Cái giá khi muốn lấy chồng giàu sang, bạn có trả nổi?
Sau khi những dòng tâm sự của cô nàng quyết tâm phải lấy chồng giàu mới đổi đời, hôm nay lại xuất hiện một luồng ý kiến trái chiều khi kể rõ những cái giá phải trả khi chỉ vì chữ “giàu” mà nhắm mắt đưa chân. Tuy nhiên, ai đúng ai sai thì phải đi rồi mới biết, tất cả phụ thuộc vào vận số của mỗi người mà thôi!
Nguyên văn bài chia sẻ của độc giả tên Linh (Hà Nội) như sau:
Đọc bài viết của những bạn có quan điểm sống chết cũng phải lấy chồng giàu. Tôi thấy thật nực cười. Các bạn mơ mộng quá, hão huyền quá và ngây thơ quá.
Ai cũng thích tiền, ai cũng thích được tiêu xài thoải mái mà không cần nghĩ ngợi. Nhưng thực tế, có chắc chắn rằng, lấy chồng giàu bạn sẽ được ngồi xe sang, được tiêu tiền thoải mái … hay không?
Cái gì cũng có giá của nó. Những chàng thanh niên chưa vợ mà giàu thì hoặc là kẻ ăn bám bố mẹ, hoặc là kẻ mưu mô, trộm cắp, lừa đảo.
Đã trộm cắp, lừa đảo thì hôm nay sống ở nhà lầu mai ở tù là chuyện bình thường. Còn những kẻ công tử bột, chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ, tôi cam đoan anh ta chưa bao giờ biết cầm đến cái khăn lau bát. Lấy những kẻ đó về, bạn sẽ vừa phải sống kiếp vú nuôi, vừa phải sống cảnh chung chồng, vừa phải sống với ti tỉ những khổ đau mà chỉ khi bước vào rồi bạn mới hiểu.
Còn sống với những kẻ mưu mô, bạn sẽ không bao giờ tiêu được tiền của anh ta một cách dễ dàng đâu.
Tôi có một người bạn, cô ấy lấy chồng cực giàu. Cái giàu đó là do chính anh ta làm ra chứ không phải nhờ bố mẹ.
Sau khi cưới, cô ấy được sống trong một căn biệt thự với nội thất cực kỳ sang trọng. Những chiếc váy cô ấy mua hay có khi chỉ một đôi tất cô ấy đi ở chân cũng bằng cả một gia tài của những người làm công ăn lương. Cô ấy cũng thay ô tô như người ta thay màu tóc. Tết đến, cô ấy còn cầm tiền quyển để xì lì cho những đứa trẻ cô ấy gặp trên đường đi du lịch…
Thế nhưng, chỉ vì muốn được đưa bố mẹ đẻ của mình đến thăm nhà một lần trong khi chồng không đồng ý, cô ấy đã bị anh ta chỉ thẳng vào mặt và nói rằng: “tao coi mày như như cái bồn cầu không hơn không kém”. Đến khi ly hôn, cô ấy không được một xu chia chác. Lý do là vì, toàn bộ tài sản, không cái nào đứng tên một trong hai vợ chồng.
Video đang HOT
Một trường hợp khác, chính là cô em họ của tôi.
Cô ấy là người nhà quê nhưng có chút nhan nhắc và giỏi tính toán nên đã “lừa” được một chàng công tử. Bố mẹ anh chàng này thuộc hàng đại gia. Tiền đè chết người.
Nhưng, cái tính toán của cô gái trẻ chẳng thể nhằm nhò gì so với những cái đầu đã đầy sỏi kia. Sau khi cưới về, cô ấy cũng được sống trong căn nhà sang trọng, ăn những con tôm hùm và ngồi lên những chiếc BMV sang trọng nhưng sức lực thì bị vắt kiệt. Bố mẹ cô ấy không thuê ôsin mà giao toàn bộ việc nhà cho cô ấy làm. Lý do là vì, họ không thừa tiền để nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi.
Đến khi tâm sự với tôi, cô ấy bảo, từ khi bước chân vào căn nhà ấy, bữa cơm nào cũng là bữa cơm chan nước mắt. Muốn được nói chuyện với bố mẹ đẻ cũng phải nhìn sắc mặt của bố mẹ chồng, tiếp đến là chồng …
Thế nên các bạn đừng nghĩ, lấy chồng giàu là sướng. Không cái gì tốt đẹp nếu không có sự tương đồng. Những người giàu bằng chính khả năng của họ thì đầu óc của họ đều chỉ có tiền. Vì thế, họ sẽ chẳng bao giờ tử tế và tình nghĩa với một kẻ không mang lại tiền bạc cho họ.
Đó là lý do vì sao tôi khinh những kẻ giàu.
