Cái giá của tội ngoại tình
Tất cả những gì hắn đang phải hứng chịu chung quy lại cũng chỉ vì cái tội ngoại tình mà thôi!
Hắn đã có 1 vợ 2 con đàng hoàng, con cái cũng lớn cả rồi. Đứa vừa lên cấp 3, đứa đang học cấp 2 chứ ít gì đâu, ấy thế nhưng hắn vẫn léng phéng đi ngoại tình.
Cơ bản cái cô ả ở quán bia ôm đó nhìn thu hút quá thể, lại thêm cái giọng ngọt như mía lùi nữa. Với hắn, phàm là đàn ông, phụ nữ cứ rót mật vào tai, đã thế lại còn là người đẹp thì làm sao mà kháng cự lại được. Thế là hắn cun cút chạy theo cô ta, thuê nhà cho cô ta ở, cho tiền để cô ta tiêu và gửi về quê với mục đích biến nó thành bồ nhí cho mình.
Nhưng hình như hắn say mê cô bồ mới ấy quá, bao nhiêu tinh lực để ở chỗ cô ta hết, thành ra vô hình chung lại lạnh nhạt với vợ. Vì thế mà bà vợ tinh quái của hắn đã đoán già đoán non sự việc, và cuối cùng mò ra được cái “tổ tò vò” của hắn với cô ả khi 2 người chỉ mới vui vầy được 3 tháng ngắn ngủi. Một màn xin lỗi, hứa hẹn được hắn diễn rất đạt, vợ đã bỏ qua cho hắn.
Hắn dù tiếc hùi hụi nhưng vẫn đành phải tặc lưỡi dứt tình với nàng bồ nhí, chân thành khuyên cô ả đi tìm chỗ khác mà nương tựa. Nhưng khi ả níu kéo tha thiết, rồi bảo nếu rút vào “hoạt động” thật bí mật và tinh vi thì có 10 vợ hắn cũng không phát hiện ra được. Hắn đấu tranh, cân đo giữa cái hành vi ám muội của mình với những lời nói nghe thật bùi tai… Cuối cùng, hắn không cưỡng lại được và gật đầu luôn. Hắn phản bội vợ thêm lần nữa.
Ấy thế nhưng, khi hắn nghe theo bồ trẻ thực hiện các biện pháp bảo mật kĩ lưỡng hơn mà vẫn không qua được đôi mắt “cú vọ” của vợ. Lần này vợ hắn nhất quyết làm đơn li hôn khiến hắn sợ mất mật. Hắn chỉ định vui chơi qua đường tí thôi chứ làm gì có ý bỏ vợ bỏ con. Hắn lại phải cầu xin thảm thiết, cam kết như đinh đóng cột, rồi mang con cái ra để lay động vợ mới được đấy. Hắn cũng sợ “mất mật” thật, không hề bén mảng tới gặp gỡ bồ trẻ nữa.
Bị các con nhìn mình với ánh mắt không còn yêu quý, tôn trọng như xưa khiến lòng hắn dâng lên một nỗi bi ai và cảm thấy mình thất bại ghê gớm (Ảnh minh họa).
Hắn cứ nghĩ, đàn ông có vợ thi thoảng “hoa lá” bên ngoài cũng là chuyện thường thôi, nên đinh ninh rằng việc “tái hòa nhập cộng đồng” sau scandal ngoại tình của mình sẽ chẳng có gì to tát. Ai ngờ, sự thực chẳng như hắn nghĩ…
Đi họp phụ huynh cho con trai bé, hắn ngồi phía trên mà còn nghe rõ đám phụ nữ phía dưới thì thầm với nhau, hình như chẳng có vẻ gì là kiêng nể người khác nghe thấy gì cả. Một bà đang buôn chuyện rằng: “Con gái tôi đi học về kể, lớp nó có một bạn nam có bố đi bồ bịch, bao nuôi gái bia ôm. Con bé đó chỉ hơn con gái lão ấy mấy tuổi là cùng. Bị vợ bắt được tại trận còn chưa chừa, sau này làm cứng lên mới sợ đấy. Đúng là gã đàn ông mặt dầy hơn thớt, con cái lớn từng đó rồi vẫn ăn no nhảy cẫng lên đi mèo mỡ!”. Lại có một bà khác lên tiếng: “Hình như là cái lão mặc áo trắng ngồi đằng trước kia kìa!”. Thế là cả đám phụ nữ ấy nhao nhao lên: “Đâu? Đâu? Tí về phải nghía cái bản mặt của lão đó mới được, xem nó vô liêm sỉ đến mức nào!”. Hắn nghe được hết đoạn nói chuyện đó mà nóng hết cả mặt.
