Cái giá của tình yêu (P.14)
Đêm tân hôn, cô đã chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn.
- Anh! Anh chở em đi đâu đấy? Sao anh không nói gì vậy? – Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, vừa rối rít hỏi.
- Em biết hôm nay là ngày gì không?
- Nay là ngày… – Cô ngỡ ngàng nhìn anh. – À, là ngày sinh nhật em. Vậy mà em không nhớ gì cả.
Anh vừa mỉm cười, vừa chăm chú lái xe. Anh muốn mang đến cho cô một bất ngờ lớn.
Dừng xe lại trước một nhà hàng, anh nắm chặt tay cô rồi bước lên tầng hai.
Tầng hai vắng không có một vị khách nào nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm cúng khi ở bên anh.
Vừa ngồi xuống, cô đã rất bất ngờ khi nhân viên phục vụ đã mang đến một chiếc bánh gato để trên bàn, rồi nào là nến, là quà, là hoa, là rượu đủ loại. Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đã được chuẩn bị lên bàn, bài trí rất đẹp mắt. Cô đang ngỡ ngàng với những gì xảy ra thì anh lên tiếng:
- Chúc mừng sinh nhật em!
Cô ngước nhìn anh, cảm động chẳng thốt nên lời.
- Em ước cho mình điều gì đi!
Cô chắp tay nguyện cầu một lúc, rồi hào hứng thổi nến mừng tuổi mới.
Anh mở một hộp quà nhỏ, trong đó đựng một chiếc nhẫn. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, rồi nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Mình kết hôn em nhé!
Cô nhìn anh, đôi mắt nhòe nước. Cô ôm chầm lấy anh rồi nói trong tiếng nấc nghẹn:
- Em… đồng ý! Em không mơ phải không anh? Những gì đang diễn ra là sự thật phải không anh? Anh sẽ ở bên em suốt đời chứ?
- Ừ, anh sẽ ở bên em suốt đời, anh sẽ cố gắng làm một người chồng thật tốt! – Anh ôm chặt cô vào lòng.
Rồi cô gỡ tay anh ra, bất ngờ đặt môi mình lên môi anh, hai người hòa quyện vào nhau trong nụ hôn ngọt ngào.
Tiếng nhạc cất lên, anh nói khẽ:
- Mình khiêu vũ em nhé!
- Em không biết khiêu vũ mà. – Mặt cô ửng hồng.
- Không sao, anh sẽ dạy em!
Ngày sinh nhật của cô, ngày có cả nụ cười và nước mắt hạnh phúc. Và đó còn là một ngày rất đặc biệt – ngày anh cầu hôn cô.
***
Tình yêu của cô và anh cứ lớn dần lên, gia đình hai bên cũng đã giục Quang và Duyên sớm tổ chức lễ cưới. Cứ mỗi lần cô đến thăm gia đình là một lần mẹ anh nói đến chuyện kết hôn của hai đứa vì: “Ba mẹ mong có đứa cháu bế lắm rồi”.
Và cái ngày cô mong chờ nhất cũng đã đến, ngày hạnh phúc nhất của đời con gái, ngày cô được mặc chiếc váy trắng tinh khôi cùng anh bước vào lễ đường trước những lời chúc mừng và những tiếng vỗ tay hò reo của mọi người.
- Bây giờ em là vợ yêu của anh rồi nhé, không phải là mơ nữa nhé! – Anh ghé vào tai cô nói nhỏ.
- Em hạnh phúc lắm anh à! – Cô nở một nụ cười thật tươi.
Mẹ cô trao cho con gái chiếc lắc tay, đó là của hồi môn bà dành dụm bao lâu để mua tặng cho đứa con gái của mình.
Mẹ cẩn thận đeo chiếc vòng vào tay cô khiến cô rất xúc động. Cả hai mẹ con đã không kìm được những giọt nước mắt trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Cô khẽ gọi: “Mẹ!”.
Mẹ ôm lấy cô rồi dặn dò: “Con à, con về làm dâu phải ngoan, hiếu thảo, lễ phép nhé! Hãy coi ba mẹ Quang như mẹ con vậy! Thấy con được hạnh phúc như này là mẹ mừng lắm!”.
