Cái giá phải trả
Con gái tôi đã có chồng và không một lần cho con cái gọi tôi một tiếng ông ngoại. Cách nay hơn 30 năm, vợ chồng tôi cùng là kỹ sư, làm việc cùng một viện nghiên cứu, nhưng khác phòng. Chúng tôi có hai con gái, con lớn mười tuổi, con nhỏ tám tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh nên mong manh như thủy tinh, hở chút là ngất xỉu.
Ba mẹ tôi có bảy con trai, các anh em tôi đều có con trai nên tôi không phải chịu áp lực phải sinh cháu trai cho ông bà nội. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn có một đứa con trai. Tôi “nghiên cứu” tử vi, suy ra số tôi có hai vợ, người vợ thứ hai sẽ sinh con trai, một chàng trai hoàn hảo! Trong hai sinh viên đến phòng tôi thực tập, tôi chấm một cô. Vợ tôi khi nghe đồn đại đã viết thư cho cô sinh viên, van xin buông tha gia đình chúng tôi. Thẳng thắn mà nói, tất cả là do tôi nên cuối cùng cô ấy cũng có thai và tôi bị kỷ luật buộc thôi việc, dù vợ tôi không hề thưa kiện.
Tôi về buộc vợ tôi bán nhà chia đôi. Vợ và hai con tôi phải sống nhờ nhà bà ngoại. Ngày tôi ôm tiền bước ra khỏi nhà, con gái nhỏ của tôi hét lên gọi “ Ba ơi, đừng đi” rồi ngất xỉu. Tôi mua một căn nhà nhỏ, chính thức sống với cô sinh viên bằng một đám cưới nhỏ mà chỉ có gia đình cô ấy đến dự. Hôm sau, em trai tôi cho biết, con gái nhỏ của tôi đã chết ngay khi được đưa vào bệnh viện. Tôi quay về dự đám tang con trước những đôi mắt trách móc và lời nguyền rủa của họ hàng hai bên. Con gái lớn nhìn tôi với ánh mắt căm hận và nói: “ Con sẽ không bao giờ quên cái chết của em. Con sẽ hận ba suốt đời”.
Cô vợ sau sinh cho tôi một thằng con trai kháu khỉnh, đúng như tử vi. Chúng tôi mở tiệm tạp hóa để kiếm sống. Không biết có phải là quả báo hay vì quá nuông chiều con mà Minh Khôi, con trai tôi, ngược lại với hai con gái với vợ trước, học hành lơ mơ, lỳ lợm. Khi Minh Khôi 10 tuổi, tôi đã 47 tuổi, nhưng vợ tôi chỉ mới 32 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ để chịu đựng đứa con hư đốn và phải cùng tôi “chạy chợ” để mua bán. Quyên đã bỏ tôi, chạy theo người đàn ông khác vừa đôi phải lứa với cô ấy hơn, từng là bạn học của nhau.
Tôi hối hận và đau đớn thật lòng, vì tôi biết từ lúc đó tôi đã không còn ai thân thiết, cảm thông trên đời (Ảnh minh họa)
Tôi phải một mình lo kiếm tiền và chăm con, thằng con mà một tháng phải đến mấy lần tôi được nhắn vào trường gặp giáo viên chủ nhiệm nghe mắng vốn. Đến lớp 9, con tôi rớt kỳ thi chuyển cấp rồi bỏ học. Ở nhà lêu lổng với đám bạn hư đốn, nó nghiện hút và cuối cùng là nhiễm HIV.
Rồi con tôi phát bệnh chết, tôi đã gần 70 phải sống hiu quanh trong căn nhà trọ. Bao nhiêu tiền bạc, vốn liếng và cả căn nhà nhỏ đều đã đổ vào tiền nợ nần hút hít và sau này là bệnh tình của con.
