Cái kết của người vợ ngoan Phần 36
Buổi chiều đến, nàng lui tới trong nhà như một chiếc bóng. Quanh quẩn bên bé con và đút ăn cho bé. Bữa chiều chỉ có nàng và chị giúp việc cùng ăn với nhau, bé con cũng ngồi chơi gần đó. Mẹ đi mãi cho đến gần 8 giờ tối mới về. Khi nghe tiếng chuông cửa, nàng bước ra mở cổng.
_ “Mẹ mới về ạ!”
- “Uhm! Con về khi nào mà nhân viên không hay biết gì cả. Mẹ ghé sang cửa hiệu rồi lại có công việc với Linh cho đến giờ này mới xong.”
Mẹ ở với Linh lâu thế à? Nàng nhìn Mẹ thoáng chút băn khoăn không biết Mẹ và Linh vào phòng làm việc ở đó có nói gì về nàng không nhỉ? Tập hồ sơ kia thì sao? Nàng chờ đợi, nhưng vẫn thấy Mẹ không đề cập gì đến chuyện của nàng.
- “Mẹ ăn rồi nên sẽ đi nghỉ đây! Lát nữa con đưa bé vào phòng Mẹ chơi một chút nhé!”
- “Dạ, Mẹ!”
Khi đưa bé con vào phòng Mẹ, nàng thấy Mẹ đang ngồi trên giường, mắt đeo kính và đang xem một tập hồ sơ trong tay. Mẹ gỡ kính ra, nhìn nàng và nói:
- “Cuối tháng sau là con đi rồi. Bên đó, người ta gửi thư báo cho Mẹ là đã chuẩn bị xong thủ tục cho con vào một trung tâm dành cho phát triển nữ giới ở ngay thủ đô. Từ đó, con sẽ được sắp xếp theo các khóa học ngôn ngữ, rồi sau này sẽ học nghề, tập sự và làm việc. Mẹ đã giúp làm xong các thủ tục bên này cho con rồi. Cho cũng đã gửi hợp đồng cho Mẹ và thông báo về chuyện công ty bên đó giúp hỗ trợ cho cửa hiệu nhà mình trở thành đại lý cho họ.”
Mẹ ngưng một chút rồi nói tiếp:
- “À, con nhớ gửi thư cho Mr Cho cám ơn anh ấy nhé! Con cũng sẽ chuẩn bị sau này làm việc tập sự cho công ty bên ấy. Cũng nên gửi thư thăm hỏi ông Park, ông ấy lo chỗ ở lại bên đó cho con”.
- “Dạ! Cám ơn Mẹ!”, nàng nói với một nụ cười buồn bã.
- “Không! Con mới làm nhiều việc cho Mẹ! Sau này con đừng găp lại Kha nữa nhé! Anh ta không còn làm việc với mình nữa. Cổ phần của anh ấy sẽ chuyển dần sang cho các cổ đông bên mình. Cổ phần của hai vợ chồng con vẫn giữ nguyên như thế, không thay đổi gì cả cho đến khi chồng con về. Mẹ đã lập tài khoản dành riêng cho con để dành dụm về sau và một thẻ tín dụng cho riêng con để khi sang bên kia, con sẽ chủ động mà dùng. Việc lo cho bé con, bên này Mẹ lo liệu hết. Con cứ yên tâm mà đi!”
- “Dạ, Mẹ!”
Nàng không thể nói gì hơn nữa, ngoài việc gật đầu và vâng dạ! Mẹ không nhắc gì đến những chuyện khác nghĩa là sao nhỉ? Vậy Mẹ sẽ vẫn giữ lại “tập hồ sơ” của nàng hay là sẽ giấu kỹ nó, hoặc là sẽ hủy bỏ nó? Nàng băn khoăn nhưng không dám hỏi. Và Mẹ cũng không nói thêm gì khác về cuộc làm việc với Kha chiều nay.
