Cái kết của người vợ ngoan Phần 27
Một buổi tối sau đó, nàng bề bé con vào phòng Mẹ cho cháu chơi với bà. Đến khi bé con ngủ say, nàng cũng ngủ quên lúc nào không hay trên chiếc giường nhỏ. Nửa đêm, nàng thức giấc thì thấy Mẹ cũng đang thức và ngồi bên giường của Mẹ.
- “Mẹ không ngủ được ạ?”, nàng hỏi và lồm cồm ôm gối sang giường của Mẹ.
- “Mẹ cũng mới thức dậy để xem chừng bé con thôi. Con cứ ngủ tiếp đi!”
Nàng sang ngồi bên cạnh Mẹ, thẫn thờ hỏi Mẹ:
- “Con phải tiếp tục sống thế nào đây hở Mẹ? Con không phải người làm kinh doanh. Con cũng không thể ra đi làm và giao dịch với người ngoài như thế mãi được trong khi chồng con ở xa và vẫn chưa về Mẹ ạ! Mr Cho vẫn cư xử với con như thể con là người độc thân. Và nếu con cứ thế mà tiếp tục công việc thì đến bao giờ mới có thể được xem con đã hoàn thành công việc hở Mẹ?”
- “Mẹ cũng biết con đã cố gắng rất nhiều. Mẹ cũng đang suy nghĩ giống như con vậy. Tiếp tục công việc kinh doanh hay là…”
- “Con không biết phải trả lời Cho như thế nào Mẹ ạ! Anh ta mời con đi cùng về bên kia tham gia sự kiện kỷ niệm thành lập công ty của gia đình. Anh ta rõ ràng đã chuyển hướng sang ưu đãi gia đình mình rất nhiều khiến con thấy sao sao ấy… Mẹ thấy con nên như thế nào?”
Mẹ im lặng một hồi rồi nói: “Có vẻ như Cho chỉ mời mình con thôi. Cho không nói gì với Mẹ cả. Cũng không tiện khi Mẹ có ý kiến về việc này với Cho, vì dẫu sao anh ta cũng xem con là một chủ doanh nghiệp rồi và con cũng có quyết định của riêng mình”.
- “Nhưng chuyện cửa hàng vẫn do Mẹ quyết định là chính. Con sao lại có thể quyết định thay cho mẹ được!”
- “Con thấy có gì trở ngại khi sang bên đó?”, Mẹ hỏi.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thực lòng là con chưa bao giờ đi xa như thế! Con khó có thể xoay trở được khi ở xứ lạ quê người mà lại làm chuyện quan trọng được. Sẽ hay hơn nếu có mẹ đi cùng, bằng không thì con không thể đi một mình Mẹ ạ!”
Nàng đã chưa thực sự nói hết ý của mình. Trong lòng nàng lúc ấy còn có thêm một điều e ngại khác nữa. Đó là chuyện nàng đã từng có lần quan hệ thể xác với Cho, như một “món hàng”, và từ khi có việc đó xảy ra nàng khó có thể giữ mình ở vị thế ngang bằng với Cho như một đối tác. Nay khi Cho lại có những ưu ái đặc biệt dành cho nàng, nàng e ngại mình lại có thể không làm chủ được mình trong một mối quan hệ làm ăn mà nàng đôi khi thấy mình không hiểu biết hết.
Dường như nhận ra vẻ ưu tư của nàng, Mẹ đã vỗ về nói: “Con không cần phải thúc ép mình làm việc quá khả năng. Nếu thấy chưa sẵn sàng, con vẫn có thể khéo léo thoái thác Cho với lý do là con phải sắp xếp lại công việc ở KS mà con mới vừa nhận trách nhiệm quản lý”.
- “Nhưng rồi, Cho vẫn trở lại chứ hở Mẹ? Vì cửa hàng mình vẫn còn giữ quan hệ với anh ta cơ mà!”
Video đang HOT
- “Uhm! Mẹ sẽ suy nghĩ thêm và có lẽ Mẹ sẽ là người đảm đương chính yếu trong việc đối thoại với Cho về chuyện cửa hàng. Con yên tâm đi!”
- “Dạ, Mẹ!”