Tôi tìm về vợ cũ. Thật khó khăn khi vợ tôi sống chung trong căn nhà với chị em và các cháu vợ. Con gái tôi đã có chồng và không một lần cho con cái gọi tôi một tiếng ông ngoại. Vợ tôi thông cảm, sẵn sàng tha thứ. Bà ấy nói, giờ cả hai đều già, tính toán quá khứ làm gì. Thế nhưng, con gái tôi lại hỏi: “ Ông trở về với mẹ tôi vì thương yêu hay vì không còn ai để nương tựa?”. Nói chuyện với vợ vài câu thì người em vợ đã ra đuổi khéo: “ Chừng nào ông về vậy?” Với chồng, con gái tôi chỉ gọi tôi là “chồng của mẹ”. Nói chung, tôi sống trong sự khinh bỉ, thù ghét và ghẻ lạnh của tất cả mọi người.
Video đang HOT
Một tối, vợ tôi bị đột quỵ và chết sau hai ngày hôn mê. Trong đám tang tôi khóc thật nhiều. Tôi hối hận và đau đớn thật lòng, vì tôi biết từ lúc đó tôi đã không còn ai thân thiết, cảm thông trên đời. Đụng mặt con gái và hai đứa cháu ngoại, tôi muốn gọi tiếng con, tiếng cháu nhưng hai đứa cháu ngoại nhìn tôi ánh mắt xa lạ. Giờ đây, cô đơn trong căn phòng trọ, đau bệnh chỉ một mình. Buổi sáng tôi mang thùng thuốc lá ra đầu hẻm ngồi bán kiếm tiền. Hôm nào bán được thì ăn cơm, không thì ăn bánh mì, ế thì ăn cháo với muối.
Câu nói của con gái là sẽ không tha thứ, sẽ nhớ mãi cái chết của em nó như một cây đinh thép, đóng chặt vào tường, không bao giờ gỡ bỏ được…
Theo 24h
Tưởng con rơi của chồng, hóa ra con mình
Khi anh xuất hiện cùng đứa con riêng của chính Loan, chị rụng rời hiểu ra tất cả.
Luống cuống theo dõi chồng
Loan, 42 tuổi, là một nhà thiết kế thời trang. Chị khá trẻ so với tuổi của mình. Do đặc thù nghề nghiệp, Loan ăn mặc rất thời trang và biết tận dụng trang phục để tôn lên những vẻ quyến rũ của mình. Chị nói với thám tử rằng, chỉ cần chúng tôi tìm ra được bồ nhí của chồng chị là ai và tìm trong thời gian một tuần thì tốn bao nhiêu tiền, chị cũng đồng ý chi trả. Chị quá nóng ruột muốn biết sự thật chồng mình có ngoại tình hay không.
Rút từ trong chiếc túi xách ra một bao thuốc lá dành cho nữ, chị thành thục lấy thuốc, châm thuốc như một người đã hút thuốc lâu năm. Chị kể câu chuyện của cuộc đời mình rất chậm rãi: " Chồng tôi tên Hưng, năm nay đã 50 tuổi. 50 tuổi mà anh ta còn đổ đốn ra bồ bịch. Các con tôi cũng đã lớn, chúng đi du học hết cả. Ở nhà chỉ có hai vợ chồng. Chồng tôi là người sống tình cảm, anh làm việc nhà nước nên cũng rất nhàn và có nhiều thời gian ở nhà. Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng chồng yêu mình để đâu cũng không hết nên tôi chẳng ngờ anh ta dám ngoại tình".
Chị nghĩ chồng ngoại tình là do gần đây, chị thấy anh có biểu hiện rất lạ. Anh bắt đầu hút thuốc mặc dù trước đây anh cực kỳ ghét thuốc lá và rất ghét việc vợ mình luôn có một bao thuốc và một bật lửa trong túi xách. Buổi đêm, chồng chị thường mất ngủ. Anh thường thở dài như thể có chuyện phải suy nghĩ nhiều.