- “Thực lòng con không muốn đi Mẹ ạ! Con sẽ nhớ nhà mình, nhớ bé con nhiều lắm!”
- “Hai năm nhanh lắm! Khi con về, mọi thứ vẫn sẽ yên ổn thôi!”
Nàng cúi đầu che giấu những giọt nước mắt lại tuôn ra không cách nào cầm lại được…
- “Vâng, con hiểu rồi! Con sẽ đi mà!”
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm như thường lệ, nhưng tự mình đưa bé con sang nhà trẻ. Rồi trở về nhà chuẩn bị buổi học với Phong. Hôm nay, Mẹ nhắc nàng chuẩn bị trà và chè hạt sen cho cậu thầy giáo trẻ ấy. Dường như Phong cũng bắt đầu làm việc cho mẹ. Khi anh đến, Mẹ đã mời vào phòng khách tiếp riêng khoảng 15 phút, sau đó anh mới trở ra chiếc bàn lớn cũng trong phòng khách nhưng đặt ra phía ngoài, nơi ấy nàng đang ngồi đợi cho buổi học.
- “Chào chị! Xin lỗi vì đã làm trễ giờ học của chị!”, Phong nhẹ nhàng nói với nàng.
- “Dạ, không có gì ạ! Vì thầy bận việc với cô em thôi! Mời thầy dùng trà nhé!”
- “Cám ơn chị!”
Phong bắt đầu buổi học về chủ đề cách thức ứng xử khi xin việc. Anh đặt cho nàng những tình huống khác nhau và chỉ dẫn cho nàng những cách nói chuyện và sử dụng tiếng bản ngữ trong những tình huống ấy. Quyển sách mà Phong đưa cho nàng hôm trước đã giúp nàng rất nhiều trong việc học những tình huống như thế này.
Lúc nghỉ giữa giờ, nàng tự tay mang trà và chè sen cho Phong.
Video đang HOT
_ “Mời thầy dùng ạ! Món này do em làm rồi để lạnh từ chiều qua. Thầy xem có ngọt quá không nhé!”
- “Vậy à! Chị khéo tay nhỉ! Vừa miệng rồi ạ! Rất ngon!”
Phong vừa nhấm nháp, vừa nói chuyện với nàng. Nàng đứng lên châm thêm trà vào tách cho Phong. Khi nàng ngồi xuống, Phong hỏi: “Dường như hôm nay chị có vẻ mệt mỏi! Chị có thể học tiếp tục được chứ?”
- “Vâng, không sao đâu ạ! Em có thức khuya hôm qua, nhưng không ảnh hưởng gì đâu ạ!”
Phong mỉm cười rồi nói: “Vì bây giờ mình phải có vài bài tập cần chị tập trung nên tôi mới hỏi như vậy thôi”. Rồi Phong yêu cầu nàng cố sử dụng tiếng Hàn trong nói chuyện với Phong ở phần còn lại của buổi học.
Trong bài tập mà Phong đề nghị nàng làm có nội dung là nàng đang đứng trước một giám đốc nhân sự của một công ty, còn nàng là một dự tuyển viên vào công việc làm trợ lý cho giám đốc công ty đó. Nàng chỉ cần tập phần giới thiệu bản thân mình và những kinh nghiệm làm việc của bản thân bằng tiếng Hàn. Nàng sẽ giả định Phong là vị GĐ nhân sự, còn nàng sẽ giới thiệu bản thân.
Bài tập khá thú vị, vì khi làm bài tập, nàng được Phong chỉ dẫn thêm nhiều từ, nhiều cách ứng xử mà khi đọc sách nàng cũng không thể tiếp thu được.
- “Trang phục của chị hôm nay rất chuẩn mực đối với một người phụ nữ khi đi xin việc, đặc biệt là cho nhân viên văn phòng. Chỉ có điều, nét mặt chị không vui lắm!”
