Cái giá phải trả cho sự nông nổi
Dù đã từng quyết định nông nổi thì cô cũng chẳng dám nói cho chồng và gia đình tuổi thật của cái thai. Biết nói làm sao khi nó lớn hơn so với ngày làm đám cưới đến 2 tháng và trước đây cô và Tùng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Thu An là cô gái xinh xắn. An sinh ra và lớn lên trong một gia đình cơ bản, tốt nghiệp đại học và hiện tại, có một công việc tốt. Cô và người yêu – Tùng đã có với nhau một cuộc tình đẹp kéo dài suốt quãng đời sinh viên. Những tưởng mọi sự thế là tròn đầy nhưng có lẽ thần hạnh phúc không mỉm cười với cô.
Trong khi Tùng và cô đang lên kế hoạch cho một đám cưới lãng mạn thì Thu An bất ngờ quen Lâm – đối tác làm ăn của công ty cô.
Lâm có sự từng trải, chín chắn và ga lăng của một người đàn ông trưởng thành, sành sỏi. Anh đến bên cô như một con sóng dữ dội và mãnh liệt. Điều đó khiến Thu An say mê, đắm đuối không dứt ra được. Từng phút giây bên Lâm, cô được sống cháy bỏng và đầy khao khát, để rồi khi trở về bên Tùng – cô thấy anh mới nhạt nhẽo và vô vị làm sao.
Thu An nói lời chia tay Tùng không chút suy nghĩ để chạy theo tình yêu của mình dù biết một sự thật cay đắng: Lâm đã có gia đình, có vợ và một con trai. Nhưng cảm xúc đã lấn át tất cả lí trí trong cô, tình yêu của cô đã thôi thúc cô phải dấn bước. Hơn nữa, Lâm luôn hứa hẹn về một cuộc sống hạnh phúc của hai người sau khi anh chấm dứt với vợ và Thu An tin anh.
Một thời gian dài sau đó, Tùng đau khổ muốn níu kéo cô về bên anh. Gia đình Tùng thì không hề biết chuyện chia tay của hai người. Mẹ anh vẫn gọi điện hỏi thăm cô rất thân thiết. Thu An có phần mủi lòng.
Nhưng nguyên nhân chính khiến cô có ý nghĩ quay lại với Tùng chính là thái độ của Lâm khiến cô thấy bất an. Cô đã chia tay người yêu để toàn tâm toàn ý theo anh, nhưng anh không làm được như lời anh hứa là bỏ vợ để cưới cô. Anh cứ lần khứa với đủ mọi lí do, chưa muốn bỏ vợ nhưng khi cô dỗi hờn đòi chia tay thì anh sống chết không chịu.
Thu An mệt mỏi, chán nản với mối tình say chưa biết tương lai thế nào và cũng không đành lòng khi thấy tình cảm nhiều năm với Tùng, một đám cưới trong mơ mà cô từng dự định bị đổ vỡ. Chính vì thế cô đã đồng ý tổ chức đám cưới với Tùng mà không hề biết cô đã mang trong mình sinh linh nhỏ bé của người đàn ông đã có gia đình kia.
Khi phát hiện ra sự thật kinh khủng đó, Thu An vô cùng hoang mang. Cô che giấu điều đó với gia đình, bạn bè và cả chồng nữa. Cô chỉ dám nói với Lâm mà thôi. Nếu bây giờ anh có thể cưới mình thì Thu An cũng sẵn sàng bất chấp tất cả để được bên anh. Cô hy vọng lắm, mong mỏi lắm, vì cô đã có đứa con của anh rồi…
Nhưng Lâm lấy lí do đi công tác chần chừ chưa thể chấm dứt chuyện gia đình. Có lúc anh còn gợi ý cô bỏ cái thai đi, đợi giải quyết xong mọi chuyện anh sẽ đưa cô về bên anh, hai người rồi sẽ có những đứa con khác.
Video đang HOT
Thu An nhất quyết không chịu, Lâm đành ngọt nhạt khuyên cô: “Chuyện cái thai em không được nói cho ai biết nhé, hãy cứ để mọi người cho rằng nó là của chồng em. Bây giờ em nói ra không ai có lợi cả, chỉ làm mọi chuyện thêm bung bét mà thôi. Anh sẽ có cách giải quyết, hãy tin anh!”.
Thu An một lần nữa lại tin lời Lâm nói. Cô tiếp tục chờ đợi với ảo tưởng người đàn ông ấy sẽ có cách giải quyết vẹn toàn. Nhưng cô đợi mãi, đợi mãi mà Lâm vẫn không có câu trả lời cho cô.
Có lúc cô muốn chạy trốn thật xa, thật xa để tránh khỏi ánh mắt khinh bỉ và kì thị của những người xung quanh (Ảnh minh họa).
Trong khi ấy cái thai ngày càng lớn. Dù đã từng quyết định nông nổi thì cô cũng chẳng dám nói cho chồng và gia đình tuổi thật của cái thai. Biết nói làm sao khi nó lớn hơn so với ngày làm đám cưới đến 2 tháng và trước đây cô và Tùng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Mỗi lần đi khám thai cô đều lén đi một mình, sợ Tùng đi cùng sẽ phát hiện ra bí mật động trời ấy.
Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Tùng đã phát hiện ra cái thai đó không phải của mình qua email Thu An gửi cho Lâm, giục giã anh thu xếp nhanh mọi việc. Mọi chuyện vỡ lở. Trước cú sốc quá lớn, Tùng đã không thể im lặng được nữa. Thu An phải về nhà sống với bố mẹ để chờ giấy gọi của tòa án lên ly hôn.
Đối mặt với tội lỗi tày trời của con gái, bố mẹ cô cũng không thể bênh vực được lời nào, còn mắng chửi cô thậm tệ. Bố cô cả đời sống mẫu mực, còn muốn từ mặt con gái vì cô đã quá nông nổi mà làm xấu mặt cả gia đình.
Giờ phút này Lâm cũng đưa cho cô câu trả lời cuối cùng: Anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi con để Thu An rảnh rang lấy chồng khác. Nhưng đứa con không được mang về gia đình anh vì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng nhà anh mà Lâm sẽ nhờ một người họ hàng mang đứa bé đi xa để nuôi.
Thu An thật sự quỵ ngã. Giờ cô chẳng còn lại gì cả, tất cả đã quay lưng với cô rồi. Có chăng điều còn lại với cô chỉ là đứa con này. Nó là một phần của cô, sẽ do cô yêu thương, mang nặng đẻ đau sinh ra. Cô không thể ích kỉ mà để nó xa mình, sống với người xa lạ như kế hoạch của Lâm được.
Có lúc cô muốn chạy trốn thật xa, thật xa để tránh khỏi ánh mắt khinh bỉ và kì thị của những người xung quanh. Nhưng cô phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình. Dù biết làm một single mom là vô cùng vất vả nhưng cô nhất định phải nuôi dạy con khôn lớn thành người, để nó không nông nổi như cô từng mắc phải.
Theo Trí Thức Trẻ
Đọc tin nhắn lúc giao thừa của bạn trai mà tim tôi đau nhói
Thật sự là anh quá đỗi tệ bạc nên mới bỏ rơi tôi vào lúc này. Tôi khóc nấc lên. Tôi xuống cầu thang lấy nước còn run lên và ngã té...
Hôm nay khi tôi ngồi gõ những dòng chữ này - ngày đầu năm mới, nước mắt tôi không ngừng rơi và không thể nào chợp mắt nổi. Bởi ngay khi chỉ vừa qua giao thừa được hơn 1 tiếng, tôi đã nhận được tin nhắn chia tay từ bạn trai. Khi đọc tin nhắn ấy, tôi như muốn chết đi vì đau đớn.
Tôi quen và yêu anh tới giờ được hơn một năm. Anh học cùng trường đại học với tôi và hơn tôi 5 tuổi. Tôi yêu anh bởi thấy anh hiền lành, tử tế. Tôi nghĩ, anh không đẹp trai nên sẽ chung thủy. Anh là công nhân bình thường, anh cũng chẳng có gì trong tay, cũng không phải người ga lăng.
Quen và yêu anh, tôi chấp nhận tất cả. Bởi tôi chỉ cần yêu thương thật lòng, chỉ cần tốt với tôi thế là đủ. Tôi không hề đòi hỏi, mè nheo anh về vấn đề tiền bạc. Ngay cả trong đầu tôi cũng chưa bao giờ chê bai hay đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Tôi xin thề điều đó là sự thật.
Phát hiện ra anh tán tỉnh cô gái khác, tim tôi như muốn rụng ra vì đau đớn (Ảnh minh họa)
Nhưng yêu tôi, anh lại muốn tôi có công việc tốt, muốn gia đình tôi phải này kia và đặc biệt anh vẫn rất thích tán tỉnh nói chuyện với những cô gái có địa vị tốt, có công việc hơn tôi. Tình cờ tôi biết những điều này qua facebook của anh. Dù anh nói chỉ là bạn bè bình thường nhưng lại chat chit goi điện bất kể ngày đêm với người con gái khác hơn tôi để thể hiện sự quan tâm của anh tới cô ấy.
Phát hiện ra anh tán tỉnh cô gái khác, tim tôi như muốn rơi khỏi lồng ngực ra vì đau đớn. Tình cảm của tôi dành cho anh là thật. Thật tới mức vì anh tôi đã cố gắng làm mọi cách để được ở lại Hải Phòng. Vì anh tôi cố gắng tất cả nhưng những gì tôi có được chỉ là những đêm nằm khóc.
Rồi ngày không muốn nhất, kinh hoàng nhất cũng đến: tôi có thai. Anh tìm đủ cớ, đủ cách không muốn nó ra đời. Trước mặt anh nói quan tâm nhưng thật sự ngoài đay nghiến tinh thần ra, anh còn tìm đủ cách để tôi bỏ thai. Nhưng tôi không làm được điều đó. Anh còn hứa hẹn giờ anh chưa đủ khả năng kinh tế trong khi anh 28 tuổi rồi. Anh có vẻ rất thất vọng vì tôi không chịu nghe anh.
Và công việc của tôi quá vất vả, cơ thể yếu ớt, lại không được ăn uống chăm sóc đầy đủ nên tôi đã bị ra máu ồ ạt. Hôm tôi sảy thai đau đớn, vật vã cũng chỉ có một mình. Một mình tôi chịu đựng tất cả. Tôi nhớ như in cảm giác ấy như đứt ruột gan, kinh khủng và sợ hãi.
Sáng muộn hôm sau anh có mặt nhưng cũng không đủ tiền đưa tôi đi viện dù là khám xét bình thường. Tôi lại tự một mình lo tất cả và đối mặt với bác sỹ một mình. Tôi nhớ như in câu hỏi của bác sỹ như xát muối vào tim gan tôi: "Chồng cháu đâu, thế mẹ chồng cháu đâu, mẹ cháu đâu sao lại để cháu như thế này?".
Rồi những ngày ấy cũng qua đi, tôi nghĩ rằng không gì đau đớn hơn thế nữa. Tôi như mất cảm giác, đi làm lúc nào cũng mắt cũng thâm quầng vì thiếu ngủ và mệt mỏi. Còn anh vẫn vui vẻ đi làm, tối về nói chuyện với cô gái đó và hứa hẹn với tôi. Tôi vẫn bỏ qua vì yêu anh.
Một tháng sau, anh bỏ tôi vì tôi ghen với những điều mờ ám anh làm. Tôi lại như rơi vào vực sâu sau cú sốc mất con. Có lẽ vì thương hại, thấy tôi quá khổ nên sau đó anh đã quay lại. Nhưng anh nhiều lần nặng lời, chửi mắng tôi chỉ vì tôi không muốn anh ham chơi, anh tán tỉnh người này người kia.
Gần Tết anh cũng từ chối khéo việc dẫn tôi về nhà ra mắt. Tôi hiểu được điều đó dù vẫn rất buồn. Đêm giao thừa vì nhà tôi và nhà anh ở xa nhau không thể đi chơi nên anh đi biệt. Thi thoảng anh nhắn tin nhắn khách sáo. Tôi không gọi thì anh cũng không chủ động nhắn tin hoặc gọi cho tôi trước.
Còn tôi, dù anh như thế nhưng tôi vẫn dại khờ tin rằng, nhất định anh không thể làm gì sai với tôi được. Và cũng vì tôi tin bản thân mình đã quá khổ rồi, anh sẽ không làm gì quá đáng với tôi nữa đâu.
Hơn tiếng sau anh nhắn tin nói không chịu đựng được một phụ nữ như tôi và muốn bỏ tôi. Anh bảo đừng làm khổ anh nữa (Ảnh minh họa)
Tôi đi làm tới tận 30 Tết mới về mệt nên tôi ngủ trong trạng thái vừa chờ anh rất lơ mơ. Lúc giao thừa, anh có nhắn tin chúc Tết, sau giao thừa một chút anh gọi điện trong âm thanh rất ồn ào và nói rằng anh đi ngắm pháo hoa. Tôi có thể hiện sự khó chịu khi anh đi chơi biền biệt như thế. Tôi đã cúp máy và nhắn một tin chúc năm mới.
Hơn tiếng sau anh nhắn tin nói không chịu đựng được một phụ nữ như tôi và muốn bỏ tôi. Anh bảo đừng làm khổ anh nữa. Đọc tin nhắn lúc giao thừa của bạn trai mà tôi bàng hoàng, tim tôi đau đớn. Thật sự là anh quá đỗi tệ bạc nên mới bỏ rơi tôi vào lúc này. Tôi khóc nấc lên. Tôi xuống cầu thang lấy nước còn run lên và ngã té. Cũng may mẹ tôi thức giấc chạy lên hốt hoảng dìu tôi vào phòng ngủ. Tôi giấu mẹ tất cả vì sợ mẹ buồn. Tôi thà chết còn hơn để mẹ buồn. Không biết sau này tôi sẽ sống thế nào đây? Tôi phải làm sao để sống mà không phải chịu sự ám ảnh dày vò này?
Theo Trithuctre
Sự mù quáng của tôi đã làm em đau khổ Ngày hôm nay tôi vẫn nhìn thấy em một mình một bóng. Tôi luôn dằn vặt mỗi ngày bởi trong sự lẻ loi của em, có lỗi của tôi. Tôi và em từng yêu nhau trong một thời gian khá dài, cũng khoảng 4 năm trời. Tôi yêu em rất nhiều và tôi biết em cũng thế. Một tình yêu gắn kết chúng...