-
Vào buổi sáng chủ nhật cuối cùng của tháng 3, Cho đã cho nhân viên đến nhà mời nàng đến văn phòng đại diện công ty của Cho để trao đổi công việc. Anh ta cũng chuyển đến cửa hiệu của gia đình nàng một lô rất nhiều hàng mẫu thời trang váy đầm mới nhất cùng nhiều tài liệu giới thiệu các mẫu hàng này. Nhân viên của Cho nói với nàng rằng Cho rất mong nàng nhận lời cùng đi với Cho để giới thiệu các mặt hàng này. Về chi tiết, Cho sẽ bàn thêm khi gặp nàng.
Đó là khoảng thời gian mà gia đình nàng đang chuẩn bị cho mùa lễ Phục Sinh sắp đến…
Nàng đã phải nhận lời gặp Cho và cùng với Cho dùng bữa chiều hôm ấy, trong văn phòng đại diện của công ty anh ta. Phòng ăn lớn chỉ có hai người và hai nhân viên phục vụ.
Cho đã mang lại cho nàng những “cơ hội” và những “món quà” mà nàng không thể tưởng tượng trước được. Một khoản lợi tức từ những việc mà nàng đã làm khi còn ở công ty của Kha đã được Cho chuyển khoản cho nàng và đến lúc đó nàng mới biết rằng ngay cả cái tủ trưng bày của Kha cũng chỉ là những mặt hàng mẫu của Cho mà thôi. Cho hứa hẹn với nàng một hợp đồng quảng cáo các mặt hàng của Cho, và nếu nàng đồng ý, nàng sẽ nhận được một khoản thu rất lớn mà khó có người mẫu nào mơ đến được. Và hơn nữa, Cho sẽ lo liệu cho nàng một suất học bổng để nàng có thể sang bên nước anh ta tu nghiệp về nghiệp vụ quảng cáo và bán hàng, với điều kiện là nàng sẽ cộng tác với công ty của Cho trong thời gian nàng qua đó để học tập…
Đó có lẽ mới thực sự là những “điều bất ngờ” mà Cho hứa dành cho nàng.
Sau bữa ăn, tối đến, Cho đưa nàng đến một quán trà kiểu Nhật. Chiếc bàn thấp đặt trong một phòng nhỏ dành riêng cho hai người. Nàng và Cho mỗi người ngồi trên một chiếc gối nhỏ. Hôm ấy, nàng mặc trang phục đơn giản, sơ-mi dài tay và jupe đen ngắn. Nàng tế nhị lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn voan phủ lên đầu gối khi ngồi xuống.
Cả hai ngồi đàm đạo với nhau về những chuyện linh tinh trong đời sống. Cho hỏi nàng về VN, và ngược lại anh ta giới thiệu về nền văn hóa của mình. “Yeo Dongsaeng” có nghĩa là “em gái”, và đó là cách mà Cho gọi nàng mỗi khi nói chuyện. Và nàng cũng lúng túng mỗi khi gọi Cho là “oppa” theo yêu cầu anh. Cho bắt đầu hướng dẫn cho nàng dùng các món ăn ở quê nhà của anh, giới thiệu một số trang phục truyền thống và các nghi thức chào hỏi của quê anh. Cho làm như thể là nàng đã đồng ý đi cùng với anh về quê nhà và chuẩn bị nhiều thứ để nàng có thể hội nhập vào nền văn hóa của anh.
Cho cũng đưa cho nàng một số sách hướng dẫn du lịch bằng tiếng Anh để mong nàng sẽ đọc thêm và anh cũng đưa cho nàng xem trước những tư liệu về các sản phẩm thời trang của công ty anh. Rồi cả hai bàn bạc về thời trang, về thiết kế và về văn hóa mặc của hai đất nước. Nàng thấy thú vị khi có dịp vừa ôn luyện những kiến thức hiểu biết lại vừa thực hành nói tiếng Anh khi giao tiếp nữa. Giọng của Cho không phải là dễ nghe lắm, nhưng dần dần nàng cũng có thể hiểu được khi anh ta nói.
Rồi Cho hỏi nàng: “Em sẽ đồng ý đi với anh chứ?”