Rồi mẹ cô quay sang nhìn ba mẹ anh với ánh mắt biết ơn: “Cám ơn ông trời đã cho con tôi được làm dâu nhà ông bà, cháu nó còn dại dột, có gì không phải nhờ ông bà bảo ban dạy dỗ”. Nói xong, bà nhìn cậu con rể ân cần nói: “Quang à, mẹ rất vui khi hai con đến với nhau, con cố gắng chăm sóc Duyên nhé, mẹ mừng cho hai đứa!”.
Không chỉ cô khóc, mẹ cô khóc mà mẹ anh cũng khóc. Bà Mai ôm lấy cô: “Dâu là con, mẹ tin con sẽ là một người con dâu tốt”.
Không khí như trầm hẳn xuống, cô nhìn mẹ, ánh mắt mẹ cô ánh lên niềm vui khôn xiết. Rồi cô nắm lấy cánh tay mẹ thủ thỉ: “Mẹ à, giờ con gái đã đi lấy chồng, con gái chẳng còn giúp mẹ được nhiều việc như xưa nữa. Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc ngoại mẹ nhé! Có thời gian vợ chồng con sẽ về thăm mẹ và ngoại. Mẹ không được làm việc quá sức đâu, mẹ mà bị bệnh là con lo lắm đấy”.
Video đang HOT
***
Cô yêu anh… và biết ơn anh vì đã mang đến cho cô một tình yêu chân thành, son sắc (Ảnh minh họa)
Đêm tân hôn, mắt cô rưng rưng nhìn anh, cô chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn ở người bạn đời của mình.
Anh ôm cô vào lòng vỗ về, anh hiểu cô đang nghĩ gì… Anh vuốt nhẹ mái tóc cô và nói: “Những gì đã qua em đừng nhớ lại nữa, anh đã từng nói với em là anh không quan trọng chuyện trinh tiết. Anh yêu tâm hồn em, tính cách em chứ không phải là cái màng mỏng manh đó. Em hãy sống với hiện tại của mình, anh sẽ luôn ở bên em!”.
Cô nhìn anh, ánh mắt không chỉ thể hiện tình yêu mà còn ẩn chứa cả một sự biết ơn dành cho anh. Giờ đây anh đã là chồng cô, anh sẽ chở che cho cô suốt cuộc đời này. Cô sẽ là một người vợ hiền lành, đảm đang và hiếu thảo với cha mẹ. Kết hôn, ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm nữa. Cô đã là con dâu, là một thành viên trong gia đình anh, rồi cô và anh sẽ có những thiên thần nhỏ đáng yêu.
Cô dụi đầu vào ngực anh, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh mỉm cười hạnh phúc. Đêm tân hôn của cô và anh cũng giống như bao cặp tình nhân khác, đêm của sự thăng hoa, yêu thương và hạnh phúc.
***
- Món này mẹ nấu ngon quá, Duyên em ăn thử xem! – Anh gắp thức ăn cho ba mẹ rồi một miếng vào bát cô. Vừa mới đặt miếng thức ăn lên miệng, cô đã kêu lên: “Em không ăn đâu, tanh quá anh ạ!” rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Hành động của cô khiến cả ba người còn lại chú ý. Và ánh mắt mẹ anh toát lên sự vui mừng, bà nói trong sự hân hoan: “Có lẽ mình sắp có cháu nội bế rồi ông ạ”.
Anh nhìn mẹ, đúng rồi, có bao giờ cô bị như thế này đâu? Cô vốn là người giỏi chịu đựng mà. Có khi nào? Phải, tâm trạng anh cũng giống như ba mẹ anh vậy!
Vừa thấy con dâu bước ra, bà Mai đã vồn vã hỏi:
- Duyên à? Con thấy trong người thế nào? Có thấy người mệt mỏi chán ăn không con?
Cô gật đầu nhẹ. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại khó chịu với mùi tanh như vậy?
- Con à, có lẽ con bị nghén rồi. Nười có bầu thường có biểu hiện như vậy đó!
Dù rất mệt nhưng cô cảm thấy rất vui khi nghe tin đó. Cô hy vọng rằng, những gì mẹ cô suy đoán là sự thật.
Sáng hôm sau.
