Cái kết của người vợ ngoan Phần 1
Sáng ra, nàng gần như là ngưồi trong nhà thức dậy sớm nhất. Nàng thường thức dậy trước cả cô giúp việc. Bé con còn nhỏ, nên phải có người chăm giúp ở nhà khi nàng phải ra ngoài làm việc mỗi ngày.
Sinh xong chỉ khoảng 6 tháng sau thì nàng trở lại với công việc và hầu hết thời gian trong ngày nàng phải dành cho không gian bên ngoài gia đình.
Trước đây, khi cánh cổng nhà xịch mở ra, người ta sẽ thấy nàng diệu đà trong váy áo chỉnh chu, khép nép ngồi sau chiếc xe máy để chồng mình đưa đi đón về. Mấy năm đầu sau khi cưới, nàng luôn cùng chồng mỗi ngày đi về. Ai trông thấy cũng tấm tắc khen như thể đó là một cặp thật đẹp đôi, hạnh phúc. Chẳng bao giờ lối xóm nhìn thấy họ hục hặc, gây gỗ nhau. Chẳng bao giờ người ta thấy nàng bước khỏi nhà một mình mà không đi cùng chồng, hoặc cùng một ai khác của nhà chồng. Một cách thể hiện sự gia giáo có phần nào đó khá khắc khe của gia đình bên chồng mà từ lúc mới về làm dâu nàng đã bắt đầu được dặn dò, dạy dỗ. Năm ngoái, trong thời gian mang thai rồi sinh nở, nàng đã nghỉ việc ở nhà, nên cái cảnh chồng vợ đón đưa mỗi sáng không còn diễn ra nữa.
Nay thì mỗi sáng, người ta chỉ nhìn thấy mỗi mình nàng, vẫn trang phục chỉnh chu, rón rén bước ra khỏi cổng, rời nhà thả bộ nhẹ nhàng một khoảng trên lề đường rồi đến đầu một con hẻm lớn, gần ngã tư đường, nơi ấy một chiếc xe bảy chỗ dừng sẵn tại đó để đón nàng.
Xe đưa nàng rời nhà mỗi sáng, đến chiều tối thì cũng chiếc xe ấy đưa nàng trở về nhà. Cũng đỗ lại tại đúng nơi mà mỗi sáng nó dừng chờ để nàng bước xuống. Mọi việc cứ vẫn diễn ra đều đặn và những người dân hai bên phố, những người quen thức dậy, đi lại sớm trên phố, trở nên quen thuộc với dáng điệu của nàng, giờ giấc đi về của nàng.
Sáng hôm đó, cũng vẫn thế. Bước vào trong xe, nàng nhẹ nhàng ngã mình dựa vào lưng ghế của băng sau. Chào người tài xế, rồi hỏi thăm những việc thông thường. Trang phục của nàng luôn luôn một kiểu khi rời nhà, với chiếc jupe ngắn màu đen, áo sơ-mi trắng, dài tay, thỉnh thoảng thắt nhẹ một dãi khăn voan màu quanh cổ, thắt thành chiếc nơ cách điệu để lệch sang một bên.
Xe đưa nàng đến văn phòng làm việc, và việc đầu tiên khi nàng đến nơi đó là thay lại một bộ trang phục khác. Lúc ấy, trông dáng vẻ của nàng như thể đã trở thành một con người khác hẳn…
Nàng không được học đến nơi đến chốn, lúc trẻ lại phải vừa làm việc phổ thông kiếm sống, vừa học. Nàng chỉ có chút tư chất siêng năng, trầm tính và dễ tin, dễ bảo, vì thế nên khi về làm dâu bên chồng, nàng chỉ được chồng giới thiệu đến làm một chân phụ việc văn phòng cho một công ty nhỏ mà chị giám đốc bên đó là bạn của chồng. Thôi thì ai cũng phải làm việc cả, miễn là công việc vừa sức và lại có thời gian bên gia đình nữa.
