Cái giá nào cho hạnh phúc ?
Hạnh phúc là thứ không thể trả giá chính xác, nhưng nó là món hàng mà khi may mắn có được ta sẽ trân trọng cả đời, bởi hạnh phúc là những hạt bụi vàng lấp lánh còn mãi trong tim.
Có ai đó đã từng nói với tôi ” hạnh phúc không phải cứ muốn là sẽ có được”. Thật thế sao?. Người ta vẫn cứ hay nghĩ hạnh phúc như con xúc xắc chỉ có một mặt, kẻ ăn may thì khi tung lên sẽ được trúng mặt này. Hạnh phúc như cái gì đó hiếm hoi mà Thượng đế ban phát cho vài người may mắn. Không, hạnh phúc không do đấng tối cao nào tạo ra cả, hạnh phúc là do chính ta tạo nên kìa.
Nhưng tạo nên bằng cách nào, “cái giá” để có được hạnh phúc là bao nhiêu, ít ai biết được. Nếu quy đổi ra tiền, tôi nghĩ chẳng mệnh giá nào bằng, vì đơn giản hạnh phúc không phải những thứ chất tầm thường được phủ lớp ngoài hào nhoáng. Hạnh phúc đâu giống như tiền tiêu hoài rồi cũng hết, hạnh phúc là dù chỉ một chút thôi cũng đủ làm người ta nhớ mãi cả đời. Hạnh phúc là điều vô giá, nhưng không có nghĩa là không thể chạm tới. Nhiều người cứ băn khoăn liệu mất bao lâu, mất những gì thì mới có hạnh phúc?. Có người mất cả cuộc đời để đi tìm chìa khóa mở cửa hạnh phúc để rồi đến khi nhắm mắt xuôi tay mới chợt nhận ra lúc mải miết kiếm tìm xa xôi cũng là lúc tự bỏ lỡ bao hạnh phúc gần bên. Lại có người dùng mọi tâm kế tàn độc để giành giật hạnh phúc của người khác, và rồi nhận lại là chiếc vỏ rỗng ruột của hạnh phúc… Cái giá của hạnh phúc không đắt tới vậy đâu, không nhất thiết khiến ta phải đánh đổi tất cả như vậy. Hạnh phúc sẽ đến nếu ta biết cách tạo ra nó.
Hãy thử dành chút thời gian để đổi lấy hạnh phúc nhé. Cuối tuần hãy ở bên gia đình của bạn thay vì đi lượn lờ cùng đám bạn suốt hôm. Hôm nay hãy ở bên người bạn yêu để nghe người ta huyên thuyên đủ thứ chuyện nhé. Lúc đấy bạn sẽ thấy hạnh phúc từ đôi mắt biết nói của ai đó đấy.
Thế còn dùng tấm lòng để đổi lấy hạnh phúc thì sẽ mất bao nhiêu?. Không quá nhiều đâu, chỉ cần bạn bao dung hơn một chút, biết thấu hiểu hơn một chút thôi. Hãy thử nhắm mắt lại và nghĩ về bóng hình xưa cũ, đừng than trách hay oán hận, hãy để thời gian làm công việc xóa mờ vết thương của nó, bạn chỉ cần sống cuộc sống hiện tại một cách thiết thực hơn. Ai đó hôm trước đã nói những lời không tốt về bạn khiến bạn tức giận, nhưng chỉ hôm đó thôi nhé, đừng đem ánh mắt khắt khe nhìn người đó mỗi khi gặp mặt. Cho qua và bạn sẽ không phải bận lòng về những điều không đáng. Thay vì thế hãy học cách mỉm cười trước những khó khăn, và coi đó là cách mà cuộc sống dạy bạn về những điều cần trân trọng. Và hãy lắng nghe nhiều hơn, hãy thử đặt mình vào vị trí của ai đó bạn sẽ thấy họ đã phải chịu đựng những gì.