Cô cầm que thử thai nhìn đi nhìn lại, đúng là hai vạch thật. Cô chạy vội vào lay anh dậy:
- Anh ơi, dậy đi, bất ngờ không anh nè?
Anh vẫn còn ngái ngủ nên chẳng để tâm những điều cô nói. Rồi anh trùm kín chăn, quay lưng vào tường bảo: “Còn sớm mà em?”.
Cô ôm chầm người anh, nhỏ nhẹ: “Anh sắp được làm ba rồi đó”.
Anh bật tung chiếc chăn, đôi mắt mở to nhìn cô:
- Em vừa nói cái gì? Nói lại anh nghe một lần nữa xem nào?
- Anh sắp được làm ba rồi!
- Thật không?
- Thật mà…
Anh nhìn cô không chớp mắt…. và hét lên như một đứa trẻ: “Mình sắp được làm ba rồi!”.
Rồi anh chạy xuống nhà hét to: “Ba mẹ ơi đúng là ba mẹ sắp được lên chức ông bà nội rồi! Con sắp được làm ba rồi…”.
Bà Mai khẽ đặt tay lên bụng cô, xoa xoa bụng rồi hỏi:
- Chắc chắn rồi hả con?
- Vâng, là thật đấy mẹ à.
- Thế thì từ nay mẹ phải chăm sóc con dâu mẹ thật đặc biệt mới được.
Cô nhìn thấy ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc của mọi người trong gia đình. Rồi cô nhìn xuống bụng mình, nơi có một thiên thần nhỏ đang dần lớn lên, là kết tinh tình yêu của cô và anh.
Khi mọi người trong gia đình đang sung sướng vì có tin vui thì anh vội vàng bấm điện thoại gọi cho mẹ vợ:
- Mẹ ơi con sắp được làm ba rồi mẹ ạ!
Cô không nghe rõ anh và mẹ cô đang nói chuyện nhưng cô biết, mẹ cô cũng đang hạnh phúc như những người ở cạnh cô bây giờ.
Cô khẽ đặt bàn tay anh lên bụng mình rồi hỏi:
- Anh thích con mình là trai hay gái?
- Trai cũng được, gái cũng được. Con gái thì sẽ có lúm đồng tiền duyên dáng giống mẹ nó, còn con trai sẽ đẹp trai như anh.
- Nhưng em có thai rồi anh sẽ bị thiệt thòi đấy? Anh phải nhịn nhiều thứ lắm và cố gắng chiều em đấy nhé!
- Được rồi, anh sẽ cố gắng, vì tương lai của con và vì vợ anh nữa.
Cô bật cười nhìn anh, cả cô và anh đều đang rất hạnh phúc.
(Còn nữa)
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.13)
Anh ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm cơ thể anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lên phòng ngồi nói chuyện với mẹ anh, còn anh và ba bàn chuyện công ty ở dưới nhà.
Mẹ anh hỏi thăm về gia đình, cô cũng thành thật trả lời. Rồi bà nhìn cô nói với giọng nhẹ nhàng:
- Cháu có muốn biết lý do vì sao hai bác lại đồng ý cho cháu và Quang đến với nhau không?
Cô ngước lên nhìn mẹ anh. Thật sự cô cũng đang thắc mắc về điều đó.
- Cháu thật sự không biết tại sao, thậm chí đến bây giờ ngồi đây cháu cũng chưa tin đó là sự thật. Lúc yêu anh Quang điều mà cháu lo lắng nhất đó là vấp phải sự phản đối của hai bác. Vì hoàn cảnh gia đình cháu khác biệt quá lớn với anh nhưng mọi thứ diễn ra ngày hôm nay lại khiến cháu vô cùng ngạc nhiên.
Mẹ anh cười hiền rồi nhìn tấm ảnh gia đình để đầu giường, nói tiếp:
- Thực ra cháu nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng, điều đó cho thấy cháu là một người con gái sống biết suy nghĩ. Bác sẽ kể cho cháu biết lý do tại sao bác lại đồng ý nhanh chóng như vậy.
