Cái kết của gái 30 nhắm mắt đưa chân lấy chồng
Tôi đồng ý lấy anh dù tình cảm chỉ là từ một phía. Tôi nhắm mắt đưa chân phó mặc cho số phận mình khi bước chân về nhà chồng.
Sau bao nhiêu năm đau đớn vì mối tình đầu tôi vẫn không thể quên đi quá khứ. Vẫn không thể tìm cho mình một hạnh phúc riêng.
Bố mẹ lo lắng, bắt đầu giục giã tôi kết hôn. Bố mẹ lại còn chủ động nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho tôi. Người mà bố nhắm cho tôi là con trai bạn của bố. Anh chủ động đến và nói chuyện với tôi và gia đình rất bình thường.
Anh là một người chu đáo, biết quan tâm đến người khác, lại còn rất tâm lý nữa. Biết là anh rất tốt nhưng tại sao tôi lại chẳng thể mở lòng với anh được. Những lời bày tỏ tình cảm của anh tôi đều không nhận.
Có nhiều người ác ý bảo rằng: “Sắp ế đến nơi rồi, có người tán tỉnh thì không lấy chồng đi. Sau này lại thành bà cô”. Mặc kệ người ta nói gì, tôi cũng không thèm để tâm đến những lời xỉa xói đó. 30 tuổi mà chưa kết hôn là có tội ư.
Sau bao nhiêu lần thúc ép của bố mẹ cùng với sự chủ động của anh. Không muốn làm cho mọi người phiền lòng hơn nữa. Tôi nhắm mắt đồng ý kết hôn khi ở cái tuổi cận kề 30. Tôi đồng ý lấy anh dù tình cảm chỉ là từ một phía. Tôi nhắm mắt đưa chân phó mặc cho số phận mình khi bước chân về nhà chồng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Gia đình anh gia giáo, bố anh có phần bảo thủ nhưng cũng rất thương con dâu. Chuyện gì trong gia đình, mẹ chồng cũng chỉ bảo cho tôi. Nhưng riêng anh lại khác.
Trước đây anh hết sức chiều chuộng tôi thì bây giờ ngược lại. Chỉ vì trong đêm tân hôn tôi đã không còn trong trắng nữa. Anh tỏ rõ thái độ thất vọng về tôi. Anh không còn cưng nựng tôi như trước nữa. Những lúc vợ chồng gần gũi với xong anh bắt đầu tra hỏi tôi đã mất như thế nào với người yêu cũ? Trong hoàn cảnh nào? Tại sao tôi không chống cự lại anh ta? Anh bắt đầu dằn vặt tôi lừa dối anh, bày ra bộ dạng gái ngoan hiền để che mắt người khác. Lúc đó tôi chỉ còn biết quay đi lau những giọt nước mắt lăn trên má.
Tôi không ngờ rằng anh lại có tư tưởng bảo thủ như vậy. Tôi cứ nghĩ anh toàn tâm toàn ý yêu tôi thì sẽ bỏ qua chuyện quá khứ của tôi. Tôi có cố gắng bù đắp cải thiện mối quan hệ cũng không được anh đón nhận.
Trước mặt mọi người, anh luôn tỏ ra chúng tôi là một cặp đôi vợ chồng hạnh phúc. Ân cần chăm sóc cho vợ từng chút một. Nhưng chỉ khi có hai vợ chồng thái độ anh lại lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh coi tôi không bằng cô gái bán hoa ngoài đường. Anh không tiếc những lời mai mỉa, dằn vặt tôi. Anh thường đi nhậu về khuya rồi lôi tôi ra nói. Cốc nước giải rượu tôi pha anh cũng không thèm đụng đến. Những hành động chăm sóc của tôi anh cũng gạt ra.
Câu khuyên nhủ con gái nên lấy người yêu mình hơn người mình yêu không phải lúc nào cũng đúng. Sống với người chồng suốt ngày đay nghiến như vậy tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi không thực sự yêu anh, nhưng tôi vẫn mong có một gia đình hạnh phúc. Anh như vậy chỉ khiến tôi nghĩ đến nước ly hôn giải thoát cho chính mình. Tôi bảo anh rằng anh có thể ly hôn với tôi để tìm người con gái khác thì anh nhất quyết không ly hôn. Anh vẫn giữ ý định hành hạ tinh thần tôi như vậy làm sao tôi có thể sống yên ổn cho qua ngày. Liệu tôi có nên nhờ bố mẹ can thiệp để được giải thoát không?
Theo Iblog
Không làm ra tiền, nhắm mắt nhìn vợ ngoại tình
Tôi không muốn các con tôi biết được sự thật sau khi cùng bố vượt qua khó khăn, mẹ chúng lại đi ngoại tình với người đàn ông khác.