Video đang HOT
Ở nhà, từ cái hôm hắn “quay đầu là bờ”, hắn thấy 2 đứa con của mình cứ khang khác sao ấy. Mặc dù chúng nó không biểu lộ gì nhiều, nhưng hình như chẳng còn đến gần quấn quýt với hắn nữa, mà chuyện trò với hắn cũng thưa thớt đi nhiều. Lúc trước, thằng bé cứ hễ gặp bài toán nào hóc búa là đều nhờ hắn giảng hộ. Nhưng giờ hắn có chủ động hỏi đến thì nó cũng bảo để lên lớp nó hỏi bạn nó cho dễ hiểu.
Vợ hắn lạnh nhạt thì hắn còn có thể lí giải được. Chứ đến mấy đứa trẻ cũng như thế, hắn cảm thấy mình lạc lõng quá. Bị các con nhìn mình với ánh mắt không còn yêu quý, tôn trọng như xưa khiến lòng hắn dâng lên một nỗi bi ai và cảm thấy mình thất bại ghê gớm.
Từ ngày gây ra scandal ngoại tình, vợ hắn cứ dần lạnh nhạt với hắn (Ảnh minh họa).
Cũng từ vụ đó, ra đường hắn chẳng hiểu sao, đối diện với ánh mắt của hàng xóm láng giềng thấy chẳng được tự nhiên và tự tin như trước nữa. Cánh đàn ông thì không có vấn đề gì lớn, cơ mà cánh phụ nữ thì có vẻ hằn học với hắn lắm, thi thoảng có bà chả nể nang gì mà tỉa đểu hắn: “Ơ anh dạo này không ra ngoài hoạt động từ thiện nữa à? Ôi, đúng là giờ nhiều người gia cảnh khốn khó thật đấy, con gái đôi mươi mà phải xa nhà đi kiếm sống, thảo nào mà nhiều mạnh thường quân thương hoa tiếc ngọc làm từ thiện thế!”. Hắn nghe mà muốn xù lông nhím đáp trả, nhưng há miệng mắc quai, đuối lí còn nói được gì nữa, đành cười gượng rồi nhanh chóng tránh xa. Lần sau có gặp mấy đối tượng này thì chỉ còn nước đi đường vòng.
Rồi mới đây thôi, trong một lần họ hàng có giỗ, hắn thấy đứa cháu họ hỗn quá thì mới lên tiếng dạy dỗ nó một hồi. Ai ngờ nó tương luôn: “Cái kiểu đàn ông có vợ có con ra đường cặp bồ cặp bịch thì cháu thấy chẳng đáng mặt dạy bảo ai cái gì đâu chú ạ!”. Trước mặt bao người mà nó dám nói như thế, hắn giận tím mặt. Nhưng giờ hắn mà nổi điên lên với nó thì còn mất mặt hơn nữa, vì thế đành im re.
Bố mẹ thằng bé đã quát mắng nó không được hỗn rồi lôi nó đi chỗ khác mà trong lòng hắn vẫn sục sôi một nỗi niềm không thể nói thành lời. “Hóa ra đến thằng ranh cháu mình vắt mũi chưa sạch mà còn dám lớn tiếng đá đểu mình chỉ vì mình là thằng lăng nhăng sao?” – Hắn tự hỏi. Chung quy lại, tất cả những gì hắn đang phải hứng chịu hôm nay cũng chỉ vì cái tội ngoại tình mà thôi.
