Cái kết buồn cho cô vợ đi tân trang ‘vùng kín’, bài học vì không yêu quý bản thân
Cuộc đời tôi rơi vào bi kịch chỉ vì một lần trót dại ham hố đi tân trang “vùng kín” với ý định khiến chồng vui, nào ngờ thứ tôi nhận được lại là quả đắng đến vậy.
Tôi kết hôn với chồng được gần 8 năm rồi, cũng đã có với nhau hai mặt con. Con lớn đã vào lớp 1, còn đứa nhỏ vừa tròn 1 tuổi.
Tôi và chồng quen nhau từ tận ngày còn học đại học, người ta nói tình yêu thời sinh viên thường không bền vững, nhưng may mắn tôi và chồng cũng có cái kết viên mãn, một đám cưới đẹp, nhận được sự chúc phúc của mọi người sau hơn 5 năm yêu nhau chúng tôi mới về chung một nhà.
Cuộc sống vợ chồng tôi không có gì lăn tăn và bàn cãi, ngoài đời sống tinh thần hòa thuận, tiền của có dư dả nên chúng tôi không lo lắng gì nhiều thì đời sống chăn gối của vợ chồng cũng ở đỉnh cao. Cả hai chúng tôi đều có nhu cầu “chuyện ấy” tương đối cao, sự đáp ứng đòi hỏi những nhu cầu về chuyện ấy là điều dễ hiểu trong đời sống vợ chồng.
Nhưng sau khi sinh bé thứ hai, giờ bé cũng được 1 tuổi rồi, mà chuyện vợ chồng bắt đầu không còn được viên mãn như trước nữa. Tôi hết thời kì kiêng khem về chuyện quan hệ vợ chồng đã được nửa năm, dù vậy nhưng số lần chồng và tôi thỏa mãn thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cảm thấy chuyện chăn gối cứ như vậy, tôi chỉ sợ chồng sẽ đi cặp bồ rồi lại bỏ vợ con.
Nghĩ đến đó, tôi rùng mình hốt hoảng, sợ chồng sẽ rời bỏ mình nên quyết định bỏ số tiền mình tiết kiệm được từ trước khi lấy chồng ra để tân trang lại “vùng kín”. Sau nghi từ bệnh viện thẩm mĩ về, nhận được lời dặn dò kiêng khem cả tháng trời không khỏi khiến tôi lo lắng lắm. Nhưng nghĩ sau 1 tháng thì có thể có được sự sung mãn về chuyện ấy và khiến chồng hứng khởi thì tôi nghĩ cũng đáng lắm khi bỏ công sức ra.
Nhưng cái đấy chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi, chồng đòi hỏi lần đầu, tôi có thể từ chối, lần thứ hai cũng được, nhưng đến lần thứ 3, thứ 4 thì mọi chuyện không còn như thế nữa. Chồng bắt đầu cáu gắt, nghi ngờ và ghen tuông. Khi tôi nói rằng đã đi làm lại chỗ ấy cho hẹp lại. Chết điếng khi chồng nhảy dựng lên đổ cho tôi rằng cặp bồ, làm chuyện ấy với bồ nhiều nên mới sợ bị rộng ra rồi bị chồng phát hiện nên mới phải đi làm lại. Tôi buồn lắm, nhưng có giải thích sao cũng không được. Cay đắng hơn thế, chồng tôi còn có ý định ly hôn vì chuyện này.
úng là một bài học cho bản thân. Làm phụ nữ , cái đầu tiên cần phải quý trọng chính là bản thân mình, không nên nghĩ này nọ, cũng không nhất thiết phải cố gắng để trình tu lại chỗ ấy để nhận cái kết đắng chát như tôi. Tự tôi không quý trọng bản thân mình trước, không tự làm đẹp mình về bề ngoài mà lại cứ đi chăm chăm lo sợ mất chồng.
Đừng nghĩ cứ đi tân trang lại “vùng kín” thì chồng sẽ vui mừng. Có những cái kết chảy cả nước mắt chỉ vì vợ đi tân trang mà tôi là ví dụ điển hình.
