Cái giá của tình yêu (P.13)
Anh ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm cơ thể anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lên phòng ngồi nói chuyện với mẹ anh, còn anh và ba bàn chuyện công ty ở dưới nhà.
Mẹ anh hỏi thăm về gia đình, cô cũng thành thật trả lời. Rồi bà nhìn cô nói với giọng nhẹ nhàng:
- Cháu có muốn biết lý do vì sao hai bác lại đồng ý cho cháu và Quang đến với nhau không?
Cô ngước lên nhìn mẹ anh. Thật sự cô cũng đang thắc mắc về điều đó.
- Cháu thật sự không biết tại sao, thậm chí đến bây giờ ngồi đây cháu cũng chưa tin đó là sự thật. Lúc yêu anh Quang điều mà cháu lo lắng nhất đó là vấp phải sự phản đối của hai bác. Vì hoàn cảnh gia đình cháu khác biệt quá lớn với anh nhưng mọi thứ diễn ra ngày hôm nay lại khiến cháu vô cùng ngạc nhiên.
Mẹ anh cười hiền rồi nhìn tấm ảnh gia đình để đầu giường, nói tiếp:
- Thực ra cháu nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng, điều đó cho thấy cháu là một người con gái sống biết suy nghĩ. Bác sẽ kể cho cháu biết lý do tại sao bác lại đồng ý nhanh chóng như vậy.
Ngày trước bác cũng giống cháu, không chỉ về tính cách mà cả hoàn cảnh nữa, hai bác cũng yêu nhau như hai đứa bây giờ vậy. Nhưng khi ông nội và bà nội Quang biết chuyện thì hai người đã ra sức phản đối vì gia cảnh nhà bác quá nghèo, còn nhà bác trai thì có điều kiện kinh tế tốt hơn. Không biết bao nhiêu lần bác đã khóc hết nước mắt vì tủi thân khi nghe những lời nói thiếu tôn trọng của gia đình bác ấy.
Dù bị gia đình quyết liệt phản đối nhưng bác trai vẫn lén lút liên lạc với bác. Và cũng vì quá yêu bác nên bác ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà. Không bao lâu sau thì ông nội Quang qua đời vì bệnh ung thư nhưng trước lúc ra đi, ông đã cho người gọi hai bác về để gặp mặt lần cuối. Và hai bác đã rất bất ngờ khi ông nói đồng ý để cho hai người đến với nhau. Đúng là tình yêu, chẳng có bất cứ điều kiện hay lý do gì.
- …
- Làm mẹ bao nhiêu năm nên bác hiểu tính Quang lắm. Bác chẳng bao giờ quên được nét mặt rạng rỡ của Quang khi nó nghe bác nói là chỉ cần một người con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo. Bác biết cháu phải quan trọng với nó lắm thì nó mới tỏ ra mừng rỡ khi nghe được câu nói đó.
-…
- Cũng từng yêu và cũng từng ở hoàn cảnh như cháu, vậy nên bác sẽ không phản đối đâu. Nếu hai đứa thật sự yêu nhau thì bác bác luôn ủng hộ hai đứa. Bác tin cháu sẽ mang lại hạnh phúc cho Quang, chỉ cần thấy hai đứa hạnh phúc là bác vui rồi. Cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy coi bác như mẹ cháu ở quê, có chuyện gì cháu muốn nói cứ tâm sự với bác, bác sẽ luôn lắng nghe và cho cháu những lời khuyên bổ ích.
Cô chỉ biết lặng im ngồi nghe những lời nói xúc động của mẹ anh, nước mắt cô rơi từ bao giờ cô cũng không biết nữa. Giờ thì cô đã hiểu tại sao ba mẹ anh lại đồng ý cho hai đứa yêu nhau một cách dễ dàng như vậy.
- Cháu cám ơn hai bác đã đồng ý cho chúng cháu đến với nhau. Cháu sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ tình yêu thương của mọi người dành cho cháu…
Mẹ anh nhìn cô mỉm cười, anh mắt bà ánh lên sự tin tưởng…
- Cũng muộn rồi, cháu phải về rồi ạ!
