàng yên tâm hơn, an toàn hơn khi vẫn sống cùng với những rủi ro.
Đêm về ôm chị ngủ, nàng khẽ giọng tâm sự với chị:
- "Chị ạ! Khi em có thể rủ áo rời xa được những con người ấy, em sẽ cùng chị thực hiện những ước mơ của em."
- "Mơ gì vậy nhỏ?"
- "Em đã có ý tưởng rồi chị ạ! Em sẽ làm nghệ thuật, sẽ nói về thân phận phụ nữ, nói về cuộc sống, về tình yêu, về những tốt đẹp vẫn có ngay giữa đời thường... Giống như bông sen trong đầm lầy vậy chị!"
Chị ôm hôn nàng và cũng khẽ nói: "Chị mong giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật và em sẽ thành công..."
Trong đêm khuya yên lặng, nàng cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở của chị...
Nàng không hé răng nói với ai bất cứ điều gì về những ý nghĩ và dự tính của nàng. Kể cả Châu và giám đốc Tần cũng không biết những dự tính của nàng, cả hai đều hài lòng vì sự tận tâm làm việc của nàng. Với lòng tin ấy của họ, nàng bỗng nhiên trở thành người có uy quyền trong viện và cả trong doanh nghiệp lớn của giám đốc Tần.
Nàng vẫn rất bình tĩnh khi gặp mặt Quang khi làm việc với anh ta mỗi ngày, vì anh ta có nhiệm vụ chỉ dẫn cho nàng những gì liên quan đến chuyên môn thẩm mỹ, dẫu rằng mỗi khi nói chuyện với Quang, cảm giác khó chịu vẫn xuất hiện khi nàng nhớ đến chuyện đã xảy ra trong nhà nghỉ.
Cuộc hẹn mà nàng muốn Châu cùng đi để gặp Kha vẫn chưa thực hiện được vì Kha đang trở về công ty của anh ta và phải bận bịu loay hoay với nguy cơ bị phá sản.
Trương vẫn ở bên quê nhà của anh ta, có lẽ đến đầu năm sau anh ta mới sang trở lại. Những bức ảnh cưới nàng đã chụp với anh ta và thông tin nàng đính hôn với Trương, phần nào đó đã giúp nàng yên ổn, ít nhất là Kha đã không lợi dụng được gì thêm để bêu xấu hoặc gây phiền nhiễu cho nàng.
Nàng vẫn thường xuyên phải nhẫn nhịn, chịu đựng những buổi trưa bên cạnh giám đốc Tần. Bên cạnh một phụ nữ trẻ chỉ ngoài ba mươi như nàng, người đàn ông đã ngoài ngũ tuần ấy dường như hồi xuân trở lại. Khi ôm nàng trong tay, ông ta dường như mất hết vẻ uy quyền của một giám đốc mà chỉ như một kẻ thèm thuồng khờ khạo và vụng về. Nàng làm ông ấy hài lòng và ngược lại, ông ấy cũng làm theo các đề nghị của nàng trong công việc.
Nàng vẫn còn phải chờ đợi chị Hương và công ty Yang Min của chị, mà giờ đây nàng biết rõ một điều là Mr Cho đã chuẩn bị cho nàng những điều kiện thuận lợi khi sang làm việc ở đó. Mặc dù nàng đã trải qua nhiều chuyện thăng trầm với Cho, anh ta vẫn âm thầm giúp nàng thông qua Hương.
Nàng trông đợi một dịp thuận tiện sẽ nhờ Mẹ giúp nàng một sự khởi nghiệp thực sự, cho riêng nàng, cho chị và cả cho Mẹ nữa. Và nhờ vậy mà hai bé con sẽ có điều kiện sống tốt hơn. Trong khi chờ đến ngày ấy, nàng có nghĩa vụ bảo vệ cho Mẹ, cho chị và hai con.
Nàng trông đợi đến ngày nàng hóa giải xong những món nợ, một ngày mà nàng có thể yên tâm rời khỏi những vướng bận, toan tính, để tự do sống cuộc đời nàng chọn. Và nàng thấy mọi chuyện đang diễn ra như nàng trông đợi.