Video đang HOT
Nàng nghe mấy chị em bên chồng bảo nhỏ rằng chồng nàng không thích cho nàng đi làm nhiều, không thích quen biết nhiều người, cho nên đến một công ty nhỏ của người quen như thế hẳn sẽ “an toàn” cho nàng hơn! Nàng thì nghĩ chồng thương mình nên mới như thế. Cũng có thể vì những sự cố trước đây đã từng xảy ra cho nàng vào thuở non nớt mới bắt đầu đi làm khiến cho nàng thấy yên tâm hơn khi được gia đình chồng chỉ bảo. Vâng dạ và tuân phục chẳng bao lâu sau đã trở thành thái độ của nàng đối với chồng và gia đình chồng. Còn gì khác hơn được với một đứa con gái như nàng khi được làm dâu ở gia đình ấy kia chứ!
Thuở vợ chồng son – một khoảng thời gian mà khi nghĩ lại, nhớ lại, nàng không khỏi rung động và thoáng mỉm cười một mình. Chàng mang lại cho nàng sự chỉnh chu, sáng suốt, có khi là tính nguyên tắc, còn nàng đẹm lại cho chàng sự tận tụy, ân cần và tươi mát. Cả hai có thể bên nhau cả buổi, cả ngày mà không thấy chán…
Sáng hôm đó, ngồi một mình trên băng ghế sau của chiếc Innova bảy chỗ, phía sau tài xế, nàng cũng nghĩ lại và mỉm cười một mình như thế, nhưng đồng thời xen lẫn chút bồi hồi vì đi làm phải để bé con ở nhà cả ngày mẹ con không gặp, và hơn thế nữa khi chồng lại đang ở xa, rất xa…
Nàng vào văn phòng thay trang phục đang mặc theo kiểu viên chức công sở, và thay bằng một chiếc đầm ôm ngắn sát nách màu đen tuyền. Hôm đó, nàng phải chuẩn bị tham dự một sự kiện giao lưu với khách hàng và cũng là một bài sát hạch cho đợt làm việc tập sự vừa qua. Rồi nàng lại ra xe, trên xe lúc này ngoài tài xế ra còn có thêm một người nữa, đó là giám đốc của nàng. Nàng mỉm cười, gật đầu chào rồi vào xe. Kha, vị giám đốc tuổi trung niên ra dáng lịch thiệp bắt tay nàng và mời nàng vào xe trước. Chiếc váy khiến nàng hơi luống cuống nên Kha đưa tay cho nàng vịn lấy để bước vào xe. Rồi anh ta vào ngồi cạnh nàng trên cùng băng ghế phía sau ấy. Chút hồi hộp, chút bâng khuâng, nàng ngồi trên xe bên cạnh sếp mà cứ lúng ta lúng túng khi sếp hỏi chuyện. Rồi sau cùng xe cũng đưa họ đến nơi – một khách sạn, nơi tổ chức sự kiện mà nàng tham dự…
Chốn đông người thường là nơi làm nàng lúng túng, ngượng ngập. Bởi sinh ra, nàng đã là đứa con của núi đồi, suối hồ, nương rẫy. Có một chút chất thôn dã, ngây thơ, pha lẫn có một chút vẻ tự do, thoáng đãng. Nàng rụt rè trước đám đông, ít lời khi trò chuyện, đôi lúc như đang mơ màng, nghĩ ngợi. Một cách tự nhiên, người khác nhận ra cái vẻ lạ lạ của nàng cả khi nàng đứng phía sau lưng mọi người. Nhưng khi có ai bắt chuyện thì nàng lại dễ bị cuốn hút theo người đó và dễ “hầu chuyện” người đó.
