Cái giá quá đắt cho một nàng “gái hư” nơi công sở
Ông sếp tổng hình như đã biết tôi có ý muốn ngãng ra. Tôi đã không còn chăm chút đến ông ta như trước, tôi cáu kỉnh nhiều hơn và đã từ chối những chuyến đi chơi.
Ông bắt đầu đe dọa, gằm ghè, rằng nếu tôi bỏ ông ta, ông ta sẽ cho tôi mất hết, từ tài khoản ngân hàng đến cái ghế hiện tại trong công ty này.
Giám đốc rủ tôi đi du lịch cùng ông ta. Tôi thừa hiểu ý của ông ta là muốn một mối tình công sở. Ông ta nhìn tôi như muốn ăn thịt tôi, ngay từ lần đầu tiên tôi đến công ty này. Tôi biết mình xinh đẹp, tôi lại may mắn có những đường nét tự nhiên, và đẹp theo cách truyền thống chứ không phải phẫu thuật thẩm mỹ hay trang điểm cầu kỳ. Da tôi trắng mịn, thân hình tôi nhỏ nhắn, tròn trịa, ngọc ngà. Những đường nét mềm mại, sexy. Tôi lại đủ khôn ngoan để tận dụng những lợi thế của mình. Hồi đi học chuyên nghiệp, tôi đã nhanh chóng tận dụng mối quan hệ với một thầy giáo trẻ, và gần như mọi việc học hành, thành tích tôi không cần phải lo. Đến công ty này, cái cách mà sếp nhìn tôi, đủ cho tôi biết mình có cơ hội thế nào.
Về công ty này, mọi thứ đều bỡ ngỡ với tôi. Nếu như một nhân viên bình thường, chắc sẽ phải học hỏi và cố gắng nhiều khủng khiếp. Nhưng với tôi thì có hề gì đâu. Sếp đưa tôi đi chơi, tôi chiều chuộng ông ta, ăn ngon mặc đẹp, vi vu như một quý bà. Trở về công ty, tôi được xét chính thức ngay lập tức, được hưởng mức lương mà đám tập sự lồng lộn lên mơ ước. Nhưng như thế với tôi chưa thể đủ.
Hôm ấy, sếp tổng của công ty này xuống chi nhánh của chúng tôi làm việc. Sếp tổng khoảng 50 tuổi, tôi đã nghe nói về ông ta, là một người nghiêm túc, được rất nhiều nhân viên ở công ty này kính trọng. Nhưng dù nghiêm túc thì cũng chẳng ai có thể cầm lòng trước gái đẹp, nhất là tôi quá lọc lõi, quá hiểu cách để tiếp cận. Tôi không ra cái vẻ ồn ào, phù phiếm, tôi làm như tôi không cố tình để gây chú ý. Tôi, chỉ là có muốn hay không. Nếu muốn, tôi không để cho người đàn ông nào được yên.