- “Vậy à thầy?”, nàng làm động tác hơi cúi đầu, nắm hai bàn tay phía trước bụng và nói: “Mianhamnida!” (Xin lỗi)
Phong cười: “Chị có rất nhiều tiến bộ đấy! Ít người có thể học nhanh như chị! Tôi nghĩ là tác phong của chị rất hợp với kiểu cách của người bên đó”.
- “Vâng, em cũng đang cố gắng, nhưng vẫn còn thấy hơi có chút khó khăn khi nghe!”
- “Mấy buổi sau, tôi sẽ giúp thêm việc nghe hiểu cho chị”
Rồi Phong hỏi: “À, mà chị đi sang bên đó là làm việc cho gia đình à? Tôi hỏi để hiểu thôi chị thôi chứ không có ý gì khác đâu!”
- “Dạ, không sao thầy! Em sang bên đó là tập sự những việc cần cho cô em sau này phát triển kinh doanh thôi. Cô em là người chính mà, còn em chỉ làm việc giúp cho cô. Em làm việc cho cô nhiều năm rồi!”
- “Vâng! Vì tôi thấy chị có con nhỏ…”
Nàng nghe đến đây thì lúng túng và gượng mỉm cười để trả lời Phong: “Cũng vì công việc thôi, em cũng đang cố gắng… Bé của em ở nhà có cô lo liệu. Chắc là cũng ổn thầy ạ!”
Phong dường như thấy mình quan tâm hơi quá nên anh chuyển sang chủ đề trao đổi khác. Buổi học kết thúc khi nàng làm xong phần còn lại của bài tập về cuộc phỏng vấn xin việc.
Sau khi ra cửa tiễn Phong xong, nàng quay trở vào và chợt nhớ mình đã có lời mời trưa nay sẽ đi dùng cơm trưa với Linh. Cô ấy chưa trả lời nàng là có đi được hay không. Nàng vào phòng khách, thu dọn ly tách trên bàn xong, rồi trở lại ngồi xuống chiếc sofa suy nghĩ “Liệu gặp Linh mình sẽ trao đổi chuyện gì nhỉ?”
Rồi nàng đến bên chiếc điện thoại bàn, mở sổ tay riêng của mình và bấm máy gọi cho Linh…
Nàng ngồi đợi Linh trong một quán cà phê – cơm văn phòng. Cách cửa hiệu nhà nàng vài phút đi bộ. Linh đến sau khoảng 10 phút. Cả hai dùng cơm và sau đó vừa dùng nước vừa chuyện trò với nhau.
- “Chị khi nào đi sang bên đó?”, Linh hỏi để mở chuyện khi thấy nàng tần ngần không nói gì.
- “Một tháng nữa em à. Em nghỉ hẳn bên anh Kha rồi à?”
- “Dạ! Cô Phương muốn em về phụ trách quản lý ở cửa hiệu của cô. Em không rành công việc ở đó lắm. Chắc phải nhờ chị nhiều.”
- “Chị lúc ban đầu cũng vậy, giống em thôi. Lâu dần, nghe theo cô chỉ bảo mà chị biết dần. À này, hôm nay chị muốn hỏi em vài chuyện…”
Linh có vẻ đang lắng nghe, cô đặt ly nước xuống bàn và mở lời với nàng:
- “Chị hỏi đi! Chắc chị thắc mắc về chuyện em nghỉ bên anh Kha rồi về làm với cô Phương phải không? Cho em giải thích một chút thế này: Anh Kha, sau đợt kiểm tra vừa rồi bên KS… bị phát hiện là đã làm thất thoát tiền của KS. Số lượng đó không nhiều, em cũng không rõ hết, nên các cổ đông đề nghị anh ấy giao quyền điều hành lại cho cô Phương. Em cũng nghe nói là trước đây lẽ ra là chị đó…”
- “Uhm! Chị biết!”
