Cái kết của người vợ ngoan Phần 45
Nàng bước ra khỏi bồn tắm, lau người rồi đi ra phòng ngoài. Khu vực này dành làm chỗ nghỉ ngơi riêng cho Mr Cho nên có đủ tiện nghi như một căn hộ.
Bộ áo váy của nàng khi được Cho cởi ra đã bị ướt nên nàng chẳng buồn mặc lại, cứ để trần mà ngã mình chiếc giường của Cho. Do đã chủ động nhiều khi gần gũi với Cho, nàng đã thiếp đi trong một giấc ngủ dài, khi mở mắt ra thì đã hơn 10 giờ đêm. Nàng nhận ra mình vẫn nằm ngủ trần, một mình trên chiếc giường rộng. Cho đã đi đâu ra ngoài và xung quanh nàng là một khoảng phòng rộng yên ắng.
Khoanh tay ôm gối, ngồi yên lặng trên giường, nàng nghĩ bé con giờ này đã ngủ rồi. Bé ở nhà cô thì cô chắc sẽ lo cho bé tốt thôi. Không biết cô có thắc mắc gì không khi thấy giờ này mà nàng vẫn chưa về?
Cửa phòng bật mở ra, nàng thấy Cho bước vào. Anh ta khoác trên mình bộ pyjama. “Em thức dậy rồi à? Anh pha sữa nóng cho em nhé!”
Nàng gật đầu rồi hỏi: “Em phải báo với cô em!”
- “Không cần đâu! Anh đã báo với cô em rằng đêm nay em sẽ ở lại văn phòng. Mai anh sẽ đưa em về!”
Nàng giật mình thảng thốt hỏi: “Cô em đồng ý à?”
- “Uhm! Anh nghĩ trước đây cô em cũng quen với việc em hay đi công tác xa nhà rồi nên chắc là cô em không lo lắng gì đâu!”
Ôi! Vậy là cô đã hoàn toàn yên tâm khi giao mình cho Cho mà không ái ngại gì sao chứ? Mình là cháu dâu của cô mà! Vậy đó, nàng có cố nghĩ thêm thì cũng không sao hiểu được cô (giờ thì nàng không thể can đảm gọi cô là Mẹ nữa rồi).
Cho lấy ở đâu đó có sẵn một chiếc đầm ngủ và đưa cho nàng, “Em mặc vào đi, để trần như vậy sẽ cảm lạnh đó!”. Nàng cầm lấy rồi từ từ mặc vào. Nàng thật ngạc nhiên với chính mình khi mà giờ đây nàng hầu như chẳng còn biết thẹn thùng, ngượng ngập trước mặt Cho nữa.
Sau khi uống xong ly sữa nóng, đêm đó, nàng ngủ lại cùng giường với Cho. Sau khi dùng một ly chè sâm, Cho lại đòi hỏi nàng. Anh ta dường như không biết mỏi mệt là gì. Nàng nhắm mắt lại, tự nhủ Cho giờ đây là “chồng” đúng nghĩa của mình. Đây không phải là cách nàng tự đánh lừa lý trí mình để không cảm thấy đau khổ và tội lỗi nữa, mà nàng muốn mình tin rằng Cho là người chồng nàng chọn, sau khi những gì nàng trông đợi từ chồng và cô chồng đã không đến được như ý. Một phụ nữ đơn độc như nàng chỉ mong có ai đó yêu thương mà giờ phút này đây thì có lẽ chỉ có Cho là một người có thể làm được điều đó.