ảnh minh họa
Mỗi lần thấy vợ về nhà với gương mặt phởn phơ, tôi biết cô ấy vừa hạnh phúc bên người tình. Cay đắng, tủi nhục ê chề nhưng tôi vẫn nín lặng. Cuộc đời tôi giờ chỉ lấy các con và gia đình làm niềm vui, bởi thế tôi nhắm mắt coi như không biết chuyện vợ cắm sừng.
Tôi từng là một người đàn ông cao ráo, khỏe mạnh, thậm chí còn được đánh giá là điển trai. Mặc dù tôi không làm ra quá nhiều tiền nhưng công việc hàng tháng cũng mang lại cho tôi một khoản thu nhập đủ để lo cho vợ con.
Tai họa giáng xuống đầu tôi khi tôi bị bị tai nạn giao thông. Tôi mất đi đôi chân, phải ngồi xe lăn cả đời. Những tháng ngày đó, tôi không thể nào quên được. Tôi đã kiệt quệ, muốn quyên sinh vì mọi chuyện xảy ra đường đột quá sức chịu đựng của tôi. Nhưng cũng chính giai đoạn khó khăn đó vợ đã luôn ở bên tôi, giúp đỡ, động viên tôi vượt qua mọi chuyện.
Những tưởng đấy là may mắn mà tôi có được nhưng đúng là ở đời chẳng có chuyện gì tròn vẹn cả. Sau khi tôi khỏe lại, vợ tôi vay mượn khắp nơi mở cho tôi một cửa hàng nho nhỏ ở nhà để kinh doanh. Tiền thu về không đáng là bao nhưng chí ít nó cũng giúp tôi đỡ buồn, cảm thấy mình là người có ích. Ngoài công việc đó, tôi khó mà tìm được việc nào phù hợp với tình trạng sức khỏe của bản thân.
Vợ chồng tôi có hai đứa con, một trai, một gái rất đáng yêu. Tôi lấy gia đình làm chỗ dựa nâng đỡ tinh thần cho mình trong những tháng ngày tuyệt vọng nhất. Từ ngày tôi phải ngồi xe lăn, vợ tôi là trụ cột chính trong nhà. Cô ấy đi làm, còn tôi ở nhà lo cơm nước, dọn dẹp việc lặt vặt. Các con giờ đã lớn có thể tự đi học được nên mọi chuyện cũng không quá vất vả với tôi.
Rồi tôi nghe người ta nói vợ tôi có bồ, tôi không tin. Làm sao tôi dám nghi ngờ vợ khi mà những tháng ngày khó khăn nhất của đời người cô ấy không hề bỏ rơi tôi. Tôi trân trọng, yêu thương và bảo vệ cô ấy còn không được huống chi là ghen tuông, nghi ngờ vô lí. Nhưng rồi khi tôi tận mắt đọc những dòng tin nhắn hẹn hò người tình của cô ấy trong chiếc máy tính cá nhân mà cô ấy quên không mang đi, tôi mới chết lặng người.
Đã hơn 5 năm rồi, tôi chấp nhận nhìn cảnh vợ mình "vui vẻ" bên ngoài và trở về nhà. Thứ hạnh phúc giả tạo mà tôi có ít nhất nó cũng bình yên. (Ảnh minh họa)
Tôi im lặng không nói ra bởi vì tôi thấy mình chẳng có quyền lựa chọn nào khác cả. Tôi muốn các con tự hào về gia đình mình, về người mẹ luôn sẵn sàng hi sinh cho bố. Tôi cần tổ ấm này, dù là một tổ ấm không toàn vẹn. Tôi không muốn các con tôi biết được sự thật sau khi cùng bố vượt qua khó khăn, mẹ chúng lại đi ngoại tình với người đàn ông khác. Chắc chắn các con tôi sẽ không thể chịu đựng nổi nỗi đau này.
Đã hơn 5 năm rồi, tôi chấp nhận nhìn cảnh vợ mình "vui vẻ" bên ngoài và trở về nhà. Thứ hạnh phúc giả tạo mà tôi có ít nhất nó cũng bình yên. Có đôi lúc tôi hờn ghen, hậm hực thậm chí là cay cú nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Tôi không còn quyền lựa chọn. Điều tôi mong mỏi nhất là vợ tôi sớm quay về bên bố con tôi, khi mà các con chưa phát hiện ra chuyện về mẹ chúng. Còn tôi, tôi cam chịu nhìn vợ hạnh phúc trong vòng tay gã đàn ông khác!
Theo Eva
Trước khi mất, vợ cười mãn nguyện và ôm chặt chiếc áo của tôi Bạn của em kể lại rằng, trước khi nhắm mắt em luôn cười chứ không có nhỏ một giọt nước mắt nào, tay thì cứ ôm chặt cái áo xanh của anh. Tôi có lỗi rất lớn với em, tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình nhưng đã quá muộn rồi. Giờ mẹ lại bênh con trai mẹ à. Con chẳng làm...