Cái kết cay đắng cho kẻ phản bội
Nằm 1 mình trong bệnh viện, cô đơn, bệnh tật và hối lỗi bủa vây, ông Hoàn dù có làm gì thì cũng không thể lấy lại những gì đã qua được nữa rồi. Phải chăng đây là cái giá ông phải trả cho sự phản bội của mình!?
Sự việc ông Hoàn công khai tình yêu mới khiến ai cũng phải mắt tròn mắt dẹt vì ngạc nhiên. Bởi rất nhiều lẽ. Thứ nhất, ông Hoàn năm nay cũng ngót 50 tuổi đầu, tuy vẻ ngoài ông vẫn còn khá phong độ nhưng vợ con đề huề, cháu nội của ông đã biết bi bô gọi “ông ơi” rồi ấy chứ. Thế mà ông còn phơi phới nói chuyện yêu đương thì đúng là chuyện lạ chứ còn sao nữa. Thêm đó, những người đàn ông như ông – thuộc hàng lãnh đạo cấp cao của một công ty lớn, có tiền có quyền, tất nhiên không thiếu những cô nàng xinh đẹp trẻ hơn ông thậm chí tới cả 3 chục tuổi vây quanh, nhưng thường họ cũng chỉ ong bướm hoa lá cho vui, chứ công khai với bàn dân thiên hạ rồi có ý định bỏ vợ con để theo nhân tình thì có lẽ ông là số một.
Ảnh minh họa
Nhân tình của ông Hoàn là một cô nàng độc thân, duyên dáng, quyến rũ, lại mới 25 tuổi đầu khiến ông mê đắm vô cùng. Ngoài ra, tính cách, suy nghĩ, sự thông minh, sắc sảo có thừa ở cô ta càng thêm khiến ông chết mê chết mệt. Lại nữa, cô nàng yêu ông chân thành và tha thiết, bất chấp tuổi tác – ông tin vô cùng vào điều đó, chứ không phải cô ta đến với ông vì tài sản, địa vị của ông. Khỏi phải nói, cuộc tình này của ông đã gây ra sóng to gió lớn thế nào trong gia đình. Vì ông có ý định bỏ vợ lấy bồ nên con cái ông, anh em họ hàng nhà ông cực lực phản đối, còn vợ ông, vì quá đau lòng mà không thốt nổi nên lời.
Ông Hoàn rất bực mình, vì ông nghĩ cả đời ông đã cống hiến, làm việc, phấn đấu để lo cho vợ con 1 cuộc sống sung túc, các con ông giờ đứa nào cũng thành đạt và có địa vị trong xã hội, vợ ông từ giờ tới hết đời chẳng phải lo cơm áo gạo tiền như người ta, nhưng họ lại bắt ông làm theo ý của họ, không cho ông được sống với cảm xúc thật của mình. Vợ ông giờ già rồi, vợ chồng ông sống với nhau như 2 người bạn, khoản tế nhị kia bà đâu còn nhu cầu, vậy sao vẫn muốn cùm kẹp ông? Tính ra thì người nhà ông ích kỉ hay ông ích kỉ? Họ trả ơn ông như thế sao? Chính vì nghĩ thế, nên ông càng không để những lời can gián của vợ con, họ hàng vào tai, càng quyết tâm phải lấy nhân tình bằng được!
Một ngày, cô nhân tình bé nhỏ của ông Hoàn đã gọi điện cho vợ ông, đại để rằng chê bà giờ già rồi, không thể đáp ứng cả những nhu cầu về tâm sinh lí cho ông Hoàn nữa, tình yêu cũng không còn thì nên buông tha cho ông để ông đến bên cô ta, cô ta sẽ chăm sóc được cho ông hoàn hảo về mọi mặt. Cô nàng là người có học, cũng nói năng không quá chối tai, nhưng vợ ông vốn hiền lành, yếu đuối, cõi lòng lại đang tan nát vì chồng nên đã không chống cự nổi, ngã bệnh nằm liệt giường. Ông Hòan biết chuyện, cũng chỉ an ủi vợ vài câu, vì ông nghĩ, suy cho cùng, nhân tình của ông nói chẳng có gì sai cả. Ông không hiểu, tại sao mọi người lại kết án ông những tội trạng tày đình, nào là vô liêm sỉ, trơ trẽn, bội bạc,… đủ kiểu. Kể cả có li dị thì ông vẫn chu cấp đầy đủ cho bà cơ mà! Bà già rồi, sao không yên phận vui vầy với con cháu đi, còn ông, hãy để ông có niềm vui của riêng mình – thứ mà bà không thể cho ông được. Còn về nhân tình, nếu cứ để cô nàng mãi không có danh phận, tuổi xuân của cô ta qua đi, ông ngày một già, cô nàng theo ông rồi cuối cùng lại tay trắng ra đi, ông thật không nỡ.
