Cái kết bi hài của ả dân chơi hết “đát”…
Thủy đưa cho Huy tờ kết quả siêu âm, nước mắt tràn mi, nói trong run rẩy “Em có thai rồi!”.
Thủy vốn là một cô gái chơi bời có tiếng ở đất mỏ ngay khi còn là học sinh cấp ba. Chuyện Thủy yêu từ thầy giáo đến mấy anh công an trong huyện không ai lạ gì, thậm chí các chủ nhà nghỉ ở khu vực đều biết mặt Thủy và những người yêu mà cô từng đi cùng họ vào đây trong khi Thủy “mới nứt mắt ra” mà trò gì cũng biết cả. (Nói theo nguyên văn của các bà các cô ở quê khi chứng kiến lũ trẻ con hư đốn).
Học xong cấp ba Thủy tiếp tục lên thành phố học cao đẳng, với nhan sắc hơn người lại thêm cái mác “gái quê” lên thành phố nên chẳng mấy chốc khu kí túc xá Thủy ở trở nên xôm tụ vì các anh sinh viên khóa trên đến “giao lưu” cùng hoa khôi đất mỏ.
Thủy mới chớm 19 nhưng cô già hơn cái t.uổi của mình rất nhiều. Với đàn ông, Thủy so bó đũa để chọn cột cờ chứ không phải cứ nhắm mắt vì tình yêu đâu, trai mà Thủy ưng là phải ngoại hình sáng sủa, không con cha thì cũng phải cháu ông, nhà có cơ có thế, chịu chơi và biết cách chiều bạn gái, còn mấy anh sinh viên ở quê ra thì Thủy miệng cười tươi như hoa nhưng trong lòng đã loại ngay từ vòng gửi xe đạp “đỉa đói đừng hòng leo chân hạc” đó chính là suy nghĩ của Thủy.
Nâng lên đặt xuống, hẹn hò vài anh thì Thủy chấp nhận yêu Cường, một thiếu gia phố núi nhà chẳng có gì ngoài t.iền và các ngón chơi “đội trời đạp đất” của hội thanh niên có lối sống hưởng thụ. Những cuộc bay lắc thâu đêm, chơi m.a t.úy đá, lấy Bar làm nhà, đồ hiệu và những cuộc truy hoan khiến Thủy bị cuốn và không thể nào dứt ra được. Học ít chơi nhiều nên Thủy nợ môn ngay từ năm nhất nhưng cô cũng chẳng quan tâm, cả ngày cứ bám riết lấy Cường rồi tối lại tổ chức đi bão, từ ngày yêu Cường đến khi bị Cường đá thì Thủy đã phải nạo thai 3 lần cộng thêm một lần hút điều hòa, bác sỹ răn đe nếu cô còn sinh hoạt t.ình d.ục vô tội vạ thế này thì sẽ không bao giờ còn khả năng làm mẹ nữa. Thế nhưng, Thủy chẳng lấy làm sợ hãi khi nghĩ xa xôi chuyện làm mẹ làm vợ, lúc này cô nghĩ phải làm sao để “vợt” ngay một anh khác để có thể chu cấp và nuôi cô những tháng ngày tiếp theo vì Thủy chơi quen rồi, giờ bảo sống lại như hồi mới ở quê ra vốn là điều không thể. Vả lại gia đình cô ở quê cũng chẳng phải khá giả gì để có thể cưng chiều cô cho được.
Nghĩ thế nên Thủy ngỏ lời với mấy cô bạn chơi thân cùng nghĩ cách đi câu giai lấy t.iền, và cái con đường để cô trở thành gái gọi cũng từ đó mà ra.
T.iền kiếm được từ những lần đi khách cũng đủ để Thủy thoải mái trong cuộc sống hàng ngày, thế nhưng phần vì Thủy vẫn muốn có một đường lui để không bị trượt dài trên con đường buôn hương bán phấn nên cô vẫn dành thời gian để lên lớp học, cố lấy cái bằng cao đẳng cho có giá, và che đi cái quá khứ trác táng, sa đọa của mình.