- “Rồi, cô làm việc với anh Kha về những việc mà trước đây chị đại diện cho cô làm việc bên công ty em. Lúc đó, em có biết chị rồi và em có phụ việc cho anh Kha, nên em cũng được tham gia vào cuộc làm việc giữa anh Kha và cô… Xin lỗi chị là… qua làm việc em mới biết rõ nhiều điểu về công việc của chị đã làm…”
Nàng thấy Linh khó khăn khi nói đến chuyện này, tuy nhiên, nàng vẫn mở lời để Linh vẫn có thể giải bày tiếp:
- “Chị không sao đâu! Em cứ nói đi!”
- “Em biết chị làm việc là cho cô, chứ chị không hề làm gì cho mình cả! Em thấy ngại cho chị quá… Anh Kha đã lợi dụng chị và hơn thế nữa, anh ta còn là người không tốt với nhiều cô gái khác nữa… Em cũng là người trong số đó chị ạ!”
Linh ngừng lại nhấp một ngụm nước, rồi tiếp:
- “Nhưng em phản kháng mạnh nên anh ta không tiếp tục làm gì được. Khi cô Phương cần biết về những gì chị làm ở công ty, chính em đã cung cấp thông tin mà em biết cho cô… Em xin lỗi đã làm việc này mà không cho chị biết!”
- “Uhm! Chị hiểu rồi! Chị hỏi điều này nhé…”
- “Dạ!”
- “Buổi tối chị bị say và trở về KS… Nghe nói em có đi cùng chị và anh Kha đưa chị về?”
- “Dạ đúng! Hôm đó, chị vẫn đi được khi em dìu đi, em đưa chị bằng thang máy lên căn phòng mà anh Thắng bảo là dành cho nhân viên khi ở lại nghỉ trưa. Em chỉ được anh Kha nhờ đưa chị về KS thôi, rồi sau đó em ra về.”
- “À, chị hiểu rồi!”
Rồi nàng đánh bạo hỏi tiếp:
- “Những bức ảnh hôm tập đi giày là do em chụp phải không? Chị cũng thấy có vài tấm khác nữa, có phải cũng do em chụp?”
- “À, thế này! Em chỉ chụp theo lời của anh Kha để làm tư liệu cho công ty khi chị tập đi giày và thuyết trình. Còn những bức hình khác mà chị nói thì em không biết! Nhưng mà hình gì vậy chị?”
- “À, không! Là những hình công việc thôi…”
Rồi nàng hỏi sang những chuyện khác, tránh không nhắc đến những bức ảnh nhạy cảm. Linh kể cho nàng nghe về Kha sau khi bị kiểm tra. Công ty của anh ta mất nhiều khách hàng quan trọng, trong đó có Mr Cho. Linh cũng biết Cho, cũng đã từng làm việc với Kha và Cho. Nhưng có vẻ Linh rất cứng cỏi và quyết đoán nên cô ấy không hề vướng phải những khó khăn và nhầm lẫn nhu trường hợp của nàng. trong thâm tâm, nàng thầm thán phục Linh và thấy mình cần học hỏi nhiều điều từ cô gái trẻ ấy.
- “Chị mong em ở nhà giúp cho cô của chị. Cô khó tính, nhưng rất tận tình chỉ bảo. Em chỉ cần chịu khó, kiên nhẫn một chút, và nhất là biết ghe lời là ổn! Chị chỉ biết chia sẻ những ý kiến như vậy thôi, chứ chị tin em có khả năng học hỏi tốt hơn chị mà!”
- “Chị khéo nói nhỉ! Em cũng thấy mình phải học hỏi ở chị nữa… Có điều là… Em ái ngại cho chị, khi chị đi xa và nhất là chị quá tin người, dễ để cho người khác dẫn dắt mình, nên em nghĩ sau này chị nên thận trọng hơn thì sẽ tốt…”
- “Uhm, chị hiểu rồi! Cám ơn em nhiều!”