“Em cứ tự tin lên nghen!”, Kha nhắc nhở nàng trong khi nàng mơ màng. “Dạ!” – Nàng thường chỉ có dạ và vâng! Rồi như cái đuôi, cái bóng, nàng rón rén đi theo sếp và mọi người vào trong một gian sảnh rộng. Tay cầm theo chiếc ví nhỏ, nhờ thế mà đôi bàn tay nàng đỡ thừa thải và luống cuống. Đôi giày gót cao quá mức so với ngày thường khiến bước chân ngắn lại, dù phải tập đi tập lại trước đó nhiều lần rồi nàng vẫn chưa quen hẳn. Nhiều tháng nay, ngày nào cũng sáng đi, chiều về, cũng chỉ để làm mỗi cái việc là tập đi, tập đứng, tập ngồi, tập cười, tập nói. Và từng bước nàng vào nghề PG, một nghề mà vốn đối với nàng không hợp ở hai lẽ, một là nàng không phải mấy cô chân dài, hai là tuổi nàng không còn quá trẻ…
Khi bữa tiệc trưa đến, nàng tiếp tục làm cái bóng bên cạnh sếp. Kha đưa nàng gặp những người bạn hàng và những khách mời mới quen trong sự kiện. Rồi thì âm thanh từ những lời chúc tụng, tiếng cụng ly, tiếng nói cười… tất cả cùng với ánh sáng và nhạc văng vẳng bên tai, khiến nàng càng thêm lạc lõng…
Đó là thời kỳ nàng cho con bú dặm, ăn dặm. Tuy nhiên mỗi lúc về nhà, mẹ con ôm ấp, bé vẫn ôm vú mẹ. Những buổi trưa xa con, sữa vẫn tiết đều. Điều ai cũng lạ đó là với cái dáng người nhỏ con, mảnh mai như nàng, nhưng trời lại phú cho bé con được hưởng thật nhiều sữa mẹ. Nhưng khi phải đi làm việc cả ngày, chuyện tiết sữa đôi khi lại gây nhiều phiền phức cho nàng. Khi đi làm, nàng phải chuẩn bị có thêm áo ngực khác để thay. Thế nhưng trưa hôm đó, trên tay nàng chỉ cầm theo chiếc ví nhỏ, không đủ chỗ để chứa thêm gì khác ngoài các giấy tờ tùy thân, chút vật dụng trang điểm, một chiếc kẹp tóc nhỏ và một ít tiền. Nàng cũng quên mất việc chuẩn bị này khi vội lên xe theo sếp đi dự hội nghị khách hàng.
Cảm giác thấy dòng sữa đang chảy trong bầu ngực, nàng đứng lên khỏi bàn xin phép đi vệ sinh. Một bên ngực áo phía trái có chút sữa thấm ra đến tận bên ngoài. “Hy vọng là màu áo sẫm thế này sẽ không ai thấy gì đâu!”, nàng tự nhủ thế.
Khi trở ra, lúc ngồi xuống ghế, nàng bắt gặp tia nhìn của Kha đang hướng về nàng, trên môi anh ta nở một nụ cười tinh nghịch. “Bé ở nhà chắc là yêu mẹ lắm nhỉ?”, anh ta vừa cười, vừa ghé tai nàng nói nhỏ. Nàng đáp “Dạ, hai mẹ con quấn quít nhau mỗi khi em về nhà”. Kha lại ghé tai nàng nói tiếp “Vì sữa mẹ ngon lắm thì phải…” và rồi lại mỉm cười tủm tĩm.
Thấy nàng vẫn ngơ ngác chưa hiểu “ Sao ạ?”, Kha ghé sang lần nữa nói vào tai nàng “Anh nghĩ không ai để ý đâu. Thấy em đi vào nhà vệ sinh lâu thế, anh cũng đoán được. Anh cũng thấy có vệt sữa thấm trên áo em, nếu ngại thì quay người sang anh, anh che chắn cho. Không ai thấy đâu”…
NÀng ngượng đỏ chín mặt, nhưng không biết nói gì hơn là chỉ im lặng. Rồi Kha quàng tay qua vai nàng ra vẻ thân thiện nói lớn với mọi người trong bàn: “Đây là cô nhân viên giỏi nhất ở công ty chúng tôi”…
Theo Afamily
Cái kết của anh chồng không chống được cám dỗ và cô giúp việc ôm mộng làm dâu nhà giàu...
Cứ ngỡ chia rẽ tình cảm vợ chồng giữa My và Thiệu thì cô sẽ có cơ hội ngồi vào chỗ của My, làm dâu nhà giàu nhưng hóa ra cô đã lầm...