Nàng cúi nhìn xuống chiếc tách trên bàn, im lặng, rồi đáp: “Em đã có gia đình anh ạ! Chồng em đang tu nghiệp ở xa và con em chỉ mới hơn 1 tuổi… Có lẽ điều này gây bất ngờ cho anh phải không? Nhưng bây giờ thì em nghĩ anh nên biết…”
Và Cho trố mắt, ngây người nhìn nàng…
Cho đã tưởng anh ta có thể đang hẹn họ với nàng – anh ta dùng chữ “dating” để chỉ việc gặp gỡ, đi ăn với nàng. Cho băn khoăn hỏi thăm về hôn nhân của nàng. Anh không tưởng tượng được việc một phụ nữ có chồng con lại có thể làm những việc như nàng đã làm. Anh không tin nàng làm những việc như thế vì người cô của chồng mình. Cho cho rằng chồng nàng hẳn phải là người không tốt hoặc do những lý do khác khiến nàng không hạnh phúc với chồng!
Nàng thảng thốt nói: “Ôi, đừng! Anh không thể nói về chồng em như thế! Chồng em là người rất tốt!”
Cho nắm bàn tay nàng và nói: “Em không cần phải che giấu những điều ấy! Với anh, em là người phụ nữ rất tuyệt vời! Anh sẽ không ngần ngại gì mà không theo đuổi em”.
Nàng không dám nhìn Cho, “Em không thể! Em chỉ đang làm việc với anh thôi!”
Nhưng Cho thì không dừng lại ở chỗ đó, anh nhích sang phía bên cạnh nàng, vòng tay qua vai nàng và kéo nàng ngã người vào vòng tay Cho. Nàng cảm thấy mình run rẩy trong tay Cho. Nàng không tự mình hiểu mình đang như thế nào, chỉ biết rằng nàng đang có những cảm xúc rất thật khi Cho hôn nàng.
Rồi không hiểu sao nàng ngoan ngoãn nằm yên khi Cho gỡ bỏ chiếc khăn voan mỏng mà nàng đang dùng để che hai đầu gối khi ngồi và để yên cho bàn tay Cho vuốt ve đôi chân để trần của nàng.
Tối hôm đó, nàng đi theo về nhà nghỉ của Cho…
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 23
Bé con lúc đó đã gần 15 tháng tuổi rồi, biết ê-a gọi "Bà", gọi "Mẹ". Được cổ vũ và nâng đỡ tinh thần từ Mẹ, nàng trở nên tươi tắn hơn rất nhiều mỗi khi bên bé con. Và một thông lệ đáng yêu mới được hình thành với hai mẹ con nàng: Đều đặn cứ mỗi chiều đến là hai mẹ con nàng cùng vào phòng tắm chung với nhau.
Nàng đã chăm chút lại phòng tắm, đặt vào đó vài lọ hoa nho nhỏ, lắp đặt lại bồn tắm và máy đun nước nóng, đính trên tường những bức tranh tươi vui và đặt trên thành bồn tắm những món đồ chơi nho nhỏ bằng nhựa cho bé con có dịp vui đùa khi tắm cùng mẹ. Nựng nịu bé con, nàng nói đùa: "Nếu có ba ở đây, ba cũng sẽ cùng vào với hai mẹ con mình. Hoặc ba sẽ chụp hình đẹp cho hai mẹ con đang tắm lúc này!" Rồi nàng cười vui cùng bé con. Bé không còn bú mẹ, nhưng những khi như thế thì không thể không tranh thủ sờ hai cái ti của nàng. Ôm bế con trong tay ngồi trong làn nước ấm, nàng cảm thấy thật yên lành và hạnh phúc khi nhìn thấy bé cười đùa, sờ nghịch hai núm vú mẹ.
Nàng ngủ với bé nhiều hơn, chứ không như trước đây bé thường ở cùng chị giúp việc. Và những khi Mẹ rãnh rỗi, cả ba bà cháu cùng tổ chức đi ra công viên hoặc ngồi quây quần chung vui bên tấm thảm rộng trải trong phòng ngủ lớn của Mẹ, cùng vui chơi và chuyện trò. Những lúc như thế giúp nàng vơi đi những lo toan khó chịu trong công việc.
-
Đêm thứ sáu, khi bé con đã ngủ, nàng bước qua phòng Mẹ. Trên giường Mẹ, nàng thấy một chiếc đầm màu đen được Mẹ trải ra sẵn trên nệm. Mẹ nhìn nàng cười và nói: "Mẹ chuẩn bị cho con đó!"