- “Mẹ ạ! Con đã từng yêu mái nhà này biết bao! Con đã từng nghĩ mình sẽ ở đây mãi mãi, trong yên ấm, trong tình thương. Con đã từng nghĩ rằng mình sẽ là người phụ nữ ngoan hiền, đoan chính bên cạnh chồng con. Nhưng sao mong ước này của con lại khó thành như thế? Mẹ có biết rằng lâu nay con vẫn vâng lời Mẹ, phục tùng Mẹ và hết lòng với Mẹ, vì con nghĩ Mẹ còn tốt hơn cả những người Mẹ trên đời này. Nhưng rồi càng tuân theo lời Mẹ, đời con lại trở nên khốn khó như thế này. Mẹ ơi! Con không còn là vợ của chồng con nữa rồi! Con đã không còn là con nữa rồi! Hết người này đến người khác đã làm cái điều mà chỉ chồng con mới được quyền làm! Con cũng không biết mình phải làm gì vào lúc này nữa! Nếu con vâng lời Mẹ ra đi, Mẹ sẽ mất con, chồng con sẽ mất con, bé con sẽ mất Mẹ và con cũng sẽ mất đi gia đình thương yêu này.”
- “Mẹ ạ! Một lần cuối cùng, con xin Mẹ! Cho con được ở lại với gia đình Mẹ ạ! Rồi Mẹ bảo gì con cũng xin nguyện nghe theo!”
- “Mẹ ạ! Nếu Mẹ không đồng ý với con và đuổi con ra khỏi nhà thì con cũng xin vâng. Tự con cũng thấy mình không còn xứng đáng với chồng với bé con của con nữa! Con ở lại nhà này cũng không tiện nữa rồi! Làm sao con dám nhìn mặt chồng con khi tự con đã không thể giữ mình trong sạch khi xa chồng! Mẹ giúp nói chuyện lại với chồng con, Mẹ nhé! Mẹ nói với chồng con là con yêu anh ấy vô cùng! Con cũng xin Mẹ nuôi nấng bé con nên người, con tin Mẹ và chồng con sẽ giúp bé con vì mẹ của nó không xứng đáng làm mẹ nữa rồi!”
Video đang HOT
- “Mẹ ạ! Nếu lần này con vẫn nghe lời Mẹ ra đi cùng với Cho, điều đó có nghĩa là con sẽ đi luôn không về Mẹ ạ! Vì sao vậy? Vì con sẽ là người của người ta đó Mẹ ạ! Từ trước là Kha, còn nay là Cho, những người đó đã quản lý cuộc đời của con, xem con chỉ như một món hàng và là món đồ chơi cho riêng họ. Con chẳng còn là dâu, là vợ nữa, mà chỉ là một con búp bê trong tay họ thôi!”
- “Mẹ! Nếu chồng con biết hết sự thật, anh ấy chắc chắn sẽ từ bỏ con! Hãy để con bỏ đi trước, mẹ nhé!”
Vào cái đêm nàng ở lại bên Cho, anh ta đã làm một việc mà nàng thấy hết sức đau lòng: Trong lúc nàng đang ngủ say, Cho đã tự ý tháo gỡ chiếc lắc bạc đeo ở cổ chân trái của nàng. Chiếc lắc tượng trưng cho việc nàng phải biết tự “giữ chân” mình ở lại với chồng, nhưng nàng đã bội ước và không làm tròn trách nhiệm này! Nàng hận Cho, hận cô, vì họ đã đẩy nàng đến nước này! Nàng cũng hận chính mình vì đã dùng thân xác để “làm việc”! nàng không thể nói Cho đã lạm dụng nàng vì nàng đã không có cố gắng nào để chống trả lại anh ta cả. Rõ ràng là nàng đã đồng tình theo kiểu buông xuôi! Và tự trong thâm sâu, nàng cũng nhầm lẫn nghiêm trọng khi không phân biệt được đâu là những giới hạn cho phép và không cho phép!
Trở về thành phố, nàng phải dành hết thời gian vài ngày còn lại để vào làm việc tại văn phòng của Cho. Hợp đồng làm việc đã được soạn xong và chuyện nàng sẽ ký vào gần như đương nhiên rồi! Nàng lại mang vào chân những đôi giày cao gót. Ở chỗ cổ chân trái, Cho đeo vào cho nàng một chiếc vòng lắc khác bằng vàng. Cho cũng bảo với nàng rằng những ngày sắp tới sẽ khá bận rộn với nàng vì những chuyến đi cho những sự kiện đang được lên lịch và khả năng thuyết trình của nàng là điều mà Cho rất cần. Một khả năng mà trước đây Kha đã làm cho nàng trở nên điêu luyện trong mắt của Cho. Nàng sẽ đi qua nhiều nước khác nhau và sẽ cùng Cho xuất hiện trong rất nhiều sự kiện. Nàng thẫn thờ nghe và im lặng…
Rồi đến một lúc nọ, nàng bâng quơ nói với Cho: “Em sẽ ly hôn với chồng em!”, thậm chí nàng còn ngây ngô hỏi Cho: “Anh sẽ cưới em chứ?”