Một điều cũng sắp diễn ra và đó cũng là điều quan trọng đối với nàng, đó là Sơn sắp kết hôn với Mai. Gọi đó là điều nàng trông đợi thì không đúng lắm, nhưng thật lòng, nàng mừng cho anh, khi anh đã có được một bước chuyển mới để làm lại sau khi chia tay với nàng. Anh vẫn là cha của bé con và thật may là Mai cũng là một cô gái dễ mến, một người bạn mới của nàng. Giữa nàng và hai người ấy vẫn mãi sẽ giữ được tình bạn trân trọng đối với nhau.
Còn lại riêng chị và nàng, dù nhiều chuyện vẫn đang chờ đợi, nàng vẫn giúp chị lập mới một cửa hàng thời trang. Ngôi nhà được thuê đang trong quá trình sửa chữa nhưng tấm giấy phép kinh doanh thì nàng và chị đã cầm trong tay. "Viet Lady" - Thế đấy, cái tên đầy thân thương đối với hai cô gái lỡ thì, lận đận, nhưng nay ngập tràn nước mắt và niềm vui.
Câu chuyện có lúc kết, nhưng cuộc sống thì vẫn diễn ra, chưa kết thúc. Mỗi ngày đối với nàng dần trôi qua trong sự thanh thản. Dẫu đang xoay trở nhiều chuyện trong hiện tại, dẫu đang chuẩn bị nhiều điều cho tương lai, nhưng nàng vẫn xem trọng những kỷ niệm của quá khứ. Mỗi sáng, khi khoác lên người chiếc áo trắng dài tay và jupe ngắn màu đen, nàng trở lại với phong cách cũ, như nàng đã từng xuất hiện trong hình ảnh người vợ yêu bên cạnh anh ngày nào...
Trong cái lạnh se se cuối năm, nàng vẫn phong phanh trong chiếc đầm ngắn mỗi khi đi bên cạnh giám đốc Tần. Ông có vẻ hãnh diện khi xuất hiện bên mình một "cô cháu gái" trẻ trung mỗi khi ông đến gặp gỡ các bạn bè và khách hàng của ông. Ông giới thiệu nàng với mọi người như một cô cháu họ, còn nàng thì đi theo chú họ của mình để giúp ông trong công việc quảng bá thương hiệu - Vai trò của một giám đốc tiếp thị của ông. Nàng lại xa nhà một thời gian, khi mọi chuyện cho những người thân yêu đã được sắp xếp ổn thỏa. Nàng phải đi để giải quyết chuyện của nàng. Nàng sẽ không quên buổi chiều ấy, một cuộc gặp đã diễn ra khi nàng theo giám đốc Tần cùng đi tham dự một hội nghị khách hàng của ngành mỹ phẩm. Cuộc gặp diễn ra trong một resort sang trọng, sau khi kết thúc hội nghị khách hàng. Trong cuộc gặp ấy, cùng lúc có mặt gần như tất cả những người đàn ông quan trọng mà nàng đã biết trước đó. Ngoài giám đốc Tần và chị quản lý Châu, còn có Mr Cho và chị Hương trong vai trò đại diện của Yang Min, cùng với Trương, đại diện cho doanh nghiệp Tianen của giám đốc Tần và... Kha, như là đối tác lo về quảng cáo và sự kiện. Ngài Park cũng có mặt, ông sang cùng với Cho để mở mang chuyện kinh doanh resort và khách sạn của ông.