Ảnh minh hoạ
Mới về nhà chồng chưa được bao lâu thì My đã phải đối mặt với nỗi khổ đến từ mẹ chồng và cô giúp việc tên Tuyết. Tất cả là vì Thiệu và My đến với nhau trong sự ngăn cấm của mẹ Thiệu. Bà không hài lòng về My bởi cô là con nhà nghèo. Nhưng bà càng ngăn cấm dữ dội thì Thiệu càng đứng ra che chở cho My. Thấy con trai kiên trì đến cùng nên bà đành chấp nhận hôn sự dù trong lòng không muốn.
Gia đình nhà chồng dù đã có người giúp việc nhưng mẹ chồng luôn bảo My xuống bếp nấu những món bà thích. Ngày đầu về làm dâu, My không biết khẩu vị của mẹ chồng nhưng nhờ có Tuyết hướng dẫn tận tình nên mới nêm nếm hợp khẩu vị mẹ chồng. My cảm thấy thật may mắn vì ít ra ngoài chồng vẫn có nàng giúp việc đứng về phía cô.
Nhắc đến Tuyết, My thấy Tuyết là một nàng giúp việc khôn khéo nhất mà cô từng gặp. Tuyết có làn da trắng, dáng người nhỏ nhắn, biết nấu nhiều món ngon và đặc biệt rất dẻo miệng. Mỗi lần mẹ chồng không vừa lòng về My, Tuyết sẽ nói đỡ và nịnh khéo vài câu khiến bà cười không ngớt. My ý thức được rằng muốn hòa thuận với mẹ chồng, trước tiên cô phải lấy lòng của nàng giúp việc trong nhà.
Khi My đi sắm vài bộ quần áo, cô không quên mua tặng Tuyết bộ đồ ngủ rất đẹp. Đón nhận món quà của My, Tuyết tấm tắc khen ngợi và cảm ơn rối rít. Ngày hôm sau, mẹ chồng biết chuyện liền nói bóng nói gió, bà bảo : "Con dâu nhà này thật khéo, mua tặng người giúp việc bộ đồ ngủ mà không tặng mẹ chồng gì cả!". My lúc này mới cầm váy lụa dâng trước mặt mẹ chồng, cô cười tươi bảo: "Con thấy cái váy này rất hợp với mẹ, nhưng vì đường may bị sứt chỉ nên con định sửa lại!". Mẹ chồng sờ chất liệu vải rồi gật đầu hài lòng. Tuyết đứng bên cạnh sa sầm nét mặt, cô không ngờ My còn mua sẵn cho bà cái váy.
Trước ngày sinh nhật của Thiệu, My dự định gọi điện đặt bánh sinh nhật thì Tuyết ngăn lại: "Chuyện nhỏ này cứ để em, chị lo mua quà cho anh Thiệu đi!". My cảm thấy may mắn vì trong nhà có cô giúp việc tinh ý, cô lập tức đến cửa hàng chọn món quà ưng ý cho chồng. Đến ngày sinh nhật, chờ mãi vẫn không thấy bánh kem đem tới, mẹ chồng giận dữ trừng mắt nhìn con dâu. Tuyết giả bộ không liên quan khiến My chết điếng không biết giải thích thế nào. Tiệc sinh nhật hôm ấy mất vui bởi mọi người cho rằng My chuẩn bị buổi tiệc quá sơ sài.
Khi Thiệu tiệc tùng với đồng nghiệp và về nhà khuya, người thức đợi anh không phải My mà chính là Tuyết. Tuyết đỡ Thiệu ngồi vào ghế sofa rồi khẽ trách: "Chị My là vợ anh mà sao vô tâm thế? Thấy anh chưa về mà chị ấy đã đi ngủ trước rồi!". Thiệu buồn phiền nghĩ đến vợ, cảm giác chếnh choáng vì rượu và những lời xát muối của Tuyết khiến anh chạnh lòng. Tuyết bỗng nhiên ôm Thiệu rồi thầm thì: "Nếu anh chán vợ thì có em đây!". Tuyết kéo tay Thiệu và dẫn về phòng ngủ của cô, Thiệu không hề kháng cự mà cứ thế đi theo sau.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy không thấy chồng nằm bên cạnh, My hốt hoảng. Chẳng lẽ tối qua chồng tiệc tùng say xỉn rồi ngủ luôn ở công ty sao? Tối qua My ngồi ở phòng khách đợi Thiệu thì Tuyết đến gần bảo: "Anh Thiệu gọi điện về bảo sẽ về trễ, anh ấy khuyên chị ngủ trước đi!". My cảm thấy kì lạ, tại sao Thiệu gọi điện cho Tuyết chứ không phải cô? Nhớ lại điều kì quặc tối qua, My sang phòng Tuyết định hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ lại thấy cảnh chồng và Tuyết đang ôm nhau nằm trên giường.