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 28
Lên xe, Cho nói một tràng tiếng Hàn với người tài xế, nàng nghe mà không hiểu. Nhưng sau đó khi xe lăn bánh, nàng thấy Cho cho xe đi về hướng khác, không phải về nhà nàng. Nàng khẽ hỏi: "Ta đang đi đâu vậy?". Cho quay sang nhìn nàng cũng khẽ nói: "Đến nơi mà ta cần nói chuyện với nhau".
- "Nhưng giờ đã trễ rồi. Em cần về nhà!", nàng ngạc nhiên nói.
- "Hãy bình tĩnh, quý cô Shin à! Hôm nay anh vẫn còn chuyện để nói tiếp với em!"
Anh tài xế chỉ nghe được tiếng Hàn, không hiểu tiếng Anh mà nàng và Cho đang sử dụng. Xe vẫn đi tiếp và đi dần ra khỏi thành phố. Nàng bắt đầu e ngại và bảo với Cho: "Em cần báo về nhà để Mẹ yên tâm!"
Cho đưa cho nàng chiếc smartphone của anh ta để nàng gọi điện về nhà. Hơn 10 giờ rồi, Mẹ vẫn còn thức để tiếp điện của nàng: "Mẹ ạ, con sẽ về trễ nên Mẹ đừng đợi cửa Mẹ ạ! Con sẽ sang KS ở lại hoặc sẽ điện sau cho Mẹ nhé Mẹ!".
Xe đi sâu vào một con lộ nhỏ là đường nội bộ bên trong một khu dân cư kiểu mới, rồi dừng trước một căn biệt thự, bên trong sáng đèn. Cho và nàng bước xuống xe, cánh cổng được mở ra bởi một người phụ nữ khoảng 50-55 tuổi có vẻ như người giúp việc. Cho hỏi bà bằng tiếng Việt: "Ở nhà có gì không?". Bà ấy nói: "Dạ không! Nhưng có mấy lá thư!"
Cho "À!" lên rồi nói cám ơn bà giúp việc. Anh ta bảo bà pha nước cho hai người, rồi quay sang nàng ra hiệu cho nàng đi theo anh ta lên lầu. Nàng thay dép đi trong nhà và đi theo Cho lên cầu thang. Qua một sảnh nhỏ, tiếp nối bởi một hành lang, Cho dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ, bên trong bày chiếc bàn thấp để ngồi uống trà, kế bên là một kệ tủ và một tấm nệm trải trên sàn. Không gian bài trí khá đơn sơ, trên tường có vài bức tranh vẽ phong cảnh...
Cho ra ngoài một lát bảo nàng ngồi đợi. Cảm giác mệt mỏi nên nàng ngồi xuống chiếc sàn lát gỗ, bên cạnh chiếc bàn nhỏ. Nàng cảm thấy mình không còn là mình nữa, như thể chỉ là một con rối trong tay Cho. Anh ta bảo gì thì nàng làm theo như thế, cảm xúc trở nên thật phẳng lặng...
Rồi Cho quay trở lại, đưa cho nàng một chiếc áo bông và một chiếc khăn bông lớn, nói: "Em đi cả ngày nay nên mệt rồi. Hãy sang phòng bên và tắm rửa cho khỏe! Cô Ba đã chuẩn bị nước cho em rồi. Cứ tự nhiên nhé!"
Cho nói chuyện thật tự nhiên. Cô Ba khi nãy xuất hiện ở cửa phòng, nhắc nàng đi theo bà ấy. Nàng đứng lên đi theo bà, sang đến phòng bên cạnh, bà bảo, cô cởi đồ để trên giá áo chỗ này, còn đây là phòng tắm. Có gì cần cô cứ gọi, tôi ở ngay ngoài hành lang đây nè!"
