Cái giá phải trả vì cướp chồng người
Giờ tôi đã thấm thía với cái giá phải trả của kẻ cướp chồng người.
4 năm học đại học ở thành phố, tôi lột xác từ một cô gái quê mùa chân chất thành một cô gái xinh đẹp, sắc sảo. Thay vì trở về quê, tôi muốn ở lại thành phố kiếm một công việc và xa hơn nữa là cơ hội đổi đời. Mục tiêu của tôi là kiếm được một tấm chồng tử tế, người thành phố và nếu giàu có thì càng tốt.
Tôi bắt đầu nuôi giấc mộng của mình bằng một công việc hành chính ở một công ty tư nhân, mức lương bèo bọt nhưng giúp tôi có được những mối quan hệ quý giá. Và tôi quen Hùng – chồng tôi bây giờ. Anh hơn tôi chục tuổi, đã có vợ và một con gái. Nhưng cuộc sống gia đình anh không hạnh phúc. Vợ chồng không hiểu nhau, chị ấy nhiều năm nay sống và làm việc ở nước ngoài và cũng đã có nhân tình. Thời điểm tôi quen biết anh, họ đang làm thủ tục ly hôn.
Ở người đàn ông này có tất cả những gì tôi thèm muốn: công danh, địa vị, tiền bạc, bất động sản. Hơn nữa anh là một người rất tốt. Nhanh chóng chúng tôi vồ vập lấy nhau và bắt đầu mối quan hệ nóng bỏng. Anh ngạc nhiên khi biết tôi còn con gái và điều đó làm anh cảm thấy hạnh phúc. Anh yêu chiều và nâng niu tôi hơn.Thói đời, đã ăn vụng một lần thì sẽ có lần hai. Cứ thế tôi dẫn dụ anh vào thế giới ái tình say đắm.
Cho đến khi tôi thông báo có thai thì anh như người mộng du tỉnh giấc. Ban đầu anh lảng tránh tôi. Gọi điện, hẹn gặp không được, tôi nhắn tin cho anh rằng sẽ giữ lại cái thai. Nếu anh không có trách nhiệm thì tôi sẽ mang nó đến cơ quan anh làm ầm lên. Tôi biết đây là thời điểm rất nhạy cảm với anh khi anh chuẩn bị được thăng chức Giám đốc, nên anh không ngu ngốc đánh đổi điều đó. Sau đó tôi tiếp tục dùng con ép anh nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn vợ để tôi có thể đàng hoàng bước chân vào nhà anh.
Anh là con trưởng của gia đình và dòng họ, vì vậy anh rất thèm khát một đứa con trai. Nắm được điều đó tôi tiếp tục tung chiêu phủ đầu. Khi cái thai được 5 tháng, là con gái nhưng tôi nói dối anh là con trai. Lúc này anh buộc phải thưa chuyện với bố mẹ. Cả hai người đều bị sốc, mẹ tôi ở quê cũng thế. Nhưng chuyện đến nước này thì họ không thể bỏ đi giọt máu của gia đình mình, nhất là khi đứa bé là con trai. Ngay lập tức cha mẹ anh về quê tôi để nói chuyện. Rồi mọi chuyện cũng xong xuôi, cái thai quá lớn, tôi về sống với anh không dám cưới cũng chẳng lễ hỏi, đơn giản là đưa nhau đi đăng ký kết hôn.
Video đang HOT
Về làm vợ anh, tôi phải thừa nhận dù không yêu tôi nhưng anh là một người chồng tốt, người cha tốt. Tôi biết vì sự o ép của tôi mà tình cảm anh dành cho tôi đã suwat mẻ nhiều. Anh cưới tôi chỉ vì đứa con trai và vì không muốn bị đe dọa đến sự nghiệp. Tôi hơi thất vọng, nhưng điều đó nhanh chóng qua đi bởi tôi đã đạt được mục đích của mình.
Càng gần đến ngày sinh con tôi càng rối trí bởi đứa bé là con gái, khi sinh ra mọi chuyện sẽ vỡ lở. Tôi nghĩ đến trăm phương ngàn kế, thậm chí đã có lúc định làm như trong phim, tráo đổi con mình với một đứa bé nào đó. Nhưng rồi ngày đó cũng đến. Anh vào viện thăm con đúng một lần duy nhất. Bố mẹ chồng sau khi nhìn thấy cháu gái đã quay lưng bỏ đi. Ở bệnh viện tôi cô độc, long ngóng với đứa trẻ đỏ hỏn. May mà hôm sau bà ngoại xuống thành phố và chăm sóc mẹ con tôi. Tôi nức nở kể mọi chuyện với mẹ, mẹ bần thần rồi khuyên tôi từ bỏ tất cả để về quê. Nhưng về thế nào được, tôi đã đâm lao thì phải theo lao.
