Cái kết bi đát cho cuộc hôn nhân vợ già, chồng trẻ
Đây chẳng phải là những điều mà mẹ Hoài đã từng cảnh báo với Hoài trước đó hay sao. Giờ đây chuốc lấy đau khổ, Hoài mới thấy thấm thía.
Cuộc tình của Khánh và Hoài ngay từ đầu đã vấp phải sự phản đối quyết liệt của mẹ Hoài. Bà chỉ có mình Hoài nên Hoài là tương lai, hy vọng, là tất cả những gì bà có. Cũng vì lo lắng cho con gái nên khi Hoài đưa Khánh về ra mắt, bà đã một mực không đồng ý. Lý do là gì thì nói mãi mà Hoài không chịu hiểu. Hoài hơn Khánh tới 7 tuổ.i. Mặc dù đi bên cạnh nhau, chẳng ai đoán được tuổ.i thật của hai người vì Khánh chững chạc hơn rất nhiều so với tuổ.i thật nhưng mẹ Hoài vẫn cảm thấy bất an. Bà đã nhiều lần nói với con gái rằng phụ nữ hơn tuổ.i chồng cuộc sống hôn nhân sau này sẽ rất khó dung hòa nhưng Hoài đã bị tình yêu với Khánh khiến cho si mê thì làm sao còn tâm trạng nghe những lời khuyên từ mẹ mình được.
Bất chấp tất cả điều tiếng, lời dị nghị, sự phản đối, Hoài vẫn nhất quyết cưới Khánh cho bằng được. Sau khi kết hôn, kinh tế khá vững nên hai vợ chồng quyết định ra ở riêng cho thoải mái. Công việc của Hoài cho thu nhập tốt hơn của Khánh nhưng Hoài chưa từng ỷ lại vào điều đó mà lên mặt với Khánh. Cuộc sống gia đình nếu có mâu thuẫn thì đều là Hoài nhường nhịn Khánh. Ngay cả những khi uất ức quá, Hoài cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng Khánh còn trẻ con, không nên chấp nhặt với Khánh.
Việc gia đình, Khánh chẳng hề động tay vào bao giờ. Mỗi lần đến nhà con gái chơi, thấy con rể ngồi lì một chỗ, sai bảo con gái mình như ô sin mà mẹ Hoài giận tím mặt. Nhưng cứ định nói thì Hoài lại ngăn cản, bênh vực Khánh. Thành ra kết hôn chưa được bao lâu mà mẹ con Hoài càng ngày càng xa cách nhau rõ rệt. Chung quy lại cũng chỉ vì Hoài quá bênh vực Khánh, chiều chuộng Khánh cả những cái không đáng.
Hoài bước đi từng bước thật nặng nề, cô nghe rõ tiếng trái tim mình vụn vỡ. (Ảnh minh họa)
Rắc rối bắt đầu xảy đến. Tuổ.i tác Hoài lớn hơn nên Hoài nhanh chóng xuống sắc hơn. Trong khi Khánh ngày càng trẻ trung, phong độ vì công việc nhà hạ, lại được ăn chơi, chiều chuộng nên có rất nhiều cô gái vây quanh Khánh ngay cả khi biết rõ Khánh đã có vợ. Mà Khánh thì vốn phong lưu, lãng tử, Hoài cũng biết rõ điều này nên chẳng lỡ chối từ cô nào. Nghĩ rằng có con rồi thì Khánh sẽ có trách nhiệm với gia đình hơn nên Hoài đã quyết định mang thai. Đáng tiếc, tình trạng càng tồi tệ hơn khi Hoài có bầu.
Bầu bí khiến cơ thể Hoài thay đổi đến chóng mặt. Cân nặng tăng vù vù, nhìn Hoài giờ nặng nề, ục mịch khủng khiếp. Đến Hoài nhìn bản thân mình trong gương còn thấy chán thì hỏi sao Khánh chẳng không ngoạ.i tìn.h. Âu đó cũng là chuyện không sớm thù muộn cũng xảy ra mà thôi.
Video đang HOT
Bắt được quả tang Khánh ân ái với người phụ nữ khác, ruột gan Hoài như có ai vò xé, đa.u đớ.n, tuyệ.t vọn.g. Hoài định giang tay cho Khánh một cái tát thì Khánh đã sỗ sàng:
- Sao cô không trách mình đi. Cô nhìn mình trong gương đi, xem có ai yêu thương nổi cô không? Chẳng qau khi xưa vì cô có tiề.n, lại chiều chuộng tôi nên tôi mới chấp nhận lấy mụ già như cô thôi. Chứ tôi thì thiếu gì người theo đuổi cơ chứ. Cô biết điều thì về đi, đừng để tôi nóng mắt.
Dứt lời, Khánh thẳng tay đẩy Hoài ra khỏi phòng để tiếp tục cuộc vui với nhân tình của mình. Hoài bước đi từng bước thật nặng nề, cô nghe rõ tiếng trái tim mình vụn vỡ. Đây chẳng phải là những điều mà mẹ Hoài đã từng cảnh báo với Hoài trước đó hay sao. Giờ đây chuốc lấy đau khổ, Hoài mới thấy thấm thía. Cuộc hôn nhân chồng trẻ, vợ già đâu có viên mãn như Hoài tưởng tượng trước đó, nó bi đát và đa.u đớ.n đến không ngờ ấy thôi.
Đưa tay xuống bụng mà nước mắt Hoài lã chã rơi. Hoài thực sự muốn về ngay với mẹ, muốn được an ủi, vỗ về. Nhưng trước tiên, Hoài cần làm cho xong việc này đã.