Video đang HOT
Sau nhiều ngày kiên nhẫn thuyết phục chồng tin tưởng, anh đã thôi nghi ngờ tôi thế nhưng dường như giữa vợ chồng tôi vẫn luôn có rào cản.
Theo Phununews
Vừa nhìn thấy vòng 1 của em, tôi đã nôn ra hết tất cả đồ ăn
Bàn tay đang rất muốn được hư hỏng đưa lên người em và... Nhưng rồi chiếc áo trên tay tôi rơi tõm xuống nền nhà, mặt tôi từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt, tôi ôm miệng, lao nhanh vào nhà vệ sinh và cho ra
Đang ngửa mặt lên trời hận đời bất công vì tại sao lại để một người con trai không điểm 10 thì 8, 9 như tôi vẫn phải chịu cảnh cô đơn, không ai nhòm ngó thì...
- Thôi chết, tôi xin lỗi, tôi vô ý quá!
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng lem luốc vết café, tôi tím mặt, đứng phắt đậy định cho kẻ vừa làm chiếc áo của mình tổn thương một bài học thì...
- Em có bị bỏng ở đâu không? - Tôi đổi ngay chủ đề khi chạm phải khuôn mặt ấy
Thậm chí, còn phải đơ ra tới hàng chục giây, tôi mới lấy lại được sự bình ổn trong tâm thần để hỏi em câu tiếp theo. Trong đầu tôi khi ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ rằng tại sao trên đời này lại tồn tại một vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện đến như thế. Nó cứ khiến người ta phải đắm chìm vào ấy mãi không thể thoát ra được. Không những đẹp mà vóc dáng hoàn hảo của em còn khiến ối cô hot girl đình đám phải chạy theo. Nhìn em tôi còn tưởng em là một diễn viên truyền hình, nhưng không, em chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, kèm thêm chưa có người yêu. Lúc ấy tôi chỉ muốn hét lên vì sung sướng, cơ hội của tôi chính là đây chứ đâu. Bằng cái miệng khéo léo của mình, tôi đã có được số điện thoại của em để lên kế hoạch ứng chiến.
Càng ngày, tôi càng thấy quý mến em khủng khiếp. Em đúng là một con người đa tính cách. Khi thì dịu dàng, duyên dáng, lúc thì nhí nhảnh, hoạt bát, và khi cần thì vô cùng nghiêm túc. Ở em, dường như mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo. Nhiều lúc tôi còn phải thắc mắc, có khi nào đàn ông con trai trên thế gian này đều bị mù hết rồi nên mới bỏ qua em như thế. Rồi tôi lại tự cười bản thân mình, bởi nếu họ không bỏ qua thì làm sao tôi có cơ hội với em được.
Nhưng rồi chiếc áo trên tay tôi rơi tõm xuống nền nhà, mặt tôi từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt. (Ảnh minh họa)
Sau 3 tháng tìm hiểu, tôi dồn hết can đảm để tỏ tình với em. Em không nói không rằng, chỉ mỉm cười rồi hẹn tôi tối hôm đó tới nhà em. Lòng tôi khấp khởi mừng, không biết em có bất ngờ gì cho tôi đây. Bởi từ khi quen nhau đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên em mời tôi đến nhà chơi. Mất cả buổi tối để chuẩn bị, nhìn ngoại hình bảnh bao của mình, tôi yên tâm đến nhà em.
Nhìn đồng hồ thì hình như hơi sớm so với giờ hẹn. Mà bụng thì cứ sôi lên ùng ục vì đói. Tôi là một tên háu ăn mà. Nhỡ đến nhà em mà bụng kêu lên thì xấu hổ lắm, mà kể cả em có nấu ăn thì cũng không thể ăn uống thô tục được. Tôi quyết định ghé luôn vào quán phở gần đó làm bát phở 25 ngàn. Nhìn anh chàng bảnh chọe, đi ô tô bước vào quán phở bình dân mà ai cũng phải ngạc nhiên, chỉ trỏ. Có gì đâu nhỉ, tôi thích sự giản dị, bình dân, có thế thôi.