Ngày trước bác cũng giống cháu, không chỉ về tính cách mà cả hoàn cảnh nữa, hai bác cũng yêu nhau như hai đứa bây giờ vậy. Nhưng khi ông nội và bà nội Quang biết chuyện thì hai người đã ra sức phản đối vì gia cảnh nhà bác quá nghèo, còn nhà bác trai thì có điều kiện kinh tế tốt hơn. Không biết bao nhiêu lần bác đã khóc hết nước mắt vì tủi thân khi nghe những lời nói thiếu tôn trọng của gia đình bác ấy.
Dù bị gia đình quyết liệt phản đối nhưng bác trai vẫn lén lút liên lạc với bác. Và cũng vì quá yêu bác nên bác ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà. Không bao lâu sau thì ông nội Quang qua đời vì bệnh ung thư nhưng trước lúc ra đi, ông đã cho người gọi hai bác về để gặp mặt lần cuối. Và hai bác đã rất bất ngờ khi ông nói đồng ý để cho hai người đến với nhau. Đúng là tình yêu, chẳng có bất cứ điều kiện hay lý do gì.
- ...
- Làm mẹ bao nhiêu năm nên bác hiểu tính Quang lắm. Bác chẳng bao giờ quên được nét mặt rạng rỡ của Quang khi nó nghe bác nói là chỉ cần một người con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo. Bác biết cháu phải quan trọng với nó lắm thì nó mới tỏ ra mừng rỡ khi nghe được câu nói đó.
-...
- Cũng từng yêu và cũng từng ở hoàn cảnh như cháu, vậy nên bác sẽ không phản đối đâu. Nếu hai đứa thật sự yêu nhau thì bác bác luôn ủng hộ hai đứa. Bác tin cháu sẽ mang lại hạnh phúc cho Quang, chỉ cần thấy hai đứa hạnh phúc là bác vui rồi. Cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy coi bác như mẹ cháu ở quê, có chuyện gì cháu muốn nói cứ tâm sự với bác, bác sẽ luôn lắng nghe và cho cháu những lời khuyên bổ ích.
Cô chỉ biết lặng im ngồi nghe những lời nói xúc động của mẹ anh, nước mắt cô rơi từ bao giờ cô cũng không biết nữa. Giờ thì cô đã hiểu tại sao ba mẹ anh lại đồng ý cho hai đứa yêu nhau một cách dễ dàng như vậy.
- Cháu cám ơn hai bác đã đồng ý cho chúng cháu đến với nhau. Cháu sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ tình yêu thương của mọi người dành cho cháu...
Mẹ anh nhìn cô mỉm cười, anh mắt bà ánh lên sự tin tưởng...
- Cũng muộn rồi, cháu phải về rồi ạ!
- Ừ để Quang chở cháu về. Khi nào có thời gian rảnh thì đến nhà chơi cháu nhé, bác lúc nào cũng có ở nhà.
- Dạ, khi nào được nghỉ cháu sẽ ghé qua chơi ạ. Cháu chào bác.
Cô bước xuống nhà dưới chào ba anh rồi về.
Trên đường về, anh tò mò hỏi cô:
- Mẹ anh và em nói chuyện gì mà lâu vậy?
- Mẹ anh kể lại chuyện tình ngày xưa cho em nghe. Ngày xưa mẹ anh cũng có hoàn cảnh giống em bây giờ, vì vậy mà ba mẹ anh mới không phản đối hai đứa mình đến với nhau.
- Thật à? Hình như mẹ cũng đã có lần kể cho anh nghe nhưng lâu quá rồi nên anh quên mất.
Cô dựa đầu vào vai anh, nắm lấy cánh tay anh rồi nhỏ nhẹ:
- Anh à, giờ em vẫn không tin mọi chuyện là thật đâu anh, cứ mơ hồ kiểu gì ấy. Có lẽ mọi chuyện ngoài sức tưởng tượng của em nên mới vậy. Cám ơn anh đã mang yêu hương đến với em, cám ơn anh đã luôn ở bên em và quan tâm em. Em hạnh phúc lắm!
- Hãy tin anh nhé! Anh yêu em! - Nói rồi, anh lấy bàn tay cô để vào nơi trái tim anh đang đập vì hạnh phúc.
