Cái kết bất ngờ của người phụ nữ vô sinh bị chồng ruồng bỏ vô tình gặp đứa trẻ lang thang
Chị là 1 người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại đầy bất hạnh. Chị từng có 1 gia đình yên ấm hạnh phúc bên cạnh người đàn ông mà chị dùng hết cả tuổi thanh xuân để yêu. Nhưng rồi tất cả những điều tốt đẹp, vui vẻ bỗng chốc trở thành địa ngục, tổn thương khi chị phát hiện ra mình bị vô sinh và 3 năm sau chồng chị lại đi ngoại tình.
Khi ấy chị dường như kiệt quệ sức lực, không còn đủ tỉnh táo để làm bất cứ điều gì. Chị đã phải điều trị tâm lý suốt 1 thời gian dài, chị tự hỏi mình đã làm gì sai mà ông trời lại nỡ đối xử với mình như vậy. Mối quan hệ của chị và chồng ngày 1 căng thẳng khi mà cô bồ vác bụng bầu đến đòi danh phận. Anh nói với chị anh sẽ không ly hôn nhưng hãy cho anh được có vợ bé. Khi nghe câu nói đó chị ngồi bất động, rồi bình thản đứng dậy để chồng không thấy mình đang run rẩy và chị không muốn anh thấy chị mềm yếu. Chị chìa tờ đơn ly hôn cho anh rồi bước ra khỏi căn nhà ấy mãi mãi.
Sau lần đổ vỡ ấy chị không dám nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn lần nữa dù bên cạnh chị luôn có những người đàn ông chân thành quan tâm, săn đón. Chị lao vào công việc rồi đi du lịch, đi từ thiện. Chị tự tạo niềm vui cho mình để quên anh, quên đi nỗi đau mình không được làm mẹ.
Ảnh minh họa
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến 1 ngày, lúc đang lang thang trên phố thì chị gặp 1 đứa bé gái lang thang. Nó chạy đến mời chị mua đồ, trong chiếc rổ có tăm, 1 vài cái bấm móng tay, mấy cái lược và đồ lặt vặt. Chị mỉm cười đưa cho nó 20 nghìn nhưng không lấy bất cứ vật dụng gì thì cô bé chạy theo rồi nói:
- Cô ơi, con bán hàng chứ không ăn xin ạ. Cô lấy thứ gì đi cô, nếu không con xin trả lại tiền cho cô ạ.
Câu nói của cô bé khiến chị bất ngờ và bối rối:
- Cô xin lỗi, cô không có ý đó. Cô chỉ muốn giúp đỡ con thôi.
- Vâng con cảm ơn nhưng cô cứ lấy 1 vật gì đi ạ để con đỡ áy náy.
Chị thực sự ngạc nhiên khi 1 cô bé lang thang lại hành xử đẹp như thế. Khi chị lấy cái bấm móng tay cảm ơn rồi định quay đi thì cô bé bỗng ôm lấy bụng:
- Con có sao không? Con đau ở đâu à.
- Con đau quá, không hiểu sao thỉnh thoảng con lại bị như vậy.
Video đang HOT
Giờ chị mới để ý bụng đứa bé khá to, chị bối rối hỏi:
- Bố mẹ con đâu?
- Dạ con mồ côi.
- Thế con đau thế này lâu chưa, sao bụng con lại to thế này.
Nói rồi con bé vừa nhăn nhó vừa ngây ngô chỉ vào cái bụng phình lên của mình rồi nói:
- Mọi người nói con có bầu, cô ơi nếu giờ con sinh em bé thì con phải làm mẹ hả cô?
Chị nghẹn lại, không biết phải trả lời sao nữa. Chị rùng mình nghĩ đến chuyện cô bé bị ai đó lạm dụng tình dục rồi hiếp dâm. Gần đây đài báo có đưa tin nhiều về vấn đề này nên chị lo sợ nó đã xảy ra với cô bé. Chị nhìn nó xót xa:
- Hay để cô đưa con đi khám nhé, con sẽ ổn thôi.
Con bé nhìn chị không chớp mắt, sau 1 hồi suy nghĩ nó quyết định đi theo chị. Ngồi cạnh đứa bé ngoài phòng chờ, chị không khỏi đau lòng. Khi bác sĩ nói cô bé không có thai chị liền thở phào nhưng rồi ông ấy lưỡng lự bảo:
- Thai thì không có nhưng lại có 1 khối u, chúng tôi cần tiến hành xét nghiệm kiểm tra thêm để biết chính xác đứa bé bị bệnh gì.
Chị bủn rủn còn đứa bé nhìn chị mếu máo:
- Con sắp chết phải không cô?