Hạnh phúc là thứ không thể trả giá chính xác, nhưng nó là món hàng mà khi may mắn có được ta sẽ trân trọng cả đời, bởi hạnh phúc là những hạt bụi vàng lấp lánh còn mãi trong tim.
Video đang HOT
Theo VNE
4 năm qua vợ chồng tôi không quan hệ
Tôi nhận thấy lý do mâu thuẫn là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục.
ảnh minh họa
Tôi mới ly hôn chưa đầy 2 tháng. Dù là người chủ động nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi là con nhà trí thức, một mình từ quê vào TP HCM được 2 năm rồi gặp anh, mấy tháng sau chúng tôi kết hôn.
Lấy nhau rồi tôi mới biết chồng tinh trùng yếu không thể có con tự nhiên được. Vậy là tôi tìm mọi cách chữa trị, thuốc bắc thuốc nam, bơm tinh trùng, thụ tinh trong ống nghiệm... Tôi đã kiên trì, chữa đủ mọi cách, cố hết năm này qua năm khác. Chồng nghỉ việc ngay sau khi lấy tôi chưa đầy một năm, anh nói không phù hợp với nghề đang làm, sẽ nghỉ để học văn bằng 2. Học xong anh cũng đi làm nhiều chỗ nhưng chỉ được vài tháng lại nghỉ. Sau đó anh tiếp tục học văn bằng 3 với lý do không phù hợp với nghề đã học, rồi lại học tiếng Anh, vi tính.
Kiên trì mãi tôi cũng thành công, năm 2010 tôi có bầu bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Khi có bầu, thai yếu, tôi phải nằm im trên giường tại bệnh viện không được đi lại để dưỡng thai cho đến tận trước lúc sinh 4 tuần. Kinh tế lúc này tôi vẫn phải lo hoàn toàn, chồng thất nghiệp, lại đi học, tôi vừa nằm trên giường bệnh vừa phải lo viện phí ngày mai cho mình.
Khi bé chào đời, gia đình tôi rất vui, nhưng ngay sau niềm vui ấy là trách nhiệm, là nỗi lo về kinh tế. Lúc này thực sự trong nhà gần như không có tiền dự trữ, tất cả chỉ dựa vào thu nhập lúc đó của một mình tôi. Sau bao nhiêu năm phải một mình vừa làm vợ, lại làm mẹ, tôi dường như bị trầm cảm.
Khi có con, người phụ nữ nào cũng yêu con, họ ưu tiên con mình lên hàng đầu, muốn con phải được đầy đủ, hạnh phúc. Sóng gió gia đình bắt đầu từ đây, khi con tròn 3 tháng tuổi, tôi nói: "Mình lấy nhau 6 năm, em nuôi anh 5 năm, giờ có con em không lo nổi mọi thứ. Anh cứ ra ngoài kiếm việc, đi từ sáng đến tối mãi cũng kiếm được". Anh nói: "Mấy năm qua cô có nuôi tôi thì cô cũng ở nhà tôi".
Tôi khóc như chưa từng được khóc khi nghe anh nói vậy. Tôi nói: "Anh nói vậy coi tôi không bằng đứa đẻ thuê". Anh trả lời: "Chắc gì phải của tôi". Tôi biết chồng được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết học không biết làm gì hết. Giờ bắt anh thay đổi là rất khó, phải có thời gian. Tôi biết vậy, cũng kiên trì, nhưng thực sự không ngờ anh có thể phản kháng với tôi kiểu đó.
Bao năm qua dù anh chưa từng phụ giúp tôi về kinh tế hay việc nhà cửa bếp núc tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, chẳng đòi hỏi ở anh điều gì, và chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Ngày ấy, tôi không thiếu cơ hội để làm lại từ đầu, anh không sinh đẻ tự nhiên được, tinh trùng yếu cũng làm quan hệ chăn gối bị ảnh hưởng trầm trọng nhưng tôi nghĩ mình đã chọn thì phải cùng anh vượt qua khó khăn. Con người sống với nhau đâu phải chỉ vì tình yêu nam nữ mà còn vì tình nghĩa nữa. Anh cũng đâu có lỗi gì khi bị như vậy.