Cho nhìn nàng mỉm cười: “Anh sẽ sống với em và mang em theo cùng anh đi nơi này nơi khác!” – Đó không thực sự là một cam kết, nàng biết như thế!
Nàng quay mặt đi khi nước mắt bắt đầu trào ra, tự thấy mình thật trơ trẽn và bội bạc. Nhưng nàng đã không thể trở lại được nữa rồi…
Buổi trưa, Cho cùng ăn với nàng, sau đó anh ta đưa nàng về phòng nghỉ. Khi thấy Cho đi theo nàng vào phòng tắm, nàng nói: “Anh để em ở đây một mình có được không? Em xong rồi sẽ ra ngay thôi!”
Cho gật đầu và bước trở ra. Cửa phòng tắm vẫn để mở, nàng đứng một mình để mặc cho dòng nước từ vòi sen phun mạnh xuống người… Vậy là xong nhé! Không cần nghĩ ngợi và tính toán gì thêm nữa cả… Nhiều ngày nay, chỉ có Cho là người đàn ông duy nhất bên cạnh nàng… Một cách trớ trêu nhất đó là nhờ thế mà nàng thấy mình là đàn bà hơn bao nhiêu giờ hết…
Nàng yêu cầu Cho đưa lại chiếc lắc bạc của chồng tặng rồi lặng lẽ đeo lại nó vào cổ chân bên trái, và nàng chuyển chiếc lắc vàng của Cho tặng sang cổ chân bên phải. Nàng cũng chỉ biết làm thế thôi chứ chẳng biết nó đúng hay sai nữa. Một cái nhắc đến mối duyên tình của nàng với chồng, cái kia nhắc cho nàng nhớ đến những sai lầm tai hại trong đời. “Rốt cuộc thì chúng cũng chỉ là những vật ngoại thân thôi!”, nàng nhủ thầm như thế, “nhưng dẫu sao, cả hai chiếc lắc đều cùng là những vật lưu dấu cho hai phần khác nhau trong cuộc đời mình, cả tốt lẫn xấu, cả tình yêu lẫn sự sai lầm, tội lỗi”. Nàng sẽ giữ lại cả hai phần đó ở bên cạnh con người mình, dẫu có ở gần hoặc đi xa, cũng vẫn sẽ như thế!
Nàng có linh cảm là chồng nàng sẽ không trở về nước nữa… Nàng cũng linh cảm rằng nàng sẽ không còn quyền nuôi nấng bé con nữa… Nàng cũng linh cảm rằng chuyến đi này của nàng sẽ khiến nàng khó trở về… Và nàng cũng linh cảm nhiều chuyện không hay khác… Mọi chuyện của nàng dường như đã được người khác sắp đặt. Nàng có hỏi thì cũng chẳng biết thêm được điều gì. Nhiệm vụ của nàng là đi theo Cho. Thế thôi!
Nàng dành thời gian còn lại để viết cho Mẹ (tức là người cô chồng mà lâu nay nàng vẫn biết ơn và yêu thương). Nàng dự định sẽ viết hết những nỗi lòng của nàng khi nghĩ về Mẹ. Nhưng không hiểu sao, khi cầm bút thì lại không thể viết được. Nàng vẫn chờ đợi Mẹ nói gì đó với nàng, nhưng Mẹ vẫn không nói gì ngoài những trao đổi thường ngày. Cứ như thể là chuyện nàng có ra đi hay không lúc này cũng không còn quan trọng đối với Mẹ lắm vậy! Nàng tưởng tượng đến ngày đó, nàng sẽ bước ra khỏi nhà, khi nàng nói lời chào Mẹ, Mẹ sẽ ôm nàng mà nói lời từ biệt. Nhưng sao nàng vẫn không thể hình dung được nhỉ?