Theo Ngoissao
Chồng hằn học đuổi mẹ vợ về quê
Anh đi thẳng vào chỗ mẹ tôi: "Vợ con đòi bán nhà rước mẹ lên ở chung. Có phải đó là ý của mẹ?".
"Lần này nữa thôi nhé, có muốn phụng dưỡng thì đem nhau về dưới ấy, tôi là tôi không thể chung đụng với mẹ cô đâu"- mẹ chồng tôi vừa xếp quần áo vừa đay nghiến. Trong khi đó, Trọng cũng vừa loay hoay tìm giày dưới gầm giường, vừa càm ràm: "Bực chết đi được. Sao không để cho tôi yên ổn vậy. Tôi đã nói rồi, em có muốn hiếu thảo thì cho tiền, chớ rước lên đây phiền phức quá". Tôi bấm bụng làm thinh vì biết nếu cãi lại thì sẽ ầm ĩ nhà cửa.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài tám mươi. Mấy năm trước mẹ ở với thằng út nhưng nó bệnh rồi mất, cô em dâu bỏ về nhà cha mẹ ruột. Mẹ ở một mình, lúc bình thường thì không sao nhưng khi trái gió trở trời... Cứ nghĩ đến đó, tôi lại không cầm được nước mắt. May là có anh bạn ở cạnh nhà qua lại coi ngó, thuốc men nhưng người ta là người dưng, làm sao bằng con ruột?
Mỗi lần tôi nói rước mẹ lên ở cùng thì Trọng lại hầm hứ: "Em bỏ ý nghĩ đó đi. Nhà cửa chật chội, sinh hoạt đắt đỏ, không khí ô nhiễm, rước lên làm gì?". Tôi nằn nì: "Nhưng để mẹ dưới đó, em không yên tâm. Bà nội của mấy đứa nhỏ ít tuổi hơn mẹ nhiều mà đã yếu như vậy, huống hồ gì mẹ đã tám mươi...". Nhưng Trọng khăng khăng: "Nếu muốn báo hiếu, em có thể mướn người ở với mẹ chớ rước lên đây thì dứt khoát không".
Tôi thuê người ở với mẹ nhưng không có tôi, mẹ lại cho người ta về với lý do "chi cho tốn kém vậy?". Hai, ba lần rồi thôi, tôi đành phải để mẹ ở một mình. Nhưng cứ nghĩ đến mẹ, tôi không thể nào có được một giấc ngủ ngon. Hôm rồi anh bạn hàng xóm gọi điện thoại: "Bà yếu quá, chắc ăn uống thất thường. Hay là cô đón bà lên bồi dưỡng một thời gian...".
Và lần này, trước sự kiên quyết của tôi, chồng và mẹ chồng tôi đã bỏ sang nhà người chị chồng "tá túc". Chẳng biết họ nói gì mà chị chồng gọi điện thoại nhiếc móc: "Nhà tôi chớ không phải khách sạn đâu đấy nhá. Cô mau mau thu xếp để còn đón mẹ về". Tôi nói với chị cho tôi thêm thời gian vì mẹ tôi rất yếu, để mẹ về quê, tôi không đành lòng. Chị dấm dẳn: "Tôi biết là cô hiếu thảo nhưng cũng phải nghĩ tới mẹ chồng chứ? Con gái lấy chồng rồi mà cứ be be mẹ ruột là sao?".
... "Nước sôi rồi kìa con"- mãi suy nghĩ mà tôi không thấy cái ấm nước đang sôi ùng ục, tràn cả ra bếp. Tôi luýnh quýnh tắt bếp, lau nước mắt. Mẹ tôi hỏi: "Thằng chồng con đâu mấy bữa nay mẹ không thấy?". "Dạ, ảnh đi công tác rồi mẹ à, lâu lắm mới về"- tôi nói cho mẹ yên lòng.
