Cái giá quá đắt cho người đàn bà khờ dại trong tình yêu
Tôi không thể ích kỉ trước lòng tốt bao dung ấy được. Chọn con đường ra đi để giữ cho mình một chút thanh thản cuối cùng mà trong lòng tôi không khỏi đau đớn…
Cầm tờ kết quả khám sức khỏe sinh sản trên tay, đầu óc tôi quay cuồng choáng váng:”Vô sinh hoàn toàn do nhiều lần nạo phá thai ngoài ý muốn”. Vậy là hết, tôi phải ăn nói làm sao với chồng và bố mẹ anh ấy đây? Họ quá tốt và giàu lòng vị tha. Thế mà… đã ba năm và sẽ là mãi mãi kể từ bây giờ tôi không thể mang lại cho họ niềm vui duy nhất: có một đứa con dù trai hay gái.
Ảnh minh hoạ.
Video đang HOT
Vừa bước ra khỏi phòng khám, thoáng thấy nét mặt thất thần của vợ, Bình đã đon đả động viên. Nhưng anh càng an ủi bao nhiêu thì lòng tôi lại đau đơn bấy nhiêu. Giá như trước đây tôi đừng dại dột và âm mưu như thế thì hôm nay đâu đến nỗi phải chịu thảm cảnh này…
Gia đình tôi mưu sinh bằng hiệu may nhỏ. Bố tôi làm công nhân cho một nhà máy, lương ba cọc ba đồng. Một mình mẹ cáng đáng hết mọi chi tiêu trong gia đình, chuyện học hành của con cái đều nhờ vào hiệu may nhỏ ấy. Hết lớp 12, sức học hạn chế, tôi về làm may cùng mẹ. Có chút hương sắc cộng với tay nghề khéo léo, tôi nhanh chóng kéo được khách hàng tìm đến hiệu may của gia đình ngày một nhiều.
Trong số khách hàng ấy, tôi đặc biệt chú ý đến Tuấ
Tuấn làm nhân viên kinh doanh cho một công ty xuất khẩu lớn ở Hà Nội. Anh không chỉ thu hút mọi người bằng vẻ đẹp trai hào hoa mà còn có tài ăn nói. Đến may đồ ở chỗ tôi được một năm thì anh đánh tiếng xin được chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi, tương lai anh vẽ ra cho tôi như một giấc mơ.
Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mơ ấy khi biết mình có thai. Anh bảo cưới lúc này chưa tiện vì anh đang có ý định lên chức phó phòng kinh doanh. Anh bàn với tôi phá cái thai đó. Quả thật lúc ấy, tôi cũng chưa sẵn sàng để làm mẹ nên đã đồng ý theo anh bí mật đến một phòng khám tư nhân. Sau lần đó tôi sốc nặng.
Nhưng rồi chẳng hiểu ma quỷ dẫn đường thế nào tôi lại bị dính thai lần nữa. Và vẫn điệp khúc cũ, anh đưa tôi đi phá thai lần thứ hai. Thật không may mắn lần này phá thai tôi bị nhiễm trùng nặng phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Chuyện vỡ lở, bố mẹ tôi điếng người khi biết được sự thật. Những ngày chăm tôi ở bệnh viện, anh ngọt nhạt với họ là để tôi khỏe lại sẽ dẫn bố mẹ sang thưa chuyện và tính đến chuyện cưới xin. Nghe thấy thế, bố mẹ tôi cũng yên tâm phần nào không trách cứ nhiều về lỗi lầm của hai đứa. Nói thật là tôi thấy mình rất hạnh phúc nếu sau này được về làm dâu ở gia đình ấy. Mẹ anh mất sớm, anh sống cùng bố và người anh đã có gia đình. Họ sống hòa thuận, tốt bụng và rất tình cảm.
