Cái giá của người đàn bà tham lam
Tất cả trước mắt Thủy sụp đổ không thể níu kéo, giá như không có chuyến bay đêm hôm đó…
Thủy đến sân bay rất muộn, ngay sát giờ máy bay cất cánh. Lỉnh kỉnh đồ đạc trên tay, Thủy vội vàng đến số ghế của mình. Vị trí của cô là phía trong một người đàn ông đang chăm chú vào tờ báo nên Thủy phải lên tiếng nhỏ nhẹ: “Xin phép cho tôi vào trong ạ!” Người đàn ông ngước lên nhìn, rồi kêu lên khe khẽ: “Xin lỗi, cô có phải là…”.
Thủy nhìn lại, và không tin nổi mắt mình. Đó là Hoan, người bạn trai cùng quê, cũng có thể gọi là mối tình đầu của cô: “Anh Hoan, lâu lắm rồi không gặp anh. Em tưởng anh định cư ở Anh rồi chứ. Em nghe bác gái nói anh đã qua bên đó”.
Nhắc đến việc này, giọng Thủy có chút gì đó ngượng ngùng, còn Hoan có vẻ ngỡ ngàng: “Hóa ra em đã đến tìm gặp bố mẹ anh. Sao em không cho anh biết?” Thủy vào được chỗ ngồi, câu chuyện “ngày xưa” của hai người tràn về trên chuyến bay dài hơn hai giờ đồng hồ…
Hai người học với nhau từ nhỏ, nhưng hết Phổ thông, Thủy đỗ vào một trường Đại học ở Hà Nội, còn Hoan lại đỗ vào một trường Năng khiếu ở Sài Gòn, hai người mới bắt đầu nảy sinh tình cảm. Tình yêu đầu đời, lại thêm cảnh khoảng cách xa xôi nên thời gian đầu nó đẹp đến lung linh. Khi bạn bè trong lớp chìm đắm trong những cuộc hẹn, đưa đón của người yêu thì Thủy lại nuôi dưỡng tình cảm nơi phương xa của mình bằng những cánh thư tay. Những ngày cuối tuần hay ngày lễ lạt, người bạn bên cạnh Thủy chính là những dòng tâm sự, sẻ chia với Hoan.
Gặp lại mối tình đầu, Thủy nhận ra mình đã sai khi không đến với Hoan… (Ảnh minh họa)
Hoan thì khác, anh không phải là người có thể viết nên được những lời văn vẻ nên anh thể hiện tình yêu vụng dại lắm. Lâu lâu vài ba cuộc điện thoại, những lẵng hoa gửi qua đường bưu điện. Cả năm trời họ chỉ gặp nhau đúng một lần vào dịp nghỉ Tết ngắn ngủi, trao nhau những nụ hôn và lời hứa vội vàng. Ấy vậy mà, tình yêu mỗi người một phương ấy vẫn kéo dài gần 3 năm trời trong sự ngưỡng mộ của mọi người.
Cho đến năm Thủy đi thực tập, trước sự săn đuổi và hứa hẹn trong công việc của Thanh, chàng Trưởng Phòng kinh doanh của công ty, Thủy lại buông xuôi… Nói Thủy không yêu Thanh thì không đúng, nhưng lúc chấp nhận đi lại với anh Trưởng phòng, điều Thủy nghĩ đến nhiều hơn là một tương lai ổn định khi cô ra trường. Bao nhiêu cám dỗ trước đây, Thủy đã vượt qua được để bảo vệ tình yêu của mình, thế mà giờ cô lại đầu hàng. Cái khoảng thời gian dùng dằng để chia tay Hoan, Thủy nào quên được. Những cuộc điện thoại của Hoan nghẹn ngào, thậm chí là có cả nước mắt, nhưng không giữ được Thủy.
Video đang HOT
Rồi Hoan gặp tai nạn giao thông trong cơn say xỉn. Trước khi lên bàn mổ nối dây chằng, Hoan còn kiên quyết bắt người thân chở ra bưu điện trước bệnh viện để gọi điện cho Thủy. Và câu nói dứt khoát đầy tàn nhẫn của Thủy lúc đó suốt đời anh không quên: “Anh sống chết thế nào bây giờ đâu còn liên quan đến em nữa, hãy tìm người khác để chia sẻ. Tình cảm với anh trong em tất cả chỉ là sự ngộ nhận”.