Tình cờ trong một tối đi Bar Thủy gặp Huy, một đại gia trẻ kinh doanh bất động sản đang cặp bồ với bạn “đồng nghiệp” làm gái với Thủy. Khi thấy Huy vung tay chi trả hóa đơn cho bữa tiệc lên đến 8 con số “0″ thì Thủy sáng mắt lên, cô quyết tâm bán rẻ bạn bè để câu cho được Huy, mặc kệ là sau đó bạn cô tung tin cô làm gái rồi còn “bẩn thỉu” hơn cả một ả cave hạ lưu vì đã cướp bồ của bạn thì Thủy cũng chẳng lấy l.àm n.hục nhã vì cô đã đạt được mục đích của mình.
Thói đời, đàn ông một khi đã thích cái lạ thì cái quen có đẹp bằng trời thì họ vẫn bỏ mà đi. Thủy và Huy cuốn vào nhau như hai con thiêu thân, càng ở gần Huy Thủy càng thấy đây chính là người đàn ông mà mình nên dừng chân, thực sự là một bến bờ an toàn. Thủy ngẫm nghĩ cách trói Huy cho bằng được.
Thủy bắt đầu thả cửa để mong có thai, đó sẽ là cái dây trói Huy duy nhất mà cô có thể làm được, Huy cũng nhiều t.uổi rồi nên chuyện có một đứa con chắc chắn anh sẽ thay đổi suy nghĩ của mình. Nghĩ thế nên Thủy cố lắm, canh cả ngày rụng trứng để có thể đậu thai mà vẫn không thấy có kết quả gì, gần một năm bên nhau Thủy thả mà kết quả vẫn là con số “0″. Thủy bắt đầu thấy chột dạ “hay là mình có vấn đề?”, nghĩ thế nên Thủy đến phòng khám tư nhân của ông bác sỹ trước kia là bồ của Thủy khám xem tình hình thế nào?. Sau khi khám xong xuôi kết luận là cô vẫn hoàn toàn bình thường tuy khả năng mang thai sẽ thấp và nguy hiểm hơn các bà mẹ khác vì cô đã nạo phá thai nhiều lần rồi nên nếu lần này mà không giữ thì cô sẽ mãi mãi không thể nào có con được nữa. Sau khi nghe bồ cũ chia sẻ tâm tình thủ thỉ thì sóng lòng hai người lại trỗi dậy, Thủy và tay bác sỹ lại “kỉ niệm” với nhau một cái trước khi rời đi. Nhìn chung, biết mình vẫn bình thường là Thủy yên tâm, cô lại về thả thính canh ngày rụng trứng để đậu thai với Huy.
Cuối cùng, sau hai tháng thì Thủy cũng có kết quả. Thủy đưa cho Huy tờ kết quả siêu âm, nước mắt tràn mi, nói trong run rẩy “Em có thai rồi!”. Huy cầm tờ siêu âm có cái nhân bé tí xíu hỏi đi hỏi lại “đây là cái gì vậy em? Con của ai đây?”.
Thủy nghe người tình hỏi như vậy thì làm mặt giận dỗi, đau khổ “còn ai nữa? Không là con anh thì là con ai? Em đã giữ gìn bao nhiêu năm, giờ vì yêu anh mà xảy ra cơ sự này, hơn một năm qua với suốt ngày ở bên cạnh anh, yêu anh…vậy mà anh còn hỏi em như vậy ư?”. Nói rồi khóc òa lên nũng nịu “em không biết đâu, giờ em có con với anh rồi, anh phải làm gì đi…”.
Huy nhìn Thủy đang khóc lóc, vẻ mặt anh dửng dưng chẳng nói chẳng rằng, Huy vào bàn làm việc mở ngăn kéo được khóa kĩ rồi đưa cho Thủy một tờ giấy “em đọc đi!”.
Thủy vừa khóc vừa cầm tờ giấy lên đọc “chẩn đoán vô sinh thứ phát” với tên Võ Văn Huy. Thấy Thủy ngơ ngác, Huy cười nhếch mép “đấy chính là lý do anh có thể thoải mái ngủ với em mà không cần phòng bị, vì không phải là anh muốn có con với em, mà là anh không thể có con được, em hiểu không?”.
Thủy ngồi phịch xuống, tờ giấy rơi xuống đất, cô hoang mang đờ đẫn, cô nghĩ về lần kỉ niệm của cô với tay bác sỹ hai tháng trước “không thể nào…”.