***
Cô không ngờ lại được bố mẹ anh nhanh chóng ủng hộ tình yêu của mình như vậy! (Ảnh minh họa)
Hôm nay anh phải đi gặp đối tác nên không đi cùng cô đến công ty, cô quyết định đi bộ đi làm. Cũng đã lâu rồi, cô không đi bộ, không được nghe những tiếng rao của các bà các chị bán hàng rong, không được gặp mọi người đi thể dục trên vỉa hè... Khẽ hít một hơi thật sâu, cô thấy thoải mái hơn nhiều, trời còn sớm nên không khí trong lành lắm, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe lướt qua.
Đến công ty, thấy cô đi bộ nên mọi người ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò, như muốn hỏi tại sao hôm nay cô lại không đi làm cùng sếp... nhưng không ai dám lên tiếng. Cô mỉm cười chào mọi người rồi ngồi vào bàn làm việc như mọi ngày. Buổi trưa đi ăn cơm cùng chị Lan, hai chị em ngồi tâm sự hết mọi chuyện, cô cũng được nghe chị kể về chuyện tình cảm của chị, thỉnh thoảng hai người lại phá lên cười. Cô cũng không quên hỏi chị một số chuyện trong công ty, cô hỏi chị xem mọi người có nói gì sau lưng cô không và muốn nghe lời khuyên từ chị...
Cô đang chăm chú làm việc thì điện thoại báo có tin nhắn: "Chiều nay xong việc anh tới đón em rồi mình đi xem phim nhé!".
- "Vâng, em biết rồi" - cô vui vẻ nhắn lại.
Cứ nghĩ đến buổi tối được gặp anh là cô thấy phấn chấn hơn hẳn. Mới có một ngày không gặp nhau thôi mà cô thấy nhớ anh quá! Cô làm việc mà chỉ mong sao cho trời tối nhanh nhanh để sớm được gặp anh.
Anh, sau một ngày dài bận rộn, căng thẳng với hợp đồng, khi đang chuẩn bị về thì lại nhận được điện thoại có cuộc họp khẩn. Vì gấp quá nên anh cũng không nhớ gọi điện cho cô để cô về trước. Còn cô, cô cứ đứng ở trước cửa công ty đợi anh, đợi lâu quá, trời cũng đã nhá nhem tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ. Sốt ruột, cô gọi điện cho anh nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông dài mà không có người nhấc máy. Dù rất lo lắng khi không liên lạc được với anh... nhưng cô biết tìm anh ở đâu bây giờ?
Những hạt mưa lất phất rơi, rồi mưa ngày càng nặng hạt dần. Cô chạy vội về, không áo mưa cũng chẳng mũ nón. Về đến phòng, quần áo ướt sũng, cô bật khóc nức nở vì tủi thân và vì lo lắng cho anh. Cô cứ nghĩ ngợi lung tung cho đến khi thấy người lạnh lạnh thì mới bắt đầu đi tắm.
Đêm đến, cô lên cơn sốt. Dẫu kéo hết tất cả các loại chăn trùm lên người nhưng cô vẫn cảm thấy rét. Dù vậy cô vẫn cố gắng với chiếc điện thoại xem anh có gọi lại không nhưng chiếc điện thoại vẫn như cũ... Rồi cô mê man trong cơn sốt và dần thiếp đi...
Sáng tỉnh dậy, đầu anh vẫn còn đau và choáng, chắc tại hôm qua anh uống nhiều quá. Ngồi dựa vào thành giường một lúc, anh mới giật mình nhớ tới cuộc hẹn chiều qua. "Chết rồi!" - Anh vội lấy điện thoại lên xem thì thấy có 8 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của cô. Anh gọi lại nhưng thuê bao không liên lạc được. Mặc vội quần áo, anh lao xe như điên đến phòng cô.
Biết là anh gọi nhưng cô chẳng thể lên tiếng được. Người cô mệt lả, cổ họng nói không ra hơi, cô dường như không còn chút sức lực nào để nhấc người ra mở cửa cho anh.
- Duyên à, anh Quang nè, em không sao chứ? Mở cửa cho anh đi... Duyên à!