Phòng tắm vừa đủ chỗ cho một chiếc bồn rộng, đã có sẵn nước ấm. Có chút hương thơm thoang thoảng và ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn vàng trên trần thì vừa đủ sáng và dịu mắt. Chiếc gương lớn ở tường soi đủ cả thân mình nàng khi nàng bước vào bồn tắm. Nàng tự hỏi: "Mình là ai ở đây vậy? Mình làm gì ở đây vậy?"
Có tiếng chân cô Ba giúp việc bước ngoài cửa, và sau đó không gian bên ngoài trở nên yên thật yên...
Trong bồn nước ấm, nàng ngồi co hai chân rồi vòng hai cánh tay ôm chân trong tư thế bó gối, cằm áp sát vào hai đầu gối. Nàng thấy mình đã sai lầm khi theo Cho đến nơi này. Đây không phải là nơi dành cho nàng. Cô độc, lẻ loi, trần truồng, yếu ớt, ngốc nghếch... đó là những từ mô tả nàng rõ nhất vào lúc này! "Rồi Cho sẽ tiếp tục làm gì? Anh ta đưa mình về đây phải chăng để chiếm hữu mình lần nữa?"
Nàng ngồi yên như thế mà chưa biết phải làm gì. Bộ đồ nàng mặc khi đến đây đã được Cô Ba mang ra ngoài rồi, trong buồng tắm chỉ có tấm khăn bông lớn và chiếc áo khoác kia thôi. Nàng từ từ bước ra khỏi bồn tắm, với tay lấy khăn thấm khô người, khoác chiếc áo vào và thắt nhẹ dây lưng áo, soi lại gương mặt mình trong gương và lấy lược chải lại mái tóc. Nàng khẽ đẩy cánh cửa rồi bước ra ngoài.
Hành lang vắng, các phòng đều đóng cửa, chỉ mỗi căn phòng có bàn uống trà khi nãy là còn mở cửa, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài. Nàng đi chân không, bước nhẹ đến cửa phòng. Cho ngồi bên cạnh chiếc bàn, hai cốc trà rót sẵn, ngút khói, đặt bên cạnh chiếc ấm nhỏ. Cho mỉm cười ra hiệu cho nàng bước vào. Nàng vào ngồi đối diện với Cho, trên chiếc gối nhỏ, hai chân tréo lại đặt sang một bên.
Cho khoác trên người bộ pyjama màu xám sáng. Anh nhấp một ngụm trà rồi nói: "Có nhiều điều anh chưa biết hết về em. Đêm nay, anh muốn nghe chính em kể lại. Nào, em là ai, từ đâu đến và do đâu mà em xuất hiện ở cửa hàng Tuyết Phương. Em cũng hãy cho anh biết em nghĩ gì khi làm những công việc như vừa qua em đã làm?"
Nàng cúi đầu: "Có những điều em còn không hiểu về em nữa. Và có những điều khi làm em cũng không hiểu vì sao mình làm nữa..."
Cho đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước gần sang bên nàng, quỳ xuống bên cạnh. Một tay đặt sau gáy nàng, tay kia nâng cằm nàng lên, rồi kề sát mặt anh gần đến mặt nàng: "Hãy nhìn vào mắt anh và nói thật tất cả! Anh muốn biết mọi điều về em! Hãy trung thực với chính mình!"
Mắt nàng bắt đầu rơm rớm, đôi môi mấp máy, cánh mũi phập phồng và hơi thở dồn dập như thể nàng sắp khóc. Nhưng nàng không biết phải mở lời ra sao nữa... Cho nhẹ nhàng luồn bàn tay xuống thắt lưng nàng, tháo lỏng dây thắt lưng của áo, rồi thật nhanh, anh kéo tuột chiếc áo khoác ra khỏi thân người của nàng để lộ toàn bộ tấm thân nàng ra dưới ánh đèn. Nàng yếu ớt nắm giữ chiếc áo, nhưng Cho đã nhanh hơn nàng. Cho gần như xốc nàng đứng lên, dẫn nàng đứng ra sát tường, rồi anh áp sát người vào người nàng, lấy hai tay vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt nàng, rồi nói: "Hãy đứng thẳng người như thế! Hãy bắt đầu bài thuyết trình của em đi! Bài thuyết trình về em, về thân phận của em! Và hãy làm sao cho anh có thể hiểu được con người của em! nếu em có thể đứng như thế này để giới thiệu các sản phẩm của anh, thì bây giờ cũng hãy làm như thế để giới thiệu về chính bản thân em đi!"