“Chuyện của chúng ta có thể lâu dài và vui hơn nếu như em thành thật, nhưng giờ có lẽ hết vui rồi, em cứ đi tìm người cha đích thực của con em đi, chúc em hạnh phúc!”. Huy bỏ vào phòng riêng và khóa cửa trong lại, chỉ còn Thủy ngồi một mình trong phòng với nỗi đau đớn, ê chề, nhục nhã và hoang mang cho số phận mình. Mới một phút trước thôi, cô tưởng mình sắp thành bà hoàng đến nơi, vậy mà…giờ cô phải làm sao? Học chưa hết năm cuối, một cái thai không thể bỏ? chỉ do một phút cao hứng? tương lai mờ mịt? Thủy không dám nghĩ đời mình lại là một tấn bi hài kịch đến độ này, cô chỉ còn biết cầu mong vào cái miệng dẻo mỏ của mình để đàm phán với tay bác sỹ kia thôi, nhưng liệu có còn ai trên đời tin được một ả đàn bà đầy toan tính, thực dụng và dối trá như thế?
Theo ĐSPL
Bí mật của người vợ vô sinh!
Tôi nhìn thấy nước mắt chị chảy một vệt dài trên má! Tình yêu? Hay sức mạnh nào đó đã buộc chị phải lựa chọn con đường đầy đắng cay như vậy? Tôi không trả lời được! Tôi chỉ thấy cảm phục những gì mà chị đã hi sinh cho anh mà anh không hề hay biết điều ấy! Cổ họng tôi bỗng thấy chát đắng. Tôi vẫn im lặng, không phải vì tôi không biết nói gì? Mà tôi không muốn câu chuyện, cảm xúc chị kể lại cho tôi bị đứt đoạn! Tôi nắm tay chị, ngầm nói với chị " Em đồng cảm với chị nhiều lắm"
Tôi gặp lại chị sau hàng chục năm xa cách. Tôi nhớ, đám cưới của chị với anh đã làm nức lòng những đ.ứa t.rẻ mới lớn, mơ mộng như tôi thời bấy giờ! Ngày ấy, anh cùng chị sánh bước lên xe hoa với gương mặt rạng rỡ với mong muốn có một tương lai tươi đẹp như chính bó hoa chị đang cầm trên tay vậy... Thế mà... Cuộc sống lại mang đến những bất ngờ mà ngay cả tôi cũng chẳng thể nào tin được!
Video đang HOT
Tôi chọn một quán cà phê vắng người, tìm một cái bàn trống khuất sau chiếc đàn piano của quán! Liên tục nhìn vào đồng hồ, tôi sốt ruột chờ đợi. Mười năm rồi chứ ít à? Chị em tôi ngày ấy chơi với nhau rất thân thiết, bố chị là anh trai của bố tôi. Chị yêu và lấy chồng tận trong miền Nam nên từ ngày ấy chúng tôi dường như không gặp nhau. Thỉnh thoảng chị gọi về hỏi han tình hình của tôi rồi lại thay số khác khiến tôi và cả gia đình chị đều không liên lạc được! Trong số ít ỏi những lần chị gọi về, tôi nghe chị nói rằng chị đang làm chủ một tiệm vàng nho nhỏ trong thành phố, cuộc sống dư giả lắm nên tôi cũng có thể tự mường tượng đến cuộc sống sung sướng đủ đầy của chị và cũng thầm vui mừng cho chị!
Rồi hôm qua, chị gọi cho tôi nói rằng chị đã ra Bắc và muốn gặp tôi. Đó là lý do tôi có mặt ở đây ngày hôm nay!
Rồi chị cũng xuất hiện, lúc ấy điện thoại của tôi hiện tên chị, tôi nghe và ra hiệu cho chị vị trí ngồi của tôi!
Người đàn bà đứng trước mặt tôi không giống như những gì tôi tưởng tượng, không giống cả cái mảng kí ức mà tôi đã có với chị trong những năm tháng t.uổi thơ! Chị, đã gần 40 tuổi! Tôi kịp nhìn thấy nếp nhăn trên mắt, khoé miệng và nét u buồn trong mắt chị! Chị ăn mặc xuề xoà chứ chẳng quý phái như suy nghĩ của tôi trước lúc chị đến!