- Không phải đâu có cô đây rồi con không phải lo lắng. Con sẽ khỏe lại thôi.
Sau hôm đó chị đưa cô bé về nhà, tự tay chị đi mua đồ rồi tắm rửa cho nó. Được mặc đẹp ăn ngon nó háo hức lắm, cứ cảm ơn chị rối rít rồi còn bảo:
- Để con rửa bát lau nhà trả công cô nhé.
Chị mỉm cười, đêm đó ngồi cạnh nhau cô bé kể về những gì mình đã trải qua cho chị nghe. Bé nói bé bị ép đi bán đồ, cuối ngày cống nạp cho bà chủ mới được ăn cơm… càng nghe chị càng thấy xót. Bỗng dưng chị muốn được che chở cho nó, chị muốn nhận nó làm con nuôi. Thấy con bé bị đau suốt lại hay ngất xỉu nên chị nghỉ cả việc chạy khắp nơi chữa trị cho bé và sau gần 4 tháng khối u cũng được cắt bỏ tuy sức khỏe bé còn yếu nhưng bác sĩ nói bé sẽ sớm phục hồi. Nghe nói thế chị thở phào nhẹ nhõm.
Từ ngày có con nuôi ngôi nhà chị vui vẻ hẳn, mỗi chiều chị háo hức về nhà sớm để nấu cơm cùng con rồi 2 mẹ con cùng xem phim. Chị hạnh phúc khi bé vẽ tranh tặng mẹ, cô bé được đi học như những đứa trẻ khác. Hai mẹ con sống cạnh nhau rất hạnh phúc, bé không chỉ ngoan mà còn rất hiểu chuyện và siêng năng nữa. Bé khiến chị thấy yêu đời và có nhiều năng lượng để làm việc. Có người hỏi chị không sợ bị lừa hay là bị bé trộm hết đồ sao? Lúc đó chị chỉ mỉm cười vì chị tin vào linh cảm của mình.
Nhiều lần ngồi nhìn ra cửa sổ nhâm nhi ly trà chị ngẫm ra rằng: “Phụ nữ đừng nghĩ mình sẽ chết nếu như đánh mất người đàn ông mình yêu thương hết lòng vì đôi khi chính sự mất mát đó có thể sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn mà thôi. Còn về chuyện làm mẹ, nếu mình không thể sinh em bé thì hãy nhận 1 đứa con nuôi rồi học làm mẹ. Đứa bé đó có thể không do chính ta sinh ra nhưng chỉ cần ta yêu thương nó hết lòng và nó cũng yêu thương ta thế là quá đủ”.
Theo Iblog
Ruồng bỏ 5 năm giờ anh quay lại đòi con
Anh ta đã ruồng bỏ mẹ con tôi 5 năm trời giờ quay lại đòi con khiến tôi cảm thấy thật nực cười.
Khi còn là sinh viên, tôi đã gặp và quen anh ta trong một lần dự sinh nhật bạn. Với vẻ đẹp trai và khéo ăn nói, tôi đã thích anh ta ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng với bản tính nhút nhát, tôi chỉ để điều đó trong lòng. Những nụ cười của anh ta như một cái bẫy ngọt ngào khiến tôi cứ đắm chìm trong đó mà không thể nào thoát ra được. Tôi đã thích và yêu thực sự, một tình yêu đơn phương đau khổ và quay quắt. Tôi cứ nghĩ rằng, một người con gái đơn giản như tôi sẽ chẳng bao giờ được anh ta chú ý. Chính vì vậy, tôi chỉ âm thầm theo dõi cuộc sống của anh ta qua những buổi gặp chung ít ỏi, qua những câu chuyện của bạn bè.
Lúc đó tôi chỉ biết anh là con trai độc nhất của một gia đình giàu có ở Thủ đô. Bố anh có một công ty riêng còn mẹ anh sở hữu một tiệm vàng có tiếng. Anh đẹp trai, ga lăng không biết có bao nhiêu cô gái vây quanh. Còn tôi, nhà ở ngoại thành, cách trung tâm tới gần 20 cây số. Bố mẹ tôi chỉ mở một quán tạp hóa bán đồ lặt vặt. Chính vì vậy, tôi càng chẳng mơ sẽ có ngày trở thành một cái gì đó của anh cả.
Tôi cứ ngỡ rằng, mối tình câm lặng ấy sẽ chẳng ai biết được nào ngờ lại không qua được đôi mắt của anh. Cũng phải thôi, anh lớn hơn tôi mấy tuổi, hẳn cũng từng trải nhiều. Tôi lơ ngơ chưa một mảnh tình vắt nửa, cứ thấy anh lại ấp a ấp úng, rảnh ra một chút là nhìn trộm người ta như thế sao anh chẳng biết. Mỗi lần nói chuyện vài câu, tôi căng thẳng, tim đập như đánh trống, run rẩy không ngừng.