- "Để làm gì hở Mẹ?"
- "Con mặc nó khi đi gặp Kha sáng ngày mai. Mẹ muốn con đẹp và sang trọng khi xuất hiện trong công ty bên đó. Đừng ngại ngần gì cả! Kha phải thấy ở con một người tự tin, có ý kiến riêng và anh ta không thể chèn ép con được nữa..."
Đó là một chiếc đầm đen kiểu vai lệch, bên phải là ống tay dài bằng vải ren, bên trái thì để hở trần nguyên cả bờ vai và cả cánh tay. Thân áo hơi ôm nhẹ và vạt áo dài đến gần trên gối. "Ồ! Đẹp quá Mẹ ạ! Con phải mặc thế này sao? Đâu phải đi dự tiệc đâu Mẹ!", nàng trầm trồ với Mẹ.
- "Không phải hễ cứ dự tiệc hoặc dự sự kiện thì con mới phải làm đẹp. Con còn là chủ nhân của một cửa hiệu thời trang, nói cách nào đó thì cũng là một nữ doanh nhân, con có quyền làm đẹp cho chính bản thân mình".
Rồi Mẹ nhắc nhở nàng thử áo, chuẩn bị sẵn một số nội dung nói chuyện để nhớ khi nói chuyện với Kha, rồi giục nàng nghỉ ngơi sớm. Nàng ôm Mẹ và cảm thấy biết ơn Mẹ vô cùng...
Với kiểu đầm màu đen, lại rất gợi cảm bởi một bên tay để trần và tay kia phủ bởi vải ren, nàng muốn thể nghiệm một phong cách thời trang mới mà lâu nay ít khi được thấy ở nàng. Nàng nghe theo lời cô, chọn kiểu giầy mũi bít nhọn màu đen, gót cao vừa phải và không đi tất da. Các phụ kiện cũng thật ít và chỉ trang điểm nhẹ. Tuy nhiên, sáng hôm ấy, nàng tô son môi đỏ đậm hơn mọi khi. Mẹ cũng nói rằng màu đen trong thời trang phụ nũ cũng có thể vừa là biểu tượng cho một thứ quyền lực mềm, vừa vẫn thu hút và quyến rũ.
Buổi sáng nàng vẫn dậy sớm, đi lễ nhà thờ với Mẹ, rồi sau đó trở về nhà, thay đổi trang phục, rồi đến công ty gặp Kha theo hẹn. Cuộc hẹn vào lúc 9 giờ sáng và Mẹ cùng đi theo xe đưa nàng đến. Xe chạy vào sân công ty, nàng bước xuống, tài xế đưa Mẹ về cửa hiệu. Mẹ hẹn sẽ cho xe quay trở lại đón nàng vào lúc 10g30. Mẹ nghĩ nàng không nên ở lâu tại công ty của Kha và cũng không nên theo Kha đi đây đi đó ngoài việc cứ ở lại làm việc với Kha tại công ty mà thôi. Mẹ đi theo cũng là điều muốn báo với Kha rằng Mẹ luôn theo sát và bảo vệ cho nàng.
Linh, cô nhân viên văn phòng mà nàng đã biết, đợi nàng ở phòng khách. Cô dẫn nàng lên phòng làm việc của Kha. Nàng hơi bị áp lực một chút khi đến căn phòng này, bởi vì những lần nàng đến căn phòng này đều để lại cho nàng những ký ức tồi tệ khó phai.
Kha, được Linh báo trước, đã đứng sẵn ngoài hành lang đón nàng, rồi dẫn nàng vào phòng. Ngắm nàng trong trang phục lạ mắt, Kha lên tiếng trầm trồ: "Có vẻ em đang chuẩn bị cho một dạ tiệc hơn là một buổi làm việc! Thật thú vị khi thấy em như thế này!"
- "Làm việc xong, khoảng 10g30, Mẹ sẽ đón em đi gặp một số bạn thân của Mẹ, nên em chuẩn bị trước thôi!"