Nhìn lá đơn l.y hô.n đã có sẵn chữ ký của mình, lòng vẫn đau nhưng tâm Hoài lại thấy thanh thản vô cùng. Đây có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất trong 35 năm sống trên đời này của cô.
Theo Một Thế Giới
Món quà vô giá
Đó chính là món quà vô giá mà Paul đã mang đến cho cuộc đời làm giáo viên của tôi trước khi đi xa.
Paul là một trong những học sinh tôi quý nhất, nhưng lại không phải là một trong những học trò giỏi của tôi. Một ngày nọ, Paul bước vào phòng tôi và hỏi:
- "Thưa thầy, câu nói mà thầy ghi trên bảng tin có đúng hay không ạ? Hay thầy viết ra chỉ vì nó nghe có vẻ bóng bẩy".
- "Câu nói nào?", tôi hỏi lại mà không rời mắt khỏi chiếc bàn giấy của mình.
- "Thưa thầy, đó là câu: Nếu chúng ta nhận thức được và tin tưởng vào một điều gì đó, chúng ta sẽ đạt được nó."
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Paul rồi trả lời: "Tác giả của câu danh ngôn này, ông Napoleon Hill, đã viết ra nó sau nhiều năm tìm hiểu cuộc sống của những bậc vĩ nhân và phát hiện ra rằng chính niềm tin vào câu châm ngôn trên là điểm chung của tất cả họ".
- "Ý của thầy là nếu như em có ý tưởng và tin vào nó thì em có thể thực hiện được ý tưởng đó?", Paul hỏi tôi với một xúc cảm mãnh liệt khiến tôi hoàn toàn bị cuốn hút.
- "Theo những gì mà thầy đã chứng kiến và đọc qua thì đó không phải là câu nói suông mà là một quy luật đã được lịch sử kiểm nghiệm".
Paul đi chậm rãi quanh căn phòng. Đột nhiên em quay lại nhìn tôi với một quyết tâm mà trước đây tôi chưa từng thấy ở em và nói: "Thưa thầy Schaltter, trước đây em luôn là một học sinh kém và em biết là em sẽ phải trả giá cho điều này. Tuy nhiên nếu như em nghĩ mình là một học sinh giỏi và tin vào điều đó thì liệu em có thể trở thành một học sinh giỏi được không?"
- "Tất nhiên là được rồi, Paul. Tuy nhiên em nên biết điều này: Nếu như em thật sự tin vào một điều gì đó, em phải nỗ lực hết mình để đạt được nó. Thầy tin là sức mạnh của ý chí sẽ giúp em rất nhiều một khi em có quyết tâm."
Sau một lúc im lặng, Paul lên tiếng: "Vâng, thưa thầy, đến cuối học kỳ này em sẽ trở thành một học sinh giỏi."
- "Đó là một thử thách thật sự đấy Paul, nhưng thầy tin là em sẽ đạt được điều mà em vừa mới nhận thức ra."
Những tuần sau đó, Paul đã tự hình thành cho mình một sự ham hiểu biết mãnh liệt khi luôn đưa ra những câu hỏi thông minh và thể hiện một ý thức kỷ luật cao qua cách ăn mặc và tác phong chỉnh tề của mình. Điểm học của em bắt đầu tăng dần lên và lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh của mình, bạn bè em đã bắt đầu nhờ em giúp đỡ. Và kèm theo đó Paul cũng dần dần trở thành một học sinh thân thiện và hòa nhã với bạn bè.
Thế rồi cuối cùng thành công cũng đến với em. Vào một buổi chiều ngày thứ sáu, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu chấm điểm cho bài kiểm tra quan trọng về Hiến pháp nước Mỹ của lớp Paul. Tới bài của Paul tôi đã phải đọc kỹ nhiều lần bài làm của em trước khi quyết định cầm cây bút đỏ lên và ghi điểm A cộng vào bài. Đây là một bài làm xuất sắc và cũng là điểm A cộng đầu tiên của Paul. Sau đó tôi tính điểm trung bình của Paul và vui mừng nhận ra rằng em đã đạt được điểm giỏi như mong muốn.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước xuống xe, thì Kathy, một trong những người bạn thân nhất của Paul, nước mắt giàn giụa chạy đến và báo cho tôi biết về thảm kịch vừa mới xảy ra: trong khi đang tập kịch với các bạn, một học sinh nghịch ngợm đã chĩa một khẩu sún.g " không có đạn" vào đầu Paul và bóp cò. Paul đã ngã xuống vì bị một viên đạn xuyên qua não.
Vài ngày sau, giám thị đưa cho tôi một thông báo về Paul. Ngay kế bên ô ghi điểm của Paul xuất hiện dòng chữ " không cần thiết". Dù vậy, tôi vẫn ghi điểm A cộng của Paul vào ô đó - điểm số mà em đã nỗ lực không ngừng để đạt được nó mà không sao cầm được nước mất. Đột nhiên tôi ngừng khóc và bắt đầu mỉm cười khi hình dung ra ở đâu đó Paul vẫn không ngừng nhận thức, tin tưởng và đạt được những gì em muốn, nhờ đó đã hình thành cho mình đức tính ham học hỏi, ý thức kỷ luật, và lòng tự trọng- những đức tính mà những người thầy phải vun trồng cho các học sinh của mình. Đó chính là món quà vô giá mà Paul đã mang đến cho cuộc đời làm giáo viên của tôi trước khi đi xa.
Theo Guu
Lương tâm đáng giá bao nhiêu ? "Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm" Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên "khực" một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá...