Cái giá phải trả của tự do chính là chấp nhận cô đơn thôi!
Còn cái giá phải trả cho việc yêu một người chính là nguồn vui nỗi buồn của mình cũng sẽ vì người ta mà biến động ít nhiều.
ảnh minh họa
Có những ngày tôi nhớ về cuộc đời độc thân trước đây của mình. Quả là vô lo vô nghĩ, sáng đi làm, chiều về đi ship hàng. Một thân một mình, một người một xe cùng đống hàng hóa lỉnh kỉnh và “nhớn mắt” lên nhìn các cặp đôi tay trong tay hạnh phúc.
Nhưng đổi lại, sau những ngày làm lụng cật lực, tôi cũng có tấm có món để đi shopping xả stress. Lúc buồn bã thì ôm những món quà mình tự mua tặng mình mà cười vui sướng lẫn tự hào. Cái cảm giác yêu tiền hơn yêu tất cả, làm cho người ta thấy mình độc lập và mạnh mẽ biết bao.
Còn khi có người yêu vào rồi, thời gian làm việc không có nhiều, bởi phải san sẻ thời gian để quan tâm tới người mình yêu. Không dành thời gian cho họ thì bị nói là vô tâm, yêu kiểu vô trách nhiệm. Còn chưa kể, khi bắt đầu yêu một người, là đầu óc bạn chỉ quanh quẩn những suy nghĩ vụn vặt về người ấy thôi.
Video đang HOT
Những ai đã và đang yêu chắc cũng chẳng lạ gì cái cảnh sáng trưa chiều tối hai đứa có thể cãi vã hờn giận nhau trên chục lần, chỉ vì chẳng thống nhất được “đi đâu”, “làm gì” hôm nay…
Lúc độc thân thì muốn có người yêu, để cãi nhau cho đỡ buồn, đỡ rảnh. Để ngày hội hè lễ tết còn có người mà chúc tụng, mà nắm tay. Để những lúc mệt nhòi còn có người chăm sóc, có người kê vai nương tựa.
Nhưng lúc có người yêu thì lại thèm khát được trở về cái hồi độc thân vui vẻ. Để được tự tung tự tác, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Thậm chí có thể chây ì cả ngày không ra khỏi nhà, đầu tóc cả tuần không buồn chải. Cứ thế gác chân lên sofa mà xem phim thần tượng, tay nhón bỏng ngô và mắt thâm quầng như gấu trúc.
Thôi thì bất cứ việc gì trên đời này cũng đều có giá của nó cả. Độc thân thì sẽ được tự do, được tự xử, buồn vui đều là do mình gây ra, tự mình gánh lấy. Còn khi có lứa có đôi thì mọi chuyện đều có thể bị phụ thuộc vào người khác. Không nhất định phải phụ thuộc vào tài chính, nhưng nguồn vui nỗi buồn của mình cũng sẽ vì người ta mà biến động ít nhiều.
Cho nên, nếu tạm thời chỉ thấy độc thân là hơi buồn chút chút, thì đừng nên yêu vội. Nếu như chưa sẵn sàng chia đôi sẻ nửa cuộc sống của mình cho một người xa lạ khác, thì đừng nên yêu vội.
Yêu có thể là điều hay ho và đẹp đẽ với những trái tim cô đơn. Nhưng không ở trong chăn, làm sao biết chăn có rận? Sẽ có những ngày buồn tủi choáng hết cả mộng mơ, lúc bấy giờ, lại thở dài ngao ngán và muốn được độc thân thôi!
Theo Kênh 14
Chấp nhận ở rể sẽ có gia tài 'khủng', tôi có nên không?
Cô ấy nói rằng nếu tôi về ở rể thì cô ấy sẽ đồng ý làm đám cưới và tôi được "hưởng" mọi thứ từ nhà vợ.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình đông anh em, thế nhưng bố mẹ tôi đều nuôi dạy các con rất chu đáo, học hành tử tế. Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, bố mẹ muốn tôi về quê để xin việc nhưng thực sự tôi muốn đi lên bằng chính sức lực của mình nên xác định ở lại Hà Nội lập nghiệp. Cuối cùng, bố mẹ cũng ưng thuận theo ý của tôi.