- Chị ngồi đi chị Mai! Trông chị khác quá em suýt nữa không nhận ra!
- Cũng 10 năm rồi mà em! Trông em đepj hơn xưa nhiều lắm! Thế chồng con bây giờ như thế nào rồi?
Bao giờ cũng vậy, chị em lâu ngày gặp nhau thường là những câu hỏi thăm về gia đình, con cái. Tôi hăm hở kể cho chị nghe đôi nét về cuộc sống của mình và cả gia đình mẹ đẻ chị nữa! Hai bác không liên lạc được với chị càng tỏ ra lo lắng! Rồi tôi quay sang hỏi chị
- Thế còn gia đình chị? Chị được mấy cháu rồi? Mấy lần chị gọi về em quên không hỏi?
Rồi tôi thấy nét mặt chị thay đổi, từ trạng thái vui vẻ sang trầm luân! Chị hờ hững bảo
- Chị không biết, càng không thể hiểi trạng thái hôn nhân của vợ chồng chị la gì?
- Sao lạ vậy? Chị nói rõ cho em nghe xem nào
Tôi sốt sắng hỏi, chị tiếp
- Anh Quân chồng chị đang ở với một người đàn bà khác, có hai đứa con rồi còn chị thì vẫn sống một mình trong căn nhà cũ của cả hai vợ chồng!
Tôi bất ngờ, không! Chính xác là tôi shock, chưa bao giờ tôi nghe chị nói về điều này, thậm chí trong tưởng tượng tôi cũng không hề nghĩ tới.
- Hả? Thế là thế nào hả chị? Lý do là gì?
Chị uống một ngụm cà phê, khẽ thở dài rồi nhìn vào khoảng trống trước sân!
- Vì chị không sinh con cho anh ấy được! 10 năm rồi... Quá dài đối với một người đàn ông mong con như anh ấy!
Tôi bị bất ngờ lần nữa, tai dường như ù đi, tôi phải lắc đầu vài cái để bản thân tỉnh táo hơn trong câu chuyện của chị. Tôi hỏi một câu thừa thãi
- Và chỉ có vì như thế mà anh bỏ chị sao?
Chị ngẩng lên, cười cay đắng, nụ cười ám ảnh tôi mãi về sau. Chị bảo
- Nếu em là đàn ông thì em cũng xử sự như vậy thôi! Chị không trách anh Quân đâu! Chỉ là chị thấy hụt hẫng bởi chị mất mọi thứ nhanh quá! Đến nỗi chị không kịp thích ứng để ma chấp nhận.
- Vậy... Chị không có ý định níu giữ anh ấy ở lại sao? Gia đình chị có điều kiện mà! Thiếu gì cách để hai người có con với nhau? Thụ tinh trong ống nghiệm hoặc cùng lắm là nhờ người mang thai hộ? Cơ gì chị lại để anh ấy đi mất?
Chị lắc đầu, mắt buồn rười rượi, giọng nói có gì đó không trôi chảy. Không gian yên lặng lạ thường!
- Không được em ạ!
- Tại sao?
- Vì lỗi không phải ở chị!
Tôi không hiểu mình đang nghe câu chuyện như thế nào! Rõ ràng khi nãy chị nói anh bỏ chị là do chị bị vô sinh, giờ chị nói lỗi không phải do chị! Câu chuyện mơ hồ, cho đến khi chị mở túi xách đưa cho tôi một mớ giấy tờ. Đó là kết quả thăm khám của chị. Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường!
Thấy tôi ú ớ, vẫn ngẩn người ra, chị mới phân trần tiếp
- Thực ra! Chị biết anh Quân nhà chị không có khả năng có con cách đây hơn 8 năm rồi em ạ! Chị mang mẫu của anh ấy đi xét nghiệm, bác sĩ nói anh ấy hoàn toàn không thể có con nếu như không dùng đến y học hiện đại!
- Vậy tại sao? Tại sao anh ấy bỏ chị? Và cả chuyện anh ấy có hai đứa con nữa? Sao em càng nghe càng không hiểu gì hết vậy?