Mấy bữa nay, nhà chỉ có mấy mẹ con, bà cháu, tôi thấy thoải mái vô cùng. Sáng sớm tôi đi chợ, chuẩn bị đồ ăn, bắc nồi cơm; trưa về mẹ con quây quần. Buổi tối thì có thêm hai đứa nhỏ, chúng tranh nhau bóp tay, bóp chân cho ngoại, kể chuyện ở trường cho ngoại nghe... Tôi nhìn cảnh ấy mà cứ ước ao được ở bên mẹ mãi như vầy...
Tôi không đành lòng để mẹ sống một mình lúc cuối đời (Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng đã 15 năm. Cuộc hôn nhân của tôi thật ra cũng là bất đắc dĩ. Chúng tôi làm chung công ty, tôi để ý thương Trọng nhưng anh lại yêu một người khác. Khi cô gái ấy đi lấy chồng, anh vì quá đau khổ mà quay sang tôi. Trong một lần anh đến nhà trọ, tôi đã giữ anh lại. Sau buổi tối ấy, tôi có thai. Ba mẹ anh nhất quyết không chịu cưới vì cho rằng tôi hư thân, mất nết. Cái bụng ngày càng lớn, tôi đành phải theo không người ta. Đến khi con gái đầu lòng 3 tuổi, tôi mới được Trọng dắt về quê lạy tạ, xin lỗi ông bà tổ tiên.
Không chính thức nhìn nhận tôi nhưng sau khi ba chồng tôi mất, mẹ chồng tôi lại dọn vào Nam, nhất quyết đòi ở chung với chúng tôi vì Trọng là con trai út. Ngôi nhà cấp 4 mà tôi cất tạm trên miếng đất mua bằng tiền dành dụm của mười mấy năm đi làm đã được mẹ chồng và các anh chị chồng tôi bỏ thêm tiền để sửa lại. Sau đó chồng tôi đi làm giấy tờ đứng tên anh ấy; trong đó nói rõ, mẹ và các anh chị chồng tôi là đồng sở hữu. Tên tôi không được nhắc tới. Tôi thắc mắc thì anh bảo: "Theo quy định, tên anh thì mặc nhiên là của em rồi, để vô làm gì?".
Tôi tin anh nên không hỏi thêm nhưng đã mấy lần, khi nhà đất lên giá, mẹ chồng tôi đã bóng gió xa gần về việc bán nhà để đưa tiền lại cho các anh chị chồng tôi làm vốn. Tôi không đồng ý vì bán nhà rồi, biết số tiền họ đưa lại cho tôi có đủ kiếm một chỗ ở hay không? Có lẽ vì vậy mà không chỉ mẹ và anh chị em chồng mà cả Trọng cũng kiếm chuyện với tôi. Chỉ đến khi tôi phát hiện Trọng cặp kè với cô bạn đồng nghiệp và dọa ly hôn thì anh mới để yên, không nhắc đến chuyện bán nhà nữa.
Chuyện đó xảy ra đã hơn 1 năm và kể từ đó, quan hệ giữa chúng tôi không còn như trước. Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh Trọng ăn nằm với người khác, tôi lại thấy ghê tởm. Chính vì vậy, mỗi khi anh đòi gần gũi, tôi lại né tránh. Và bây giờ, lần nào cũng vậy, trước khi chuyện đó xảy ra, bao giờ tôi cũng ăn vài bạt tai mới chịu để yên cho anh dày vò...
Chuyện đó cộng với chuyện của mẹ khiến tôi cứ suy nghĩ. Hay là bán nhà? Nhưng lỡ bán xong, họ ôm tiền đi hết, chẳng đưa đồng nào thì mẹ con tôi biết làm sao? Dù sao thì tôi cũng đã đổ biết bao công sức để tạo dựng ngôi nhà này, nếu họ mưu mô, làm sao tôi đối phó?