Sếp tổng đến, tôi cũng như mọi người, điềm nhiên chao hỏi lịch thiệp rồi làm việc. Lát sau, trong lúc sếp tổng trao đổi cùng giám đốc, tôi lặng lẽ cầm ly cafe ra ban công, mở tập tài liệu ra xem xét, vờ như hóng gió. Từ phòng làm việc của giám đốc nhìn ra ban công này rất rõ, tôi biết, có người đã trông thấy vòng eo nhỏ nhắn của tôi, được ôm sát sau chiếc áo veston đồng phục văn phòng, nhìn thấy đôi chân dài miên man, tròn lẳn và trắng ngần của tôi… Có tập tài liệu liên quan đến phòng tôi, tôi nhanh nhẹn đi theo chị trưởng phòng, nhận làm chân “giúp việc”, trong khi đám nhân viên còn lại đùn đẩy nhau. Hôm ấy, trong lúc ra nhà xe, sếp tổng hỏi tên tôi, hỏi tôi làm việc ở đây bao lâu rồi. Tôi thẽ thọt trình bày mình mới đến làm và rất cần học hỏi. Buổi tiệc chiều hôm ấy, giám đốc – vốn đang mê tôi, lại được tôi ỉ ôi “nhờ vả”, nên nói vài câu rất dễ nghe với ông sếp tôi, khen tôi có năng lực, tháo vát giỏi giang…
Video đang HOT
Dự án tiếp theo, sếp tổng chỉ định đích danh tôi tham gia cùng giám đốc. Tôi không giỏi chuyên môn nhưng học mót thì nhanh, lại được phần bênh vực, che chở của sếp trên. Tôi biết, đàn ông không cần một người phụ nữ giỏi giang, nhưng ưa một người nhẹ nhàng, dịu ngọt, biết nghe lời. Tôi chăm sóc mọi người theo cách chu đáo, tận tình nhất, từ chai nước lọc đến cân hoa quả. Riêng sếp tổng, tôi vu vơ hỏi han sức khỏe, hàng ngày sắc thuốc cho sếp uống… Một tháng sau, sếp tổng ôm ghì lấy tôi. Ông nói rằng ông chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu như khi ông ở bên tôi…
Tôi nhanh chóng được chuyển từ chi nhánh lên văn phòng tổng công ty. Tôi phụ trách phần công việc nhẹ nhàng, nhưng lương thưởng hậu hĩnh, và thường xuyên đi du lịch cùng sếp tổng. Có điều, được vài tháng, tôi cảm thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo quá, chán phèo. Chẳng có việc gì cho tôi làm. Tôi đòi chuyển sang phòng ban khác nhưng sếp tổng bảo tôi không có chuyên môn, ngồi ở đó là tốt rồi. Vốn tính thích bay nhảy, tôi cũng muốn đi chơi, đi du lịch nhưng vì sếp ít khi đi công tác, mà đi cũng vì công việc là chính, nên tôi không được bay nhảy nhiều. Hơn nữa, đám thanh niên ở đây ai cũng biết tôi đã “dính” vào ông tổng ở đây rồi, chẳng ai dám lơ mơ tán tỉnh. Tôi tuy thực dụng nhưng là người nhạy cảm. Không thể nào giấu nổi sự cô đơn…
Rồi tôi yêu. Tôi đã tưởng mình chai sạn, tưởng mình trơ tráo đến nỗi hết yêu được người đàn ông nào khác, nhất lại là những người đàn ông nghèo, không tiền tài, danh vọng. Vậy mà anh nhân viên IT quèn, mới đến công ty này lại khiến cho tôi yêu mê mệt. Anh đẹp trai, lại có duyên, dí da dí dỏm. Anh hiền lành nhưng cũng rất cá tính, độc đáo trong quan điểm sống. Hàng ngày, trao đổi công việc cùng anh, nghe những điều anh nói, tôi không thể nào giấu nổi cảm giác thiêu đốt trong lòng mình. Tôi muốn yêu, tôi muốn được trở thành người đàn bà của anh, cùng anh lo toan, chăm sóc gia đình, cùng gây dựng từ hai bàn tay trắng…
Ông tổng hình như biết tôi có ý muốn ngãng ra. Tôi không còn chăm chút đến ông ta như trước, tôi cáu kỉnh hơn và từ chối những chuyến đi chơi. Ông bắt đầu đe dọa, gằm ghè, rằng nếu tôi bỏ ông ta, ông ta sẽ cho tôi mất hết, từ tài khoản ngân hàng đến cái ghế hiện tại trong công ty này. Lúc ấy, anh nhân viên IT đời nào đếm xỉa đến tôi…
Tôi bế tắc, và hoang mang. Tôi muốn tiến đến, chinh phục và nắm giữ tình yêu của mình. Nhưng đời tôi bắt đầu lâm vào ngõ cụt rồi…
Theo Him
Tôi đã "dâng" em cho sếp như thế đó
Đêm đó tôi không rời nhà sếp đến nửa bước, tôi ngồi gục trước cổng cho đến 5h sáng tôi nghe thấy tiếng em nức nở chạy ra ngoài. Em đứng trước mặt tôi như người vô hồn, chiếc áo còn chưa kịp cài hết khuy trên người em là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời tôi.