Thế rồi, cái điều mà tôi đến mơ cũng chẳng dám nghĩ đến là anh nhắn tin mời tôi đi uống nước. Thực sự lúc đó tôi sung sướng như phát điên, cứ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào tin nhắn, xem là thực hay mơ. Sau mấy lần hẹn hò thì anh bắt đầu tỏ tình, anh nói anh thích tôi lâu rồi nhưng không dám nói và tôi đã ngây thơ tin vào những điều như không tưởng đó. Tôi đã hạnh phúc nhận lời.
Nhưng anh lại ra điều kiện, chúng tôi phải giữ bí mật mối quan hệ này. Anh nói, bố mẹ anh là người nghiêm khắc, anh không muốn bạn bè xì xào đến tai bố mẹ. Anh muốn 1 năm nữa sau khi tôi học xong, sẽ đưa về ra mắt đàng hoàng. Có lẽ lúc đó vì quá yêu và đang ngập tràn trong hạnh phúc, tôi lại nghĩ điều đó là hợp lý. Chính vì vậy trong mắt mọi người, chúng tôi chưa bao giờ là người yêu của nhau cả. Tôi không thể nắm tay giữa chốn đông người, hay cười đùa với anh trước mặt những người quen. Nhiều lần, khi gặp gỡ bạn bè chung, tôi và anh chỉ như người quen biết. Tôi còn bất lực khi thấy những cô gái đẹp vô tư vây quanh anh mà chẳng được quyền giận dỗi. Có những cô gái còn mạnh dạn rủ anh đi chơi mà lúc đó tôi chẳng thế nói được lời nào.
Nhiều lúc tôi buồn lắm nhưng khi chỉ có riêng hai đứa, anh lại ngon ngọt dỗ dành tôi khiến một người ngây thơ như tôi lại nhanh chóng nguôi ngoai. Có lần, tôi nghe đứa bạn thân nói, hình như anh có người yêu. Tôi bỗng giật mình, hay là mọi người biết chuyện của chúng tôi rồi. Nhưng vì thế mà tôi vui hơn một chút, chắc là anh đã tiết lộ chuyện hai đứa với ai đó nên mọi người đồn vậy. Tôi vẫn vô tư yên tâm vào tình yêu lớn nhất của đời mình.
Thế rồi, trong một lần đi chơi riêng với nhau, không thể nào từ chối được, tôi đã trao cho anh thứ quý giá nhất của đời mình. Nhưng cũng từ sau lần đó, anh ít gặp tôi hơn với lý do anh đang chuẩn bị vào làm công ty của bố có rất nhiều việc. Có lúc nhớ anh quá, tôi gọi cho anh và khóc thì anh mắng tôi trẻ con và phiền phức nhưng vẫn không chịu gặp tôi thường xuyên.
Cuối cùng, tôi phát hiện mình có thai. Tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tôi thông báo cho anh, anh chỉ nói một câu "Em có chắc đó là con anh không?". Điều đó làm tôi chết điếng. Anh thừa biết, trong tôi chỉ yêu mình anh và lần đó là lần đầu tiên của tôi vậy mà anh lại có thể buông một lời tàn nhẫn như vậy. Tôi khóc lóc cầu xin hãy đến với tôi, vì tôi rất sợ, tôi không biết phải làm gì lúc này cả. Tôi còn đang đi học, điều này xảy ra đột ngột quá, tôi phải làm thế nào. Nhưng đáp lại sự van xin của tôi là những câu mỉa mai không thương tiếc của anh dành cho tôi.
"Tôi không tin đó là con tôi. Một người dễ dãi như cô thì biết được cô ngủ với những thằng nào".
Tất cả những lời đó như giết chết trái tim tôi. Giờ thì tôi đã biết, anh là loại người như thế nào. Có lẽ tôi chỉ là một đối tượng để anh ta chơi bời. Từ đó tôi không còn liên lạc gì với anh nữa. Tôi đã thú nhận với mẹ tất cả. Bố mẹ tôi già đi bao tuổi chỉ sau một đêm biết chuyện của con. Nhưng bù lại, bố mẹ vẫn luôn là người ở bên khi tôi đau khổ nhất. Tôi quyết tâm giữ lại đứa con và bảo lưu kết quả học tập. Sinh con trai xong được nửa năm thì tôi học nốt và lấy bằng đại học. Vì khá tiếng Trung nên tôi xin vào một công ty xây dựng và làm phiên dịch. Với mức lương cao tôi có thể phụ giúp bố mẹ và nuôi con cái đàng hoàng. Tôi đã bước qua những đau khổ, giông bão và cả bao sự dèm pha như thế.