Thế rồi, cô dập máy cái “rụp” trong sự tan nát của Hoan. Nhớ lại ngày đó, Hoan cũng không biết mình đã vượt qua thế nào. Mấy năm sau, khi nghe tin Thủy đã cưới chồng, Hoan quyết định sang nước ngoài sinh sống.
“Em đã về nhà tìm anh? Nhưng tại sao?” – Hoan vẫn không tin điều ấy bởi sau đó, anh không còn tin một chút nào vào tình cảm của Thủy. Hai từ “ngộ nhận” nó khắc sâu trong tâm trí anh từng ngày từng giờ nên việc Thủy đến nhà tìm anh làm anh thực sự xúc động.
Thấy rõ sự yếu đuối của Hoan với mình vẫn như ngày nào, Thủy như có động lực để tuôn hết nỗi niềm trong cuộc sống gia đình hiện tại của mình. Cô nói rằng, giờ cô mới nhận ra, việc đến với Thanh là một sự vội vàng. Hai người sống với nhau nhưng không có tình yêu mà ràng buộc với nhau vì cô con gái lên ba.
Thật tình mà nói, gia đình Thủy không đến mức như cô kêu ca với tình cũ, nhưng chẳng hiểu sao, trước mặt Hoan, Thủy lại cứ cố tình lái ngược mọi việc như thế. Dường như, cô muốn Hoan hiểu rằng, cô nhận ra mình đã sai khi không đến với anh. Bao nhiêu năm qua, cô gần như đã chẳng còn nhớ gì về Hoan nữa, cái lần về nhà tìm anh chỉ hoàn toàn tình cờ. Giờ thấy Hoan đĩnh đạc, phong độ hơn trước, tự dưng Thủy nghĩ, biết đâu cô sẽ thật hạnh phúc nếu có cơ hội cùng Hoan sánh bước…
Sau lần gặp lại đó, hai người tiếp tục lao vào nhau không dứt ra được… (Ảnh minh họa)
Đêm đó, dù đã báo trước là mình sẽ về sau chuyến công tác dài gần một tuần, nhưng Thủy lại gọi điện cho chồng rằng, chuyến bay của mình bị hoãn vào ngày hôm sau để theo chân người tình cũ vào khách sạn. Hoan cũng nói với Thủy rằng, sau những năm đau khổ vì mất cô, anh cũng đã có bạn gái nhưng “chỉ đến với nhau vậy thôi chứ không có tình cảm. Bởi tình yêu anh dành cho em quá lớn”.
Sau lần gặp lại đó, hai người tiếp tục lao vào nhau, Thủy bỏ bê chồng con, có khi còn chuyển đến nhà Hoan ở vài ba ngày liền. Cũng có lúc cô day dứt, trăn trở nhưng rồi cô không dứt ra được và cũng không muốn dứt khỏi mối tình đầu ngọt ngào. Chồng Thủy biết chuyện, vốn là người đàn ông điềm đạm, anh đã tìm mọi cách để Thủy quay về với gia đình, nhưng trong cơn cuồng nhiệt của vợ với tình cũ, anh đành phải đầu hàng. Khi ký vào đơn ly hôn, anh còn nghẹn lời với vợ: “Em quá bạo dạn và liều lĩnh với quá khứ”.
Vậy mà, khi cái đơn ly hôn của Thủy vẫn còn nóng hổi thì bất ngờ cô lại nhận được thiệp mời đám cưới của Hoan với cô bạn gái hiện tại của anh. Thủy choáng váng, rõ ràng Hoan yêu cô, dành hết tình cảm cho cô. Thủy tìm đến gặp để hỏi ra nhẽ mọi chuyện thì được nghe lời tạ tội của Hoan: “Sự việc đến lúc này, anh là người có lỗi với em. Cả đời này có lẽ anh chỉ yêu một mình em, nhưng anh lại không đủ bản lĩnh để ở bên em. Ngày xưa em đã từng bỏ anh, giờ em bỏ chồng, ai dám chắc em không thể bỏ anh một lần nữa”.
Tất cả trước mắt Thủy sụp đổ không thể níu kéo, giá như không có chuyến bay đêm hôm đó, giá như người đàn ông ngồi cạnh cô không phải là Hoan thì giờ này cô vẫn đang vui đùa bên chồng và cô con gái nhỏ.
Theo HPGĐ
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...