Nói xong, Cho rời tay khỏi nàng và quay về chỗ ngồi của anh. Anh ngồi, đôi chân xếp bằng, tay cầm chén trà nhấp môi, rồi hướng mặt nhìn về phía nàng. Trong khi đó, nàng vẫn đứng ngây người, cứng đờ, không phản ứng, và vẫn chưa thốt ra được lời nào cả.
- "Em chỉ ra về sau khi đã làm anh hiểu được về em. Nào quý cô Shin Yun Hee..."
- "Em không thể đứng thế này được! Em mệt mỏi lắm rồi! Câu chuyện về em thì dài lắm! Em e rằng không thể nói hết ngày hôm nay được!"
Nàng gần như thều thào nói, trong khi Cho vẫn đưa mắt nhìn nàng trong im lặng, "Được rồi! Em sẽ kể!"
- "Hãy chân thật, Yun Hee à! Anh không muốn em đối xử với anh một cách không thành thật! Em đã làm tình với anh nhưng một công việc sao chứ? Hãy cho anh biết anh phải làm sao để có thể có được con người thật của em! Vì thế, hãy bắt đầu kể về em một cách chân thật!"
- "Vâng! Thuở bé, người ta gọi em là bé Na. Chị em là Mi, em là Na. Cả hai chị em được sinh ra trong một vùng núi đồi, xa thành thị. Chúng em sống với mẹ và bố dượng...
Câu chuyện của nàng được kể, được kể, và Cho nghe từng chữ, từng chữ một. Anh nhẹ nhàng lấy ra từ chiếc tủ nhỏ một chai rượu Sochu, cùng với hai chiếc chung nhỏ. Cho ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh anh. Vẫn trong trạng thái khỏa thân, nàng đến ngồi trên chiếc gối đặt bên cạnh Cho, đôi tay hững hờ đặt lên hai đầu gối, khuôn ngực phập phồng vì hồi hộp không buồn che chắn... Cho lắng nghe, rót rượu ra ly, mời nàng cùng nhâm nhi với anh...
- "Hai chị em thường xuyên gánh chịu những trận đòn roi vô cớ. Và đến một ngày kia, chị em không chịu nổi, đã bỏ nhà ra đi, khi tuổi đời mới chỉ 15-16 gì đó... Em ở lại nhà, tiếp tục sống mà không biết mình sống để làm gì... Cho đến một ngày kia..."
Nàng im lặng một hồi lâu... Cho đưa cho nàng chung rượu. Nàng cầm uống cạn... Nàng cảm nhận hơi ấm của bàn tay Cho đang vuốt ve sau lưng nàng, sau gáy nàng. Rồi bàn tay kia của Cho bắt đầu chạm vào ngực nàng... Trong khi nàng tiếp tục kể và kể... Nàng cảm giác được mơn trớn, xoa dịu, khi phải kể ra một câu chuyện buồn, thật buồn...
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 27 Một buổi tối sau đó, nàng bề bé con vào phòng Mẹ cho cháu chơi với bà. Đến khi bé con ngủ say, nàng cũng ngủ quên lúc nào không hay trên chiếc giường nhỏ. Nửa đêm, nàng thức giấc thì thấy Mẹ cũng đang thức và ngồi bên giường của Mẹ. - "Mẹ không ngủ được ạ?", nàng hỏi và lồm cồm...