Có lẽ ông và nhân tình cũng sẽ đạt được ước nguyện là ở bên nhau, nếu như ông không bỗng dưng bị đột qụy. Ông nằm liệt giường, tương lai chẳng biết có hồi phục được không hay phải ngồi xe lăn cả phần đời còn lại. Trong lòng vốn sẵn u sầu, chán nản cùng cực với viễn cảnh chẳng mấy tươi đẹp ấy thì ông còn đau đớn hơn nữa khi từ lúc nằm viện, nhân tình chỉ đến thăm ông được duy nhất 1 lần, rồi toàn lấy cớ bận nọ bận kia để trốn mất dạng, rồi cuối cùng là ông không thể liên lạc được nữa. Có lẽ nghe tin ông bị liệt, cô nàng đã cao chạy xa bay cho nhanh, tình yêu đích thực của đời ông cũng theo đó mà bốc hơi như chưa từng tồn tại. Cuối cùng, suốt thời gian nằm viện đó, lại là người vợ hiền của ông ngày đêm chăm nom, động viên ông hết lời. Đến lúc này ông Hoàn mới nhận ra ai là người vẫn thật lòng với mình, luôn ở bên mình cho dù lúc khó khăn, sa cơ lỡ vận. Ông tự nhủ lòng, cả phần đời còn lại sẽ đối xử thật tốt với vợ để bù đắp cho những gì ông đã gây ra đối với bà.
Nhưng sự đời hình như luôn muốn trêu ngươi con người. Một lần, khi mang đồ ăn vào viện cho ông, vợ ông đã bị tai nạn giao thông và ra đi mãi mãi. Lúc ấy, khi bà đang chuẩn bị băng qua đường thì bất ngờ đụng độ cô bồ cũ của chồng. Không hiểu cô ta có nói gì hay không, mà sau đó lúc qua đường bà thất thần đến mức để xảy ra cơ sự như thế. Ông Hoàn sốc và suy sụp vô cùng với cái tin dữ ấy.
Các con ông trước đó đã chấp nhận tha thứ cho bố vì mẹ thì nay cái chết của vợ ông đã khiến chúng quay ra lạnh nhạt, hờn trách bố. Cũng phải thôi, nếu không phải căn nguyên sâu xa là từ ông thì bà đâu có nên nông nỗi đó. Nằm 1 mình trong bệnh viện, cô đơn, bệnh tật và hối lỗi bủa vây, ông Hoàn dù có làm gì thì cũng không thể lấy lại những gì đã qua được nữa rồi. Phải chăng đây là cái giá ông phải trả cho sự phản bội của mình!?
Video đang HOT
Theo Trí thức trẻ
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Cô vừa bị phản bội, và trớ trêu thay, sự phản bội lại đến từ người cô yêu thương nhất.
Cô nhìn thấy người cô yêu ôm một cô gái trong công viên, nước mắt cô chảy dài. Cô muốn nói thật to cho mọi người thấy, cô đau lòng lắm, nhưng cô chỉ yên lặng, đến và làm rõ mọi việc. Trớ trêu thay, chàng trai ấy đã thú nhận tất cả.
Cô lê bước về nhà, đôi chân như sắp ngã quỵ. Cô tự nhủ "tất cả chỉ là dối trá". Nhưng không, sự thật rành rành, biết chối cãi đi đâu? Có trách chỉ trách mình biết quá muộn.
Cô thẫn thờ lê bước, tim như có gai đâm. Chàng trai ấy là người cô yêu thương nhất, mất đi rồi, cô còn gì để yêu, còn gì để trông mong, hi vọng...
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả. Chỉ là cố quan trọng hóa vị trí của người ấy, nên mới cảm thấy xung quanh không còn gì trông mong.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình?
Có nhiều người vì cô mà có thể làm tất cả, sá gì phải dồn tình yêu cho những kẻ không ra gì, để rồi ngộ nhận mình không còn gì để trông mong?
Cô gái à, cô vẫn còn rất nhiều đấy chứ.
Này cô gái, cô đang bó gối ngồi trong góc tường đấy à?
Cô vừa phạm một sai lầm lớn, và cô nghĩ, đời này mình sẽ không thể sửa sai, mình thật vô dụng. Cô dằn vặt bản thân bằng cách ngồi một mình trong góc.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình? (Ảnh minh họa)
Dù là sai lầm gì, không có khái niệm "lớn" và "nhỏ". Chỉ là những vết đen trong cuộc sống vội vã, vết đen mà nếu không dũng cảm bước tiếp, nó sẽ biến từ vệt nhỏ thành một hố bùn đen. Để tôi kể cho cô gái nghe câu chuyện này.
"Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm nhưng cuối cùng, chú cũng hoàn thành.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú làm. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng? (Ảnh minh họa)
Chú tiểu ngạc nhiên:
- Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia?
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mắc phải. Biết bỏ qua những khuyết điểm nhỏ để nhìn vào ưu điểm lớn mới thấy được những điều tuyệt đẹp của cuộc sống này."
Cô thấy đấy!
Không thứ gì là hoàn hảo. Tha thứ cho mình, cho người, sẽ giúp bản thân thanh thản. Vượt qua những khó khăn, mới chắt chiu nghị lực để sống tiếp.
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng?
Vậy nên lau nước mắt và đứng lên cô gái nhé, lau nước mắt để bản thân thôi dằn vặt, tim thôi đớn đau, để trưởng thành hơn sau những phút ngã quỵ.
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Theo Blogtamsu
10 quy tắc cần nhớ nếu bạn quyết định "yêu lại" người cũ Yêu lại người cũ thì đã sao? 1. Dẹp bỏ sĩ diện Khi chấp nhận "yêu lại", có nghĩa là tình cảm giữa hai bạn còn rất lớn. Nếu thế, hãy bỏ qua cái tôi của mình để sống một cách chân thành nhất. Đừng tỏ ra quá lơ là hay có thái độ hời hợt chỉ vì sợ người ấy đắc chí,...