- Ừ để Quang chở cháu về. Khi nào có thời gian rảnh thì đến nhà chơi cháu nhé, bác lúc nào cũng có ở nhà.
- Dạ, khi nào được nghỉ cháu sẽ ghé qua chơi ạ. Cháu chào bác.
Cô bước xuống nhà dưới chào ba anh rồi về.
Trên đường về, anh tò mò hỏi cô:
- Mẹ anh và em nói chuyện gì mà lâu vậy?
- Mẹ anh kể lại chuyện tình ngày xưa cho em nghe. Ngày xưa mẹ anh cũng có hoàn cảnh giống em bây giờ, vì vậy mà ba mẹ anh mới không phản đối hai đứa mình đến với nhau.
- Thật à? Hình như mẹ cũng đã có lần kể cho anh nghe nhưng lâu quá rồi nên anh quên mất.
Cô dựa đầu vào vai anh, nắm lấy cánh tay anh rồi nhỏ nhẹ:
- Anh à, giờ em vẫn không tin mọi chuyện là thật đâu anh, cứ mơ hồ kiểu gì ấy. Có lẽ mọi chuyện ngoài sức tưởng tượng của em nên mới vậy. Cám ơn anh đã mang yêu hương đến với em, cám ơn anh đã luôn ở bên em và quan tâm em. Em hạnh phúc lắm!
- Hãy tin anh nhé! Anh yêu em! – Nói rồi, anh lấy bàn tay cô để vào nơi trái tim anh đang đập vì hạnh phúc.
***
Cô không ngờ lại được bố mẹ anh nhanh chóng ủng hộ tình yêu của mình như vậy! (Ảnh minh họa)
Hôm nay anh phải đi gặp đối tác nên không đi cùng cô đến công ty, cô quyết định đi bộ đi làm. Cũng đã lâu rồi, cô không đi bộ, không được nghe những tiếng rao của các bà các chị bán hàng rong, không được gặp mọi người đi thể dục trên vỉa hè… Khẽ hít một hơi thật sâu, cô thấy thoải mái hơn nhiều, trời còn sớm nên không khí trong lành lắm, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe lướt qua.
Đến công ty, thấy cô đi bộ nên mọi người ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò, như muốn hỏi tại sao hôm nay cô lại không đi làm cùng sếp… nhưng không ai dám lên tiếng. Cô mỉm cười chào mọi người rồi ngồi vào bàn làm việc như mọi ngày. Buổi trưa đi ăn cơm cùng chị Lan, hai chị em ngồi tâm sự hết mọi chuyện, cô cũng được nghe chị kể về chuyện tình cảm của chị, thỉnh thoảng hai người lại phá lên cười. Cô cũng không quên hỏi chị một số chuyện trong công ty, cô hỏi chị xem mọi người có nói gì sau lưng cô không và muốn nghe lời khuyên từ chị…
Cô đang chăm chú làm việc thì điện thoại báo có tin nhắn: “Chiều nay xong việc anh tới đón em rồi mình đi xem phim nhé!”.
- “Vâng, em biết rồi” – cô vui vẻ nhắn lại.
Video đang HOT
Cứ nghĩ đến buổi tối được gặp anh là cô thấy phấn chấn hơn hẳn. Mới có một ngày không gặp nhau thôi mà cô thấy nhớ anh quá! Cô làm việc mà chỉ mong sao cho trời tối nhanh nhanh để sớm được gặp anh.
Anh, sau một ngày dài bận rộn, căng thẳng với hợp đồng, khi đang chuẩn bị về thì lại nhận được điện thoại có cuộc họp khẩn. Vì gấp quá nên anh cũng không nhớ gọi điện cho cô để cô về trước. Còn cô, cô cứ đứng ở trước cửa công ty đợi anh, đợi lâu quá, trời cũng đã nhá nhem tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ. Sốt ruột, cô gọi điện cho anh nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông dài mà không có người nhấc máy. Dù rất lo lắng khi không liên lạc được với anh… nhưng cô biết tìm anh ở đâu bây giờ?
Những hạt mưa lất phất rơi, rồi mưa ngày càng nặng hạt dần. Cô chạy vội về, không áo mưa cũng chẳng mũ nón. Về đến phòng, quần áo ướt sũng, cô bật khóc nức nở vì tủi thân và vì lo lắng cho anh. Cô cứ nghĩ ngợi lung tung cho đến khi thấy người lạnh lạnh thì mới bắt đầu đi tắm.
Đêm đến, cô lên cơn sốt. Dẫu kéo hết tất cả các loại chăn trùm lên người nhưng cô vẫn cảm thấy rét. Dù vậy cô vẫn cố gắng với chiếc điện thoại xem anh có gọi lại không nhưng chiếc điện thoại vẫn như cũ… Rồi cô mê man trong cơn sốt và dần thiếp đi…
Sáng tỉnh dậy, đầu anh vẫn còn đau và choáng, chắc tại hôm qua anh uống nhiều quá. Ngồi dựa vào thành giường một lúc, anh mới giật mình nhớ tới cuộc hẹn chiều qua. “Chết rồi!” – Anh vội lấy điện thoại lên xem thì thấy có 8 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của cô. Anh gọi lại nhưng thuê bao không liên lạc được. Mặc vội quần áo, anh lao xe như điên đến phòng cô.
Biết là anh gọi nhưng cô chẳng thể lên tiếng được. Người cô mệt lả, cổ họng nói không ra hơi, cô dường như không còn chút sức lực nào để nhấc người ra mở cửa cho anh.
- Duyên à, anh Quang nè, em không sao chứ? Mở cửa cho anh đi… Duyên à!
Gọi mãi không thấy cô ra mở cửa, người anh bắt đầu nóng lên. Linh cảm mách bảo có chuyện gì chẳng lành đến với Duyên, anh đánh liều đạp mạnh vào cánh cửa. Chiếc cửa bật tung, vừa nhìn thấy cô, anh đã sốt sắng hỏi:
– Em bị làm sao thế? Anh đến rồi đây! Anh xin lỗi… xin lỗi em nhiều!
Cô định làm ra vẻ giận dỗi nhưng thấy thái độ lo lắng của anh thì cô không nỡ. Hơn nữa cô cũng chẳng còn đủ sức mà giận.
Anh lấy thuốc và nước cho cô uống, nấu cháo rồi đút cho cô ăn. Thực ra anh muốn chở cô đến bệnh viện nhưng cô không chịu nên đành thôi.
Nhìn anh thổi nhẹ từng thìa cháo, cô nhớ lại ngày bé mỗi lần bị ốm, lại được mẹ ân cần chăm sóc, nấu cháo cho cô ăn. Bây giờ bắt gặp lại hình ảnh này, cô bỗng thấy nhớ mẹ quá!
- Em nghĩ linh tinh gì vậy? Anh đang ở cạnh em mà, lại mít ướt nữa rồi… – Anh vừa nói vừa đưa khăn lau nước mắt cho cô.
- Tại em hạnh phúc quá đấy mà! – Cô nhìn anh cười hiền nói.
Anh đặt bát cháo xuống rồi ôm cô vào lòng. Hơi ấm của anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Phải, anh đang ở cạnh cô mà, chẳng có gì khiến cô phải sợ nữa…
***
Xuân, hạ, thu, đông cứ dần trôi đi. Nhanh thật đấy, cô và anh đã yêu nhau được hơn một năm! Cô đang ngồi vuốt lại mái tóc thì thấy thấy chị Hà mở cửa bước ra ngoài. Đã rất lâu rồi cô mới gặp chị. Thấy chị tay xách nách mang một đống đồ, cô vội vàng lên tiếng:
- Chị Hà chuyển phòng trọ ạ?
- Ừ chị chuyển vào trong Nam làm em à! Em dậy sớm vậy?
Cô đứng dậy xách hộ chị mấy túi đồ ra ngoài cổng, ở đó có một gười đàn ông đứng tuổi đang chờ, cô đoán đấy là người yêu mới của chị. Một thời gian không gặp nhau, chị gầy đi nhiều quá! Khuôn mặt xanh xao hơn, nụ cười của chị chẳng còn tươi tỉnh như lần đầu gặp chị nữa. Chuyển xong đồ đạc, chị đứng lại chào tạm biệt cô một vài câu:
- Chị chuyển đi rồi, em ở lại mạnh khỏe nhé. Dù chị em mình không nói chuyện với nhau nhiều nhưng chị cũng cám ơn em vì những lời khuyên ngày ấy. Vì nhiều lý do nên chị đã quyết định bỏ đứa bé, sau một thời gian suy nghĩ thì chị đã vực dậy và làm lại từ đầu. Người đàn ông em vừa gặp đó là người yêu mới của chị, anh ấy cũng tốt lắm. Thôi chị đi đây, tạm biệt em nhé! Chúc em hạnh phúc với cuộc sống của mình, nếu có duyên thì chị em mình sẽ gặp lại nhau…
- Vâng tạm biệt chị, chị cố gắng lên nhé!
Cô nhìn theo dáng người mỏng manh của chị, mong rằng người đàn ông đó sẽ mang lại hạnh phúc cho chị. Cô và chị đều có hoàn cảnh giống nhau, và có biết bao người con gái cũng cùng cảnh ngộ như vậy, đều là trót dại và nhẹ dạ cả tin. Quá khứ rồi…cô sẽ quên! Cô sẽ cố gắng trân trọng hạnh phúc hiện tại của mình!
(Còn nữa)
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (p.12)
Duyên thực sự hoang mang, lo sợ khi nghĩ đến cảnh phải đối diện với ba mẹ anh!
Tình yêu của anh và cô ngày càng tiến triển. Sự quan tâm, tình yêu thương của anh đã mang lại niềm hạnh phúc cho cô. Ngày nào anh cũng đến đón cô đi làm và chở cô về mỗi lúc tan tầm. Cứ mỗi dịp cuối tuần hoặc những lúc rảnh rỗi, hai người lại sánh bước bên nhau đi chơi, đi du lịch hay đơn giản là đến những quán cà phê để tìm cho mình những khoảng lặng...
Và cũng chẳng khó khăn để mọi người nhận ra tình cảm của vị giám đốc trẻ và Duyên. Dù khá bất bất ngờ khi biết tin này nhưng ai ai cũng ủng hộ và vun vén cho cặp đôi trai tài gái sắc này. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy ái ngại khi đồng nghiệp biết được điều đó. Chính vì thế nên cô luôn thân thiện với mọi người, chứng tỏ cho mọi người thấy cô là một người chan hòa, vui vẻ và sống hết mình vì công việc, chứ không phải dựa dẫm vào người yêu mình.
***
Trong bữa cơm gia đình, sau khi nghe ba con Quang nói hết chuyện ở công ty, mẹ anh mới lên tiếng:
- Quang à, mẹ thấy con chẳng còn trẻ con nữa đâu. Con xem có ai hợp thì yêu đi, ba mẹ bây giờ cũng già rồi, chỉ mong con sớm lập gia đình thôi.
Đang nhai cơm, anh bỗng sững lại. Suy nghĩ một lúc anh nhìn mẹ rồi anh hỏi:
- Mẹ thích một người con dâu thế nào?
- Một người con dâu như thế nào à? Cứ ngoan ngoãn, hiếu thảo, sống biết điều là được rồi, không cần xinh hay sắc sảo lắm.
- Nếu gia đình người ta không giàu có, liệu có sao không?
- Mẹ không quan trọng điều đó lắm, chỉ cần thấy con hạnh phúc là mẹ vui rồi nhưng nhất định phải yêu chồng thương con và hiếu thảo với cha mẹ.
Anh thở phào sau câu nói của mẹ. Và anh tủm tỉm cười khiến ánh mắt ba mẹ không khỏi tò mò.
- Vậy mai con mời bạn gái con đến nhà mình chơi có được không?
Đôi mắt mẹ anh sáng lên vì bất ngờ, còn ba anh thì ho sặc sụa vì đang ăn dở miếng cơm.
- Thật hả con? Con có bạn gái từ bao giờ đấy? Thế mà chẳng thấy tâm sự với mẹ gì cả?
- Tâm sự gì cơ mẹ? Con muốn ba mẹ bất ngờ mà! Đó là người con gái con yêu thật lòng, vì thế nên nếu có chuyện gì xảy ra thì ba mẹ cũng đừng phản đối chúng con nhé!
- Thì mai cứ bảo cô ấy về nhà mình cho mẹ chấm điểm nào! Dâu là con, mẹ phải chọn kỹ chứ? Không lại lấy phải cô gái đanh đá sau này cãi lại mẹ chồng xoen xoét thì mẹ cũng sợ lắm.
- Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất! Con ton mẹ sẽ đồng ý thôi. Mẹ mà đồng ý thì chắc chắn ba cũng chẳng phản đối đâu... vì ba yêu mẹ mà, mẹ nhỉ?
- Anh à, anh nịnh tôi vừa thôi! Gớm, yêu rồi nên xí xớn hẳn ra. Được rồi, tí nữa bảo ba mẹ gửi lời mời cô bé tới ăn cơm tối. Mai mẹ sẽ nấu nhiều món ngon, được chưa?
- Phải là quá được mẹ à, mẹ của con tốt thế không biết. - Nói rồi anh ôm chặt lấy mẹ và thủ thỉ vào tai:"Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm".
Sau mấy ngày nghỉ làm, hôm nay đi làm lại khiến gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi. Lắp tai phone, những bản nhạc không lời đượm buồn giúp cô dễ đi vào giấc ngủ. Đang thiu thiu, bỗng tiếng chuông tin nhắn khiến cô giật mình tỉnh giấc, là tin nhắn của anh: "Duyên à, tối mai ba mẹ anh mời em đến ăn cơm đấy, thích nhé!".
Cô thực sự không vui khi nhận được tin nhắn đó bởi cô rất lo lắng về mối quan hệ này.
- "Anh à..." - cô nhắn lại.
Dường như hiểu tâm trạng của cô, anh trấn an: "Em không phải sợ đâu, ba mẹ anh hiền mà, lại tâm lý nữa. Ai cũng mong gặp em đó, mai hết giờ làm việc anh đợi em".
Cô không trả lời lại, trong đầu cô bây giờ ngổn ngang biết bao suy nghĩ: lo lắng có, hạnh phúc có. Liệu ba mẹ anh có thử con dâu hay nói những lời thiếu tôn trọng đến gia đình cô như những câu chuyện mà cô đã từng nghe về "gái quê làm dâu phố" không? Hồi hộp và chờ đợi, phải rồi, cô yêu anh cơ mà, vậy nên cô phải cố gắng, cố gắng để không phụ niềm tin và tình yêu của anh... Cô tự nhủ với lòng mình: "Cố lên Duyên à! Mày nhất định không được bỏ cuộc đâu nhé!".
Duyên rất lo sợ khi phải đối diện với bố mẹ anh (Ảnh minh họa)
Tan giờ làm, cô cùng chị Lan vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Khi ra đến cửa công ty, chị Lan đã huých tay cô nói:
- Có người yêu đang chờ em kìa, ra đi, chị về đây.
Cô nhìn theo hướng chị Lan vừa chỉ, thấy anh đang đứng dựa vào xe, ánh mắt nhìn nhìn về phía xa xa. Cô bước đến thật khẽ và ra bộ hù dọa.
Thấy anh giật mình cô cười đắc chí:
- Hóa ra người già cũng có lúc bị trẻ con dọa, em đã thắng cuộc trong ván này.
Anh nhìn khuôn mặt, nụ cười của cô, nụ cười đó đã khiến anh hạnh phúc hơn trong cuộc sống này. Mặc dù rất vui nhưng anh vẫn vờ nói giọng hờn dỗi:
- Dọa được anh, em vui thế cơ à? Vậy mà giờ anh mới biết đấy! Nếu biết trước thế này, anh cứ giả vờ giật mình để được nhìn thấy em cười vui thế này!
- Không được nói dối em, anh biết em không thích người nói dối mà. - Cô nũng nịu.
- Được rồi, anh nhớ rồi! Mình về thôi, ba mẹ anh đang đợi.
Cô cố tỏ ra vui vẻ và bình tĩnh nhưng lại không thể che giấu nổi sự lo lắng.
- Em đang lo lắng lắm phải không Duyên? Ba mẹ anh thoải mái và tốt bụng lắm, em cứ coi mẹ anh như mẹ em ở quê là hết sợ ngay ấy mà.
Chẳng để tâm đến lời anh nói, cô đang tưởng tượng ra ánh mắt nghiêm khắc, dò xét của mẹ anh khi gặp cô, rồi cả những câu nói soi mói đủ điều... Cô gõ nhẹ vào trán... có lẽ cô nghĩ nhiều quá, mong rằng ba mẹ anh sẽ không như vậy.
- Đến nhà anh rồi. - Anh dừng xe, quay sang nói với cô.
Đập vào mắt cô là ngôi biệt thự sang trọng. Cô bỗng thấy mình thật nhỏ bé. Người cô run lên, chân cô nhũn ra chẳng thể đứng nổi.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh vội mở cửa đón cô vào nhà.
Mắt cô rưng rưng nhìn ngôi nhà rồi nhìn anh:
- Anh...
- Em yên tâm, có anh ở bên em mà! - Anh ôm cô vỗ về.
Nói rồi anh nắm chặt lấy tay cô bước vào nhà. Cô cũng dần lấy lại bình tĩnh dù trong lòng còn rất lo lắng.
Vừa thấy con trai đưa bạn gái đến, mẹ anh đã lên tiếng trước:
- Hai đứa về rồi đấy à, đi đường có mệt không cháu?
Nghe xong câu nói ấy, không hiểu sao cô thấy tự tin lên rất nhiều.
- Cháu chào bác ạ! Cháu đi xe quen rồi nên cũng không mệt lắm. - Cô cố nhìn xung quanh xem bố anh ở đâu để hỏi thăm.
- Bác trai ở trên tầng, tí nữa bác ấy xuống. Hai đứa rửa tay chân chuẩn bị ăn cơm.
Rồi bà nhìn đứa con trai trêu đùa:
- Quang à, mẹ có cướp mất người yêu con đâu mà sao con nắm tay người ta chặt thế?
Câu nói của mẹ anh khiến cô giật mình. Cô nhìn anh rồi gỡ tay anh ra khỏi tay cô. Thấy vậy, anh vội đánh trống lảng:
- Để con lên phòng gọi ba xuống ăn cơm nhé!
Mẹ anh nhìn cô cười hiền, cô cũng mỉm cười đáp lại. Cô đặt đĩa hoa quả lên bàn thờ rồi như sực nhớ ra điều gì, cô vội nói:
- Cháu xin lỗi ạ, bác còn việc gì chưa xong cho cháu giúp với.
- Bác chuẩn bị cả chiều nên xong rồi cháu ạ! - Mẹ anh khẽ mỉm cười bảo.
Thực ra bà cũng chẳng hiểu sao khi gặp cô bé này, bà lại nói nhiều và thân thiện đến thế. Linh cảm của bà cho biết, đó là một cô gái ngoan và hiền lành. Có lẽ con trai bà đã không chọn lầm người.
Thấy ba anh bước xuống, cô vội lên tiếng:
- Cháu chào bác!
Chỉ nhìn lướt qua nhưng cô cũng đoán ông là một người ba khá nghiêm khắc. Dù vậy cô vẫn cảm nhận ba anh là người dễ gần.
Bữa cơm tối diễn ra thật vui vẻ, thỉnh thoảng ba anh lại nói một vài câu pha trò giúp cô tự nhiên hơn. Vì là khách nên cô nhận được sự quan tâm của cả ba thành viên trong gia đình. Cô cảm nhận được sự ấm cúng trong gia đình này. Mẹ anh gắp thức ăn cho cô rồi lên tiếng hỏi:
- Cô thấy Quang nói là gia đình cháu ở quê à? Vậy ba mẹ cháu làm nghề gì?
Không khí bữa cơm chợt trầm xuống, cuối cùng thì cô cũng phải trả lời câu hỏi này, câu hỏi mà cô sợ nghe thấy nhất khi tới đây. Hơn nữa câu hỏi còn nhắc tới một người mà cô đã từng rất hận, cô biết mẹ anh không cố ý...
- Dạ ba cháu bỏ mẹ con cháu để đi với người đàn bà khác khi cháu còn nhỏ, một mình mẹ cháu nuôi cháu khôn lớn đến bây giờ. Mẹ cháu làm nghề nông thôi ạ.
Cô không biết sau câu trả lời của cô sẽ xảy ra chuyện gì, cô có thể nói dối, cô có thể nói ba cô làm nghề này, mẹ cô làm nghề nọ... Nhưng lương tâm không cho phép cô làm vậy. Cô cố gắng để nước mắt mình không rơi.
Nghe xong câu trả lời của cô, anh chưa kịp lên tiếng đỡ lời thì mẹ anh đã lên tiếng trước:
- Mẹ cháu giỏi thật, một mình nuôi cháu học hết đại học thì đúng đáng phục thật. Đúng là một người phụ nữ kiên cường.
Cả anh và cô đều bất ngờ. Cô ngẩng mặt lên nhìn mẹ anh, ba anh và anh... mẹ anh chẳng những không chê gia cảnh nhà cô mà còn tỏ thái độ ngưỡng mộ mẹ cô.
Mẹ anh đưa mắt nhìn hai người khiến cô và anh lo sợ, không biết mẹ anh sẽ nói gì.
- Hai đứa yêu nhau thật lòng chứ?
- Dạ thật. - Anh lên tiếng trước.
- Thế còn Duyên, cháu có yêu thằng Quang thật không?
- Cháu yêu anh ấy thật lòng. Vì yêu anh ấy nên hôm nay cháu mới đến đây ăn tối. Cháu đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định tới đây và rồi cháu bị bất ngờ trước thái độ của bác dành cho cháu. Cháu thật sự không ngờ gia đình mình lại gần gũi và thân thiện như vậy.
- Vậy là được rồi, vậy cô chốt lại câu cuối cùng nhé: "Bố mẹ đồng ý cho hai đứa đến với nhau. Quang nè... ba mẹ mong có cháu bế lắm rồi đấy".
Nghe xong câu nói của mẹ, anh vỗ tay thật to, rồi hét lên:
- Ba mẹ thật là tuyệt vời, Duyên à, em thấy không, anh nói không hề sai một tí nào nhé.
Cô nhìn anh rồi gật đầu. Cô quay sang nhìn ba mẹ anh với ánh mắt biết ơn. Nước mắt cô thi nhau rơi, cô khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì quá bất ngờ.
Bà Mai ôm lấy cô, chính bà cũng không biết tại sao mình lại muốn ôm cô bé vào lòng như vậy dù chỉ mới lần đầu gặp mặt. Cô khóc nức nở trong vòng tay mẹ của người yêu mình.
(Còn nữa)
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.11) Cô không thể ngờ được, anh ta lại còn mặt mũi đến tận cơ quan tìm cô để xin lỗi. Đang gấp lại quần áo cho gọn gàng thì điện thoại cô rung, là anh gọi. - Anh à! Sao anh lại gọi cho em vào giờ này?Anh đang ở đâu đấy? - Cô hơi bất ngờ, chẳng bao giờ anh gọi cho...