Suốt 1 tháng trời tôi cắn răng trong sự ghẻ lạnh của gia đình nhà chồng. Không có ai giúp đỡ tôi dù tôi đang trong thời gian phải kiêng cữ. Mẹ tôi xót con nhưng vì xấu hổ nên không dám bước chân vào nhà chồng tôi. Còn chồng chỉ về nhà vào buổi tối muộn. Anh vào bồng con rồi trở ra phòng làm việc ngủ, đến liếc tôi một cái anh cũng không. Ở nhà mẹ chồng cứ nhìn thấy mặt tôi là chì chiết, săm soi. Tôi đã nghỉ việc ở công ty cũ nên phải ngửa tay từng đồng xin tiền chồng. Nhiều lúc tôi thấy nhục nhã và ân hận, tự hỏi mình đánh đổi tất cả tuổi trẻ và tương lai vì những điều gì đây?
Theo Doisongphapluat
Tôi muốn "bỏ chạy" vì vợ quá sắc sảo
Vợ tôi rất xinh đẹp, giỏi giang, nhưng tôi cảm thấy cực kỳ chán nản vì cô ấy quá sắc sảo và lạnh lùng. Điều kinh khủng hơn là cô ấy khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy mình là người đàn ông chẳng được tích sự gì...
Vợ tôi quá sắc sảo khiến tôi thấy mình như thằng ngốc
Tôi gặp vợ tôi khi chúng tôi cùng học ở lớp tiếng Anh buổi tối. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã choáng váng vì cô ấy quá xinh đẹp và trông đầy tự tin. Giờ giải lao, tôi thấy xung quanh cô ấy lúc nào cũng có một đám đàn ông vây quanh, trong khi cô ấy luôn miệng cười nói, trêu trọc mọi người một cách đầy duyên dáng.
Tôi cũng là một người đàn ông được đánh giá là sáng sủa, lại là con trai phố cổ. Cũng không thiếu các cô gái đang chờ đợi được tôi ngó đến, nhưng tôi chưa thấy ai đặc biệt như cô ấy. Và thế là tôi tìm đủ mọi cách để cưa đổ nàng.
Tôi theo dõi và biết được cô ấy đang có bạn trai, nhưng tôi đánh giá, đó là một người đàn ông "tầm thấp", đặc biệt là ở hình thức thì anh ta thua xa tôi.
Kể lại chuyện chinh chiến để có được người phụ nữ mà tôi yêu thương thì rất dài. Nhưng tóm lại, cuối cùng nàng đã đá anh chàng kia và đến với tôi và chúng tôi đã làm đám cưới không lâu sau đó.
Vợ tôi, ngoài xinh đẹp còn là một người rất tháo vát, nhanh nhẹn. Từ chỗ không có gì, cô ấy vay mượn anh em và mở một công ty in ấn. Nhờ tài ăn nói, giao thiệp rộng rãi, nhiều hợp đồng đã được ký kết và công ty làm ăn rất phát đạt.
Vợ tôi có ưu điểm là không bao giờ mang tiền ra để ấn át chồng, nhưng trên thực tế cuộc sống thì tôi vẫn luôn bì "đè bẹp" bởi các luận điểm của cô ấy, và đáng sợ thay, những luận điểm đó luôn luôn đúng, đúng một cách không thể chối cãi, thậm chí không thể tranh luận.
Càng ở với nhau tôi càng giật mình tự hỏi: Tại sao vợ mình lại có thể thông minh, sắc sảo đến như vậy? Tôi chưa từng có cơ hội chiến thắng trong bất cứ cuộc tranh luận nào. Bất kỳ ý kiến gì mà tôi đưa ra, cô ấy đều có thể chứng minh với tôi rằng điều đó là ngớ ngẩn và không thể chấp nhận.