Mẹ đã dẫn dắt nàng vào nghề kinh doanh, đưa nàng vào những mối quan hệ làm việc và dạy nàng những cách thức sống trên đời sao cho phải phép… Nhưng sao hôm nay lại như thế này hở Mẹ?
-
Sáng chủ nhật cuối cùng của tháng 6, nàng chỉnh chu trang phục, đợi Mẹ để cùng đi lễ. “Đó là lần sau cùng con đi lễ cùng Mẹ sao chứ? Con mong Mẹ nói với con một lời nào đó, để con có thể tiếp tục theo Mẹ những ngày sau đó nữa… Nhưng Mẹ chỉ nói những lời trao đổi thông thường, như mọi chủ nhật trước đây… Dẫu sao, con cũng được thêm một lần làm cái bóng bên Mẹ… Cũng có thể xem là một ơn huệ! Người ngoài khó có thể hiểu được nỗi lòng của con đối với Mẹ… Chỉ có con và Mẹ hiểu thôi! Vậy là con sẽ đi… Có thể nào khác hơn được nữa! Nhưng con có thể về lại nhà mình hay không thì tùy ở Mẹ cả thôi! Con e là mình không về được nữa, Mẹ ạ!”
Nàng chỉ là một đứa con gái thôn dã, hoang sơ, nhiều lần suýt bị người ta đem gả bán. Lẽ ra từ lâu rồi nàng đã vùi mình làm một cánh hoa dại trên xứ Đài! Hoặc lẽ ra từ lâu rồi nàng đã thành một thứ thê thiếp lẻ mọn của một doanh nhân trăng hoa! Hoặc lẽ ra nàng cũng có thể đã thành một nữ tu, sống ẩn cư trong một tu viện hẻo lánh! Nhưng dòng đời đẩy đưa nàng đến với Anh và gia đình của Anh. Anh đã không biết hết quá khứ và lai lịch của nàng mà chỉ như một người thấy nàng khổ nhọc mà ra tay cứu vớt rồi đem lòng yêu thương. Gia đình này, có Anh và có Mẹ, đã chở che, đùm bọc cho nàng, ban cho nàng một cuộc sống êm ấm suốt nhiều năm qua. Nàng đã dối chồng, làm như mình là cô gái ngoan trong trắng khi về làm dâu. Nhưng cái thân phận ấy sau đó cũng không thể che đậy được. Có lẽ từ vài năm nay, Anh đã nhận biết! Chuyến đi xa tu nghiệp của Anh thật ra chứa đựng nhiều hụt hẫng, cho Anh lẫn cho nàng, ngay cả khi bé con đã chào đời! Còn Mẹ (người cô của Anh), Mẹ đã yêu cầu nàng nghỉ làm để về phụ giúp công việc cho Mẹ, rồi đưa nàng dần dần vào công việc kinh doanh. Mẹ cũng giao nàng cho những người sếp vốn là những đối tác của Mẹ, để nàng thực hiện nghĩa vụ giúp Mẹ khi việc kinh doanh gặp khó khăn. Mọi chuyện bắt đầu đổi khác khi đó!
Nàng từng là một người vợ chiều chuộng chồng hết mực, cả trong sinh hoạt thường ngày lẫn khi vợ chồng gần gũi nhau trong chuyện chăn gối. Nàng sẵn sàng dâng hiến, tận tụy những khi bên chồng. Hầu như không bao giờ nàng tỏ ra mệt mỏi, phàn nàn hoặc than vãn trước mặt chồng mình. Nàng tự học hỏi những cách yêu đương sao cho chồng được thỏa lòng và vui thích, bất kể những chuyện ấy có làm cho nàng trở nên tự hạ thấp mình cũng được. Có lần Anh còn trêu đùa bảo nàng là một “Home Geisha” rất tuyệt vời nữa! Kỷ niệm ấy giờ không còn nữa rồi!