"Nếu tôi cố hỏi, chồng tôi sẽ cáu gắt và ôm gối ra phòng khách ngủ một mình. Tôi có dặn các con năng gọi điện về cho bố, hỏi bố xem có chuyện gì nhưng với các con, chồng tôi cũng không tâm sự. Anh chỉ bảo cơ quan có nhiều việc phải nghĩ ngợi. Tôi đã dò hỏi cấp trên của chồng, được biết mọi chuyện vẫn ổn. Có nghĩa là chồng tôi đã nói dối. Anh có chuyện gì mà phải giấu tôi, giấu con?", chị Loan bức xúc nói.
Chị kể thêm, khi nghi ngờ chồng ngoại tình, chị bắt đầu để ý đến việc kiểm tra điện thoại của anh. Chị nói: " Lúc chồng đi tắm, tôi tranh thủ xem trộm điện thoại nhưng chỉ có tin nhắc rác ở trong máy và vài tin của mấy ông bạn chí cốt. Tôi lại nghĩ, chồng tôi nếu có ngoại tình, không đời nào anh lại để tin nhắn trong máy. Tôi có bỏ việc đi theo để theo dõi chồng nhưng không đi theo kịp vì chồng thuộc đường hơn tôi, đi lại cũng nhanh hơn".
Quyết tìm ra nhân tình của chồng, chị tìm đến văn phòng thám tử và yêu cầu chúng tôi tiến hành điều tra ngay lập tức. Sau khi thu thập đủ những thông tin cần thiết, thám tử bắt tay vào vệc ngay ngày hôm sau.
Theo sắp xếp và chỉ đạo từ phía văn phòng, ngay ngày hôm sau, một thám tử được cử theo dõi chồng chị Loan 24/24. Một thám tử nữa được cử để thu thập thông tin, điều tra và phân tích các mối quan hệ xung quanh anh Hưng để tìm ra những đối tượng đáng nghi. Anh Hưng là một trưởng phòng kỹ thuật của một cơ quan nhà nước, không mấy vất vả và cũng không phải thường xuyên đi tiếp khách. Phần lớn công việc, anh để cho phó phòng làm.
Hằng ngày, anh đều đặn đi làm và ra về rất đúng giờ. Anh không mấy khi đi rượu bia với bạn bè lúc tan tầm. Chị nói, khi ở nhà, anh ít khi dùng tới điện thoại nhưng anh cũng ít trò chuyện với chị hơn, rất hay nổi cáu vô cớ với vợ. Chị khẳng định: " Chắc chắn chồng tôi đang có điều gì đó suy nghĩ hoặc phiền lòng nên anh mới hay vô cớ nổi nóng với tôi như vậy".
Chị nói không hiểu vì sao chồng mình lại biết được chuyện này. (Ảnh minh họa)
Con riêng của chồng
Một chiều thứ sáu, anh Hưng nghỉ sớm hơn thường ngày. Anh gọi điện báo cho vợ rằng, anh đi tới nhà bạn nhân dịp sinh nhật bạn anh. Anh vào một siêu thị đồ chơi, mua rất nhiều đồ chơi cho trẻ nhỏ rồi đi ra ngoại thành. Anh không đi một mình mà đi cùng lái xe. Do tắc đường nên thám tử mất dấu anh ở đoạn cuối đường Phạm Văn Đồng.
Chị Loan nói nhà người bạn của anh Hưng không phải ở ngoại thành nhưng rất có thể họ tổ chức sinh nhật ở ngoài thành phố. Thám tử xác minh lại thông tin báo về rằng, bạn anh Hưng hôm đó không hề tổ chức tiệc sinh nhật. Người bạn đó có lẽ đã được anh Hưng nhờ nói dối khi chị gọi điện để kiểm tra. Bí mật của anh Hưng, bí mật mà chúng tôi đang tìm kiếm, chắc chắn là ở ngoại thành và có lẽ là liên quan đến một đứa trẻ nào đó.
Nghe những phân tích của thám tử, chị đã khóc nức nở. Chị không tin chồng mình lại ngoại tình tới mức có con riêng như vậy. Tất nhiên, đó là những suy đoán của chị, còn chúng tôi tuyệt đối chưa đưa ra bất cứ kết luận nào cả.