Rẽ vào hàng hoa, tôi chọn một bó hồng đỏ rực rỡ được gói khá cầu kỳ. Tôi tin, gu thẩm mỹ tinh tế của mình sẽ làm em thích. Ấn chuông cửa nhà em, tâm trạng tôi hồi hộp khó tả. Em mặc đồ ở nhà mà nhìn vẫn xinh đẹp thế cơ chứ.
- Anh đợi em chút nhé! Em vào thay đồ rồi mình đi. - Giọng em nhẹ nhàng là thế mà tim tôi cứ đập loạn cả lên
Ngồi bên ngoài, tôi hồi hộp chờ em.
- Anh ơi, vào em nhờ chút được không ạ! - Giọng em vang lên từ hướng phòng ngủ
Tôi rón rén bước vào mà người cứ run lẩy bẩy. Tôi không dám nói ra những tưởng tượng của mình lúc này đâu. Nhưng thật không may cho tôi, nó lại quá giống với những gì tôi nghĩ. Em đang để trần phần thân trên. Mặt tôi đỏ bừng, tai như muốn bốc cháy.
- Em... Cần anh giúp gì vậy... - Giọng tôi run run
- Mặc giúp em chiếc áo đó được không? Nó hơi khó mặc. - Em từ tốn khiến tôi cứ thây gai gai người
Tôi nhìn rõ thấy những giọt nước mắt của em lăn dài nhưng tôi lại không đủ can đảm để đến lau nó. (Ảnh minh họa)
Cầm chiếc áo trên tay, tôi áp sát vào người em. Bàn tay đang rất muốn được hư hỏng đưa lên người em và... Nhưng rồi chiếc áo trên tay tôi rơi tõm xuống nền nhà, mặt tôi từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt, tôi ôm miệng, lao nhanh vào nhà vệ sinh và cho ra sạch sẽ bát phở 25 ngàn mà tôi vừa nhét vào bụng. Cái thứ mà tôi vừa chạm vào, đáng lẽ phải là thứ cảm xúc nhất thì nó lại khiến tôi hốt hoảng, không, nó khiến tôi thấy ghê sợ thì đúng hơn.
Thấy tôi bước ra, em cười nhạt:
- Anh yếu hơn em tưởng đấy! Sao vậy! Anh thấy ghê sợ nó lắm phải không?
Tôi nghẹn họng, không nói được bất cứ câu nào. Nhìn em chết trân.
- Có hai khối u và em buộc phải cắt bỏ nó. Phẫu thuật nhiều lần nên nó bị biến dạng. Cũng chính vì khuôn ngực kinh khủng này mà không ai dám yêu em.
Tôi nhìn rõ thấy những giọt nước mắt của em lăn dài nhưng tôi lại không đủ can đảm để đến lau nó. Tôi xin phép em ra về, ánh mắt em lúc tiễn tôi khiến tôi bị ám ảnh suốt cả đêm hôm đó. Hình tượng em trong tôi không hề bị sụp đổ, nhưng sự hụt hẫng lại tràn đầy. Tôi đã yêu em, nhưng còn khuôn ngực biến dạng kia, tôi có thể mở lòng đón nhận nó được hay không thì vẫn còn là câu hỏi chưa có lời giải được.
Theo Phununews
'Chào anh, giờ phải làm thuê cho con vợ cũ giẻ rách như tôi anh sướng chứ?' Tôi đã nói với đồng nghiệp cho anh ta qua các vòng sơ loại, vòng cuối cùng chính tôi sẽ phỏng vấn. Tôi mỉm cười khi nghĩ chắc anh ta hớn hở lắm vì nghĩ mình trúng tuyển. Cuộc đời đúng là không nói trước được điều gì, lên voi xuống chó chẳng biết đâu mà lần. Vậy nên khi còn có cơ...