Cái khả năng đó, khi thực hiện với chồng, thì quả là món quà nàng đã mang lại cho Anh trong suốt thời gian vợ chồng chung sống. Nhưng đó cũng là một nhược điểm quá lớn của nàng mà từ đó nó đã dẫn dắt nàng đi quá xa, đến mức không tự kiểm soát nổi nữa! Nàng nghiện chuyện ấy, đúng là như thế! Kể từ những lần bị hại khi còn nhỏ, nàng nhận ra rất rõ rằng nàng luôn cần được “yêu”, luôn cần có người đàn ông của mình bên cạnh. Vì thế, khi Anh đi xa, nàng sống rất khó khăn. Nàng cũng không thật sự hiểu hết về mình khi những ham muốn và khao khát ấy vì sao lại mãnh liệt như thế. Và, công việc đã khiến nàng sa ngã, không thể giữ mình… Nàng không thể ngụy biện để giải thích! Nàng phải tự chịu trách nhiệm về việc mình làm thôi! Một nỗi mặc cảm tội lỗi dày vò nàng khi phải tự thừa nhận rằng: Những lần gần gũi người khác (không phải chồng), nàng vẫn có những cảm xúc theo kiểu bản năng. Chúng xuất hiện rất tự nhiên mà ai cũng có thể có, nhưng sau đó, khi lý trí trở lại, chỉ còn lưu lại trong nàng một mặc cảm tội lỗi. Ôi! Phải chi nàng có thể bên cạnh chồng mình mỗi ngày!
Nàng thấy mình thật yếu đuối, đến mức nhu nhược! Từ thuở bé đã không được bảo vệ, lớn lên không biết tự bảo vệ mình! Nàng thường xuyên thấy mình phải nương tựa vào người khác, cứ thế mà nhiều năm trước khi lấy chồng, nàng cứ vẫn mãi mê đi tìm kiếm… tìm kiếm một con người, một hình ảnh mà nàng có thể tin tưởng, có thể tựa vào để sống, để yêu… Rốt cuộc, nàng bị lôi cuốn vào một vòng xoáy, một thứ vòng lẩn quẩn không lối ra… Ai bảo nàng là “vợ ngoan”, “dâu thảo” kia chứ? Nàng thật sự không hình dung hết nghĩa của những từ đó đâu, nhưng khi sống, nàng chỉ cố gắng làm vui lòng người thân, ở đây là gia đình chồng, cốt sao cho mọi chuyện được như ý mọi người. Còn nàng, sá chi một chút cố gắng! Vậy mà… sau cùng nàng vẫn sai lầm!
Những người như Kha, Henry và Cho, đã khéo nắm bắt cái “khả năng” này của nàng, biến nàng thành một công cụ làm việc đắc dụng cho họ. Đau lòng thay, khi họ biết đến nàng là do Mẹ giới thiệu! Và nàng tận tụy làm việc với ý nghĩ là làm việc để báo đáp cho Mẹ và vì lợi ích của gia đình, của chồng con… Nàng thấy mình sai lầm, nhưng nàng cũng không thể làm gì đó khác hơn được! Giờ đây, nếu nàng có tiếp tục trong tay ai đó, để tiếp tục những gì nàng đã làm, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả!
Ly hôn không giải thoát cho nàng, vì số phận nàng cũng không có gì khá hơn, cả khi tiếp tục sống cùng chồng lẫn khi ly hôn. Nhưng ly hôn có thể giúp giải thoát cho Anh. Nàng nghĩ như thế, nhưng không biết có đúng hay không nữa!
Nàng phải đi vì không ai muốn giữ nàng ở lại cả! Mà ở lại thì nàng sẽ làm gì? Tay trắng, không nơi chốn trở về! Tài sản làm ra không của riêng nàng. Nàng là kẻ nhận ơn từ lâu nay, lẽ nào lại đòi hỏi quyền lợi cho riêng mình? Nàng nghĩ nàng sẽ tùy vào quyết định của gia đình, của Mẹ và của Anh, miễn là bé con cũng có điều kiện được nuôi nấng, dạy dỗ.