My hét lên khiến Thiệu và Tuyết choàng tỉnh. Thiệu cuống cuồng đứng dậy mặc vội áo quần rồi năn nỉ vợ nghe anh giải thích. My tức giận tát chồng một bạt tai, cô chỉ tay về phía Tuyết đang khóc lóc như như thể Thiệu hãm đại đời ả. My giận dữ hỏi: "Anh và cô ta ăn nằm với nhau bao nhiêu lần rồi? Trước khi cưới tôi về, có phải hai người làm chuyện này mỗi ngày không?". Thiệu đang muốn phủ nhận thì mẹ chồng bước vào, bà cười bảo: "Tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Con trai tôi thật khéo chọn!". My nghe vậy chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, cô lập tức về phòng thu dọn hành lý.
Thiệu đuổi theo ngăn cản vợ, tối hôm qua mặc dù ma men trong người điều khiển nhưng Thiệu cũng ý thức được những chuyện mình làm là có lỗi với vợ. Nhưng Thiệu không ngờ vài giây không làm chủ bản thân đã gây nên chuyện đáng xấu hổ thế này. Sau khi thu xếp hành lý, My nghe tiếng khóc nức nở của Tuyết, cô ả đứng ở cửa phòng ngủ của vợ chồng My với bộ dạng áo quần xộc xệch vì mặc vội vàng. My có thể thấy rõ những vết cắn yêu chồng để lại trên thân thể của Tuyết. My căm hận nhìn chồng: "Đơn ly hôn, em sẽ viết rồi đưa anh ký. Nếu tối qua anh không gọi điện cho Tuyết khuyên em đi ngủ sớm thì chắc chuyện này đã không xảy ra!".
Thiệu sửng sốt nhìn bộ mặt cúi gằm của Tuyết, rốt cục anh đã hiểu người gây nên hiểu lầm lần này là ả giúp việc của nhà mình. Thiệu cầm mọi thứ trong tầm với ném về phía Tuyết. Ả chính là lý do khiến hôn nhân của vợ chồng anh rạn nứt. Tuyết khóc lóc chạy lại ôm Thiệu: "Anh tha lỗi cho em được không? Em sẽ bù đắp cho anh!". Thiệu đẩy Tuyết ngã xuống đất, anh gào rít: "Chen chân vào hôn nhân của người khác vui lắm sao? Biến khỏi đây ngay!". Tuyết nài nỉ van xin nhưng Thiệu vẫn lạnh nhạt đá cô ra khỏi cửa.
Lúc này, Tuyết quay sang cầu cứu chủ nhà là mẹ Thiệu nhưng bà cũng nhắm mắt làm ngơ. Tuyết cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cứ ngỡ chia rẽ tình cảm vợ chồng giữa My và Thiệu thì cô sẽ có cơ hội ngồi vào chỗ của My, làm dâu nhà giàu nhưng hóa ra cô đã lầm. Mẹ Thiệu vốn khinh người xuất thân nghèo hèn và cô không phải là trường hợp ngoại lệ. Hơn nữa, Tuyết không nắm giữ được trái tim của Thiệu nên kết cục cay đắng này là cô đã tự chuốc lấy.
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 7 Những ngày cuối năm công việc có vẻ khẩn trương hơn. Những cuộc gặp làm việc với những đối tác làm ăn của Kha cũng nhiều hơn giữa năm, các sự kiện cũng được tổ chức nhiều hơn, và dĩ nhiên nàng cũng đi cùng Kha nhiều hơn. Nàng xuất hiện trước mọi người là cô trợ lý luôn tận tụy và trung...