... "Hình như có cái gì khét rồi kìa con"- mẹ tôi lại nhắc. Con cá chiên bị đen một bên. Tôi luýnh quýnh tắt bếp. Ngay lúc đó, có điện thoại của Trọng. Tôi ngần ngừ mãi mới bắt máy. Vừa nghe giọng tôi, anh đã nói ngay: "Chừng nào bả về?". Tôi bực mình, sẵng giọng: "Bả nào?". "Thì bà ngoại của mấy đứa nhỏ. Về sớm sớm đi, tôi với mẹ ở bên này cũng bực mình lắm rồi, tự dưng có nhà mà phải đi lang thang".
Tôi bước ra trước nhà để mẹ không nghe thấy. Tôi nói với Trọng: "Anh kêu người bán nhà đi. Em sẽ tìm chỗ khác, rước mẹ lên ở chung". Trọng hét lên: "Cái gì? Cô điên hả? Chăm sóc một bà già đã muốn chết rồi, thêm một bà già nữa, chắc đem chôn tôi luôn quá". Tôi bảo: "Em không có điên. Chỉ có người điên mới bỏ mặc mẹ mình đau yếu, bệnh hoạn...".
Nói rồi tôi cúp máy. Không đầy 30 phút sau đã thấy Trọng xồng xộc phóng xe về. Anh đi thẳng vào chỗ mẹ tôi: "Vợ con đòi bán nhà rước mẹ lên ở chung. Có phải đó là ý của mẹ?". Mẹ tôi ngơ ngác. Tôi kéo Trọng ra phòng khách: "Sao anh lại có thể ăn nói như vậy với mẹ? Đó là ý của em. Anh nghe rõ đây: Mẹ sẽ ở với em; còn anh muốn ở với ai thì tùy ý". "A, con này giỏi..."- Trọng vung tay lên nhưng tôi né kịp. Tôi chụp cái bình trà trên bàn quăng xuống đất: "Anh muốn gì? Tôi chịu đựng anh đến đây là đủ rồi. Ly dị đi".
Có lẽ Trọng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy nên anh ta khựng lại: "Cô muốn ly dị à? Thế thì cứ làm đơn đi, tôi sẽ không ký xem ai xử cho cô?". Nói rồi Trọng đi xuống bếp. Mẹ tôi đang ngồi lặng lẽ khóc. Có lẽ nhìn thấy cảnh tượng ấy, anh không nỡ nói gì nên quay ra bảo tôi: "Cô liệu mà thu xếp, cuối tuần tôi với mẹ về đấy". Nói rồi anh phóng xe đi, chẳng chào hỏi ai.
"Thôi, để mẹ về...". Mẹ tôi run rẩy khóc. Tôi không cho mẹ xếp quần áo vô giỏ xách. Tôi đã nhất quyết rồi. Cuối tuần này họ về thì mẹ con tôi sẽ đi. Tôi đã nhờ người hỏi dùm chỗ trọ. "Nhưng mà chị dọn ra ngoài, họ sẽ chiếm nhà mất?"- cô nhân viên của tôi lo lắng.
Đó chính là điều tôi sợ nhất. Tôi biết nhà chồng tôi mưu mô, việc lấy hết tài sản của tôi là điều trong tầm tay của họ. Còn chồng tôi nữa. Tôi không hy vọng gì vào anh bởi bao nhiêu năm chung sống, hạnh phúc mà anh đem lại cho tôi chỉ tính được bằng giờ... Tôi không bao giờ muốn lựa chọn giữa chồng và mẹ nhưng chính chồng và gia đình chồng đã ép tôi vào con đường này.
Liệu còn có con đường nào tốt hơn cho mẹ con tôi không?
Theo VNE
Đã đi lại, mẹ vẫn một mực cấm đám cưới Khi biết anh trai Q mất do nhiễm chất độc dioxin, mẹ đã hết lời ngăn cấm tôi đến với cô ấy. Tôi là con trai duy nhất trong nhà, bố tôi mất sớm, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn nên bao nhiều kỳ vọng mẹ đặt hết vào tôi. Đến tuổi lấy vợ lúc nào mẹ tôi lúc nào cũng như...