Gọi mãi không thấy cô ra mở cửa, người anh bắt đầu nóng lên. Linh cảm mách bảo có chuyện gì chẳng lành đến với Duyên, anh đánh liều đạp mạnh vào cánh cửa. Chiếc cửa bật tung, vừa nhìn thấy cô, anh đã sốt sắng hỏi:
- Em bị làm sao thế? Anh đến rồi đây! Anh xin lỗi... xin lỗi em nhiều!
Cô định làm ra vẻ giận dỗi nhưng thấy thái độ lo lắng của anh thì cô không nỡ. Hơn nữa cô cũng chẳng còn đủ sức mà giận.
Anh lấy thuốc và nước cho cô uống, nấu cháo rồi đút cho cô ăn. Thực ra anh muốn chở cô đến bệnh viện nhưng cô không chịu nên đành thôi.
Nhìn anh thổi nhẹ từng thìa cháo, cô nhớ lại ngày bé mỗi lần bị ốm, lại được mẹ ân cần chăm sóc, nấu cháo cho cô ăn. Bây giờ bắt gặp lại hình ảnh này, cô bỗng thấy nhớ mẹ quá!
- Em nghĩ linh tinh gì vậy? Anh đang ở cạnh em mà, lại mít ướt nữa rồi... - Anh vừa nói vừa đưa khăn lau nước mắt cho cô.
- Tại em hạnh phúc quá đấy mà! - Cô nhìn anh cười hiền nói.
Anh đặt bát cháo xuống rồi ôm cô vào lòng. Hơi ấm của anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Phải, anh đang ở cạnh cô mà, chẳng có gì khiến cô phải sợ nữa...
***
Xuân, hạ, thu, đông cứ dần trôi đi. Nhanh thật đấy, cô và anh đã yêu nhau được hơn một năm! Cô đang ngồi vuốt lại mái tóc thì thấy thấy chị Hà mở cửa bước ra ngoài. Đã rất lâu rồi cô mới gặp chị. Thấy chị tay xách nách mang một đống đồ, cô vội vàng lên tiếng:
- Chị Hà chuyển phòng trọ ạ?
- Ừ chị chuyển vào trong Nam làm em à! Em dậy sớm vậy?
Cô đứng dậy xách hộ chị mấy túi đồ ra ngoài cổng, ở đó có một gười đàn ông đứng tuổi đang chờ, cô đoán đấy là người yêu mới của chị. Một thời gian không gặp nhau, chị gầy đi nhiều quá! Khuôn mặt xanh xao hơn, nụ cười của chị chẳng còn tươi tỉnh như lần đầu gặp chị nữa. Chuyển xong đồ đạc, chị đứng lại chào tạm biệt cô một vài câu:
- Chị chuyển đi rồi, em ở lại mạnh khỏe nhé. Dù chị em mình không nói chuyện với nhau nhiều nhưng chị cũng cám ơn em vì những lời khuyên ngày ấy. Vì nhiều lý do nên chị đã quyết định bỏ đứa bé, sau một thời gian suy nghĩ thì chị đã vực dậy và làm lại từ đầu. Người đàn ông em vừa gặp đó là người yêu mới của chị, anh ấy cũng tốt lắm. Thôi chị đi đây, tạm biệt em nhé! Chúc em hạnh phúc với cuộc sống của mình, nếu có duyên thì chị em mình sẽ gặp lại nhau...
- Vâng tạm biệt chị, chị cố gắng lên nhé!
Cô nhìn theo dáng người mỏng manh của chị, mong rằng người đàn ông đó sẽ mang lại hạnh phúc cho chị. Cô và chị đều có hoàn cảnh giống nhau, và có biết bao người con gái cũng cùng cảnh ngộ như vậy, đều là trót dại và nhẹ dạ cả tin. Quá khứ rồi...cô sẽ quên! Cô sẽ cố gắng trân trọng hạnh phúc hiện tại của mình!
(Còn nữa)
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (p.12) Duyên thực sự hoang mang, lo sợ khi nghĩ đến cảnh phải đối diện với ba mẹ anh! Tình yêu của anh và cô ngày càng tiến triển. Sự quan tâm, tình yêu thương của anh đã mang lại niềm hạnh phúc cho cô. Ngày nào anh cũng đến đón cô đi làm và chở cô về mỗi lúc tan tầm. Cứ mỗi...