-
Bé con được đưa về quê, cho các cô chăm sóc. Mẹ cũng đi để đưa bé một ngày trước khi nàng rời xứ sở. Nàng chỉ hôn chào bé trước đó, không đi theo… Đi theo chỉ thêm phần bịn rịn. Đêm đó, nàng mang hành lý rời nhà. Cho gợi ý sẽ ở cùng với nàng rồi sáng hôm sau đưa nàng ra sân bay. Không có nàng ở nhà, cửa hiệu vẫn đông khách, khách sạn vẫn hoạt động, chồng nàng vẫn tu nghiệp ở xa và bé con vẫn có người chăm sóc! Nàng cảm thấy mình không còn chỗ đứng nào ở đây nữa… Cay nghiệt thay, chỗ của nàng từ lúc này trở đi là ở trong tay của Cho! Ở nhà, chỉ còn một việc chưa làm xong, đó là: Thủ tục ly hôn của vợ chồng nàng!
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 23
Bé con lúc đó đã gần 15 tháng tuổi rồi, biết ê-a gọi "Bà", gọi "Mẹ". Được cổ vũ và nâng đỡ tinh thần từ Mẹ, nàng trở nên tươi tắn hơn rất nhiều mỗi khi bên bé con. Và một thông lệ đáng yêu mới được hình thành với hai mẹ con nàng: Đều đặn cứ mỗi chiều đến là hai mẹ con nàng cùng vào phòng tắm chung với nhau.
Nàng đã chăm chút lại phòng tắm, đặt vào đó vài lọ hoa nho nhỏ, lắp đặt lại bồn tắm và máy đun nước nóng, đính trên tường những bức tranh tươi vui và đặt trên thành bồn tắm những món đồ chơi nho nhỏ bằng nhựa cho bé con có dịp vui đùa khi tắm cùng mẹ. Nựng nịu bé con, nàng nói đùa: "Nếu có ba ở đây, ba cũng sẽ cùng vào với hai mẹ con mình. Hoặc ba sẽ chụp hình đẹp cho hai mẹ con đang tắm lúc này!" Rồi nàng cười vui cùng bé con. Bé không còn bú mẹ, nhưng những khi như thế thì không thể không tranh thủ sờ hai cái ti của nàng. Ôm bế con trong tay ngồi trong làn nước ấm, nàng cảm thấy thật yên lành và hạnh phúc khi nhìn thấy bé cười đùa, sờ nghịch hai núm vú mẹ.
Nàng ngủ với bé nhiều hơn, chứ không như trước đây bé thường ở cùng chị giúp việc. Và những khi Mẹ rãnh rỗi, cả ba bà cháu cùng tổ chức đi ra công viên hoặc ngồi quây quần chung vui bên tấm thảm rộng trải trong phòng ngủ lớn của Mẹ, cùng vui chơi và chuyện trò. Những lúc như thế giúp nàng vơi đi những lo toan khó chịu trong công việc.
-
Đêm thứ sáu, khi bé con đã ngủ, nàng bước qua phòng Mẹ. Trên giường Mẹ, nàng thấy một chiếc đầm màu đen được Mẹ trải ra sẵn trên nệm. Mẹ nhìn nàng cười và nói: "Mẹ chuẩn bị cho con đó!"
- "Để làm gì hở Mẹ?"
- "Con mặc nó khi đi gặp Kha sáng ngày mai. Mẹ muốn con đẹp và sang trọng khi xuất hiện trong công ty bên đó. Đừng ngại ngần gì cả! Kha phải thấy ở con một người tự tin, có ý kiến riêng và anh ta không thể chèn ép con được nữa..."