Còn những người nghèo, họ nghèo về tiền bạc thật đấy nhưng tình nghĩa thì sẽ hơn đứt những kẻ giàu có kia. Vì thế, nếu được lựa chọn giữa hai người đàn ông, một người giàu và một người nghèo nhưng ăn học đoàng hoàng, chắc chắn tôi sẽ chọn người nghèo.
Xuất thân nghèo khó mà vẫn học hành đoàng hoàng chứng tỏ họ phải có một ý chí phấn đấu vô cùng mãnh liệt. Lấy những người đó, tôi không chắc sẽ sớm được ngồi xe sang, ở nhà lầu nhưng sẽ không bao giờ phải lo anh ta khệnh khạng, khinh rẻ bố mẹ mình, gia đình mình.
Thêm nữa, lấy chồng nghèo, bạn cũng sẽ không bao giờ phải lo lắng vì gặp phải những bà mẹ chồng tai quái. Cái tai quái của những người nghèo sẽ chỉ bằng hạt cát so với những những âm mưu thủ đoạn của những người giàu.
Vậy đấy, ai bảo tôi nói sai thì cứ việc tranh luận với tôi.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Bạn nghĩ gì về chia sẻ này?
Trên thực tế, mỗi người định nghĩa chữ “giàu” theo cách khác nhau, nhưng tham thì thâm, muốn giàu từ tình cảm đến vật chất theo cách “không thiếu một phân” thì hoàn toàn không thể. Càng có nhiều, sau này bạn phải trả cho Thượng đế một vật khác tương xứng như sức khỏe chẳng hạn?
Không màu hồng như tiểu thuyết, chúng ta có quyền chọn lựa con đường, ối sống cho riêng mình, ai nói gì cũng chỉ là ý kiến của họ. Nhưng suy cho cùng, làm gì để chúng ta đừng hối hận là được, cũng đừng kấy tình cảm mua chát, và cũng không nên quá phụ thuộc vào vật chất của một người khác mà không phải của chính ta. Nó mong manh vô cùng, bạn ạ!
Theo Kul
Lấy chồng giàu nhưng tôi phải chắt chiu mới đủ tiền đi chợ
Ai cũng bảo tôi sướng được làm vợ đại gia, giàu có lại hiền lành, tu chí làm ăn nhưng có ai hiểu vì chồng mỗi tháng chỉ đưa tôi 3 triệu đồng nên tôi phải chắt chiu từng đồng lẻ mới đủ tiền sinh hoạt.
Mấy ngày nay khi lắng nghe những chia sẻ của mọi người về chuyện chi tiêu trong gia đình, đặc biệt là những chị em phải chắt chiu tính toán, giằng co từng đồng mới đủ tiền sinh hoạt gia đình hàng tháng, mà tôi thấy đồng cảm và thấm thía nỗi khổ của người nội trợ. Bởi vì hơn ai hết, tôi cũng đã và đang rơi vào hoàn cảnh này.
Thiếu tiền chợ, người vợ nào chẳng khổ. Nhưng nhà khá giả, mang tiếng lấy chồng giàu mà lúc nào cũng phải đau đầu tính toán, chắt chiu từng đồng lẻ mới đủ tiền chợ thì thật không chỉ khổ mà còn tủi nhục và xấu hổ nữa. Vậy nên chuyện nhà, tôi hiếm khi dám thổ lộ với ai.
Ai cũng bảo tôi sướng được làm vợ đại gia, giàu có lại hiền lành, tu chí làm ăn nhưng có ai hiểu vì chồng mỗi tháng chỉ đưa tôi 3 triệu đồng nên tôi phải chắt chiu từng đồng lẻ mới đủ tiền sinh hoạt. Ảnh minh họa.
Tôi năm nay 35 tuổi, kết hôn cách đây 8 năm và có hai con nhỏ. Tôi làm nhân viên lễ tân cho một công ty nhỏ, còn chồng tôi mở công ty kinh doanh máy tính và làm ăn khá phát đạt, có thể gọi nôm na là đại gia ở khu vực tôi sống. Nhìn gia đình tôi, ai cũng bảo tôi sướng được làm vợ đại gia, giàu có lại hiền lành, tu chí làm ăn nhưng có ai hiểu tôi luôn phải chật vật kiếm tiền và co kéo từng đồng mới đủ tiền sinh hoạt. Mọi sự bắt nguồn từ tính quá ư keo kiệt của chồng.
Chồng tôi sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, bố mất sớm nên từ bé anh đã quen với việc tiết kiệm. Có lẽ, điều đó đã ăn sâu vào thói quen của anh nên giờ dù thành đạt, khá giả, thu nhập hàng năm tiền tỉ nhưng anh vẫn cực kỳ tiết kiệm.