Vào thứ sáu của tuần tiếp theo, anh Hưng lặp lại lộ trình. Về sớm, gọi điện nói dối vợ bằng một lý do anh đã nhờ bạn bè làm đồng minh nói hộ, anh lại tới siêu thị mua đồ chơi và thêm cả quần áo, sữa cho trẻ con rồi cùng trợ lý đi ra ngoại thành. Lần này thám tử không để mất dấu anh nữa. Anh tới một ngôi nhà nhỏ, để trợ lý của mình mang đồ vào, còn anh ở ngoài. Sau đó họ ra về.
Thám tử lập tức điều tra người sống trong ngôi nhà nhỏ kia. Trong ngôi nhà đó có một bé gái hai tuổi, một người đàn bà đã ở tuổi trung nên và không có một người đàn ông nào cả. Nghĩ rằng bé gái kia có thể là con riêng của anh Hưng, chúng tôi đã cho xét nghiệm ADN nhưng kết quả cho thấy, anh Hưng và bé gái kia hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.
Vậy bé gái đó là ai và vì sao anh Hưng phải giấu vợ đem quà cùng quần áo và sữa đến cho bé vào mỗi dịp cuối tuần? Hơn nữa, vì sao anh không trực tiếp vào nhà mà phải giấu mặt? Đó là những câu hỏi mà thám tử phải làm rõ. Vì sợ chị sẽ mất bình tĩnh khi nghe tin này nên chúng tôi vẫn giữ kín và chưa báo cáo cho chị biết.
Một thám tử nữa được cử làm nhiệm vụ điều tra bé gái và người đàn bà trung niên kia. Hàng xóm xung quanh cho biết, họ không biết nhiều về bà ta ngoài thông tin bà ta tên Hằng, mới chuyển từ nơi khác tới đây được một năm. Bà Hằng kể với mọi người rằng chồng bà đã mất và bé gái 2 tuổi tên Vân là con gái của bà.
Bà Hằng dường như chẳng có quan hệ gì với Hưng. Hơn nữa, điều anh quan tâm là bé gái chứ không phải bà Hằng, nhưng bé gái lại không có quan hệ huyết thống với anh. Mọi chuyện tưởng chừng đang đi vào bế tắc thì sự xuất hiện của chị Loan trong ngôi nhà ở ngoại thành đã trả lời tất cả. Chị đến ngôi nhà đó vào một buổi chiều. Chị mang rất nhiều đồ đến và chơi đùa với bé gái kia.
Chị có quan hệ như thế nào với bé gái đó? Thám tử đã đem câu hỏi này hỏi thẳng chị. Sau khi được xem ảnh chồng mình tới đó và mang quà tới, chị Loan nói bé gái tên Vân chính là con ruột của chị với người đàn ông khác. Người đàn bà tên Hằng là do chị thuê để chăm sóc con. Chị nói không hiểu vì sao chồng mình lại biết được chuyện này.
Một cuộc hẹn giữa Loan và chồng diễn ra ngay sau đó. Hưng nói anh mới biết chuyện chị có con riêng. Đó là lý do cho những cáu gắt và những tiếng thở dài của anh. Nhưng anh quyết định sẽ đón bé Vân về nuôi. Anh chưa nói cho vợ biết vì anh muốn suy nghĩ thật kỹ. Chị Loan bật khóc xin lỗi chồng. Anh cười hiền, vuốt tóc chị và nói: " Không sao! Ở tuổi này, anh bỗng có thêm một cô con gái, thật là tốt quá". Ở đời, có mấy người đàn ông được rộng lượng như anh Hưng? Chị Loan quả là một người phụ nữ may mắn.
Theo 24h
Đàn ông thay đổi thế nào sau hôn nhân Nhìn lại quá khứ, tôi thấy vợ mình đã hò hẹn với người đàn ông khác xa người cô ấy lấy bây giờ. Hầu hết phụ nữ đều rơi vào tình cảnh đó. Hãy để tôi giải thích... Đàn ông độc thân tiêu tiền chi li hơn Nếu bạn nghĩ đàn ông độc thân tiêu tiền như nước không phải nghĩ ngợi gì,...