Chỉ có nàng là bất ngờ về cuộc gặp này, còn những người khác thì dường như đã biết trước. Hóa ra lâu nay nàng vô tình đã trở thành tác nhân làm cho những con người ở những xứ sở khác nhau, với những ngành nghề khác nhau này có điều kiện kết hợp lại với nhau. Và nàng hiện diện ở đây cùng một lúc vừa là cháu họ của giám đốc Tần, con gái nuôi của ngài Park, vợ sắp cưới của Trương, bạn gái cũ của Cho và nhân viên cũ của Kha. Nay nàng còn được giám đốc Tần giao cho một vị trí quan trọng trong Tianen. Nàng không biết phải làm sao khi xuất hiện trước mắt tất cả những người này. Vả lại trong cuộc gặp ấy còn có hơn một chục vị khách khác mà nàng chưa biết mặt trước đó, họ cũng đại diện cho những cổ đông và một vài vị là khách mời. Giám đốc Tần cất tiếng phát biểu và Châu dịch lại bằng tiếng Anh cho tất cả mọi người:
- "Cô Shi Zhuang đây là giám đốc tiếp thị của Tianen. Mọi người hãy xem đây như là cháu gái của tôi. Cô ấy sẽ trình bày chương trình và những đề xuất của chúng tôi trong việc tổ chức chuỗi những sự kiện trong thời gian cuối năm nay để từ đó có thể hình thành mối quan hệ hợp tác lâu dài giữa chúng ta với nhau. Nhiều cơ sở dịch vụ làm du lịch, thời trang, thẩm mỹ và kinh doanh mỹ phẩm sẽ phát triển. Tôi hy vọng quý vị cũng sẽ ghi nhận vai trò của cô Shi Zhuang đây hiện nay như là đại diện cho Tianen, nhưng sau này sẽ là đại diện cho tất cả chúng ta. Xin mời cô trình bày!"
Nàng dù đã được chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng, tay chân luống cuống. Đứng trước bao ánh nhìn từ những người đàn ông mà mình đã từng bị khuất phục và phụ thuộc, bỗng dưng nàng thấy rất hồi hộp. Nàng nhìn Cho, thấy anh nhoẻn miệng cười, môi mấp máy như đang gọi "Yun Hee!" - cái tên mà anh đã đặt cho nàng trước đây. Kha cũng mỉm cười đầy ý tứ với nàng. Còn Mr Park thì vỗ nhẹ hai bàn tay như đang khích lệ nàng. Sau cái gật đầu của giám đốc Tần, nàng bắt đầu bài thuyết trình của mình.
Vâng, nàng đã từng bước tìm kiếm chỗ đứng của mình theo cách như thế. Trải qua bao nhiêu thăng trầm đánh đổi, nàng vẫn cứ phải tiến bước với những con người và những công việc mà nàng đã có "duyên nợ". Nàng trình bày lại những gì mình đã làm cho Tianen, rồi đề xuất những kế hoạch mới trong quảng bá và tiếp thị. Rồi một đoạn clip đã được quay trước đó được chiếu lên cho mọi người xem, trong đó có một dự án nghệ thuật mà nàng là nhân vật chính, với nội dung trong đó nói về sức sống và vẻ đẹp của một phụ nữ đang cố gắng vươn lên để xây dựng cuộc sống tốt đẹp. Trong clip, nàng hóa thân thành một con người hoàn toàn khác, chuyện đẹp như mơ khi mọi cố gắng đều thành tựu và người phụ nữ ấy muốn chia sẻ những kinh nghiệm sống ấy với bao người phụ nữ khác về chuyện đời của mình - một cuộc đời theo kịch bản của đạo diễn. Nhiều cảnh quay nàng khỏa thân và có cả cảnh quay nàng (người phụ nữ trong clip) đang ân ái với chồng (tức một bạn diễn nam giới cùng tham gia đóng clip). Cảnh quay ấn tượng ấy thật ngắn ngủi, chỉ 20 giây, nhưng nàng đã phải mất 4 ngày mới quay xong. Và đó cũng là một kỷ niệm buồn cho nàng khi cố gắng đi tìm "chỗ đứng" cho mình.
Khi nàng thuyết trình xong, mọi người đã vỗ tay khích lệ. Cho bước đến với một bó hoa trao tay cho nàng, rồi nàng cùng mọi người chụp ảnh lưu niệm và dùng bữa với nhau.
Đêm về, nằm trong vòng tay của giám đốc Tần, nàng vừa cảm thấy mãn nguyện vì công việc nàng đã làm, lại vừa cảm thấy tủi thân và cô đơn hơn bao giờ hết...