Đó là một chiếc đầm đen kiểu vai lệch, bên phải là ống tay dài bằng vải ren, bên trái thì để hở trần nguyên cả bờ vai và cả cánh tay. Thân áo hơi ôm nhẹ và vạt áo dài đến gần trên gối. "Ồ! Đẹp quá Mẹ ạ! Con phải mặc thế này sao? Đâu phải đi dự tiệc đâu Mẹ!", nàng trầm trồ với Mẹ.
- "Không phải hễ cứ dự tiệc hoặc dự sự kiện thì con mới phải làm đẹp. Con còn là chủ nhân của một cửa hiệu thời trang, nói cách nào đó thì cũng là một nữ doanh nhân, con có quyền làm đẹp cho chính bản thân mình".
Rồi Mẹ nhắc nhở nàng thử áo, chuẩn bị sẵn một số nội dung nói chuyện để nhớ khi nói chuyện với Kha, rồi giục nàng nghỉ ngơi sớm. Nàng ôm Mẹ và cảm thấy biết ơn Mẹ vô cùng...
Với kiểu đầm màu đen, lại rất gợi cảm bởi một bên tay để trần và tay kia phủ bởi vải ren, nàng muốn thể nghiệm một phong cách thời trang mới mà lâu nay ít khi được thấy ở nàng. Nàng nghe theo lời cô, chọn kiểu giầy mũi bít nhọn màu đen, gót cao vừa phải và không đi tất da. Các phụ kiện cũng thật ít và chỉ trang điểm nhẹ. Tuy nhiên, sáng hôm ấy, nàng tô son môi đỏ đậm hơn mọi khi. Mẹ cũng nói rằng màu đen trong thời trang phụ nũ cũng có thể vừa là biểu tượng cho một thứ quyền lực mềm, vừa vẫn thu hút và quyến rũ.
Buổi sáng nàng vẫn dậy sớm, đi lễ nhà thờ với Mẹ, rồi sau đó trở về nhà, thay đổi trang phục, rồi đến công ty gặp Kha theo hẹn. Cuộc hẹn vào lúc 9 giờ sáng và Mẹ cùng đi theo xe đưa nàng đến. Xe chạy vào sân công ty, nàng bước xuống, tài xế đưa Mẹ về cửa hiệu. Mẹ hẹn sẽ cho xe quay trở lại đón nàng vào lúc 10g30. Mẹ nghĩ nàng không nên ở lâu tại công ty của Kha và cũng không nên theo Kha đi đây đi đó ngoài việc cứ ở lại làm việc với Kha tại công ty mà thôi. Mẹ đi theo cũng là điều muốn báo với Kha rằng Mẹ luôn theo sát và bảo vệ cho nàng.
Linh, cô nhân viên văn phòng mà nàng đã biết, đợi nàng ở phòng khách. Cô dẫn nàng lên phòng làm việc của Kha. Nàng hơi bị áp lực một chút khi đến căn phòng này, bởi vì những lần nàng đến căn phòng này đều để lại cho nàng những ký ức tồi tệ khó phai.
Kha, được Linh báo trước, đã đứng sẵn ngoài hành lang đón nàng, rồi dẫn nàng vào phòng. Ngắm nàng trong trang phục lạ mắt, Kha lên tiếng trầm trồ: "Có vẻ em đang chuẩn bị cho một dạ tiệc hơn là một buổi làm việc! Thật thú vị khi thấy em như thế này!"
- "Làm việc xong, khoảng 10g30, Mẹ sẽ đón em đi gặp một số bạn thân của Mẹ, nên em chuẩn bị trước thôi!"