Nàng đáp và ngồi xuống chiếc sofa đặt trong phòng của Kha. Kha ngồi đối diện nàng. Anh ta hỏi thăm về Mẹ và những ý kiến của Mẹ về khuynh hướng làm ăn sắp tới, nhất là ý Mẹ về việc hợp tác với Mr Cho. Nàng trả lời chung chung, không đi vào cụ thể lắm, vì có lẽ Mẹ sẽ nói rõ hơn trong cuộc gặp với Cho hôm sau. Rồi Kha bắt chuyện sang khả năng nàng hợp tác với công ty của Kha để tổ chức sự kiện, về kế hoạch của nàng như thế nào khi muốn phát triển việc kinh doanh bên KS, vân vân và vân vân... Rồi Kha bỗng hỏi nàng: "Em có muốn trở lại phòng trưng bày để xem chiếc tủ giày của anh không? Anh muốn cho em xem thêm một số kiểu giày mới". Nàng hơi bất ngờ khi Kha đề nghị. "Đây có phải là nội dung làm việc chính sáng nay không ạ?", nàng cũng bất chợt hỏi lại Kha. Anh ta nheo mắt và mỉm cười một cách hữu ý: "Cũng có thể lắm! Nhưng em đến phòng đi rồi sẽ thấy". Nàng gật đầu đồng ý vì cũng muốn thấy được những ý chính mà Kha muốn bày tỏ hôm nay với nàng. Điều này có thể cần thiết cho cuộc gặp làm việc của Mẹ ngày mai chăng? Nàng dự đoán như thế và nàng nghĩ Kha có lẽ cũng muốn thông qua cuộc gặp nàng sáng nay để chuẩn bị gì đó cho ngày mai.
Thế là nàng đi theo Kha xuống trở lại tầng lầu kế ngay bên dưới, nơi mà nàng đã có một thời gian ở lại làm việc với công ty của Kha, cũng là nơi có căn phòng với chiếc tủ trưng bày của Kha. Dãy hành lang dài vắng lặng gợi cho nàng những cảm giác đắng! Tiếng gót giày của nàng vang lên nghe như nàng đang đi trong những "buổi tập" ngày nào. Nàng và Kha đi ngang qua căn phòng làm việc cũ của nàng và... căn phòng mà Kha dành cho Mr Cho cùng với nàng vào buổi tối định mệnh ấy... Thoáng thấy vẻ ưu tư trên gương mặt nàng, Kha hỏi: "Em sao vậy? Ổn chứ?". Nàng quay lại nhìn và nói: "Không sao!".
Rồi Kha mở cửa phòng trưng bày. Máy điều hòa và đèn đã mở sẵn khi nàng bước vào, điều đó cho thấy Kha đã sắp xếp trước việc dẫn nàng đến đây. Nàng chợt nhớ ở hành lang và trong phòng này đều có gắn camera, vì thế nàng rất thận trọng về cử chỉ và hành động của mình. Nàng bước vào đi dọc theo chiếc tủ, ngắm nhìn những đôi giày cao gót của Kha, những đôi giày đã đưa nàng đi thật xa và làm thay đổi quá nhiều điều trong cuộc đời nàng. Hôm nay, liệu có chuyện gì mới sẽ xảy đến, một dịp cho chuyện không may hay là một cơ hội để nàng vươn ra khỏi các mắc mứu hiện có?
Nàng bất chợt quay lại và nhìn thấy trên tường, ngay phía trên chỗ đặt bộ sofa, có treo một bức ảnh lớn. Bên trong ảnh là một phụ nữ khỏa thân đang ngồi nghiêng trên chiếc bục gỗ, tư thế cúi xuống với hai cánh tay làm động tác mang giày. Đôi giày cao gót màu ánh bạc và chiếc mặt nạ màu xanh che nửa phần trên gương mặt. Mái tóc được bới cao và gọn phía sau làm cho phần gáy và vai sáng lên do ánh đèn rọi từ phía trên xuống... Ôi, tất cả thật rõ ràng! Chính là nàng của ngày hôm ấy!
Nàng bỗng thấy chao đảo và đôi chân như nhũn ra không còn đứng vững được nữa...
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 24 Nàng tự nhủ phải trấn tĩnh và không nên bị Kha lay động dễ dàng như thế. Nàng cố gắng đứng lại gần và ngắm kỹ chính mình trong bức ảnh. "Đây là em sao? Ai đã chụp ảnh vậy?", nàng hỏi. Kha đến gần bên nàng, không đáp, mà lại hỏi "Em thấy thế nào? Riêng anh thì anh rất thích. Cho...