Trở về nhà sau chuyến đi ấy, nàng vội giúp chị ổn định công việc rồi sau đó đưa bé con ghé về quê thăm Mẹ. "Mẹ, con mời Mẹ giúp chị em con chuyện kinh doanh Mẹ nhé! Mẹ có nhiều kinh nghiệm và chị em con cần Mẹ giúp. Mai sau, con làm xong việc riêng rồi con cũng sẽ về giúp lại cho chị. Con cũng sẽ giúp Mẹ, Mẹ cần gì cứ bảo con một tiếng, Mẹ nhé!". Mẹ vuốt tóc nàng trong khi nàng quỳ ngay cạnh chỗ Mẹ ngồi và hỏi chuyện về công việc của nàng. Mẹ đã đồng ý về giúp ý cho chị em nàng. Cả ba người: Mẹ, chị và nàng cùng hai bé con đã có những ngày bên nhau thật đồng lòng và vui vẻ.
Ở nhà là thế, còn ra ngoài thì nàng lại hoàn toàn khác hẳn. Chưa bao giờ nàng thấy mình là một người có nhiều bộ mặt và phải đóng nhiều vai khác nhau như thế. Mỗi ngày nàng phải trở về với vai người cháu giúp việc cho giám đốc Tần, người mà trong quan hệ công việc thì là người chú đỡ đầu cho nàng, nhưng bên trong lại biến nàng thành người tình bí mật của ông ta. Bề mặt công khai thì giám đốc Tần là người tác hợp cho nàng với Trương, nhưng bên trong thì ông mới là người đang sở hữu nàng. Nàng không hiểu tự bao giờ mà nàng đã thay đổi nhanh chóng như thế, nhưng nay nàng thấy mình sống khá tự nhiên với chuyện đổi tình lấy lợi ích, và đó chính là những từ chính xác nhất để mô tả quan hệ giữa nàng và giám đốc Tần.
Vì nhiệm vụ tổ chức sự kiện nên nàng phải gặp và làm việc với Kha mỗi ngày. Hương đã bắt đầu công việc với nàng và nàng cũng đã có cuộc gặp ngắn ngủi với Cho và ngài Park trước khi họ về nước. Tất cả họ đều nghĩ rằng nàng đã đính hôn với Trương và về công việc thì nàng hầu như đã là người làm việc cho Tianen của ông Tần.
Trương khá thú vị khi chơi trò giả danh vợ chồng với nàng, thỉnh thoảng anh ta hay nhắc lại chuyện nàng đã tự mình trao thân cho anh ta hôm nọ, nhưng nay thì anh ta có lẽ cũng biết chuyện của nàng và vị chủ nhân của mình. Từ nay, trong vai người "chồng hờ", anh ta chỉ gặp nàng khi có mặt giám đốc Tần mà thôi.
Buổi trưa, giám đốc Tần cho gọi nàng đến khu vực Spa dành riêng cho ông. Ông và nàng không biết tiếng của nhau nên ông chỉ ra dấu bảo nàng bước vào chiếc bể tắm mà ông đang ngâm mình trong đó. Nàng cởi bỏ váy áo và cùng vào bể rồi duỗi chân ngồi bên cạnh ông. Như thông lệ, ông ôm lấy nàng hôn hít, vuốt ve chứ không nói gì với nàng cả. Bất ngờ cánh cửa trượt phòng tắm chợt mở ra và Kha xuất hiện nơi khung cửa. Anh ta bước vào phòng, kéo cánh cửa đóng lại, mỉm cười chào và nói câu gì đó với ông Tần. Anh ta cũng nhìn nàng và như nhận ra vẻ ngạc nhiên pha chút hoảng hốt của nàng, anh ta mở lời giải thích kèm theo một nụ cười với vẻ bông đùa: "Chào em! Anh được giám đốc Tần gọi đến để bàn công việc. Hy vọng em cứ tự nhiên nhé!"
Nàng cứng đờ người khi xuất hiện trước mắt Kha trong tình trạng lõa lồ cùng với ông Tần trong bể tắm. Phải nói chuyện làm việc như thế này sao chứ?
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 53 - "Chị có trách nhiệm với em! Chị sẽ phải chăm lo cho em..." - Mi nói khẽ bên tai nàng. - "Chuyện của chị cũng buồn lắm mà! Chắc là chỉ có em mới được nghe chị kể!" - "Uhm, dĩ nhiên rồi! Ai mà thèm nghe chuyện vớ vẩn của chị chứ!" - "Hihi! Em thấy mình trở nên quan trọng...