- Cho đến bây giờ, chị cũng không tài nào tìm được lý do cho những hành động của mình. Có lẽ, bởi vì quá yêu anh ấy! Bởi vì sự kì vọng của gia đình dành cho anh ấy quá lớn mà chị đã chấp nhận im lặng, im lặng nhận mọi tội lỗi về phía mình! Chị đã tự biến mình thành bia đỡ đạn cho chồng! Anh ấy là con một của một gia đình. Và hơn nữa, anh ấy là trưởng họ của một gia tộc. Vậy thì làm sao chị có thể nói ra cái sự thật nghiệt ngã kia hả em!
Bí mật của người vợ vô sinh. (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn thấy nước mắt chị chảy một vệt dài trên má! Tình yêu? Hay sức mạnh nào đó đã buộc chị phải lựa chọn con đường đầy đắng cay như vậy? Tôi không trả lời được! Tôi chỉ thấy cảm phục những gì mà chị đã hi sinh cho anh mà anh không hề hay biết điều ấy! Cổ họng tôi bỗng thấy chát đắng. Tôi vẫn im lặng, không phải vì tôi không biết nói gì? Mà tôi không muốn câu chuyện, cảm xúc chị kể lại cho tôi bị đứt đoạn! Tôi nắm tay chị, ngầm nói với chị " Em đồng cảm với chị nhiều lắm"
Chị cố trấn tĩnh lại, giọng chầm chậm như tiếng mưa rơi rả rích ngoài kia
- Chị cứ tưởng, mọi việc sẽ được giải quyết theo cách của chị thì có một ngày, anh ấy nói với chị câu này em ạ! Nó làm chị cảm thấy buồn thấu tim gan, chưa bao giờ chị bị anh tạt một cốc nước lạnh vào mặt. Hai năm nay, chưa khi nào chị quên câu nói ấy
- Là đàn bà! Không đẻ được thì là cái loại không ra gì, cái loại đáng bị vứt đi!
- Anh ấy thật quá đáng! Tại sao lúc ấy chị không nói sự thật cho anh ấy biết? Chẳng lẻ trước giờ anh ấy không yêu chị hay sao?
Đột nhiên tôi gắt lên, tôi buồn, tôi hận thay cho chị. Rõ ràng lỗi là từ chồng, mà vợ lại bị xỉa xói như vậy, bỗng tôi thấy đời không công bằng chút nào cả!
- Chị không hiểu sao khi ấy chị không nói sự thật ấy ra được em à! Kể cả anh ấy có làm tổn thương chị, thì chị vẫn yêu vẫn thương anh ấy lắm! Anh ấy đã từng là một người chồng rất chiều chuộng vợ, anh ấy la một người bạn đời tốt nếu như cái khao khát có con trong anh ấy không lớn lao đến mức ấy! Chị chỉ nghĩ, chị nhận lỗi về mình, rồi từ từ tìm cách khắc phục khó khăn nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến!
- Anh ấy dẫn một đ.ứa t.rẻ vài tháng t.uổi về và nói đó là con của anh ấy với một người đàn bà khác em ạ!
Tôi lặng người đi, có gì đó len lỏi trong tim, cảm giác rất mông lung, rất khó tả
- Nhưng... Anh ấy... Không thể mà chị! Vậy đ.ứa b.é... Là con của ai chứ có phải của anh đâu?Lúc ấy chị nói gì?
- Chị có hỏi anh Quân một câu thôi? Rằng có phải anh tin đó là con anh không? Và anh có thật sự muốn rời xa chị không? Anh ấy gật đầu khẳng định. Anh ấy bảo anh ấy cần đứa con để làm tròn trách nhiệm với gia đình. Và hơn hết đó cũng là nguyện ước của anh! Lúc ấy chị thấy mọi thứ như sụp đổ em ạ! Anh ấy đã tin vào điều ấy! Chị tự hỏi bản thân rằng liệu có nên nói với anh rằng anh bị như vậy! Rằng anh đang bị lừa gạt hay không? Nhưng rồi chị chọn cách im lặng. Im lặng để anh được hạnh phúc với sự tin tưởng tuyệt đối anh dành cho đ.ứa b.é kia!