Tôi là người khá bận rộn vì thế việc hàng ngày dành ra 5, 10 phút để đọc những tin tức vụn vặt như những bài blog, những tâm sự của người khác trên mạng là điều không thể. Thực tế là như vậy, nhưng hôm nay bỗng dưng khi đang tra cứu thông tin trên mạng thì vô tình tôi đọc được một bài viết của bạn độc giả nào đó khiến tôi phải dừng lại tất cả công việc chỉ để chăm chăm vào câu chuyện. Có lẽ những người có tật thường hay giật mình, nên khi đọc được bài viết Chẳng có gã đàn ông nào chịu "dâng" vợ mình cho sếp đâu tôi lại thấy bóng dáng mình ở trong đó.
Tôi vốn là một thằng con trai nghèo kiết xác, tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá, gia đình lấm bùn quanh năm nên để xin được một công việc trên thành phố là điều không hề đơn giản. Ấy thế mà vìgia đình, vì mưu sinh bản thân mà một cử nhân Bách Khoa như tôi cũng đã từng trải qua quãng thời gian gần 2 năm làm thuê những công việc vặt vãnh. Nếu như cuộc sống này chỉ có một mình tôi thì có lẽ đã dễ dàng hơn, nhưng đằng này trên vai tôi là gánh nặng gia đình, là trách nhiệm của một thằng con trai với một người bạn gái hiền, xinh.
Tôi hối hận vì đã trót "dâng" vợ cho sếp (Ảnh minh họa).
Khi tôi tốt nghiệp thì cũng là lúc em bước vào những năm cuối đại học. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học cấp 3, hai gia đình sống chung vách, gia đình em cũng nghèo khó lắm, dưới em còn có 4 người em gái. Vì thế, có lẽ tình yêu giữa tôi và em cũng xuất phát từ sự đồng cảm cho số phận. Em xinh đẹp, hiền dịu, là một người con gái truyền thống, yêu thương tôi hết mực, chưa bao giờ tôi phải lo lắng về tình cảm em dành cho tôi. Giá như tôi cứ buông xuôi số phận, chấp nhận cuộc sống này và chỉ yêu em thôi thì tất cả đã không đến nông nỗi như ngày hôm nay.
Khi em tốt nghiệp đại học, chúng tôi quyết định kết hôn. Cả tôi và em đều biết dù có cố gắng đến đâu đi nữa thì cũng chẳng thể giúp cho cuộc sống của cả hai tốt hơn. Xã hội này vốn đã không công bằng, "con vua thì suốt đời làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa". Nhiều khi tôi hận bản thân, hận cả những người đã sinh ra tôi, đã không mang đến cho tôi được một cuộc sống ấm no hơn, giàu sang hơn. Và rồi cũng có lúc tôi chấp nhận tất cả vì có em bên cạnh.
Hai vợ chồng trẻ sống chật vật trong căn nhà thuê vẻn vẹn 20m, số tiền hàng tháng tôi làm được chỉ đủ nuôi sống hai vợ chồng qua ngày, vì thế dù đã tốt nghiệp gần 2 năm nay nhưng tôi chẳng có vốn tích lũy nào gửi về cho gia đình. Thế rồi không hiểu sao những oán hận, những bất mãn với cuộc đời khiến tôi trở thành người chồng tệ bạc. Tôi đã mất đi lý tính khi đẩy em vào nơi tăm tối nhất.
Để có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó tôi đã bất chấp tất cả đem người vợ tôi yêu thương nhất "dâng" lên sếp để đánh đổi lấy một chức vị trong công ty với mức lương 20 triệu/ tháng. Nhưng có lẽ điều mà tôi không ngờ tới là người con gái yếu đuối như em lại có thể vứt bỏ tất cả để tìm lại sự trong sạch cho mình.