Đó có thể là chuyện tôi muốn mua bộ loa nghe nhạc chứ không phải là bộ giàn hát karaoke hay chuyện ăn gà rang ngon hơn gà luộc; Đó có thể là chuyện tôi thích nghe Tùng Dương hát hơn là Trọng Tấn hay chuyện con dâu thì không nên cãi mẹ chồng; Đó cũng có thể là chuyện đừng bắt con học thêm quá nhiều hay chuyện cuối tuần nên đi chơi ở đâu... Chuyện gì, cô ấy cũng phân tích rành rọt rằng tại sao lại nên theo ý của cô ấy mà không phải là của tôi. Điều đáng nó làtôi không thể trách gì được vì cô ấy nói rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng cương quyết, và mỗi khi đi đến quyết định (theo ý cô ấy) là tôi lại thấy mình như một thằng ngốc vậy.
Nhưng kinh khủng nhất là những khi tôi làm chuyện gì mà cô ấy cho là sai trái. Những lập luận của cô ấy làm tôi tự cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ kinh khủng. Những lập luận mà cô ấy đưa ra luôn đúng một cách đau đớn. Tôi chẳng thể nói được gì, chỉ ngớ người ra rằng tại sao cô ấy lại nghĩ ra được và... nghĩ đúng đến như thế.
Ví dụ: Là đàn ông mà sao lại để mẹ bê một li sữa vào tận giường cho, dù là đang ốm? "Anh là đàn ông, phải là trụ cột của gia đình, nhất là của mẹ anh. Mẹ già rồi, sao anh lại bắt mẹ phải phục vụ mình như thế? Rồi sau này làm sao anh dạy được con anh? Lẽ nào anh muốn em cũng phải phục vụ con trai anh như vậy?".
Và thế là, sau khi bị vợ mắng thì tôi lại tự dằn vặt mình, rằng tôi là một thằng con chẳng ra gì, một người chồng không đáng mặt đàn ông và nhất là, một người bố vô tích sự.
Không những thế, cô ấy còn làm mẹ tôi cũng thấy hoang mang, bởi từ trước đến nay, trong gia đình chúng tôi, mẹ vẫn chăm các con cả trai và gái như vậy. Ngược lại, chúng tôi đều rất có trách nhiệm và thương yêu mẹ. Và thế là, không chỉ tôi thấy có lỗi mà mẹ tôi cũng ngại cô ấy, sợ sai trước con dâu.
Vợ tôi là người đàn bà tốt. Cô ấy rất chu đáo không chỉ với chồng con mà còn cả với hai bên nội ngoại. Thế nhưng, hàng ngày hàng giờ cứ phải nghe những lý lẽ sắc bén không thể bắt bẻ được của cô ấy, chúng tôi đều cảm thấy rất nặng nề. Các con tôi thì khỏi phải nói, chúng tránh mặt mẹ, và chuyện gì cũng không dám làm chỉ vì sợ... sai, nhất là sợ phải nghe mẹ "lên lớp".
Cả nhà tôi, giờ đây cứ răm rắp theo sự chỉ đạo của cô ấy và mọi chuyện thực ra rất trôi chảy. Thậm chí, chờ cô ấy sai bảo, nhắc nhở rồi mới làm cho... đúng ý. Nói ra thì thật là ngượng, nhưng ngay cả chuyện chăn gối, nhiều khi tôi cũng bịvợ "chỉnh" cho vì... vệ sinh không đúng cách.
Vợ tôi luôn luôn đúng, nhưng những lý lẽ của cô ấy nó cứ cứng nhắc, lạnh lùng, thậm chí là vô cảm. Nhiều lúc, tôi muốn "bỏ chạy" khỏi cô ấy, muốn được sống và làm mọi chuyện theo ý mình, dù là chuyện đó đôi khi có phi lý và điên rồ. Đã có lúc, tôi muốn tìm cho mình một người đàn bà khác, ngốc nghếch hơn một chút, vụng dại hơn một chút...
Theo VNE
Tôi thật sự thấm thía tình đời Trong những ngày nằm bệnh, tôi thật sự thấm thía tình đời. Tôi nghĩ thật may mắn là mình chưa gởi đơn ra tòa. ảnh minh họa "Không ăn thì nhịn, tôi không phải con hầu đâu nhé!". Cái giọng the thé của Nhung khiến tôi rùng mình. Cổ họng tôi nghẹn đắng, đau rát. Tôi cố gắng húp được mấy muỗng cháo...