Bố mẹ được lời của anh như cởi tấm lòng, nhưng tôi thì linh cảm có sự thay đổi nơi anh. Trước đây, cứ Chủ nhật là anh hay dẫn tôi về nhà, làm cơm ăn uống với gia đình. Thế mà sau khi tôi ra viện, anh có phần lạnh nhạt. Viện cớ đi công tác, bận làm thêm, anh thưa dần những buổi hẹn. Mỗi lần bố mẹ tôi thắc mắc, anh lại lấy lí do cố gắng làm thêm chút ít để tính chuyện cưới xin. Họ tin anh tuyệt đối nhưng tôi thì ngày càng cảm nhận rõ sự lảng tránh đó. Tình cờ, tôi được một người bạn cho biết, anh vốn là người trăng hoa. Trước đây có biết bao cô gái dâng hiến cho anh trong sự tin tưởng tuyệt đối, khi đã “tỏ đường đi lối về” anh bỏ rơi họ không thương tiếc. Hiện tại, anh cũng đang tán tỉnh một sinh viên gần nhà người bạn đó. Chỉ vì thật sự yêu và không muốn mất anh nên tôi đã nghĩ cách ràng buộc, không để cho anh tuột khỏi tay mình.
Dù cho bác sĩ khuyến cáo không nên có thai ngay sau khi vừa phá thai xong, tôi vẫn quyết để dính bầu lại một lần nữa. Lần thứ ba nghe thấy tôi thông báo có thai, anh choáng váng và vẫn điệp khúc cũ là phá thai. Tôi nhất quyết không nghe, bảo đưa bố anh đến nói chuyện đàng hoàng với gia đình tôi rồi tính sau. Anh vẫn chần chừ. Không còn cách nào khác, tôi tự tìm đến thú nhận tất cả mọi chuyện với gia đình anh. Bố anh gọi con trai về phân tích lý lẽ và buộc anh phải có trách nhiệm với tôi. Một tuần sau, anh đưa bố và anh chị lên nhà tôi thưa chuyện. Để chắc chắn, tôi cũng bảo ông bà nội và bố mẹ xin phép xuống nhà anh thăm cửa thăm nhà cho biết. Như thế là hai gia đình đã chính thức đi lại với nhau, tôi sẽ không phải lo sợ anh bỏ rơi mình nữa.
“Gia đình đi lại rồi, trước sau gì cũng cưới. Nhưng cưới bây giờ thì khó khăn lắm. Bố chưa đủ tiền làm nhà riêng cho chúng mình. Ở chung thì phức tạp lắm. Hay em cứ tạm thời bỏ thai đi, sau này chúng mình có lại cũng không sao….”. Cứ thế tôi lại một lần nữa tin anh, ngoan ngoãn đi bỏ thai.
Anh đã bỏ tôi ngay lập tức khi tôi rời bệnh viện. Tôi lại bỏ hết thể diện đến “ăn vạ” gia đình anh. Họ cũng không biết ăn nói thế nào với tôi khi anh không đồng ý cưới, thậm chí chạy trốn bằng cách chuyển công tác vào Nam. Gia đình tôi được phen muối mặt, họ hàng cười chê bảo bị thằng nhãi ranh lừa cho từ già đến trẻ. Tôi đã đóng kín lòng cho đến khi gặp Bình – chồng tôi hiện nay. Biết quá khứ của tôi nhưng anh vẫn kiên trì yêu, chờ đợi. Bốn năm đằng đẵng, tôi đã mở lòng để yêu một lần nữa và về làm vợ anh. Thế mà…
Bố mẹ Bình chỉ có duy nhất một mình anh, dù họ không nói ra nhưng tôi biết chuyện có một đứa cháu từ máu mủ của mình là rất cần thiết đối với họ. Tôi không thể ích kỉ trước lòng tốt bao dung ấy được. Chọn con đường ra đi để giữ cho mình một chút thanh thản cuối cùng mà trong lòng tôi không khỏi đau đớn. Tôi đã phải trả một cái giá quá đắt…
Theo Phununews