Công việc của tôi khá thuận lợi, suôn sẻ, không những thế tôi còn xin việc được cho hai đứa em của mình. Thế nhưng, đến 29 tuổi mà tôi vẫn chưa có người yêu. Bạn bè thì nói tôi tham công tiếc việc nên bỏ qua chuyện tình cảm. Nhưng thực tế tôi cũng khao khát được yêu và mong muốn có một người con gái bên cạnh để động viên tinh thần mỗi khi công việc căng thẳng.
Tuy nhiên, do mối tình đầu tôi yêu quá sâu sắc, mặn mồng nên vì một số bất đồng, lỗi lầm không thể tha thứ nên chúng tôi đã chia tay nhau. Tôi sợ trái tim mình sẽ tổn thương nên quyết định yêu là sẽ cưới và cưới gấp.
Ảnh minh họa
Thời gian gần đây, bố mẹ thúc giục về chuyện vợ con vì tôi là anh cả trong gia đình. Vì thế tôi bắt đầu để ý một cô gái ở công ty làm. Cô ấy có ngoại hình xinh đẹp, có nhiều chàng trai vây quanh tán tỉnh nhưng không hề run động trước ai. Tôi cũng bị hấp dẫn bởi hình thức của cô ấy. Làm việc cùng nhau nhưng chúng tôi rất ít nói chuyện, thi thoảng vì công việc thì chào hỏi nhau chút thôi.
Một hôm, công ty tôi tổ chức liên hoan, tôi may mắn được ngồi gần cô ấy. Đó cũng là lần đầu tiên tôi và cô ấy nói chuyện với nhau nhiều như vậy. Tối đó về tôi không sao ngủ được, cứ thao thức nhớ đến cô ấy. Tôi lấy điện thoại nhắn tin nói chuyện với cô ấy một lúc, đột nhiên cô ấy cho tôi cảm giác như hai người đang yêu nhau càng khiến tôi nhớ thương nhiều hơn.
Chúng tôi bắt đầu quan tâm, hỏi han sức khỏe và cuộc sống của nhau. Những buổi hẹn hò ngày càng nhiều, tình cảm của tôi và cô ấy phát triển tốt hơn. Cho đến khi thân thiết được hơn 4 tháng, tôi ngỏ lời tỏ tình với cô ấy. Bao sự lo lắng, hồi hộp đã tan biến khi cô ấy đồng ý làm bạn gái của tôi.
Tôi vui mừng đưa người yêu về nhà ra mắt, bố mẹ tôi ưng ý ì cô ấy xinh đẹp, hiểu biết và đặc biệt không chê bố mẹ tôi nhà quê. Tôi cũng được lòng bố mẹ cô ấy và họ đã nhắc khéo chúng tôi hãy nhanh chóng tính đến chuyện làm đám cưới. Tuy nhiên, chẳng có cuộc tình nào không trải qua sóng gió, trước khi nhận lời cầu hôn của tôi cô ấy đưa ra điều kiện với tôi là sẽ làm đám cưới nếu tôi đồng ý về nhà cô ấy ở.
Cô ấy muốn ở cùng bố mẹ để tiện bề chăm sóc. Tôi thực sự băn khoăn và suy nghĩ về điều này. Bố mẹ tôi sau khi không có ý kiến gì vì tôi cũng đang công tác tại Hà Nội. Nhưng tôi lại lo lắng ở rể liệu có chuyện gì xảy ra hay không?
Theo Người Đưa Tin
Đơn phương ngay từ đầu đã là cuộc thương lượng không có lợi nhuận... Anh có từng hận em chưa? Hận vì trước giờ đều vô tư kể về người em yêu với anh, vô tư khóc lóc, vô tư than vãn. Thực ra trong lòng anh nghĩ gì em đều biết cả. Trong lòng em nghĩ gì anh ta điều biết. Thế nhưng đối với em mà nói, giả vờ không biết là cách bớt gây...