Hôm đó, trong một buổi tiệc của công ty tôi được sếp gọi đến rót rượu, vì chẳng mấy khi có cơ hội được lại gần sếp nên tôi tranh thủ gợi chuyện để mong được sếp chú ý tới. Khi câu chuyện vẫn đang được miên man thì sếp ghé tai tôi nói "Nghe nói vợ cậu trẻ đẹp lắm à. Mấy cậu trong công ty hôm đi dự cưới cậu thấy cô dâu xinh lắm, trẻ đẹp, lại mới ra trường. Là gái quê à???". Lúc ấy tôi rất bực, đỏ mặt tía tai... chỉ muốn cho lão ta một trận. Những nghĩ đến công việc mưu sinh tôi phải kìm nén bản thân. Rồi lão ta nói tiếp "Vợ cậu vẫn là vợ của cậu. Cậu Sinh mới chuyển công tác, giờ vị trí trường phòng giám sát của cậu ta vẫn để trống. Nếu cậu có hứng thú với vị trí đó tôi có thể đề đạt cậu lên, chỉ cần cậu cho tôi mượn vợ cậu tâm sự một đêm thôi.".
Sau 3 ngày suy nghĩ liên tiếp tôi quyết định chấp nhận làm một việc làm thiếu tình người ấy để có được vị trí như mong ước. Khi đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là sau "đêm nay" cuộc sống sẽ thay đổi, tôi sẽ có thể mang hạnh phúc đến cho vợ, có thể để em được sống trong nhung lụa, đi những đôi dép cao gót, mặc váy hàng hiệu...
Tối đó tôi đưa em đến nhà sếp chơi để cảm ơn sếp đã đề đạt tôi lên vị trí trưởng phòng. Khi đến nhà sếp theo kế hoạch chúng tôi sẽ dùng cơm với sếp. Đợi cho em uống bát canh sếp đã chuẩn bị thì tôi sẽ để em ở lại còn mình thì ra về. Suốt tối đó đã không ít lần tôi cảm thấy hối hận nhưng tiền bạc, vật chất đã ngăn bước tôi lại, và như thế tôi đã "giết" đi người con gái tôi yêu.
Đêm đó tôi không rời nhà sếp đến nửa bước, tôi ngồi gục trước cổng cho đến 5h sáng tôi nghe thấy tiếng em nức nở chạy ra ngoài. Em đứng trước mặt tôi như người vô hồn, chiếc áo còn chưa kịp cài hết khuy trên người em là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời tôi. Em không mắng chửi, không nhảy xô vào mà đấm đá, cắn xé tôi như những người con gái khác. Em chỉ lặng lẽ ra về. Tôi có cố đuổi theo em nhưng không kịp, em leo lên taxi và đi... từ đó tôi không thấy em quay về. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để tìm em nhưng vẫn bạch vô âm tín.
Cho đến 2 tháng sau người ta thông báo đã tìm thấy em. Nhưng dường như tất cả đã quá muộn, em nằm yên trên giường bệnh không nói, không cười... thậm chí em cũng không nhận ra tôi. Bác sĩ nói em bị cú sốc tinh thần quá lớn nên tạm thời không thể nhận ra bất cứ ai, cũng không thể nhớ được chuyện trong quá khứ. Hơn 2 tháng nữa trôi qua em vẫn không có một chút chuyển biến, tôi ân hận vì đã "giết" chết một người con gái ngoan hiền, hoạt bát.
Đúng vậy, chẳng người đàn ông nào chấp nhận "dâng" vợ cho sếp. Tôi không phải con người, không phải là đàn ông. Tôi là con quỷ dữ, tôi hận bản thân mình, nhưng lại không có can đảm để vứt bỏ tất cả. Tôi cần em cũng cần cả cuộc sống giàu sang nữa.
Theo Doisongphapluat
Chồng khóc lóc xin vợ cho quay về sau khi vi vu với bồ Trong lúc em đi khám bệnh thì anh lại vào khách sạn với cô ta. Hai ngày sau, em lại biết anh đi cùng người đàn bà đó vào khách sạn. Ảnh minh họa Em thường nói với anh: "Anh phải tu tám kiếp mới gặp được em, tu thêm 10 kiếp mới nữa cưới được em và tu 20 kiếp mới có...