Tôi bình thường như bao phụ nữ khác, cũng có sự ham muốn của một người đàn bà, nhưng chưa từng phản bội anh cho dù là trong suy nghĩ. Vì chồng, trước đó tôi đã hy sinh cái quyền của một người phụ nữ, có thể cả cái quyền làm mẹ nữa (vì chúng tôi đã chữa hiếm muộn rất nhiều lần mà không hề có kết quả). Tôi đã hy sinh bản thân, nuôi chồng ăn học với một niềm tin vào anh, vào hạnh phúc ngày mai.
Sau 6 năm chung sống, 6 năm liền tôi hy sinh cái quyền của người đàn bà, 6 năm tôi chữa bệnh hiếm muộn cho chồng, nuôi chồng ăn học, để cuối cùng tôi bị ví không bằng một đứa ở nhờ, một người đẻ thuê. Tôi có thể hy sinh cả cuộc đời cho gia đình mình, nhưng không thể tiếp tục sống và chịu đựng khi biết sự hy sinh của mình không hề có ý nghĩa.
Từ đó, tình cảm của tôi đối với chồng không còn được như xưa nữa. Sau đó chúng tôi sống ly thân nhưng vẫn cùng nhà, tôi vẫn cơm nước đầy đủ và tạo điều kiện để anh làm lại, để cho anh tự tìm một công việc mới, có thể lo được cho bản thân và cho con sau này. Chuyện chẳng có gì thay đổi, sau đó chúng tôi ly hôn (sau 2 năm rưỡi ly thân).
Là người chủ động ly hôn và giành quyền nuôi con, không yêu cầu chồng cấp dưỡng gì cho con, và để lại toàn bộ tài sản (nhà cửa đất đai đều là tài sản trước hôn nhân của bố anh cho anh, thời kỳ chung sống chỉ mua được miếng đất nhỏ, đất này mang tên anh tôi cũng không tranh chấp), đến giờ tôi đã ly hôn được 2 tháng. Tôi vẫn ở nhà anh, anh ở lầu trên, tôi ở lầu dưới, chúng tôi không cãi nhau nhưng cũng không nói chuyện, đi đâu về muộn chúng tôi vẫn nhắn tin để người kia không đợi cửa.
Lúc cãi nhau tôi rất ghét anh, nhưng giờ thực lòng tôi thấy anh phải tự lo mọi thứ nên cũng thấy thương lắm. Tôi nhận thấy lý do mà chúng tôi mâu thuẫn cãi nhau là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục. Bởi cho tới bây giờ thực lòng tôi vẫn thấy thương anh, nhưng vợ chồng không có được sự thân mật như những đôi khác bởi anh bất lực, 4 năm qua chúng tôi gần như không quan hệ.
Dù tôi là người chủ động ly hôn, nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc như tôi tưởng, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi thấy mất điều gì? Phải chăng là ngôi nhà đang ở? Không, từ từ tôi cũng tự mua được mà. Hay tôi sợ cảm giác không có chồng? Vậy những năm qua tôi có giống người có chồng không? Chồng bị bất lực mình chia tay có nhẫn tâm quá không? Không, bởi còn nhiều nguyên nhân nữa, mà mình cũng chưa hề phản bội anh vì lý do đó. Ly hôn là vì nhiều nguyên nhân cộng lại.
Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại tự mình trả lời. Ra Tết tôi phải chuyển chỗ ở liền, phải làm lại từ đầu dù biết cuộc sống rất khó khăn. Cho tôi một lời khuyên nhé. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là chê chồng Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"... ảnh minh họa Tôi, một người đàn ông đã trên 50 tuổi, là người sống giản...