Nàng đáp và ngồi xuống chiếc sofa đặt trong phòng của Kha. Kha ngồi đối diện nàng. Anh ta hỏi thăm về Mẹ và những ý kiến của Mẹ về khuynh hướng làm ăn sắp tới, nhất là ý Mẹ về việc hợp tác với Mr Cho. Nàng trả lời chung chung, không đi vào cụ thể lắm, vì có lẽ Mẹ sẽ nói rõ hơn trong cuộc gặp với Cho hôm sau. Rồi Kha bắt chuyện sang khả năng nàng hợp tác với công ty của Kha để tổ chức sự kiện, về kế hoạch của nàng như thế nào khi muốn phát triển việc kinh doanh bên KS, vân vân và vân vân... Rồi Kha bỗng hỏi nàng: "Em có muốn trở lại phòng trưng bày để xem chiếc tủ giày của anh không? Anh muốn cho em xem thêm một số kiểu giày mới". Nàng hơi bất ngờ khi Kha đề nghị. "Đây có phải là nội dung làm việc chính sáng nay không ạ?", nàng cũng bất chợt hỏi lại Kha. Anh ta nheo mắt và mỉm cười một cách hữu ý: "Cũng có thể lắm! Nhưng em đến phòng đi rồi sẽ thấy". Nàng gật đầu đồng ý vì cũng muốn thấy được những ý chính mà Kha muốn bày tỏ hôm nay với nàng. Điều này có thể cần thiết cho cuộc gặp làm việc của Mẹ ngày mai chăng? Nàng dự đoán như thế và nàng nghĩ Kha có lẽ cũng muốn thông qua cuộc gặp nàng sáng nay để chuẩn bị gì đó cho ngày mai.
Thế là nàng đi theo Kha xuống trở lại tầng lầu kế ngay bên dưới, nơi mà nàng đã có một thời gian ở lại làm việc với công ty của Kha, cũng là nơi có căn phòng với chiếc tủ trưng bày của Kha. Dãy hành lang dài vắng lặng gợi cho nàng những cảm giác đắng! Tiếng gót giày của nàng vang lên nghe như nàng đang đi trong những "buổi tập" ngày nào. Nàng và Kha đi ngang qua căn phòng làm việc cũ của nàng và... căn phòng mà Kha dành cho Mr Cho cùng với nàng vào buổi tối định mệnh ấy... Thoáng thấy vẻ ưu tư trên gương mặt nàng, Kha hỏi: "Em sao vậy? Ổn chứ?". Nàng quay lại nhìn và nói: "Không sao!".
Rồi Kha mở cửa phòng trưng bày. Máy điều hòa và đèn đã mở sẵn khi nàng bước vào, điều đó cho thấy Kha đã sắp xếp trước việc dẫn nàng đến đây. Nàng chợt nhớ ở hành lang và trong phòng này đều có gắn camera, vì thế nàng rất thận trọng về cử chỉ và hành động của mình. Nàng bước vào đi dọc theo chiếc tủ, ngắm nhìn những đôi giày cao gót của Kha, những đôi giày đã đưa nàng đi thật xa và làm thay đổi quá nhiều điều trong cuộc đời nàng. Hôm nay, liệu có chuyện gì mới sẽ xảy đến, một dịp cho chuyện không may hay là một cơ hội để nàng vươn ra khỏi các mắc mứu hiện có?
Nàng bất chợt quay lại và nhìn thấy trên tường, ngay phía trên chỗ đặt bộ sofa, có treo một bức ảnh lớn. Bên trong ảnh là một phụ nữ khỏa thân đang ngồi nghiêng trên chiếc bục gỗ, tư thế cúi xuống với hai cánh tay làm động tác mang giày. Đôi giày cao gót màu ánh bạc và chiếc mặt nạ màu xanh che nửa phần trên gương mặt. Mái tóc được bới cao và gọn phía sau làm cho phần gáy và vai sáng lên do ánh đèn rọi từ phía trên xuống... Ôi, tất cả thật rõ ràng! Chính là nàng của ngày hôm ấy!
Nàng bỗng thấy chao đảo và đôi chân như nhũn ra không còn đứng vững được nữa...
Theo Afamily
Em có dám ký đơn không ? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Phần 20 Con tôi sốt virus. Sốt liên tục 40 độ trong đêm hôm ấy. Hạ sốt và chuyên nước. Tôi gần như thức trắng để lau người và kiểm tra nhiệt độ cho con. Chồng tôi cũng luẩn quẩn bên cạnh. Chúng tôi không nói với nhau nửa lời. 2 đêm thức trắng, tôi cảm thấy gần như kiệt sức. Cũng may mà trời...