- Sao chị khờ vậy?
Chị lại cười cay đắng! Sao tôi sợ nụ cười ấy đến vậy, nó như hàng nhàn cái kim đ.âm vào lòng tôi, man mác và tê tái
- Bởi vì, chị vẫn yêu, vẫn mong có ngày anh ấy nhận ra sự thật và quay về bên chị! Chị vẫn hi vọng như vậy! Khi yêu thương dành trọn cho một ai đó. Thì sự hi sinh phải chăng là thoả đáng!
- Nhưng! Nếu là em thì em sẽ không chọn cách đau đớn ấy đâu chị! Một người sống trong dằn vặt với một bí mật, một người sống trong sự lừa dối ! Chẳng phải sự hi sinh này là vô nghĩa sao? Chuyện này xảy ra lâu chưa chị? Và anh chị giải quyết thế nào?
- Anh ấy đi kể từ hôm ấy! Tính đến nay cũng gần hai năm rồi em ạ! Anh ấy bỏ lại tất cả cho chị, bảo rằng những thứ ấy anh không cần!
Tôi bộp chộp mỉa mai một câu
- Coi như anh ta còn một tí được gọi là " lương tâm" chứ không em đã khinh đến lúc c.hết không hết !
Chị dường như không hưởng ứng câu ấy của tôi! Tự dưng tôi thấy mình hơi vô duyên, chống cằm nghe chị lể tiếp
- Nhưng mà... Từ ngày anh ấy đi, chị đã gửi cho anh ấy hơn hai trăm triệu để anh tiêu xài!
Thấy tôi trố mắt ngạc nhiên, chị vội phân bua
- Đấy có lẽ cũng là thứ anh đáng có được em ạ! Chị cũng không mong muốn lấy hết những thứ cả hai đã gầy dựng! Chị xót xa khi nghe anh ấy kể về khó khăn cả về tài chính lẫn tình cảm của cả hai người! Anh ấy bảo vợ hiện tại của anh không biết chăm lo cho chồng, chỉ biết chờ chồng mang t.iền về tiêu xài, anh ấy nói cuộc sống của anh ấy không còn được như trước nữa. Sinh nhật anh, vợ anh thậm chí không nấu nổi cho chồng một món ăn coi như là để tặng sinh nhật chồng!
- Chị còn xót xa ông ấy làm gì? Con đường này là do ông Quân chọn, có phải chị đẩy ông ấy vào đâu mà chị day dứt? Bận tâm?
- Là do chị không nói sự thật mà em! Lỗi là ở chị! Anh ấy nói với chị, tối hôm qua này em, anh ấy gọi bảo rằng anh ấy sống như thế này chỉ vì còn thương đứa con! Càng thế, chị càng dằn vặt, chị không biết chị có nên nói cái sự thật muộn màng này ra để anh ấy biết, để anh ấy có sự lựa chọn đúng đắn hay không?chị có t.uổi rồi em ạ! Chị không dám yêu thêm một ai nữa. Chị vẫn chỉ mong có ngày anh ấy quay về bên chị! Như vậy là chị mãn nguyện lắm rồi!
Những lời nói của chị làm tôi nghĩ mãi không thôi! Một người phụ nữ hi sinh quá nhiều và giờ đây đang đứng giữa những băn khoăn! Những chọn lựa. Tôi không dám khuyên chị điều gì cả! Vì tôi biết câu trả lời nằm ở chính chị! Tôi biết chị vẫn yêu anh nhiều lắm! Chỉ nói với chị rằng hãy sống cho bản thân, cho hạnh phúc của chị. Còn tôi, tôi nghĩ về gia đình mình với một thái độ trân trọng hơn!
Và nếu là bạn, bạn sẽ làm thế nào?
Theo NLĐ
Quay lại làm gì, khi em đã quên anh? Người yêu cũ như một quyển sách đã đọc rồi, dẫu có cố gắng đọc lại cả trăm vạn lần thì kết cục cũng chẳng bao giờ thay đổi. Người ta có thể yêu nhiều lần nhưng không thể yêu nhiều lần cùng một người. Với em, tình yêu là thế đấy. Người yêu cũ như một quyển sách đã đọc rồi, dẫu...