Ngay từ thuở yêu nhau, tôi đã biết điều này. Anh từng khiến tôi xấu hổ với bạn bè khi nhiều lần đi chơi cùng nhóm, anh luôn để cho bạn tôi trả tiền. Anh cũng từng khiến tôi không khỏi chạnh lòng khi mà mỗi lúc đi đâu đó cần phải gửi xe hay mua xăng anh luôn bảo tôi trả tiền vì "anh không có tiền lẻ".
Rồi gần ngày cưới, khi bàn tới chuyện ăn hỏi, anh tìm mọi cách để bảo rằng chỉ cần 3 tráp quà là đủ (trong khi thời đó đám cưới nào tối thiểu cũng phải 5 tráp quà, có đám cưới thậm chí 7 tráp). Vậy nhưng tôi chấp nhận hết vì nghĩ rằng ngoài chuyện keo kiệt ra, anh là người khá hoàn hảo về mọi mặt và lại yêu tôi tha thiết.
Nhiều lúc nhìn những người vợ khác được tung tẩy váy áo, được chồng tặng quà, gia đình đi du lịch đó đây mà tôi chạnh lòng ghê gớm. Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, khi về sống chung rồi mới thấy cuộc sống với người keo kiệt thật chẳng dễ dàng gì. Ngay từ tuần đầu tiên về chung sống, tôi đã hết sức choáng váng khi nghe chồng tuyên bố rằng, ở gia đình anh sẽ là người tay hòm chìa khóa, mỗi tháng anh chỉ đưa cho tôi 3 triệu đồng để lo toàn bộ chuyện sinh hoạt, ăn uống.
Thiếu bao nhiêu thì tôi phải bù thêm lương của tôi vào. Anh bảo vợ chồng phải cùng nhau đóng góp thì mới có trách nhiệm và bền vững. Từ ngày cưới đến nay dù thời giá đã tăng bao lần nhưng anh vẫn giữ nguyên mức tiền đó.
3 triệu một tháng trong khi phải lo đủ mọi khoản chi tiêu trong khi lương tôi chỉ có 4,5 triệu. Nhà tôi đông người (có thêm cả một cô em chồng) nên cộng cả hai khoản lại cũng chưa đủ cho các yêu cầu cơ bản.
Vậy nhưng mỗi khi tôi kêu hết tiền thì anh lại hét lên: "Tiêu gì mà lắm thế". Khi tôi liệt kê các khoản chi cho anh nhìn thì anh bảo nếu muốn có nhiều tiền tiêu hơn thì tự đi mà kiếm, tiền anh anh còn phải để lo việc lớn. Rồi thì tiện thể anh dẫn ra một loạt các cách tiết kiệm mà tôi nghe đã thấy phi thực tế.
Nhưng rồi tôi nghĩ đã lấy chồng rồi thì chấp nhận tính của anh thôi. Bởi lẽ đến mẹ đẻ mà cả năm anh mới biếu tiền có một lần vào dịp tết mà tiền cũng chỉ gói gọn trong 1 đến 2 triệu mà thôi thì tôi hiểu việc thay đổi hoàn cảnh là bất khả kháng.
Rồi thì tôi cũng xoay sở đủ kiểu để có đủ tiền chi tiêu sinh hoạt trong gia đình. Tôi tranh thủ nhận bán hàng online nên mỗi tháng cố gắng để được thêm 2 triệu, cộng với tiền lương của tôi và 3 triệu anh đưa, cũng ngót nghét chục triệu. Tôi cũng cố gói gọn các khoản chi trong tầm chục triệu. Thiếu đâu tôi vay bạn bè và bố mẹ đẻ để bù vào.
Cứ vậy cuộc sống 8 năm qua của tôi vẫn cứ diễn ra một cách trầm buồn như vậy. Nhiều lúc nhìn những người vợ khác được tung tẩy váy áo, được chồng tặng quà, gia đình đi du lịch đó đây mà tôi chạnh lòng ghê gớm. Nhưng rồi cứ nhìn hai con lớn lên mạnh khỏe, ngoan ngoãn, gia đình êm ấm mà tôi thấy lòng trùng lại.
Hoàn cảnh nào thì sống với điều kiện đó, miễn sao gia đình êm ấm và con cái được sống trong đủ đầy, có đủ cả cha và mẹ là được, phải không các bạn?
Theo Người đưa tin
Bạn sẽ không bao giờ muốn phá thai nữa nếu đọc tâm sự của tôi Nước mắt tôi trào ra, quá muộn rồi, tôi đã giải quyết xong, đã làm xong hết. Con tôi đã không còn trên cõi đời này nữa. Giờ, nghe những lời chị nói, tôi mới thấy hoang mang làm sao. Tôi, một người đã từng trải qua một cuộc tình vô cùng đau khổ với người đàn ông hơn mình hai tuổi, đã...