Tôi cũng biết người đàn ông bạc tình đó đã cưới vợ sau khi bỏ rơi tôi vài tháng. Nghe nói anh ta cưới con gái của bạn bố mình. Nhưng tôi quan tâm làm gì nữa về một người đàn ông như vậy. Tôi bỏ qua anh ta để sống cuộc sống của riêng mình.
Khi con trai tôi được 4 tuổi thì tôi đã lấy một người bạn cùng thời đại học của mình. Anh biết quá khức đau buồn của tôi và theo đuổi tôi suốt mấy năm trời, chỉ đến khi con lớn hơn một chút tôi bắt đầu cảm động trước tình cảm của anh. Bố mẹ anh ban đầu cũng phản đối vì tôi có con riêng nhưng sau dần dần một phần cả hai đã bị anh thuyết phục, một phần thấy tôi cũng ngoan ngoãn, chăm chỉ và biết cư xử đúng mực. Vậy là tôi đã thực sự có một gia đình để dành cho mình.
Chồng tôi rất yêu thương trân trọng tôi và yêu quý con riêng của tôi. Anh vẫn luôn giành phần đưa đón con đi học mẫu giáo và đưa con đi chơi vào dịp cuối tuần. Con trai tôi rất thích anh và có lẽ từ lâu nó đã coi anh là bố. Tôi cứ nghĩ mọi thứ như vậy sẽ tốt đẹp trôi đi thì đùng một cái, người đàn ông bội bạc kia lại xuất hiện, làm xáo trộn tất cả.
Hôm đó tôi chở con đi mua đồ chơi thì vô tình chạm phải một người. Tôi đang định xin lỗi thì giật mình nhận ra "người quen". Có lẽ anh ta cũng ngạc nhiên lắm. Trong 5 năm ở giữa thủ đô không một lần chạm mặt mà bây giờ lại gặp nhau như thế này. Anh ta đang không biết nói gì thì ánh mắt chợt dừng và nhìn chằm chằm lên cậu con trai bé nhỏ của tôi. Có lẽ anh nhận ra được điều gì đó, mà cũng phải thôi, con tôi giống anh ta hết sức. Tôi vội vã đưa con về không một lời chào hỏi mà trong lòng cảm thấy bất an.
Hai ngày sau, không biết dò hỏi thế nào anh ta đến tận chỗ tôi làm việc. Anh ta nói anh ta biết đứa trẻ là con anh ta và anh ta muốn nhận nó vì vợ anh ta không thể sinh con. Tôi cảm thấy thật nực cười. Tôi nhận ra bản mặt anh ta thật quá dày. Ruồng rẫy mẹ con tôi, bỏ rơi tôi lúc tôi đau khổ nhất, biến con tôi thành đứa trẻ không cha, con ngoài giá thú... mà sau 5 năm anh ta lại trắng trợn muốn đòi nuôi con của tôi sao? Trên đời sao lại có con người vô lý như vậy. Anh ta là cái gì mà tôi phải nghe theo chứ. Tôi mời anh ta ra khỏi phòng làm việc và nói rằng tôi không quen người nào như anh ta cả.
Nhưng anh ta đâu có chịu dừng lại, anh ta còn đến tìm gặp chồng tôi và nhận mình là cha đứa trẻ, muốn đón về nhà chăm sóc. Dĩ nhiên chồng tôi không đồng ý vì anh ta chẳng có quyền yêu cầu ai làm gì cả.
Thế rồi anh ta suốt ngày nhắn tin làm phiền tôi, còn nói sẽ để cả bố mẹ anh ta đến xin cháu. Tôi cảm thất mệt mỏi hết sức. Tôi sợ rằng, anh ta cứ đến làm phiền mãi như vậy sẽ khiến cuộc sống của chúng tôi sẽ đảo lộn vô cùng, nhất là tôi không muốn con tôi nhận một người đàn ông bội bạc như vậy làm bố, tôi phải làm gì bây giờ!?
Theo Khám phá
Chỉ vô tình nói đùa không nhận lời cầu hôn của bạn trai, tôi mới phát hiện ra một sự thật khủng khiếp Tôi và Lan ở gần nhà nhau và chơi với nhau từ bé. Lan cá tính, mạnh mẽ, độc lập và học giỏi các môn tự nhiên, còn tôi thì ngược lại hoàn toàn. Nhiều khi ở cạnh Lan mà tôi cứ ngỡ đang được nói chuyện cùng một thằng con trai. Lên đại học, mỗi đứa học một trường nhưng chúng tôi...